Trên đời không có bức tường nào là không thông gió, căn cứ Phượng Hoàng bành trướng mở rộng, sau còn kinh doanh cả súng ống đạn dược, những thứ này đối với người bình thường mà nói thì là bí mật, nhưng trước mặt những quốc gia hùng mạnh về vũ khí, thì lại trở thành bí mật được công khai, là việc mà tất cả mọi người đều biết.
Một tổ chức súng ống đạn dược không có gì đáng sợ, cái đáng sợ chính là tổ chức súng ống đạn dược này sản xuất ra một loại vũ khí trang bị nào đó, thậm chí đến cả vũ khí hạt nhân cũng có, thử hỏi đó có thể là tổ chức súng ống đạn dược bình thường sao? Không, tuyệt đối là không bình thường, đó chắc chắn là một xưởng sản xuất súng ống đạn dược rất hùng hậu.
Hoàng gia Ảrập chính là nơi có một tổ chức súng ống đạn dược như thế che chở, tồn tại yên ả, không phải lo sợ bất kỳ tổ chức hay quốc gia hùng mạnh nào đến can thiệp sự tồn tại và phát triển của họ cả, cũng không dám có hành động gì quá khích đối với Hoàng gia.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, một tổ chức súng ống đạn dược như thế rốt cuộc thì là sở hữu của ai đây?
Đây là điều mà rất nhiều quốc gia hoặc tổ chức đều rất muốn biết, nhưng sự đời đâu dễ gì để họ được như ý, bất luận là thế lực có mạnh mẽ thế nào đi nữa, muốn điều tra người đứng sau bức màn căn cứ Hổ Gầm là ai thì đều không có khả năng làm được, duy nhất chỉ có thể biết được sau lưng căn cứ Hổ Gầm là do ba người Đại lục quản lý, ba quân nhân Đại lục bình thường xuất ngũ . Khẳng định không sai, là ba quân nhân bình thường, chứ không phải là lính đặc chủng Đại lục xuất ngũ.
Có điều bất kỳ ai cũng biết được, ba nhân vật đứng đầu này chỉ là người quản lý mà thôi, sau lưng họ vẫn còn một người, một nhân vật bí ẩn, đã từng có thế lực nào đó suy đoán rằng căn cứ Hổ Gầm là sở hữu của chính phủ, nhưng những lời đồn đại này đều không có căn cứ, tồn tại được một thời gian rồi cũng tự biến mất, nguyên nhân nằm tại kỹ thuật quân sự Đại lục quá lạc hậu, nếu như căn cứ Hổ Gầm là sở hữu của chính phủ, thì không phải quốc gia đó sớm đã biến thành quốc gia rất hùng mạnh về quân sự trên thế giới sao.
Không thuộc sở hữu của chính phủ, nhưng lại do người trong nước quản lý, từ đó có thể khẳng định một điều, căn cứ Hổ Gầm thuộc sở hữu trong nước, chí ít bên trong cũng có phần của người trong nước tham gia vào.
Sau bao nhiêu suy đoán, tiêu điểm cuối cùng vẫn tập trung vào Tập đoàn Phượng Hoàng, bởi trong ba thủ lĩnh quản lý của căn cứ Hổ Gầm thì có hai người từng là người bên cạnh Lục Thiếu Hoa, sau đó thì sang Liên Xô sống một thời gian, dần dà thì không liên hệ nhiều nữa.
Thế nên khả năng Lục Thiếu Hoa là người bí mật đứng sau bức màn căn cứ Hổ Gầm không lớn lắm. Tất nhiên, loại trừ Lục Thiếu Hoa ra còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, đó là vì Lục Thiếu Hoa là cháu nội nuôi của Đặng lão, nếu như Lục Thiếu Hoa là người bí mật đứng sau bức màn căn cứ Hổ Gầm, hắn không thể không giúp quốc gia phát triển quân sự.
Không phải Lục Thiếu Hoa, thì ai vào đây?
Câu hỏi này luôn làm đau đầu rất nhiều tổ chức có thế lực và một số quốc gia, nhưng họ lại không cách nào làm rõ chân tướng mọi việc, điều duy nhất biết được là căn cứ Hổ Gầm có quan hệ mật thiết với Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa đã từng thuê lính đánh thuê của căn cứ Hổ Gầm làm việc cho mình, ngay đến cả vệ sĩ bên cạnh hắn, đa số là lính đánh thuê đều xuất thân từ căn cứ Hổ Gầm.
Không thể không nói, mấy người Lý Chí Kiệt rất biết giữ bí mật và làm rất tốt công tác bảo mật, thân phận của Lục Thiếu Hoa đến giờ phút này vẫn không bị lộ ra ngoài có thể nói tất cả đều là công lao của mấy người Lý Chí Kiệt, bởi họ làm rất tốt công tác bảo mật, nếu không thế chỉ riêng việc Lục Thiếu Hoa mấy lần dùng đến lính đánh thuê của căn cứ và việc đích thân đến căn cứ thôi cũng đã sớm bị lộ ra rồi.
Căn cứ Hổ Gầm thành lập đã nhiều năm, thân phận Lục Thiếu Hoa vẫn không mảy may bị lộ, số người biết được hắn chính là nhân vật bí ẩn phía sau bức màn căn cứ Hổ Gầm không nhiều.
Thành viên Hoàng gia Ảrập có vài người biết được, họ gồm có Hoàng tử thứ nhất, Hoàng tử thứ hai, hai hoàng tử của Hoàng Gia. Đương nhiên, hiện tại thân phận có thay đổi, Hoàng tử thứ nhất đã yên nghỉ trong lòng đất,Hoàng tử thứ hai trở thành vua, thế là ông vua khi trước biến thành lão vương, người trên.
Có lẽ khi ở trong tay thế lực bình thường, người biết được bí mật này sẽ lập tức tiết lộ ra ngoài, nhưng đây là người của Hoàng gia Ảrập nên việc tiết lộ sẽ không thể xảy ra được, và họ cũng không dám bởi căn cứ Hổ Gầm từ lâu đã nghiễm nhiên trở thành lá bùa phù hộ mệnh của họ, nếu thân phận của Lục Thiếu Hoa bị lộ ra từ miệng Hoàng gia họ, khi đó có khả năng họ sẽ mất đi sự che chở của căn cứ Hổ Gầm.
Một khi Hoàng gia Ảrập mất đi sự che chở thì khi đó sẽ ra sao?
Câu trả lời hẳn không cần phải nghi ngờ, khi đó sẽ thay đổi giống y như lúc trước, thế lực nào cũng muốn chia nhau một phần ích lợi từ họ, cứ thế Hoàng gia họ mất tất cả và trở nên hỗn loạn, quyền thế cũng sẽ suy yếu và mất dần.
Thế mới nói, ổn định là cái quan trọng nhất. Nhưng muốn ổn định, phải bảo đảm rằng căn cứ Hổ Gầm có thể che chở bọn họ, nói thế chính là phải nhìn sắc mặt của Lục Thiếu Hoa mà hành sự, ai khiến Lục Thiếu Hoa là nhân vật đứng sau bức màn bí mật căn cứ Hổ Gầm làm chi.
Một thân phận như vậy, một thế lực như thế, thử hỏi nhà vua của Hoàng gia Ảrập sao lại không nghênh đón long trọng được chứ, huống hồ, anh ta có thể kế thừa ngai vàng đều nhờ vào sự ủng hộ của Lục Thiếu Hoa, nếu không anh ta sớm đã vào tù trở thành tù nhân hoặc tệ hơn nữa đã là người thiên cổ.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao nghi thức tiếp đón lại được tổ chức long trọng như thế, một phần do đó là nghi lễ, Lục Thiếu Hoa nhìn bề nổi bên ngoài thì là ông chủ của một công ty đa quốc gia, với tổng tài sản lên đến ngàn tỷ đô la Mỹ, rất đáng để Hoàng gia tiếp đón slong trọng như thế.
………..
Bất luận có nói thế nào đi nữa, máy bay cũng không phải là chỗ có thể nói chuyện được, vẫn có gì đó không an toàn cho lắm, rời khỏi sớm vẫn tốt hơn. Về phần Hoàng tử thứ hai, không, phải nói là đức vua hiện tại của Hoàng gia Ảrập dường như cũng cảm nhận được điều bất an này, sau khi khách sáo một hồi với Lục Thiếu Hoa, liền nhanh chóng đưa Lục Thiếu Hoa cùng rời khỏi.
Về đến nơi ở của Hoàng gia, xem như là đã an toàn, thành viên đến nghênh đón trong Hoàng gia lúc này cũng đa phần đã rời đi cả, chỉ còn lại đức vua và hai cận vệ bên cạnh, người bên cạnh theo bảo vệ cho Lục Thiếu Hoa cũng được sắp xếp đi nghỉ ở một nơi riêng biệt, chỉ còn lại mỗi hai người là Hà Cường và Lý Thượng Khuê.
- Vừa rồi ở sân bay quả thật không phải là chỗ có thể nói chuyện, rất hoan nghênh ngài lần nữa đến làm khách tại Ảrập Saudi, người anh em thân thiết của tôi. Đức vua của Hoàng gia Ảrập vui mừng đến thay đổi cả cách xưng hô, không còn gọi là chủ tịch Lục này, chủ tịch Lục nọ mà thay vào đó là hai từ ‘anh em’: - À, đúng rồi, tôi tự đặt cho mình một cái tên, cái tên đó tôi còn dùng cả họ của ngài nữa đấy, cũng là họ Lục, tên thì chỉ mỗi một chữ ‘Phi’ thôi, ngài có thể trực tiếp gọi tên của tôi, hoặc cứ y như lúc trước gọi tôi là Hoàng tử thứ hai cũng được.
Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa nhìn đức vua của Hoàng gia Ảrập một cách đầy hứng thú, lộ ra nụ cười có vẻ như hiểu rõ được những gì anh ta nói, lên tiếng đáp: - Vậy tôi sẽ gọi ngài là Lục Phi vậy.
Nhờ thế khoảng cách về quan hệ giữa hai người như được kéo lại gần nhau hơn, không giống như khi dùng lối nói khách sáo của nhà nước khi tiếp chuyện với nhau, không khí thoải mái lên rất nhiều. Càng quan trọng hơn nữa, Lục Thiếu Hoa đồng ý kéo gần khoảng cách về quan hệ với Hoàng gia, đối với Lục Thiếu Hoa mà nói thì có lợi vô cùng.
Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa vẫn biết rằng, cái tên Lục Phi chỉ là vì dùng để vun vén mối quan hệ với hắn mà thôi, kỳ thực anh ta vẫn thích người khác gọi anh ta là hoàng tử hơn. Tuy hiện tại anh ta đã kế vị lên làm vua, nhưng kêu anh ta là hoàng tử thì anh ta sẽ thấy mình trẻ hơn được một chút, như thế thấy vui sướng hơn.
- Ha ha...
Hoàng tử thứ hai cười ha ha, có vẻ rất vui, sau đó thì mời Lục Thiếu Hoa đến phòng nơi anh ta ở.
Lục Thiếu Hoa đã đến, Hoàng tử thứ hai cũng không cần phải che giấu, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề mình muốn biết: - Tôi vốn nghĩ sau một khoảng thời gian nữa sẽ mời ngài đến thăm, nhưng dầu mỏ vốn là căn nguyên của Hoàng gia chúng tôi đây, cũng là vấn đề liên quan đến sự sinh tồn của Hoàng gia chúng tôi, tôi không thể không mời ngài đến thăm.
Lục Thiếu Hoa ngớ người ra, hắn không biết câu nói này của Hoàng tử thứ hai có ngụ ý gì, bất chợt nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút mơ hồ, suy nghĩ một lúc Lục Thiếu Hoa cũng hiểu ra được, ý mà Hoàng tử thứ hai ám chỉ trong câu nói có liên quan đến việc khống chế số lượng dầu mỏ xuất khẩu.
Liên quan đến vấn đề khống chế số lượng dầu mỏ xuất khẩu, Lục Thiếu Hoa cũng có nghĩ qua từ rất lâu rồi, biết được đây là kế hoạch có liên quan đến cả Hoàng gia, đồng thời đây cũng chính là nguyên nhân khiến Lục Thiếu Hoa có chuyến viếng thăm Ảrập lần này.
Chỉ có điều khiến Lục Thiếu Hoa không thể lý giải được chính là tại sao Hoàng tử thứ hai lại biết được chuyện này? Chẳng lẽ anh ta có năng lực đặc biệt có thể biết trước sao? Không, khả năng đó là không thể, vậy chỉ còn lại một khả năng duy nhất, đó chính là tin tức được lộ ra từ chỗ của Lý Chí Kiệt.
Dựa vào hiểu biết của Lục Thiếu Hoa đối với Lý Chí Kiệt, anh ta không phải là kẻ bép xép, vậy thì tại sao lại để tin tức tiết lộ ra bên ngoài cơ chứ?
Điều này khiến Lục Thiếu Hoa không cách nào có thể lý giải được. Có điều Lục Thiếu Hoa đã quên mất một việc, hắn từng dặn dò Lý Chí Kiệt, kêu anh ta đi chuẩn bị công tác phối hợp về mọi mặt, chuẩn bị chu đáo về mọi mặt cho hắn trước khi hắn khởi hành, trong các phương diện cần phối hợp có cả Hoàng gia trong đó, thế nên Hoàng tử thứ hai biết được việc này cũng là việc rất ư là bình thường.
Cũng không trách được Lục Thiếu Hoa, gần đây thực sự hắn rất bận rộn, rất nhiều việc cần đến hắn, nên không để ý đến những lời mình đã nói, thế nên giờ mới có chuyện hắn đột nhiên ngớ người không kịp phản ứng.
Nhưng dẫu sao Lục Thiếu Hoa cũng đã nhiều năm lăn lộn trên thương trường, lại là người sống hai kiếp, tuy là có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không dễ gì bị lộ ra ngoài, ngược lại dấu rất kín, không hiện ra chút sơ hở nào.
- Ngài cừ yên tâm, Hoàng gia các ngài đây là đối tác trung thành nhất của tôi, tôi sẽ không bao giờ làm gì có hại đến sự sinh tồn của Hoàng gia, tôi luôn vì các ngài mà suy tính cặn kẽ, đồng thời, cũng chỉ có thể nghĩ ra lối thoát tạm thời giải quyết khó khăn. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của tôi, không phải lâu dài, chỉ là tạm thời. Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói.
Hiện tại Lục Thiếu Hoa đã biết Hoàng tử thứ hai đã biết được kế hoạch của hắn, còn như biết được bao nhiêu trong đó, là biết toàn bộ hay là chỉ biết có một phần, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn không biết.
Hoàng tử thở phào nhẹ nhõm, anh ta biết Lục Thiếu Hoa vốn không tính sẽ bỏ qua Hoàng gia bọn họ, cũng không tính toán lấy che chở đến uy hiếp hoàng gia bọn họ đi vào khuôn khổ, tóm lại anh ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Ngượng ngùng đôi chút, Hoàng tử thứ hai cũng là người va chạm nhiều, khả năng nguỵ trang cũng rất tuyệt, trong chớp mắt đã làm cho vẻ ngượng ngùng khi nãy nhanh chóng biến mất, giấu hẳn vào trong không dễ gì lộ ra ngoài.
Tuy là thế, nhưng vẫn không lọt qua được cặp mắt của Lục Thiếu Hoa nãy giờ vẫn luôn theo sát Hoàng tử thứ hai, nhưng Lục Thiếu Hoa không nói gì, trong lòng thấy buồn cười, sau đó mới phất phất tay, nói tiếp: - Ngài là anh em của tôi, tôi tuyệt sẽ không hại ngài, ngược lại còn giúp ngài là khác, điểm này ngài có thể yên tâm, còn như làm thế nào để giúp, cho phép tôi im lặng không nói ra, đợi ngày mai chúng ta hẵng bàn đến.
Lục Thiếu Hoa là người bằng xương bằng thịt chứ phải đâu bằng thép, bằng kim loại, tuy bay từ Hongkong đến Ảrập chỉ mấy hơn một giờ đồng hồ, nhưng hắn cảm thấy mệt, nên hắn không thể tiếp tục bàn chuyện về kế hoạch của mình cùng Hoàng tử trong lúc này được.