Cho đến hiện tại thì Lục Thiếu Hoa mới chỉ khống chế được năm trong số bảy quốc gia đã dự định, vậy thì làm sao mà hắn bỏ cuộc được. Vậy nên Châu Phi rồi sẽ lại nổi dông nổi bão vì hắn chuẩn bị bắt tay vào đợt hành động tiếp theo.
Sau khi giải quyết xong nội bộ thì Lục Thiếu Hoa cũng ko nghỉ ngơi, cũng không cần nghĩ gì, tiếp tục thực hiện kế hoạch tiếp theo, coi như là hành động cuối cùng đi.
Có điều lần này Lục Thiếu Hoa cho gọi mấy người Lý Chí kiệt đến không phải là để cùng bàn bạc như mọi lần mà hắn chỉ nói với họ một câu: “Có thể bắt đầu được rồi”, sau đó cũng không nói gì thêm mà mặc cho họ tùy ý hành động.
Lý Chí Kiệt, Tiền Khiêm và Tạ Kiên Vĩ đều là những kẻ tài trí hơn người, thêm vào đó họ cũng đã có được kinh ngiệm từ những lần trước nên hắn tin việc đi thu phục hai quốc gia vừa nghèo vừa nhỏ này với họ không có gì là khó.
Đúng vậy, chính vì hai quốc gia này vừa nghèo nừa nhỏ lại chẳng có nguồn tài nguyên gì đáng giá đã dẫn đến việc các nước phương Tây không thèm bố trí lực lượng ở đó, các thế lực khác cũng rất ít đóng quân ở đây.
Thậm chí đến bản thân đất nước họ cũng chẳng có lấy một quân đội cho ra hồn, tổng thống thì giống như một tên bù nhìn chẳng được việc gì trong khi các quan chức địa phương thì như những ông hoàng nắm trong tay quyền tự quyết, rất kỳ lạ!
Tất nhiên nói như thế chỉ là căn cứ vào sự hiểu biết của Lục Thiếu Hoa, còn theo như mấy người Lý Chí Kiệt được biết thì chuyện này cũng không có gì là lạ vì bên Châu Phi phần lớn các quốc gia đều trong tình trạng như thế, à, nói chính xác hơn thì họ không thích bị gọi là quốc gia mà thích mỹ từ “bộ lạc”.
Cũng chính vì hai quốc gia giống như hai bộ lạc đó nên việc thu phục chúng cũng chẳng có gì đáng nói. Chỉ cần mua chuộc được hai ông tổng thống sau đó dùng thực lực của căn cứ địa để thanh trừ một số cán bộ địa phương thì có thể xem như về cơ bản là đã khống chế được.
Nửa tháng, cho dù Lục Thiếu Hoa không nói rõ nhưng mấy người Lý Chí Kiệt hiểu rằng hắn không cho họ nhiều thời gian, chỉ có nửa tháng, nếu trong vòng nửa tháng đó không hoàn thành được thì xem như nhiệm vụ này thất bại.
Lục Thiếu Hoa là người rất tuân thủ thời gian, đã nói hai tháng là hai tháng, không hơn cũng không kém, giờ thì một tháng rưỡi đã trôi qua mà bọn họ mới chỉ khống chế được năm quốc gia.
May mắn là các nước phương Tây đã rút lui khỏi Châu Phi nên mấy người Lý Chí Kiệt không cần phải lo lắng trước sau nữa mà có thể thỏa sức hành động và giảm bớt được rất nhiều trở ngại, vậy nên họ chẳng tỏ ra có chút lo lắng gì về việc không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn.
Đúng là chẳng có gì đáng phải lo lắng nên Lý Chí Kiệt mới có thể mạnh mồm nói: - Thu phục hai tiểu quốc nghèo nàn đó chẳng có chút tính khiêu chiến nào cả.
Lý Chí Kiệt không phải là đang khoác lác mà đúng thật anh ta rất có lòng tin.
Thực tế cũng đã chứng minh Lý Chí Kiệt không hề khoác lác, ba người cầm đầu của căn cứ địa Hổ gầm đã cùng nhau phối hợp, chỉ trong vòng ba ngày đã mua chuộc được hai tổng thống, sau đó mất thêm một tuần nữa để giải quyết quân đội, tổng cộng là chín ngày để giả quyết được quân đội và chính quyền.
Nếu như ở các quốc gia khác là đã có thể xem như hoàn toàn khống chế được, thế nhưng mấy người Lý Chí Kiệt hiểu được rằng đây mới chỉ là phần mở đầu, kế hoạch mới chỉ hoàn thành một nửa, vẫn đang còn một nửa nữa chưa xong.
Cái mà Lục Thiếu Hoa cần đó là khống chế được toàn bộ các tiểu quốc Châu Phi chứ không phải là một nửa, điểm này thì mấy người Lý Chí Kiệt hiểu rất rõ. Hai đất nước này bao gồm nhiều bộ lạc, mà phải thu phục được toàn bộ các bộ lạc đó mới xem như là khống chế được toàn bộ. Vậy nên mất chín ngày mới chỉ có thể xem như hoàn thành được một nửa.
Có thể sẽ có người hỏi rằng, để khống chế được năm đất nước kia chỉ cần dùng đến một tháng rưỡi, cũng có nghĩa là 45 ngày, vậy mà với hai “bộ lạc” này sao lại cần nhiều thời gian thế?
Thật ra cũng không khó để tưởng tượng, tình hình hai đất nước này hiện tại đều đang rất phức tạp, có mất nhiều thời gian hơn một chút cũng không có gì khó hiểu.
Mất 45 ngày để khống chế được năm quốc gia, thế nhưng đó đều là những quốc gia có hệ thống chính quyền quản lý, vậy nên chỉ cần khống chế được bộ máy đó là xem như xong, thế nhưng với hai quốc gia đặc biệt này thì không thể dùng quy luật thường để tính toán.
Thực ra Lục Thiếu Hoa ban đầu cũng thấy việc này hơi lạ thế nhưng sau khi nghe Lý Chí Kiệt phân tích thì hắn cũng đã hiểu ra. Thực ra thì cũng chẳng có gì phải sốt ruột, hắn chỉ cần ba người đó hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn là được, những thứ khác thì hắn không cần quản.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lại năm ngày nữa đã qua và giờ chỉ còn lại một ngày nữa là đến hạn cuối vậy mà lục Thiếu Hoa vẫn chưa nhận được tin gì từ Lý Chí Kiệt, trong lòng hắn bắt đầu có chút lo lắng.
- Ngày mai là đến hạn cuối rồi, không biết bọn họ có hoàn thành được không… Lục Thiếu Hoa thì thầm tự hỏi.
Thực ra kế hoạch đã được thực hiện đến mức này rồi thì về căn bản hắn cũng không cần phải sốt ruột, có khống chế được hai quốc gia còn lại hay không cũng không còn quá quan trọng nữa. Dù sao thì chủ yếu vẫn là năm quốc gia với nguồn khoáng sản phong phú kia, còn hai “bộ lạc” đói nghèo này chỉ qua chỉ là hắn tiện tay thì làm luôn một mẻ thôi chứ cũng chẳng có giá trị gì lắm.
Có điều mấy người Lý Chí Kiệt cuối cùng cũng không làm hắn thất vọng. Tối ngày hôm đó thì Lý Chí Kiệt, Tiền Khiêm, Tạ Kiên Vỹ và Lý Thượng Khuê đã cùng nhau đến biệt thự của Lục Thiếu Hoa. Nhìn sắc mặt của họ có thể đoán được rằng kế hoạch đã thành công.
- Đã khống chế được hai quốc gia còn lại. Lý Chí kiệt mở đầu.
- Đã thanh lý nội bộ rồi chứ? Lục Thiếu Hoa hỏi mà không để lộ chút cảm xúc, tỏ vẻ như mọi việc đã ở trong tầm tính toán của hắn.
Thực ra cũng không phải mọi việc đều đã được hắn dự liệu vì ban đầu hắn quả là có chút lo lắng mấy người bọn họ không thể đúng thời hạn hoàn thành kế hoạch. Thế nhưng khi thấy họ cùng nhau bước vào biệt thự thì hắn biết không cần phải băn khoăn gì nữa.
- Xong rồi! Lý Chí Kiệt gật đầu nói.
Một câu “xong rồi” đơn giản như vậy thôi nhưng hàm nghĩa của nó lại không hề đơn giản, cái gọi là xong rồi đó bao gồm việc đã thanh lý xong nội bộ, thu phục được ba quốc gia đồng thời tổ chức lại chế độ của họ.
Đúng vậy, Lý Chí Kiệt đã cải cách lại chế độ của những quốc gia “bộ lạc” đó, có thể nói rằng thời đại của Hoàng đế đã kết thúc, tất cả người dân và các thành thị giờ đây đều phải nghe theo sự điều khiển của Tổng thống.
Lục Thiếu Hoa không nói gì mà chỉ trầm tư nhớ laị chuyện của mấy ngày trước.
Năm ngày trước thì mấy người Lý Chí Kiệt đã đến biệt thự của Lục Thiếu Hoa với một vẻ mặt vô cùng trang trọng để báo cáo với hắn về tình hình của hai quốc gia kia đồng thời bày tỏ quan điểm muốn thay đổi chế độ của họ.
Tất nhiên Lục Thiếu Hoa chẳng có ý kiến gì, dù sao thì hắn cũng chẳng tham dự vào chuyện bên này nhiều lắm, mấy người họ thích sắp đặt như thế nào thì tùy họ, chẳng liên quan gì tới hắn. Vậy nên lúc đó hắn gần như chẳng nghĩ ngợi gì mà gật đầu đồng ý.
Muốn nói đến chuyện này thì phải nhắc lại chuyện của nửa tháng trước, khi Lý Chí Kiệt đi mua chuộc hai ông tổng thống thì anh ta đã hứa hẹn là căn cứ Hổ Gầm sẽ giúp đỡ họ cải cách lại chế độ.
Có lẽ cũng chính lời đề nghị đó đã hấp dẫn họ nên Lý Chí Kiệt mới có thể nhanh chóng mua chuộc được họ, sau đó cần mất thêm hai ngày chuẩn bị mới có thể tiến hành xử lý quân đội, sau khi bố trí xong mọi việc thì Lý Chí Kiệt mới đến hỏi ý kiến Lục Thiếu Hoa.
Tiếc là Lục Thiếu Hoa không phát hiện ra đây là kiểu “tiền chảm hậu tấu”, nếu không thì Lý Chí Kiệt phải lãnh đủ với hắn vì đã chủ mưu trong chuyện này.
Có điều phải nói rằng Lục Thiếu Hoa không thể trách Lý Chí Kiệt vì bản thân hắn cũng tán thành việc thay đổi lại chế độ cho dễ quản lý, như vậy đối với căn cứ Hổ Gầm cũng có lợi.
- Nói như vậy thì kế hoạch của chúng ta đã hoàn thành rồi? Lục Thiếu Hoa bỗng nhiên hỏi.
Đây chính xác thì là một câu hỏi thừa! Hai quốc gia cuối cùng đã bị khống chế thì có nghĩa là kế hoạch đã thắng lợi hoàn toàn. Có điều dường như hắn vẫn có chút không dám tin đây là sự thật nên mới buột miệng mà hỏi như vậy. Có lẽ là một kiểu phản xạ vô điều kiện.
Hình như tất cả mọi người đều hiểu cho cái phản xạ vô điều kiện đó của hắn nên không ai nói gì cả mà chỉ gật đầu tán thành.
Vui vẻ, phấn khởi…
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa rất phấn khởi. Sau khi nhận được sự đồng ý của mọi người thì trong lòng hắn bỗng tràn ngập niềm vui.
Có điều mọi việc dù sao cũng đã được hắn dự tính trước hết từ hai tháng trước rồi nên hắn chỉ giữ tâm trạng phấn khởi đó được lát. Sau khi bình tâm lại thì hắn hỏi mọi người: - Giờ mọi việc còn lại chỉ có thể trông chờ vào mấy người đó là có thể đảm bảo sự thống trị tuyệt đối.
Tất cả mọi việc đã xong, cũng có nghĩa là kế hoạch lớn của hắn cũng đi vào hồi kết thúc, có điều một trận chiến khác vẫn không ngừng tiếp diễn cho đến khi nào cắn cứ Hổ Gầm có thể đào tạo ra người của mình thì mới có thể yên tâm được.
- Hiện tại đã bắt đầu tiến hành lựa chọn và bồi dưỡng người rồi, tin rằng trong vòng hai năm có thể để cho họ trà trộn vào chính trường, từ đó hoàn toàn có thể lên được vị trí tổng thống. Lý Chí Kiệt nói một cách đầy tin tưởng.
Theo như lời Lý Chí Kiệt nói thì trong vòng hai năm có thể bồi dưỡng và đưa được người lên vị trí tổng thống.
Nhưng mà dù sao đó cũng chỉ là dự tính, còn có thể thực hiện được hay không thì cả Lý Chí Kiệt và Lục Thiếu Hoa đều không nói trước được, chỉ đành chờ thời gian kiểm chứng vậy.
- Cần phải hết sức cố gắng ! Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói một câu sau đó lại khoát tay biểu thị ý không muốn nói tiếp về chủ đề này nữa. - Để cho bốn quốc gia còn lại thành lập công ty khoáng sản chuẩn bị hợp tác với Phượng Hoàng đi, thị trường vàng cũng đến lúc ra tay rồi đấy.
Mấy người Lưu Minh Chương đã tiến quân vào thị trường vàng cũng đã được một tháng, trong vòng một tháng đó thì vàng không ngừng tăng giá giúp Lưu Minh Chương thu được một mẻ lớn, thế nhưng vàng dường như cũng tăng đến mức đỉnh điểm, cũng đã đến lúc phải hạ xuống. Lẽ nào không phải vậy sao?