Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 742: Miếng ăn đến miệng



Lục Thiếu Hoa tới giờ vẫn không cho rằng chỉ có hắn là người thông minh, tài năng. Nên ở Trung Quốc này, không phải ai cũng là thằng ngốc. Những gì Lục Thiếu Hoa làm hiện nay đều chứng tỏ hắn đang trả thù, trả thù người có ý định áp đặt hắn.

Nếu Lục Thiếu Hoa đơn giản là trả thù, nếu nói hết thì điều Lục Thiếu Hoa làm trước mắt cũng là trả thù nhà nước, làm cán bộ nhà nước, việc đầu tiên họ phải suy nghĩ chính là đại cuộc, liên quan đến tình hình của cả nước.

Dòng chảy xiết vừa mới ngừng lại, giải thích rằng Lục Thiếu Hoa đã dừng tay, mà lúc này, Lục Thiếu Hoa lại bảo đài truyền hình Phượng Hoàng đưa tin tức như vậy, điều này có nghĩa là gì, suy nghĩ sẽ biết, đơn giản là tạo áp lực với lãnh đạo cấp cao, bằng cách nêu ra hai tội danh của Phó thủ tướng.

Nhà nước không phải luôn luôn hô một khẩu hiệu sao? Trước pháp luật mọi người đều bình đẳng, quan chức hay dân thường đều bình đẳng, nếu vậy thì một Phó thủ tướng phạm hai tội có hay không cũng phải áp dụng biện pháp trừng phạt.

Đó là cách Lục Thiếu Hoa tạo áp lực đối với lãnh đạo cấp cao, xem lãnh đạo nhà nước phản ứng gì, áp dụng biện pháp xử lý hay là mặc kệ.

Chỉ có hai lựa chọn, hoặc là áp dụng các biện pháp xử lý hoặc là mặc kệ, không quan tâm. Nhưng vào thời điểm này, nếu mặc kệ, như vậy thì không loại trừ Lục Thiếu Hoa lại áp dụng biện pháp cũ một lần nữa, mãnh liệt trả thù, kinh tế đất nước có thể xong đời.

Nếu bình thường, chuyện như thế này có thể xử lý nhẹ nhàng, vội vội vàng vàng rồi cho qua, dù sao diễn viên chính cũng là Phó thủ tướng đương nhiệm, không thể không không nể mặt một chút.

Nhưng hiện nay thì không được, hành động của Lục Thiếu Hoa nhằm vào thị trường chứng khoán Thâm Quyến và Thượng Hải còn chưa chấm dứt, còn đang tiến hành. Nếu không làm cho Lục Thiếu Hoa vừa lòng, không loại trừ việc Lục Thiếu Hoa tiếp tục trả thù.

Vì thế, tin tức vừa đưa ra ngoài chưa đến mười phút, lãnh đạo nhà nước lập tức tổ chức hội nghị khẩn cấp, hội nghị quyết định ủy ban kỷ luật trung ương theo tin tức đưa ra bắt đầu điều tra sự việc.

Hội nghị được tiến hành bí mật, nhưng điều tra là công khai, đây là quyết định của Ủy ban kỷ luật Trung ương. Vì thế Lục Thiếu Hoa còn bảo đài truyền hình Phượng Hoàng hỏi thăm và cử phóng viên đến theo dõi và đưa tin. Cho thấy Lục Thiếu Hoa đã biết quyết định này.

Có người muốn nhằm vào hắn, muốn tiến hành áp đặt hắn, còn có ý không tốt đưa Lục Thiếu Hoa vào chỗ chết, như vậy thì Lục Thiếu Hoa không cần khách khí với gã, muốn trả thù gã mạnh một chút, gọi là diệt cỏ diệt tận gốc thôi.

Trừ việc đó ra, Lục Thiếu Hoa còn truyền đạt một mệnh lệnh khác cho đài truyền hình Phượng Hoàng, bảo đài truyền hình Phượng Hoàng cứ theo dõi từ từ, chậm rãi đưa tin, một người một, không nóng vội, bày ra thế trận.

Một chủ tịch tỉnh, mười mấy chủ tịch thành phố, đây là một khoản kinh phí lớn, nếu theo trình tự xử lý bình thường, nhà nước chắc chắn sẽ có một chấn động mạnh, bị xử bắn sẽ vượt qua năm mươi người, người nửa đời sau ngồi trong ngục cũng không ít, ít nhất là ba mươi người.

Đây chỉ là dự tính ban đầu của Lục Thiếu Hoa, còn nếu điều tra sâu hơn thì con số này còn tăng hơn nhiều. Nhưng lãnh đạo nhà nước muốn điều tra sâu hay là như vậy là xong việc thì còn phải chờ quyết định của lãnh đạo nhà nước.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, có đài truyền hình Phượng Hoàng mạnh mẽ như vậy theo sát sự việc, lãnh đạo nhà nước muốn việc như vậy là xong cũng không có khả năng, dù sao đài truyền hình Phượng Hoàng cũng có ảnh hưởng rất lớn ở Châu Á, đây là nỗi nhục của đất nước, không thê không điều tra kỹ.

Có thể nói mấy người vui mấy người buồn, không ai ngờ Lục Thiếu Hoa lại làm như vậy, người có liên quan cũng cảm thấy bất an, tìm cách rời xa mọi việc. Mà người không có liên quan gì lại nhanh nhanh tìm một vị trí để tiến vào.

Với Lục Thiếu Hoa thì khác, hắn không quan tâm, bởi vì hắn không phải là người trong giới chính trị, tất yếu không liên quan đến vấn đề này. Nhưng nhà họ Tăng lại xuất hiện tình hình khác, Lục Thiếu Hoa có một hành động lớn như vậy là nhà họ Tăng có một cơ hội, không tranh thủ lúc này là không được.

Mà Lục Xương cũng là người tham gia vào việc này, khi tin tức truyền đi không bao lâu, Lục Xương nhận được điện thoại của Tăng Kiến Quốc, bảo anh ta về thủ đô, mở một hội nghị gia đình.

Lục Thiếu Hoa cũng biết Lục Xương về thủ đô, tuy nhiên Lục Thiếu Hoa không để ý đến, bởi vì Lục Thiếu Hoa biết, nhân cơ hội này, hơn nữa Lục Xương đã lập công ở Hồng Kông, giờ tiến thêm một bước dường như đã là kết quả được định trước.

Tình huống đặc biệt phải đặc biệt xử lý, lần trước Phó bí thư thành ủy Bắc Kinh có thể là một cơ hội, nhưng Lục Thiếu Hoa không đồng ý, cuối cùng mới làm qua loa, không nhắc lại. Hiện giờ thì khác, biến động lớn như vậy, lại có nhà họ Tăng hành động, không cần tranh cãi gì, lại là nước chảy thành sông.

Chú của mình thăng chức, Lục Thiếu Hoa đương nhiên rất vui, dù sao con đường này cũng là do Lục Thiếu Hoa đã bày ra trước đây. Nhìn thấy chú mình có thể đi đến bước này, nhưng thật ra có được như thế, Lục Thiếu Hoa không thể không vui.



Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa cung không quan tâm nhiều, việc Lục Thiếu Hoa quan tâm bây giờ rất nhiều, ví dụ như thị trường chứng khoán bên Hồng Kông, không đến hai ngày hoàn toàn kết thúc, Lý Thanh Vân đi vào biệt thự của Lục Thiếu Hoa, tìm Lục Thiếu Hoa báo cáo kết quả.

Hồng Kông là một thị trường tài chính lớn mạnh, kinh tế phát triển, điều này nhìn chỉ số chứng khoán đến hàng nghìn điểm là có thể thấy. Trải qua một quá trình làm việc, lợi nhuận cũng rất lớn, nếu Lục Thiếu Hoa không bảo Lý Vân Thanh làm thế nào thì ước chừng kiếm được mấy chục tỷ đô la Mỹ là không có vấn đề gì.

Nhưng mà, không làm tuyệt đối, lợi nhuận cũng rất khả quan, qua vài ngày làm việc, kết quả cuối cùng mà Lý Vân Thanh báo cáo với Lục Thiếu Hoa cũng đến hơn 18,3 tỷ đô la Mỹ.

Nhìn thấy con số này, phản ứng đầu tiên của Lục Thiếu Hoa tưởng mình nhìn lầm, nhưng khi chớp mắt hai lần, thấy con số 18,3 tỷ đô la Mỹ vẫn như cũ, mới làm Lục Thiếu Hoa tin được là hắn không nhìn nhầm.

Đồng thời, Lục Thiếu Hoa còn nhìn Lý Vân Thanh một cách dò hỏi, Lý Vân Thanh gật đầu xác nhận, Lục Thiếu Hoa không nhìn lầm đúng là 18,3 tỷ đô la Mỹ.

- Lớn hơn dự kiến của tôi nhiều,
Lục Thiếu Hoa nói đầy xúc động.

- Ha ha
Lý Vân Thanh cười, đồng thời trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trầm ngâm một hồi mới chuyển sang đề tài khác:
- Những kẻ đầu cơ quốc tế dường như ngửi thấy lợi nhuận, hai ngày nay có cảm giác khác.

Thị trường chứng khoán Hồng Kông đều nằm trong lòng bàn tay của công ty tài chính Phượng Hoàng. Công ty tài chính Phượng Hoàng bên trong còn có một mạng lưới tình báo nhỏ, thị trường tài chính có động tĩnh gì, đều không qua khỏi mắt của Lý Vân Thanh, mà những kẻ đầu cơ quốc tế đến, làm Lý Vân Thanh phải đề cao cảnh giác.

- Nhiều không?
Lục Thiếu Hoa hỏi.

Thị trường chưng khoán Hồng Kông có quan hệ mật thiết với công ty tài chính Phượng Hoàng. Thị trường tài chính giảm thì công ty tài chính Phượng Hoàng sẽ có tổn thất, ngoại trừ việc phải tự tác động bên ngoài để duy trì cân bằng, nếu không thì bị bên ngoài tấn công, công ty tài chính Phượng Hoàng sẽ không chịu nổi, cho nên Lục Thiếu Hoa mới hỏi, cũng là quan tâm xem tình hình phát triền như thế nào.

- Không nhiều lắm, các thế lực nhỏ, ừ có mấy đại cá sấu không rõ tình hình lắm, đang chờ đợi.
Lý Vân Thanh trả lời rất rõ ràng.

Thật ra lần này Lý Vân Thanh đến đây ngoài việc báo cáo kết quả với Lục Thiếu Hoa ra còn có một việc chính là chuẩn bị ăn luôn mấy nhóm đầu cơ quốc tế, tính cho bọn chúng có đường đi không có đường về, để bọn chúng hiểu được thị trường tài chính Hồng Kông không phải do bọn chúng định đoạt mà do công ty tài chính Phượng Hoàng định đoạt.

- Có thể ăn sao?
Lục Thiếu Hoa trực tiếp hỏi.

Đúng là ở Hồng Kông công ty tài chính Phượng Hoàng chiếm vị trí chủ đạo, nhưng nhưng có một số việc phải hỏi xem có khả năng không, vì dù sao Lục Thiếu Hoa cũng không phải là chuyên gia trong lĩnh vực tài chính, hắn chỉ là một người ngoại đạo, có am hiểu một chút.

- Việc này không có vấn đề gì.
Lý Vân Thanh có vẻ rất tin tưởng, trả lời nhẹ nhàng, sau đó còn giải thích một hồi:
- Bọn họ tưởng tình hình đang phát triển, cũng không rõ ràng lắm, lúc này chúng ta tiến vào, nghĩ là giá có thể giảm liên tục, nhưng tình hình hiện nay làm cho bọn họ không thể quay đầu lại, thị trường chứng khoán đột nhiên tăng trở lại, bọn họ giống như cá ở trong chậu, chúng ta đang há miệng, muốn nuốt họ lúc nào thì nuốt thôi.

Cũng khó trách Lý Vân Thanh tin tưởng như vậy, ai bảo những kẻ đầu cơ không hiểu rõ tình hình đâu, còn tưởng rằng do nhiều nguyên nhân, mạo hiểm tiến vào, cuối cùng rỗng túi, thành cá trong chậu như Lý Vân Thanh nói.

- Có cách chưa?
Lục Thiếu Hoa hiểu được ý đồ của Lý Vân Thanh nên hỏi thẳng vào vấn để mấu chốt.

- Có.
Lý Vân Thanh lập tức trở nên nghiêm túc, vẻ mặt thoải mái hẳn, chắc chắn nói:
- Chúng ta chỉ cần tuyên bố một quyết định, nói công ty tài chính Phượng Hoàng sẽ đầu tư thêm vào thị trường chứng khoán Hồng Kông, tôi nghĩ sẽ kích thích thị trường tăng điểm, đến lúc đó nuốt trọn bọn họ là đương nhiên.

Khi nói những lời này ánh mắt của Lý Vân Thanh rất sáng, còn nháy mắt với Lục Thiếu Hoa, ý tứ rất rõ ràng, tuyên bố đầu tư vào thị trường chứng khoán Hồng Kông chỉ là danh nghĩa mà thôi.

Lục Thiếu Hoa thông minh như thế nào, sao có thể không hiểu Lý Vân Thanh nói gì, nhẹ nhàng cười,
- Có cách thì tiến hành đi, nuốt thôi.

Lục Thiếu Hoa đồng ý với phương án của Lý Vân Thanh.

- Tốt lắm, tôi lập tức trở về sắp xếp.
Lý Vân Thanh rất cao hứng, nói xong liền đứng dậy chuẩn bị về.

Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu, để Lý Vân Thanh đi về.

Chỉ có điều sau khi Lý Vân Thanh đi khỏi, Lục Thiếu Hoa lại chìm trong suy nghĩ, suy nghĩ về suy nghĩ của kẻ đầu cơ quốc tế.

Hiển nhiên, Lục Thiếu Hoa không phải là thần thánh, suy nghĩ của người khác Lục Thiếu Hoa không thể đoán được, cuối cùng, Lục Thiếu Hoa cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa, ngược lại cao hứng đứng lên, bới vì hắn cũng kiếm tiền, mặc dù không phải là rất nhiều

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.