Những lời này xuất phát từ Ông Văn Đức. Tuy rằng anh ta lẩm bẩm tự nói trong miệng nhưng dù không gian xa như vậy dù nhưng ai cũng đều nghe được. Sự thật cũng là như thế, như Lục Thiếu Hoa thế này mới được cho là tỷ phú bởi vì của cải của hắn đã lên đến mấy trăm tỉ đô la Mỹ rồi.
Từ “tỷ phú” này xuất hiện là miêu tả những người có tiền, mà được xưng là tỷ phú của cải của hắn phải có hàng tỷ hoặc là nhiều hơn. Lục Thiếu Hoa cũng không chối, của cải của hắn đã đạt tới tỷ rồi, hơn nữa còn được tính bằng đơn vị đô la Mỹ.
Ông Văn Đức kinh ngạc rồi say mê, bị con số mà Lục Thiếu Hoa nói ra dọa tới sững sờ cả người. Vẫn không nhúc nhích ước chừng gần 10 phút mới trở lại như cũ, lớn tiếng nói - Hoa này, cậu thật không trọng nghĩa, cơ hội tốt như vậy vì sao cậu không nói cho tôi biết, tôi cũng đi đoạt tiền.
Không thể không nói Ông Văn Đức chính là một kẻ tham tiền. Vào lúc này lại trách Lục Thiếu Hoa không báo tin đó cho anh ta, để anh ta đến đó cùng nhau kiếm tiền. Còn “đoạt” theo như lời hắn nói hoàn toàn là cố ý hơn nữa bởi vì mọi người đều biết cơ hội như vậy nói “kiếm” không bằng nói “đoạt” như thế sẽ càng thêm thích hợp. Lục Thiếu Hoa không phải nhờ cơn bão tài chính châu Á đoạt được hàng tỷ đô la sao?
Thật đúng là đừng nói. Lúc ấy Lục Thiếu Hoa thật ra có tính kéo Ông Văn Đức cùng nhau làm nhưng sau đó suy ngẫm lại. Bởi vì Lục Thiếu Hoa hiểu Ông Văn Đức thời gian trước vừa đầu tư lớn, mở rộng quy mô nhà máy của anh ta cho dù kêu anh ta, anh ta cũng không lấy đâu ra nhiều tiền mà tham gia đầu tư.
Tại thời gian đó, Lục Thiếu Hoa nghĩ là kiếm được nhiều tiền, nếu không có tiền thì không bằng không tham gia đầu tư, cuối cùng chỉ kiếm được mấy trăm triệu đô la Mỹ, Lục Thiếu Hoa không hứng thú. Mà trùng hợp Ông Văn Đức lại là người như vậy. Anh ta có thể lấy ra không quá 50 triệu đô la Mỹ. Đến lúc đó kiếm được có chút tiền, lại tỏ vẻ hoang phí.
Huống chi trong trí nhớ Lục Thiếu Hoa, so với cơn bão tài chính châu Á, còn có những cơn bão khác, cho dù muốn kéo Ông Văn Đức cũng vẫn còn có cơ hội.
Còn nữa Lục Thiếu Hoa cảm thấy với tính cách của Ông Văn Đức giao tranh trên thị trường một thời gian sẽ làm dã tâm của anh ta hoàn toàn tràn ra, đến lúc đó không thể kiềm chế được. Còn không bằng khiến anh ta rèn luyện chờ trưởng thành đến lúc đó sẽ để anh ta lên chức tỷ phú.
- Cơ hội có rất nhiều miễn là anh có kinh nghiệm, anh sẽ có cơ hội thì kiếm càng nhiều tiền. Lục Thiếu Hoa vẻ mặt bình thản. Sau khi trầm ngâm một hồi lâu mới nói tiếp - Anh xem anh hiện tại có trong tay bao nhiêu tiền nhàn rỗi. Cho dù anh nhờ vào quan hệ đi vay ngân hàng, cũng không đến 50 triệu đô la Mỹ. Như vậy tham gia vào có ý nghĩa không?
Chưa xong, Lục Thiếu Hoa khiến Ông Văn Đức nhận thức thực lực của mình không đủ. Tạm dừng vài giây sau đó Lục Thiếu Hoa lại nói tiếp - Người tham gia hành động không chỉ xuất ra vài tỷ đô la Mỹ mà anh ngay cả trăm triệu cũng không có, không có tư cách.
Nói Ông Văn Đức không có tư cách tham gia, Lục Thiếu Hoa chẳng phải thất lễ, không phải có kiếm một cái cớ cho đẹp lòng. Quan hệ của hắn và Ông Văn Đức thế nào, ai cũng đều biết, mà điều gọi là tư cách, là do Lục Thiếu Hoa định đoạt.
Lục Thiếu Hoa nói anh có tư cách thì ngay cả anh chỉ có 10 triệu đô la Mỹ cũng có tư cách, mà muốn nói anh không đủ tư cách thì anh có được mười tỷ đô la Mỹ. Lục Thiếu Hoa không gật đầu, thì anh cũng không được, đây là quyền lực của người đứng đầu có tất cả.
Ông Văn Đức nghe những điều này thì cũng hiểu được đạo lý trong đó. Biết lần này mấy người Hoắc Anh Đông có tham gia, mà mấy người Hoắc Anh Đông là ai, đều là những ông trùm danh tiếng ở Hong Kong đã lâu, có tư cách tham gia, cũng là đúng thôi.
Nghĩ đến đây, Ông Văn Đức hoàn toàn buông xuôi, tự xem nhẹ Lục Thiếu Hoa sau đó tìm cách viện cớ đem tất cả sự tập trung vào câu nói phía trước của Lục Thiếu Hoa “cơ hội có rất nhiều”. Đã có cơ hội, Lục Thiếu Hoa lại nói ra trước mặt anh ta, nói cách khác, tiếp theo là anh ta có tư cách tham gia.
Cao hứng, vui vẻ, đây là từ để khắc họa nội tâm lúc này Ông Văn Đức, cười cười, cũng không tiếp tục đi, nói - Tôi mời cơm, muốn ăn gì cứ tùy thích.
- Vậy là được rồi, đừng khách khí như vậy, không phải là hơn 10 ngàn thôi. Lục Thiếu Hoa giả bộ nói.
Ông Văn Đức không nói gì một hồi, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được gì để phản bác Lục Thiếu Hoa, chỉ có thể ngồi im, khuôn mặt tỏ vẻ không thoải mái.
…
Bữa trưa tới, Lục Thiếu Hoa không nói gì nữa nhưng nguyên nhân là Lục Thiếu Hoa chưa tìm được đề tài sẽ nói, cả dãy ghế xa hoa tẻ nhạt.
Nguyên nhân chính là Ông Văn Đức ngồi một bên hờn dỗi, còn Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành nghĩ đến chuyện quan trọng. Ừ, cũng không phải chuyện quan trọng nào khác, mà là về cơn bão tài chính châu Á.
Lục Thiếu Hoa không nói, Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành vẫn còn tưởng tượng nhưng hiện tại bị Lục Thiếu Hoa nói thẳng ra, buôn bán lời hàng tỷ đô la Mỹ khiến họ tưởng tượng ra sự chênh lệch quá lớn. Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành có thể nào không nghĩ tỉ mỉ như thế.
Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành nghĩ là giai đoạn đầu Lục Thiếu Hoa đầu tư tiền vốn rồi thông qua thủ đoạn nào đó cuối cùng mới kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nhưng mặc kệ hai người họ suy nghĩ như thế nào cũng chỉ có một kết quả. Đoán không ra, cũng không thể đoán được. Lục Thiếu Hoa ban đầu cơ bản là đầu tư nhiều hay ít tiền vốn. Để Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành đoán, bọn họ cũng không thể đoán được.
Nhưng hai người họ lại không biết, họ đang suy nghĩ vấn đề đó thì thời gian lẳng lặng trôi qua. Ô tô cũng đang đi tới không ngừng. Khi bọn họ vứt bỏ suy nghĩ cũng là lúc đã đến khách sạn bốn sao ở quận Bảo An rồi.
Ban đầu bọn họ tính buổi chiều đi xem quận La Hồ nhưng bởi vì mời Lục Thiếu Hoa dạo qua một vòng nhà máy của bọn họ, cũng không có đi vào giảng giải tình hình thực tế trong nhà máy. Bất đắc dĩ, Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành cũng chỉ có thể kéo dài hành trình, tính toán buổi chiều tiếp đi xem nhà máy bên kia.
Cũng là nguyên nhân này mà vừa rồi Lục Thiếu Hoa lựa chọn ăn cơm ở quận Bảo An mà không phải là đi vào một khách sạn 5 sao, coi như là vì Ông Văn Đức là giảm bớt khoản tiền ăn đi.
Cuối cùng, xong một bữa cơm, hơn nữa bọn họ tổng cộng hơn 6 bàn, ước chừng 89 ngàn, gần 90 ngàn. Nếu không có lời hứa hẹn của Lục Thiếu Hoa thì Ông Văn Đức không có phóng khoáng trả tiền như vậy đâu, lúc tính tiền lấy hẳn chi phiếu ra rõ ràng.
Ăn xong bữa trưa mọi người trở về đường cũ. Lục Thiếu Hoa cũng trở về. Đến căn cứ Phượng Hoàng thì tách ra, Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành đi nhà máy của bọn họ. Lục Thiếu Hoa thì về căn cứ Phượng Hoàng, định xem những thay đổi của căn cứ Phượng Hoàng.
Ngày đầu tiên trở về Thâm Quyến, Lục Thiếu Hoa đương nhiên sẽ không vội thực hiện những kế hoạch trong lòng. Dù sao cuống cuồng như vậy cũng không kém một ngày, huống chi Lục Thiếu Hoa sẽ ở Thâm Quyến một thời gian mà kế hoạch cũng không phải một hai ngày có thể hoàn thành. Cho nên không cần phải cấp bách.
Căn cứ Phượng Hoàng đã không còn giống như trước đây chỉ có vài tòa nhà, không gian có vẻ vắng lặng, như hiện giờ thì khác rồi, ngoài trừ quảng trường phía trước còn tĩnh lặng một chút, khu đất trống đằng sau từ lâu đã nổi lên một cao ốc.
Mà cao ốc ngày trước đã được chồng lên, thấp nhất là mười tầng, cỏ vẻ thay đổi hiện đại, đồng thời cũng chính là tuyên bố nghiệp vụ của căn cứ Phượng Hoàng đã phát triển nhanh đến cỡ nào.
Đúng vậy, nếu nghiệp vụ không phát triển nhanh thì làm sao cần xây chồng lên chứ. Cũng bởi vì không gian không đủ mới phải xây chồng tầng lên.
Đương nhiên đây đều là những biến đổi bề ngoài. Còn bên trong, Lục Thiếu Hoa chưa biết được bởi vì Lục Thiếu Hoa vẫn chưa đi vào trong xem, cũng chỉ có thể cảm nhận một chút kiến trúc công trình bên ngoài.
Tuy nhiên rất nhanh, Lục Thiếu Hoa đi dạo toàn bộ tòa nhà chung cư của căn cứ sau đó Chử Lỗi đề xuất đi vào bên trong xem, Lục Thiếu Hoa cũng đồng ý.
Trước tiên, công trình thứ nhất chính là căn cứ sản xuất thức uống trà. Đây là tòa nhà mười hai tầng bên trong có ba loại thức uống trà. Mỗi một loại thức uống trà chiếm bốn tầng tòa nhà, quy mô rất lớn.
- Trước mắt chúng ta có hai loại thức uống trà, lần lượt là trà đạo Phượng Hoàng, trà Ô Long Phượng Hoàng, cuối cùng trà lạnh Phượng Hoàng. Chử Lỗi ở bên cạnh bắt đầu giới thiệu với Lục Thiếu Hoa. - Trong đó, trà đạo Phượng Hoàng là sản xuất đầu tiên, cũng là thương hiệu cho thức uống trà của tập đoàn Phượng Hoàng. Ba dãy giữa là trà Ô Long Phượng Hoàng được sản xuất 3 năm trước, ừm, tuy cảm giác trà Ô Long Phượng Hoàng và trà đạo Phượng Hoàng có chút khác biệt nhưng hương vị cũng gần giống. Cho nên lượng tiêu thụ cũng không tốt lắm. Về loại cuối cùng, trà lạnh Phượng Hoàng, mới ra mắt. Dù cho hương vị hay là cảm giác đều khác biệt với hai loại trước. Sau khi đẩy ra thị trường cũng nhận được lời khen từ người tiêu thụ. Tiêu thụ đứng vị trí hạng hai.
Lục Thiếu Hoa không lên tiếng, lẳng lặng nghe, theo thang máy đi lên. Khi tới tầng thứ nhất, Lục Thiếu Hoa đi ra trước tiên, đảo mắt qua lầu một. Sau đó mới nhìn thoáng qua Chử Lỗi, chờ anh ta giới thiệu.
Vừa rồi ở bên trong thang máy, Chử Lỗi giới thiệu tổng thể căn cứ thức uống mà hiện tại tới phân xưởng sản xuất rồi, Chử Lỗi đương nhiên phải bắt đầu giới thiệu tình hình thực tế sản xuất.
- Đây là tầng một, phân xưởng sản xuất trà đạo Phượng Hoàng cho đến tầng thứ tư tất cả đều là trả đạo. Nói tới đây, Chử Lỗi tạm dừng một chút dường như là suy nghĩ có nên nói tiếp hay không, cuối cùng Chử Lỗi quyết định chủ ý, chuẩn bị nói ra - Tầng thứ năm đến tầng sáu là phân xưởng sản xuất trà Ô Long Phượng Hoàng. Bốn tầng cuối cùng mới là phân xưởng sản xuất trà lạnh Phượng Hoàng.
- Ừ Lục Thiếu Hoa gật đầu, đồng thời cũng dùng ánh mắt ra hiệu Chử Lỗi không cần giới thiệu tự hắn xem là được.
Đúng vậy, Chử Lỗi giới thiệu phần chính rồi, nếu muốn sẽ tiếp tục giới thiệu tỉ mỉ thì Chử Lỗi có vẻ là không có cách. Nguyên nhân chính là Chử Lỗi là một quản lý, không phải nhân viên kỹ thuật. Không có cách nào giới thiệu với Lục Thiếu Hoa tình hình thực tế tỉ mỉ hơn.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Lục Thiếu Hoa là ông chủ của tập đoàn Phượng Hoàng, cũng không biết được hết tất cả mọi chuyện, chỉ có thể biết một chút qua loa. Đó cũng là lý do Lục Thiếu Hoa cũng ra hiệu Chử Lỗi không cần nói thêm nữa.