Trò khôi hài đã qua hai ngày, Tổng thống mới nhận chức chiếm được hết mọi thứ, tùy tiện mang rất nhiều tội danh đổ lên đầu chúng, làm cho bọn nắm trong tay tài nguyên quốc gia biến thành chuột còn tân tổng thống thì là người cứu thế của nhân dân Châu phi.
“Không có gì khác biệt lắm” Đây chính là suy nghĩ trong đầu Lục Thiếu Hoa.
Đúng thế, Lục Thiếu Hoa đã nghĩ đến kết quả này từ trước, khi kết thúc cũng không có gì khác lắm, sau đó thì không có gì thú vị cả, chẳng những không có lợi cho kế hoạch của Lục Thiếu Hoa mà còn làm kéo dài thời gian thực hiện.
Lục Thiếu Hoa là người lấy đại cục làm trọng, hắn tuyệt đối không vì một sự kiện nào đó mà làm hỏng kế hoạch của mình, lại càng không lo lắng đến thanh danh của người khác mà thay đổi kế hoạch của mình, cho nên, sau khi gây nên màn hài kịch ở Châu Phi thì hai ngày sau Lục Thiếu Hoa cảm thấy nên kết thúc.
Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng không ngay lập tức ra lệnh chấm dứt, mà đợi đến tối, gặp mấy người Lý Chí Kiệt và Tiền Kiêm.
Chấm dứt trò khôi hài này rất dễ dàng, Lục Thiếu Hoa chỉ cần ra lệnh là được, hoàn toàn không cần phải gọi ba người Lý Chí Kiệt đến. Nhưng tối nay, Lục Thiếu Hoa lại gọi ba người họ đến, vậy là Lục Thiếu Hoa còn có việc khác phải tìm họ.
Trên thực tế đúng là như vậy, Lục Thiếu Hoa chính xác là có chuyện cần tìm mấy người Lý Chí Kiệt. Lục Thiếu Hoa cũng không nói ra ngay mà trước hết nói về chuyện chấm dứt vở hài kịch.
- Tổng thống nhận chức đã được ba ngày, mà chiến tranh diễn ra cũng đã hai ngày rồi, hai ngày không phải ngắn cũng không phải là dài, trong hai ngày đó đã xảy ra rất nhiều chuyện. Đầu tiên Lục Thiếu Hoa nói một câu đầy cảm xúc, sau mới đi vào chủ đề chính: - Cho nên, nên kết thúc chuyện này ở đây, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm.
Lục Thiếu Hoa không lựa chọn cách nói thẳng mà chọn cách nói ẩn ý, tuy nhiên Lục Thiếu Hoa tin rằng với sự thông minh của mấy người Lý Chí Kiệt, hẳn là biết hắn muốn nói gì.
Không thể không nói, dù là Lý Chí Kiệt hay Tiền Khiêm hoặc là Tạ Kiên Vĩ, họ đều hiểu rõ Lục Thiếu Hoa muốn nói gì, không đơn giản là chấm dứt trò hài này mà còn là hoạt động sau đó.
Từ lúc bắt đầu kế hoạch, Lục Thiếu Hoa đã quyết định sau khi khống chế được chính quyền, các thế lực đều phải rời khỏi đây, bao gồm các đoàn lính đánh thuê, các tổ chức sát thủ, các bộ phận tình báo của một số quốc gia, cùng với một số ít tổ chức khủng bố đều không được đóng quân tại các nước Châu phi này nữa.
Hiện nay tổng thống đã nhậm chức, tài nguyên khoáng sản gần như nắm trong tay, cũng là lúc một số thế lực và tổ chức ra tay.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa nói một câu nhưng gồm hai ý. Đồng thời mấy người Lý Chí Kiệt nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi một chút, đã hiểu được.
Chấm dứt trò khôi hài, chuyển sang mục tiêu dọn sạch các thế lực bên ngoài căn cứ Hổ Gầm.
- Ngày mai tôi sẽ bảo Tổng thống tổng tiến công, xóa sạch ba dòng họ kia Tiền Khiêm là người đầu tiên lên tiếng.
Ngay từ đầu, đến gặp gỡ và giúp đỡ Tổng thống hiện tại là Tiền Khiêm, lúc Lục Thiếu Hoa muốn chấm dứt trò khôi hài này Tiền Khiêm tự nhiên có quyền lên tiếng đầu tiên, bởi vì chấm dứt trò khôi hài nay phải thông qua Tổng thống đương nhiệm của quốc gia Châu phi này.
- Ngày mai tôi sẽ đem nhóm trang bị vũ khí thứ hai đến cho quân chính phủ. Tạ Kiên Vĩ lúc này cũng lên tiếng.
Tạ Kiên Vĩ làm việc rất cẩn thận, đồng thời cũng rất nhớ, hành động cung cấp vũ khí trang bị lần này mà nói, Tạ Kiên Vĩ đã có một kế hoạch định sẵn, đó là kế hoạch luân phiên cung cấp vũ khí, dự đoán trước, cần nhiều hay cần ít anh ta sẽ cung cấp đủ. Trước khi hành động bắt đầu liền cung cấp vũ khí.
Cũng chính là anh ta lập ra kế hoạch này, Tạ Kiên Vĩ cần cung cấp vũ khí cho quân chính phủ nên Tạ Kiên Vĩ mới nói vậy.
Hai người quản lý của căn cứ Hổ Gầm đều đã nói, Lý Chí Kiệt không thể không lên tiếng, vì thế khi Tạ Kiên Vĩ vừa dứt lời Lý Chí Kiệt liền nói: - Các thế lực ở quốc gia Châu phi này đã điều tra xong, cả những người trong bóng tối cũng đã nằm trong tay chúng ta, ngày mai tôi sẽ đem tất cả tư liệu đến.
Là ba khâu cùng nhau phối hợp, có thể nói, bọn họ mỗi người đều phụ trách một khâu, Lục Thiếu Hoa chỉ cần ngồi một chỗ ra lệnh.
Nhưng, Lục Thiếu Hoa là loại người này sao?
Không, câu trả lời rất rõ ràng, Lục Thiếu Hoa không những không phải người ngồi một chỗ ra lệnh, hắn cũng là một người có cái đầu thông minh. - Ta nghĩ, các thế lực rải rác rất phức tạp, theo ta biết, các thế lực này có các đoàn lính đánh thuê, các tổ chức giết người, còn có một số phần tử giống như khủng bố, mà tình báo của các quốc gia khác cũng có mấy người.
Lục Thiếu Hoa biết điều này không có gì là lạ, đều là tin tức tình báo mà Lý Chí Kiệt thu thập được, trùng hợp Lục Thiếu Hoa đã biết được một phần danh sách.
Lý Chí Kiệt không nói gì, chỉ gật đầu xác nhận.
- Nhiều thế lực thế, như vậy thì tình hình rất phức tạp, chỉ dựa vào quân chính phủ xem chừng giải quyết có vẻ khó khăn. Cho nên, chúng ta đưa người của ta đến tham gia. Nói đến đây, Lục Thiếu Hoa đưa mắt nhìn Tiền Khiêm, đợi cho anh ta gật đầu tỏ ý hiểu rồi Lục Thiếu Hoa mới tiếp tục nói: - Như câu nói nhổ cỏ không nhổ gốc, gió xuân thổi đến lại lên xanh. Tôi yêu cầu phải nhổ cỏ tận gốc, đồng thời cũng muốn làm nhanh, tốt nhất trong thời gian ngắn giải quyết xong chuyện này, làm cho các thế lực đằng sau không thể phản kháng lại.
Một số đoàn lính đánh thuê chỗ dựa không vững chắc, nhưng các tổ chức giết người, và tổ chức khủng bố cùng bộ phận tình báo của một số quốc gia thì không giống thế, bọn họ có chỗ dựa hùng mạnh, nếu chờ bọn họ phản kháng lại thì tình hình khó thực hiện.
Cho nên, Lục Thiếu Hoa muốn tiêu diệt bọn họ nhất định phải nhanh, để thế lực đứng sau họ không kịp phản ứng lại, sau đó bố trí phòng bị.
- Còn nữa, chúng ta tiêu diệt các thế lực này sau đó phải tìm một lý do chính đáng. Ừ, chính là định cho bọn chúng tội danh, à, mà nói chúng cùng với mấy dòng họ câu kết bán tài nguyên quốc gia. Lục Thiếu Hoa nói nham hiểm.
Nếu lúc này có người ngoài, nhất định sẽ mắng Lục Thiếu Hoa độc ác, bởi vì mưu kế của Lục Thiếu Hoa quả thực rất độc ác. Làm cho bọn chúng dù có chỗ dựa vững chắc cũng không dám ngang nhiên đứng ra phản đối.
Hổ Gầm đúng là đặt trên một quốc gia Châu Phi, nhưng nó cũng được liên hợp quốc thừa nhận là một quốc gia, nếu Liên hợp quốc đã thừa nhận là một quốc gia thì nó có được chủ quyền riêng.
Có chủ quyền quôc gia được bảo hộ, nay đột nhiên lại có người đến cấu kết với gia tộc trong nước chiếm đoạt tài nguyên quốc gia, đánh đuổi chúng là hợp lý, không vi phạm quy ước của liên hợp quốc.
Quan trọng hơn là, có một tội danh thì sẽ không có người dám đứng ra, bởi vì một khi có người đứng ra, như vậy thì người đó chính là người đứng sau cấu kết với dòng họ để chiếm đoạt tài nguyên quốc gia, là người chủ mưu thật sự.
Người suy nghĩ một chút đều biết được điều này. Điều này làm cho người ta không tìm được cớ đến công kích tổng thống vừa nhậm chức, đồng thời cũng sẽ có thời gian nghỉ ngơi.
- Ngay mai tôi sẽ cùng ông ta bàn bạc một chút. Tiền Khiêm nói.
Tiền Khiêm đã hiểu được kế hoạch của Lục Thiếu Hoa, việc anh ta cần làm là gặp tân Tổng thống một chút, đem ý của Lục Thiếu Hoa nói lại, bảo tổng thống chấp hành quyết định của Lục Thiếu Hoa, sau đó thì kết thúc.
Thấy Tiền Khiêm nhanh chóng hiểu được ý của mình, Lục Thiếu Hoa rất hài lòng, nhẹ nhàng cười gật đầu, sau đó chuyển sang chuyện khác nói: - Tốt lắm, tiếp nói đến mấy vấn đề quan trọng của quốc gia.
Khống chế chính quyền chỗ căn cứ Hổ Gầm cơ bản đã hoàn thành, không có gì bất ngờ xảy ra, không cần đến hai ngày, quôc gia Châu phi này sẽ hoàn toàn rơi vào tay Lục Thiếu Hoa.
Nếu đã không có bất cứ vấn đề gì, cũng là lúc nói đến các mục tiêu của quốc gia, chẳng lẽ không đúng sao?
Nên biết thời gian của Lục Thiếu Hoa rất quý giá, Lục Thiếu Hoa không muốn mang hết thời gian dùng vào việc khống chế chính quyền, Lục Thiếu Hoa còn có chuyện rất quan trọng phải làm, ví dụ như chuyện về dầu mỏ.
Vì thế, thấy việc lớn đã xong, Lục Thiếu Hoa đã ngay lập tức nghĩ đến việc khởi động bước tiếp theo của kế hoạch.
- Quanh đây tổng cộng có bốn quốc gia, lấy nơi chúng ta đứng là trung tâm, Đông Tây Nam Bắc đều là mục tiêu của chúng ta, còn việc vận chuyển dầu mỏ của chúng ta qua hai quốc gia, tổng cộng là sáu quốc gia. Lý Chí Kiệt đối với các quốc gia mục tiêu hiểu rất rõ. Lúc này anh ta lên tiếng là đúng: - Sau khi căn cứ của chúng ta hoạt động được một thời gian, hiện nay bên trong sáu quốc gia đều có những mâu thuẫn, cục diện chính trị không ổn định, lúc nay chúng ra ra một đòn, có thể được rất nhiều.
- Anh nói tiếp đi. Lục Thiếu Hoa phất tay nói.
- Được. Lý Chí Kiệt gật đầu nói tiếp: - Còn lại bốn quốc gia, có hai quốc gia là tuyến đường vận chuyển dầu mỏ, có thể tạm thời đặt sang một bên, còn hai quốc gia ở phía đông và phía nam, chính trị rất ổn định, tuy nhiên, tổng thống của họ có vẻ không dễ khống chế, nên chúng ta đề nghị dùng cách ám sát.
Chưa hết, nói đến đây, Lý Chí Kiệt lấy hơi rồi nói tiếp: - Về hai quốc gia đó, tôi thấy không cần phải cách ám sát, chỉ cần gây ra một vài phiền toái là có thể làm cho tổng thống của họ bị hạ bệ, đến lúc đó giúp đỡ một người mới thăng chức là được.
- Còn nữa, cá nhân tôi cho rằng, sáu quốc gia này không thể tiến hành đồng thời, ví dụ như hai quốc có chính trị không ổn định kia, tôi thấy chúng ta cần tiến hành đầu tiên, sau đó là hai quốc gia có cục diện chính trị ổn định, cuối cùng mới là hai quốc gia có tuyến đường vận chuyển dầu mỏ. Lý Chí Kiệt nói ra ý nghĩ cuối cùng của mình.
Im lặng, lúc này tất cả mọi người đều im lặng, cả Lục Thiếu Hoa cũng im lặng, mọi người đang suy nghĩ, nghĩ xem đề nghị của Lý Chí Kiệt có được hay không.
Đề nghị của Lý Chí Kiệt là chia sáu quốc gia trên làm ba khối, thứ nhất là hai quốc gia phía đông và phía nam, đặc điểm là tình hình chính trị không ổn định, dễ dàng hành động, còn thứ hai là hai quốc gia phía tây và phía bắc, hai quốc gia này thì tình hình chính trị ổn định, nếu muốn phá hoại hiện trạng chỉ có thể dùng thủ đoạn ám sát. Còn thứ ba chính là hai quốc gia có tuyến đường vận chuyển dầu mỏ. Lý Chí Kiệt không nói rõ nhưng ai cũng biết rằng hai quốc gia đó không có bất cứ vấn đề nào, căn bản không cần quan tâm.
Mấy ngày nay, Lục Thiếu Hoa cũng đã xem rất nhiều thông tin tình báo về sáu quốc gia này, chỉ có điều Lục Thiếu Hoa cũng chỉ biết tình hình trên giấy, không thể hiểu rõ bằng Lý Chí Kiệt.
Tuy nhiên, vấn đề chính được nhắc đến là Lục Thiếu Hoa hoàn toàn tin tưởng Lý Chí Kiệt, tin rằng Lý Chí Kiệt nói ra những lời này đều có căn cứ cho nên, Lục Thiếu Hoa không cần suy nghĩ nhiều như vậy, điều duy nhất hắn cần suy nghĩ lúc này chính là kế hoạch Lý Chí Kiệt đề xuất có được hay không.
Rất rõ ràng, kế hoạch của Lý Chí Kiệt rất có tính khả thi, Lục Thiếu Hoa phải thừa nhận điều này, Nhưng Lý Chí Kiệt chưa nói đến chi tiết, Lục Thiếu Hoa vẫn còn vấn đề cần quan tâm, dù sao có đôi khi chi tiết có thể là nhân tố mấu chốt quyết định thành bại.
- Không chỉ nói mà chúng ta từng bước từng bước thực hiện. Ừ, hiện nay muốn nói chính là hai quốc gia phía đông và phía nam, hai quốc gia có tình hình chính trị không ổn định, trừ biện pháp đến giúp đỡ một người lên làm tổng tổng, còn có kế hoạch gì không? Lục Thiếu Hoa vừa nói vừa đưa mắt nhìn Lý Chí Kiệt, rõ ràng là muốn hỏi Lý Chí Kiệt.
Với sự hiểu biết của Lục Thiếu Hoa về Lý Chí Kiệt, anh ta không phải là người nói mà không làm được, anh ta đã có thể nói ra được một kế hoạch, chứng tỏ anh ta đã suy nghĩ cẩn thận chuyện này, điều đó cũng có nghĩa là trong lòng anh ta đã có sẵn một kế hoạch.
Quả nhiên, trong lòng Lý Chí Kiệt thật sự có một kế hoạch, lúc Lục Thiếu Hoa hỏi Lý Chí Kiệt liền tiếp tục nói: - Hai quốc gia phía đông và phía nam cục diện chính trị không ổn định, việc này chúng ta đều biết. Còn kế hoạch của tôi là tuyển một người để giúp đỡ trở thành tổng thống, người nay tôi đã cẩn thận điều tra rồi, một người không đến bốn mươi tuổi, có năng lực, quan trọng hơn là ông ta xuất thân bình dân, có được địa vị cao không dễ dàng, mặc dù có dã tâm, nhưng chỉ cần chúng ta chú ý nhiều hơn, chắc chắn ông ta sẽ nằm trong phạm vi khống chế của chúng ta.
Đúng vậy, Lý Chí Kiệt chọn người đều tốt, Lục Thiếu Hoa đồng ý với điều này. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, với tình hình bên Châu Phi Lục Thiếu Hoa không phải là người hiểu biết rõ, việc chọn người Lục Thiếu Hoa không tham gia, chỉ xem qua một chút, không nói gì thêm.
Đương nhiên, không phải Lục Thiếu Hoa không muốn tham gia, mà là Lục Thiếu Hoa tin tưởng Lý Chí Kiệt, tin vào cách nhìn của Lý Chí Kiệt, tin Lý Chí Kiệt sẽ không chọn lầm người.
Chẳng lẽ không đúng sao? Ít nhất cho đến bây giờ, Lý Chí Kiệt chọn người chưa bao giờ nhầm một lần nào, từ điều đó có thể khiến Lục Thiếu Hoa tin tưởng, làm cho Lục Thiếu Hoa hoàn toàn tin tưởng Lý Chí Kiệt, để Lục Thiếu Hoa hoàn toàn yên tâm giao việc lựa chọn người cho Lý Chí Kiệt.
- Về việc chọn người tôi không nói, các anh tự xử lý đi, tôi muốn biết lúc này là việc nhằm vào hai quốc gia phía đông và phía nam thực hiện như thế nào? Lục Thiếu Hoa phất tay hỏi.