Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 778: Đối phó



Nếu đây là các cường quốc phương Tây phái máy bay trinh sát đến để dò la, Lục Thiếu Hoa sẽ bắn hạ, chẳng những có thể phòng ngừa tình hình bên châu Phi này bị tiết lộ mà còn có thể làm cho chúng kinh sợ, không dám làm bậy, có thể nói là một công đôi việc.

Tuy nhiên đó không phải là điều Lục Thiếu Hoa muốn. Hắn chỉ muốn kéo dài thời gian, chỉ cần trì hoãn khoảng một tháng, đợi cho toàn bộ hành động bên này kết thúc, Lục Thiếu Hoa không cần phải lo lắng nữa.

Trên thế giới có rất nhiều tiền lệ, như khi người Mỹ đánh Afghanistan, họ muốn tìm một vũ khí có tính sát thương thật lớn để tấn công. Với Irắc cũng vậy, họ buộc tội chính quyền nước này đang chế tạo vũ khí hạt nhân để cấm vận kinh tế Irắc và tấn công quân sự.

Tất cả đều là viện cớ, là người Mỹ lấy cớ, mục đích của họ là kiểm soát nguồn dầu mỏ và trả thù. Mục đích đó họ đã đạt được, cuối cùng, hai quốc gia bị tấn công, khiến cho tình hình thêm rối loạn.

Đúng vậy, muốn gây chiến cũng cần một cái cớ, giống như bên châu Phi này vậy, khi tình hình chính trị không ổn, sẽ là một cái cớ để các quốc gia phương Tây lấy cớ tốt đẹp là ổn định tình hình, cần điều quân sang tiếp viện Châu Phi, là có thể danh chính ngôn thuận tiến vào các nước này để cướp đoạt tài nguyên.

Mà một khi tình hình chính trị bên này đã ổn định, bọn họ làm sao tìm được cớ? Đừng quên, mặc dù chỉ có một số nước bên châu Phi, nhưng họ được quốc tế công nhận chủ quyền, nếu các nước phương Tây muốn phái binh sang đây thì phải suy nghĩ kỹ, không có cớ chắc chắn thì không chủ quan tiến vào.

Cho nên, chỉ cần không để cho bọn họ tìm được cớ, bọn họ sẽ không thể phái quân tiến sang đây được. Mà điều Lục Thiếu Hoa cần làm nhất là mau chóng hoàn thành mục tiêu của hắn, khống chế được bảy quốc gia, lúc đó, tất cả mọi việc sẽ yên ổn, âm mưu liền tự động bị hóa giải, không cần phải ứng phó nữa.

- Nửa tháng, chỉ cần cho chúng ta nửa tháng, tất cả sẽ ổn thỏa, lúc đó chúng ta không cần phải làm gì, sau khi khống chế bảy quốc gia có thể an nhàn, thong thả ngồi hưởng khoáng sản, tài nguyên của các nước này.

Hiện tại, Lục Thiếu Hoa không khác gì một ông vua, ngôn ngữ, cử chí rất có phong thái của một người lãnh đạo quốc gia, lúc nói chuyện hết sức tự tin, như thể tất cả mọi việc đều ở trong tầm kiểm soát của hắn.

Quả thực là như vậy, với năng lực của căn cứ Hổ Gầm, muốn cho các nước phương Tây không tiến vào châu Phi trong nửa tháng là rất dễ dàng. Đúng vậy, người có chút hiểu biết về quân sự, nhìn trên bản đồ có thể thấy được, căn cứ Hổ Gầm nằm ở vị trí rất có lợi, cảng gần nhất chỉ cách có hai trăm cây số, nếu có đội quân nào muốn đi sang bên này, chắc chắn phải vận chuyển binh lính thông qua đường biển.

Đương nhiên, với chiến thuật quân sự hiện đại, kẻ thù hoàn toàn có thể từ bờ biển dùng tên lửa đạn đạo tấn công, sau đó sẽ vận chuyển binh lính đổ bộ tác chiến. Nhưng đừng quên, trang bị vũ khí của Hổ gầm cũng không phải là kém cỏi. Tầm bắn hai trăm cây số? Nói đùa! Cho dù ở một nơi khác trên Trái đất, tên lửa xuyên lục địa của Hổ Gầm cũng có thể bắn trúng mục tiêu, huống chi chỉ là hai trăm cây số, cho nên, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể phong tỏa cảng, không cho kẻ địch tới gần.

Nếu cần thiết, thậm chí Lục Thiếu Hoa có thể tiến hành tấn công kẻ thù trước một bước, ngăn cản đường tiến của bọn chúng, với tình hình vũ khí dự trữ hiện tại, mỗi ngày dùng một tên lửa đạn đạo và tên lửa xuyên lục địa, duy trì trong một tháng là không thành vấn đề.

Lục Thiếu Hoa không biết các nước khác chuẩn bị như thế nào, nhưng đối với người Mỹ, hắn hết sức rõ ràng, đơn giản là dùng tàu sân bay làm căn cứ chủ lực trên biển, rồi phái máy bay chiến đấu và máy bay ném bom tiến hành đánh ngay mục tiêu, ừ, còn các chiến hạm nữa, khi hạm đội đã ở trong tầm bắn tên lửa đạn đạo, sẽ dùng tên lửa tấn công.

Chiến thuật này trông có vẻ hoàn hảo, nhưng có điều là căn cứ Hổ Gầm ở ngoài tầm bắn của chúng, chỉ cần không cho tàu sân bay và hạm đội tới gần, chúng sẽ không có cách gì tấn công. Nếu chúng muốn phái máy bay chiến đấu bay qua biển, thì chỉ là nằm mộng giữa ban ngày, một chiếc đến đánh một chiếc, hai chiếc đánh hai, căn bản chỉ là đến nộp mạng.

Hơn nữa, Lục Thiếu Hoa cũng có năng lực chiến đấu trên biển, khắc tinh của tàu sân bay-tàu ngầm hạt nhân, Hổ Gầm có mười chiếc, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để ngăn chặn tàu ngầm hạt nhân của kẻ thù.

Những dấu hiệu từ tình hình thực tế cho thấy Lục Thiếu Hoa đang chiếm ưu thế, tiến có thể công, lui có thể thủ. Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ không vì bảy quốc gia mà để lộ căn cứ Hổ Gầm, muốn đối đầu trực tiếp với các cường quốc phương Tây là chuyện của các nước châu Phi, Lục Thiếu Hoa chỉ cung cấp vũ khí và tin tức tình báo còn đánh như thế là chuyện của bọn họ.

- Anh về nói với Tạ Kiên Vĩ, bảo anh ta chuẩn bị nhiều tên lửa đạn đạo tầm xa và tên lửa xuyên lục địa cho tôi, còn về tên lửa tầm ngắn thì số lượng tối đa, có thể cung cấp nhiều thì cấp nhiều, nâng cao sức chiến đấu đề phòng kẻ thù đánh úp, dồn sức đánh với chúng một trận.

- Được.
Lý Chí Kiệt gật đầu, lại cam đoan một câu:
- Cậu yên tâm đi, cho dù là phải dùng đến vũ khí hạt nhân, tôi cũng không chối từ, quyết không để các nước phương Tây nhúng tay vào chuyện này.

Lý Chí Kiệt hiểu được ý đồ của Lục Thiếu Hoa, anh ta cũng tán thành việc thực hiện, đồng thời, sâu trong nội tâm cũng thấy kích động, quyết định phải “tiếp đón” các nước phương Tây chu đáo một chút.

Tiến hành một cuộc chiến một mất một còn là đem tiền ném qua cửa sổ, các nước phương Tây huy động nhân vật lực, tiêu tiền không ít mà căn cứ Hổ Gầm tham gia đương nhiên cũng rất tốn kém, lúc này cần tới một trăm tỉ đô la Mỹ, nếu đánh nhau một năm rưỡi cũng không thành vấn đề.

Nhưng các nước phương Tây thì khác, bọn họ dù sao cũng là quốc gia, nếu đánh nhau lâu dài, ngân quỹ nhà nước tiêu hao dần cho đến lúc trống rỗng thì sẽ rất phiền toái. Lục Thiếu Hoa đã nghĩ tới trường hợp nếu các nước phương Tây dám dùng chiến thuật đánh dằng dai, Lục Thiếu Hoa sẽ không ngại tạo ra một cơn bão tài chính, chắc chắn sẽ thành công. Ý tưởng dù sao cũng chỉ là ý tưởng, còn thực tế thì lúc này điều Lục Thiếu Hoa quan tâm nhiều nhất là bố trí phòng thủ.

- Các tàu chở dầu của chúng ta cũng tạm dừng vận chuyển đi, các tàu hộ tống và tàu ngầm hạt nhân đều quay về, đậu lại ngoài cảng cho tôi, nếu kẻ địch xuất hiện, cứ trực tiếp tiêu diệt không cần xin chỉ thị.

- Sau khi tôi về sẽ lập tức hạ lệnh.
Lý Chí Kiệt gật đầu, nói.

- Còn nữa, việc dò la tin tức bên các nước phương Tây không được dừng lại, cố gắng hết sức khai thác tin tức tình báo, có gì lập tức báo cáo trực tiếp cho tôi.
Nói tới đây, Lục Thiếu Hoa lập tức tạm dừng, rồi lại nói tiếp:
- Về phần bên châu Phi này thì không cần phải nói nhiều, hệ thống tình báo tập trung làm việc, một khi phát hiện ra người có lai lịch không rõ ràng, lập tức tiêu diệt, à, việc này phải báo cho quân bên chính phủ biết và bắt tay hành động với đội ngũ nòng cốt của đoàn Hổ Gầm.

Châu Phi là nơi chó ăn đá, gà ăn muối, diện tích thì rất lớn nhưng rất ít cư dân sinh sống, người từ bên ngoài đến lại càng ít, nếu có người lạ đến, sẽ bị phát hiện ngay, nếu muốn đề phòng nhân viên tình báo xâm nhập là rất dễ.

- Còn nữa, anh trở về lập tức bảo Tổng thống mới nhậm chức cho người khống chế các đại sứ quán, đừng để họ tiết lộ tin tức.

Đại sứ quán, tuy thoạt nhìn là cơ quan hợp pháp, nhưng hoạt động bên trong cũng không phải là rất quang minh chính đại, gần như mỗi đại sứ quán đều có tổ chức tình báo, có trách nhiệm thu thập tin tình báo rồi gửi về cho quốc gia của mình.

Lúc đầu, Lục Thiếu Hoa có phần xem nhẹ việc này, bây giờ mới nhớ đến, hắn chợt toát mồ hôi lạnh vì lo sợ, nhưng hắn che giấu rất khéo. Thông thường sẽ rất khó phát hiện căn cứ Hổ Gầm là nơi chỉ huy sự việc này.

Tình hình cuộc chiến còn chưa rõ ràng, đương nhiên Lục Thiếu Hoa sẽ không cho các quốc gia phương Tây có cơ hội thu thập tin tức, phong tỏa đại sứ quán của bọn chúng, nếu điều tra ra sẽ biết được nhiều chuyện không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, thậm chí có thể trực tiếp xử lý các nhân viên.

Dường như Lý Chí Kiệt hơi mơ hồ, anh ta nghĩ đại sứ quán là đại diện cho một quốc gia, nếu đụng đến nó kết quả sẽ có thể tạo ra những phản ứng không lường trước được.

Lục Thiếu Hoa cũng nhận ra vẻ thắc mắc của Lý Chí Kiệt, hắn lơ đễnh phất tay áo, nói:
- Đừng cho rằng đại sứ quán làm việc một cách minh bạch, ngấm ngầm thu thập tin tức tình báo là một trong số các công việc mà họ phải làm.

Cuối cùng Lý Chí Kiệt cũng hiểu ra, tuy nhiên anh ta thấy ngạc nhiên, anh ta biết Lục Thiếu Hoa không nói vu vơ, nếu đã nói, nhất định có căn cứ, thậm chí là chắc chắn trăm phần trăm.
- Có phải chúng ta đã làm lộ bí mật rồi không?
Lý Chí Kiệt hỏi ngược lại.
- Hẳn là không có.
Lục Thiếu Hoa cũng không dám khẳng định.
- Trước đó, chúng ta làm rất tốt công tác giữ bí mật, hẳn là không có vấn đề gì, dù sao việc thu thập tin tình báo của một đại sứ quán cần phải rất bí mật, điều này phải do người có năng lực thực hiện, như vậy người biết chuyện là có hạn.

Thật ra, Lục Thiếu Hoa cũng không dám khẳng định, tuy nhiên điều đó cũng không quan trọng lắm, cho dù bọn chúng biết là căn cứ Hổ Gầm ở sau lưng phá rối thì có thể làm gì được?

Lý Chí Kiệt không biết quyết định của Lục Thiếu Hoa có phải là điều tồi tệ nhất không, cho dù là biết thì Lý Chí Kiệt cũng sẽ không nói gì, bởi vì anh ta cũng giống như Lục Thiếu Hoa, cho dù biết là căn cứ Hổ Gầm phá rồi, nhưng bọn họ có năng lực làm gì được căn cứ Hổ Gầm.

- Bây giờ tôi phải đi xử lý.
Lý Chí Kiệt nói, rồi đứng lên, chuẩn bị đi.

Lục Thiếu Hoa không lên tiếng, chỉ gật đầu ra hiệu Lý Chí Kiệt có thể đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.