Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 714: Thu nạp tổ chức gián điệp thương mại



Tiễn bước lão già thiếu tướng, Lục Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận hồi tưởng một chút từng lời nói của lão già thiếu tướng, Lục Thiếu Hoa không kìm nổi vui sướng, thượng tướng à, ở nước cộng hòa Trung Hoa này có rất ít thượng tướng, ít nhất, Lục Thiếu Hoa biết đến, hiện tại còn sống không quá mười thượng tướng, mà Lục Thiếu Hoa lại đạt được, đó chẳng phải việc đáng tự hào sao.

Tuy nhiên, những việc này đối với Lục Thiếu Hoa mà nói không phải là quan trọng, nói đi nói lại không phải nhất là danh và quyền, thanh danh thượng tướng và quyền thế tất nhiên là rất lớn, nhưng ở thời hiện tại mà nói, cũng không lớn lắm, dù sao Lục Thiếu Hoa làm Chủ tịch Tập đoàn Phượng Hoàng, cũng có quyền và danh, so với một thượng tướng Trung Quốc còn lớn hơn.

Nói về quyền thế, Lục Thiếu Hoa quản lý mấy chục ngàn công nhân của Tập đoàn Phượng Hoàng, mấy chục ngàn công nhân này đều nghe lời Lục Thiếu Hoa. Còn có căn cứ Hổ Gầm, vậy không cần phải nói, hơn mười ngàn lính đánh thuê, còn có bí mật kỹ thuật quân sự trong căn cứ có thể đổi lấy quyền thế lớn nhất.

Lấy thực lực căn cứ Hổ Gầm hiện tại, chỉ cần Lục Thiếu Hoa ra lệnh một tiếng, hoàn toàn có thể đi Châu Phi đánh hạ một quốc gia, Lục Thiếu Hoa đến chiếm núi làm vua, làm một quốc gia đứng đầu, như vậy quyền thế lại càng thêm lớn.

Về phần danh thôi, vậy càng không phải nhiều lời, chỉ cần ba chữ ‘Lục Thiếu Hoa’, bất kể ở Hồng Kông hay Trung Quốc, đều là nhân vật có tiếng vang, thậm chí là toàn cầu, người biết Lục Thiếu Hoa chiếm không ít, ai bảo Lục Thiếu Hoa là một phú hào giàu có huyền thoại.

Nhưng mà, Lục Thiếu Hoa nghĩ như vậy vẫn chưa đủ, Lục Thiếu Hoa theo đuổi một giấc mơ cao hơn, một ngày nào đó, khiến ba chữ ‘Lục Thiếu Hoa’ này mọi người đều biết đến, đồng thời quyền thế của hắn có thể không chế các quốc gia.

Nếu Lục Thiếu Hoa sinh ra ở nước tư bản chủ nghĩa, có lẽ dựa vào của cải hiện tại của hắn, đã sớm khống chế được quốc gia, nhưng Lục Thiếu Hoa lại sinh ra ở Trung Quốc, nếu muốn khống chế quốc gia, có thể nói khó càng thêm khó.

Lục Thiếu Hoa không phải không nghĩ đến việc nhập quốc tịch quốc gia khác, nhưng cuối cùng, Lục Thiếu Hoa đều xua tan ý nghĩ này, hắn là người Trung Quốc, sinh ra ở Trung Quốc, chết già cũng sẽ ở Trung Quốc, trừ khi có một ngày, đất nước Trung Quốc không thể dung nạp hắn, Lục Thiếu Hoa sẽ lựa chọn rời đi.

Nếu đã không nhập quốc tịch nước khác, lại để theo đuổi mục đích dễ dàng, Lục Thiếu Hoa chỉ có một cách, đem mục tiêu định ở quốc tế, một khi Lục Thiếu Hoa ở quốc tế có được ảnh hưởng lớn, như vậy mục tiêu của Lục Thiếu Hoa sẽ đạt được.

Lấy thực lực hiện tại của Tập đoàn Phượng Hoàng, nhất định có ảnh hưởng đến quốc tế, nhưng vẫn còn chưa đủ, còn xa mục tiêu của Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa còn cần cố gắng nhiều.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, Lục Thiếu Hoa nếu muốn mở rộng ảnh hưởng của hắn, kỳ thực không phải không thể hoàn thành nhanh hơn, Lục Thiếu Hoa chỉ cần đẩy nhanh kế hoạch dầu mỏ, một khi đã khống chế đại bộ phận dầu mỏ, sức ảnh hưởng của Lục Thiếu Hoa tự động đã lớn lên rồi.

Nói ngắn gọn, chỉ cần Lục Thiếu Hoa hoàn thành kế hoạch dầu mỏ, tới thời điểm đó, mặc kệ là quyền thế hay thanh danh, Lục Thiếu Hoa đều sẽ có.

Đương nhiên, những điều này đều là trong lòng Lục Thiếu Hoa nghĩ, cho tới bây giờ Lục Thiếu Hoa đều không biều lộ ra và cũng không cần lộ ra…Biều lộ từ từ sẽ khiến kế hoạch phát triển tốt, nếu liền nói ra, có thể đã bị thế lực hùng mạnh cản đường.

Ngồi ở trên xe về nhà, Lục Thiếu Hoa suy nghĩ hàng nghìn hàng vạn vấn đề, có vội vàng xao động, có vui mừng, cũng có tình hình thực tế, rất là phức tạp, mãi cho tới ngã tư biệt thự, Lục Thiếu Hoa mới hồi phục tinh thần lại

Giờ khắc này, qua một quá trình dài, đã đến giữa trưa, Lục Thiếu Hoa cũng thấy đói bụng, không trở về biệt thự, đi thẳng tới nhà hàng của Ông Văn Đức ăn cơm trưa, cũng không phiền Ông Phúc Minh phái người đưa cơm cho hắn.

Nhà hàng của Ông Văn Đức vẫn như trước không có gì thay đổi, duy nhất là thay nhân viên quản lý, trước kia là Ông Văn Đức, nay là Ông Phúc Minh, cũng chính là Lục Thiếu Hoa phải gọi là ông bác, xem như là bề trên của Lục Thiếu Hoa đi.

Mặc dù Lục Thiếu Hoa giàu có cỡ nào, thanh danh và quyền lực lớn cỡ nào, khi nhìn thấy Ông Phúc Minh, Lục Thiếu Hoa sẽ tự động hạ thấp thân phận, thân thiết gọi bác, nói vài câu hỏi thăm ân cần.

Ông Phúc Minh cũng biết rõ, là Lục Thiếu Hoa tôn trọng nên mới gọi vậy, nếu là người khác, có lẽ Lục Thiếu Hoa cũng không thèm liếc một cái, dù sao thân phận Lục Thiếu Hoa hiện tại cũng không giống với kẻ xuất thân từ gia đình tỷ phú, nhưng đều là kẻ có tiền.

Đương nhiên, Ông Phúc Minh cũng không phải không cảm thấy được Lục Thiếu Hoa tôn trọng, ông ta sẽ không tỏ ra là bề trên, nói vài câu giáo huấn mà là nói chuyện thân thiết với Lục Thiếu Hoa, sau đó mới bảo đoàn người Lục Thiếu Hoa đi lên phòng riêng chuẩn bị cơm cho Lục Thiếu Hoa

Trái ngược với Ông Văn Đức, Ông Phúc Minh phải cố gắng rất nhiều trong kinh doanh, nếu Ông Văn Đức ở đây, anh ta giờ này đã không quan tâm, cùng Lục Thiếu Hoa vào phòng riêng nói chuyện phiếm. Nhưng Ông Phúc Minh thì không, ông ta bảo Lục Thiếu Hoa đi lên, còn mình ở dưới đại sảnh tiếp khách.



Ăn xong một chút đồ ăn, Lục Thiếu Hoa cũng không ở lại thăm hỏi Ông Phúc Minh, liền trở về biệt thự, tự mình uống một chén, xem ti vi, coi như ăn xong nghỉ ngơi, mãi cho đến một giờ chiều, Lục Thiếu Hoa mới lên lầu nghỉ ngơi.

Sau khi nghỉ ngơi, tới buổi chiều…, Lục Thiếu Hoa đúng giờ thức dậy, nhìn đồng hồ, rồi đi rửa mặt, sau đó mới gọi điện cho Trần Quốc Bang hỏi về tình hình Lương Lệ thế nào?

Trần Quốc Bang cũng không khiến Lục Thiếu Hoa thất vọng, qua vài lần thẩm vấn, cuối cùng cũng làm rõ vấn đề, Lương Lệ kia làm thuê cho một tổ chức gián điệp thương mại, đến ăn cắp mật mã hệ điều hành trung tâm Phượng Hoàng.

Đã điều tra rõ tổ chức, nhưng lớn hơn nữa phía sau, người sai khiến thì chưa hỏi ra, cũng là không có biện pháp, dù sao Lương Lệ chỉ qua một gián điệp thương mại mà thôi, cũng biết có hạn, nếu muốn tìm đến chân tướng người phía sau sai khiến thì phải tìm được tổ chức gián điệp thương mại kia.

Ngoài ra, Trần Quốc Bang còn nói cho Lục Thiếu hoa biết anh ta đã thông báo cho Lý Chí Kiệt, để anh ta tìm ra tổ chức gián điệp thương mại kia, sau đó chuẩn bị tiêu diệt tổ chức đó. Còn Lương Lệ hiện tại không còn ở căn cứ Phượng Hoàng, đã bị người của quân đội quốc gia mang về quân khu Quảng Châu, không chừng lại bị một phen thẩm vấn nữa.

Điều này, Lục Thiếu Hoa không quản, Lục Thiếu Hoa chỉ biết là bất kể Lương Lệ làm thuê cho tổ chức gián điệp thương mại hay làm tay sai cho một quốc gia, Lương Lệ nhất định sẽ bị biến mất ở thế gian, không ai để cô ta ở trong quân đội đâu.

Điều đáng giá duy nhất mà Lục Thiếu Hoa quan tâm chính là tổ chức gián điệp thương mại kia, bọn họ không ngờ đánh động tới Tập đoàn Phượng Hoàng, như vậy bọn họ sẽ tự phải chuẩn bị bị tiêu diệt, dù sao Lục Thiếu Hoa cũng không phải là người tốt, người nào chủ ý đánh hắn, chỉ có một con đường, đó là bị tiêu diệt.

Nhưng không, sau khi biết được toàn bộ sự việc, Lục Thiếu Hoa liền trực tiếp hạ lệnh cho Lý Chí Kiệt tìm ra tổ chức gián điệp thương mại kia, thăm dò rồi diệt các thành viên chủ chốt. Không sai, Lục Thiếu Hoa chỉ hạ lệnh tiêu diệt các thành viên chủ chốt, những gián điệp rơi rụng ở bên ngoài, Lục Thiếu Hoa ra chỉ thị có thể mời về mạng lưới tình báo Hổ Gầm.

Mạng lưới tình báo Hổ Gầm là một mạng lưới tình báo đặc biệt, bất kể là tin tức gì, chỉ cần có giá trị, bất kể là buôn bán hay có liên quan đến một quốc gia nào, hoặc là dầu mỏ, súng ống đạn dược, tất cả đều được thu thập.

Mà một tổ chức gián điệp bị đánh tan, nhất định sẽ còn lại rất nhiều chuyện bí mật, nếu có thể thu nạp trong tầm tay, thì có thể bớt đi được rất nhiều công đoạn, trực tiếp bắt đầu việc thu thập tình báo, đối với mạng lưới tình báo Hổ Gầm, chẳng những có thể đỡ đi được rất nhiều tiền, còn có thể càng phát triển được nhanh hơn.

Không phải nói khéo, Trần Quốc Bang cũng nghĩ như vậy, Lục Thiếu Hoa vừa nói vậy, hai người không mưu mà hợp, Trần Quốc Bang lại dập điện thoại, gọi điện lại cho Lý Chí Kiệt, chấp hành ý tưởng của Lục Thiếu Hoa

Đến lúc này, việc của Lương Lệ cũng đã xong, Lục Thiếu Hoa cũng đã an tâm, bởi vì kết quả Trần Quốc bang thẩm vấn cho thấy, Lương Lệ là lần đầu ăn cắp mật mã hệ điều hành trung tâm Phượng Hoàng và các tư liệu liên quan, không phải kẻ tái phạm, mà bị Lục Thiếu Hoa bắt tức thì , xem như giải trừ được cảnh báo.



Tới buổi tối, Lục Hiểu Nhàn đã về, mang theo nghi vấn, Lục Hiểu Nhàn vừa mở miệng đã liền hỏi sự tình bên trong tập đoàn, rơi vào đường cùng, Lục Thiếu Hoa không thể không đem chuyện kể từ đầu, giải thích rõ ràng việc Lương Lệ là một gián điệp thương mại. Việc Lương Lệ chính là kẻ trộm mật mã trung tâm hệ điều hành Phượng Hoàng, khiến Lục Hiểu Nhàn ý thức được sự việc nghiêm trọng.

Vốn Lục Thiếu Hoa không muốn Lục Hiểu Nhàn lo lắng, nhưng sự việc đã đến nước này, tuy đã giải quyết, nhưng đâu phải chỉ vì không muốn Lục Hiểu Nhàn lo lắng mà không nói ra sự thật, như vậy sẽ làm Lục Hiểu Nhàn mất cảnh giác, đến lúc đó càng thêm nguy hiểm.

Lục Hiểu Nhàn đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc điều hành lâu như vậy, đương nhiên là biết mật mã hệ điều hành trung tâm đại diện cho cái gì, khi nghe nói Lương Lệ chính là kẻ cắp mật mã trung tâm, cô cũng không kìm nổi căng thẳng, may mắn Lục Thiếu Hoa sau đó nói đều là tin tức tốt, Lục Hiểu Nhàn lúc nay mới thả lỏng người.

Câu chuyện kết thúc ở đây, nhưng sau đó Lục Hiểu Nhàn vẫn suy xét đến vấn đề này, cho nên sau khi cân nhắc, Lục Hiểu Nhàn liền tỏ vẻ, cô sẽ phải bảo vệ tốt phòng trọng địa bên kia, giới nghiêm toàn bộ tập đoàn, tăng cường công tác an ninh.

Lục Thiếu Hoa đương nhiên sẽ không phản đối, cho dù Lục Hiểu Nhàn không nói, Lục Thiếu Hoa cũng bảo Lục Hiểu Nhàn tăng cường công tác phòng hộ, chỉ có điều này từ miệng Lục Hiểu Nhàn nói ra, khiến Lục Thiếu Hoa không cần lo lắng quá mức.

Tuy nhiên bất kể thế nào, sự việc lần này đã lưu lại một bóng ma trong lòng Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa lúc nào cũng cảm giác không an toàn lắm, đặc biệt mật mã hệ điều hành trung tâm Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa có cảm giác sẽ còn có người đến đây lấy cắp nữa.

Đây là một trực giác, một linh tính, tại sao có thể như vậy, Lục Thiếu Hoa cũng không rõ lắm, khiến Lục Thiếu Hoa bị một trận bực tức…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.