Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 794: Dã tâm



Lục Thiếu Hoa làm ra vẻ rất bình tĩnh nhưng thực ra hắn không bình tĩnh chút nào vì hắn biết tiếp theo đây Nhị Hoàng tử sẽ nói gì. Đừng quên rằng Hoàng gia Ảrập cũng có một công ty dầu mỏ, dựa vào mối quan hệ hai bên thì lẽ ra Lục Thiếu Hoa nên hợp tác với công ty của Hoàng gia, vậy mà hắn lại chọn hợp tác với một công ty khác, chính điều này làm cho Nhị Hoàng tử có chút khó chịu.

Thị trường Châu Á rộng lớn như vậy, nếu nói Hoàng tử thứ hai không hề bận tâm là nói dối. Tuy nhiên, vì mối quan hệ đặc biệt giữa Hoàng gia Ảrập và Lục Thiếu Hoa nên khi thấy hắn hợp tác cùng với một công ty dầu mỏ khác họ cũng không dám có biểu hiện gì nhiều.

Nhưng như thế cũng không có nghĩa là Nhị Hoàng tử chấp nhận như vậy. Lục Thiếu Hoa đã thành lập một công ty xăng dầu, trong tay cũng đã có được nhiều nguồn dầu thô như vậy thì chuyện hắn sẽ tiến quân vào lĩnh vực này chỉ còn là chuyện sớm muộn. Chỉ có điều Nhị Hoàng tử chưa biết cụ thể là khi nào, có thể là ngày mai, cũng có thể là năm sau.

Chính vì không biết chính xác điều đó nên Nhị Hoàng tử vô cùng sốt ruột. Ông ta không muốn khi Lục Thiếu Hoa tiến quân vào lĩnh vực này lại đi hợp tác với một công ty xăng dầu khác. Vậy nên trong thời điểm này ông ta buộc phải nói ra ý muốn được cùng Lục Thiếu Hoa hợp tác để hai bên cùng nhau xâm chiếm ra thị trường dầu mỏ Thế Giới.

Nhị Hoàng tử là một kẻ có dã tâm và khát vọng, ông ta nhất định sẽ không chịu vừa lòng với những gì đã có. Bất kể là trên lĩnh vực chính trị hay thương trường thì ông ta đều muốn vươn lên đứng đầu. Giờ ông ta đã ở trên đỉnh cao quyền lực rồi, chỉ có thể tìm bước đột phá trên thương trường mà thôi.

Thực lực của tập đoàn Phượng Hoàng thì không có gì phải nghi ngờ vì sự tồn tại của một nhân vật truyền kỳ như Lục Thiếu Hoa, nếu như sau này có thể phát triển thành tập đoàn lớn mạnh nhất Thế giới cũng không có gì phải lạ.Vậy nên Nhị Hoàng tử rất muốn hợp tác với tập đoàn Phượng Hoàng , như vậy mới có thể tạo ra bước đột phá trên thương trường.

Thực ra nếu hợp tác với một công ty khác hoặc dựa vào thực lực của mình cũng có thể tạo ra được đột phá, chỉ có điều làm theo cách đó thì rất chậm, mà người như Hoàng Tử thứ hai thì tuyệt đối sẽ không muốn chờ đợi. Điều ông ta cần là nhanh, đúng vậy, càng nhanh thì càng tốt.

Nhưng Nhị Hoàng tử biết là chưa thể nhanh ngay được vì Lục Thiếu Hoa đã nói rồi, thời cơ chưa chín mùi nên giờ hắn chưa muốn tiến quân vào thị trường xăng dầu mà chỉ hợp tác với vài công ty bé để kiếm sống qua ngày thôi.

Thế nhưng Nhị Hoàng tử cũng hiểu được rằng, Lục Thiếu Hoa nói là chưa muốn tiến quân vào thị trường này chứ không hề có ý rằng sẽ không bao giờ tiến quân. Chính điều đó làm cho Nhị Hoàng tử có hy vọng.

- Những thành tích của anh trên thương trường là không thể phủ nhận được, nếu anh nói anh đang xếp thứ hai thì tôi tin không có kẻ nào dám nói mình đang xếp thứ nhất. Như anh đã biết, sản nghiệp của Hoàng gia hiện giờ tuy rằng không hề nhỏ nhưng tôi vẫn muốn phát triển hơn nữa, vậy nên tôi muốn được hợp tác với anh.
Nhị Hoàng tử trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, sau khi dừng lại một chút thì nói tiếp:
- Tôi biết rằng hiện tại anh vẫn chưa muốn chen chân vào lĩnh vực dầu mỏ, thế nhưng sau này thì nhất định anh sẽ làm như vậy, vậy nên tôi đồng ý đợi, đợi đến khi anh sẵn sàng thì chúng ta cùng nhau hợp tác để tạo ra một thời kỳ tốt đẹp.

Nhị Hoàng tử đã nói một cách rõ ràng như vậy, Lục Thiếu Hoa cũng hoàn toàn hiểu được ý của ông ta. Thế nhưng hắn chưa vội vàng trả lời vì hắn cần phải suy nghĩ thật kỹ.

Đúng vậy, hắn cần phải suy nghĩ. Nhị Hoàng tử nói đúng, tiến quân vào thị trường dầu mỏ chỉ là chuyện sớm muộn, không phải hiện tại hắn đang tranh thủ từng giờ từng khắc để chuẩn bị cho chuyện này đó sao.

Còn nếu như hợp tác với Hoàng gia Ảrập thì kết quả sẽ vô cùng khả quan. Hiện tại Hoàng gia đang có trong tay một lượng mỏ dầu lớn, thêm vào đó là số mỏ dầu mà Lục Thiếu Hoa đã mua lại được trong suốt mấy năm qua, nếu như hợp tác lại thì có thể nói là song kiếm hợp bích, sức cạnh tranh cũng sẽ tăng lên rất nhiều.

Ngay từ khi được tái sinh thì lục Thiếu Hoa đã đặt ra mục tiêu là xây dựng một nền kinh tế đế quốc, đến giờ khi mục tiêu đó đã sắp hoàn thành thì hắn lại đặt ra một mục tiêu mới đó là phải leo được lên đỉnh cao của Thế Giới.

Đúng vậy, hắn phải dựa vào việc buôn bán để leo lên được đỉnh cao Thế Giới. Chuyện này nói thì đơn giản nhưng làm thì rất khó, vậy nên hắn hắn đã lựa chọn dầu mỏ. Chỉ cần khống chế đượcthị trường dầu mỏ thì địa vị của hắn cũng sẽ như thuyền lên theo nước, cứ thế lên thẳng đến đỉnh cao Thế giới.

Thế nhưng việc khống chế được thị trường dầu mỏ cũng không phải là dễ. Tuy rằng trong mấy năm qua hắn đã thu mua các mỏ dầu ở khắp mọi nơi đồng thời tích trữ được một lượng lớn dầu thô thế nhưng vẫn chỉ là một con số có hạn. Nếu giờ có thể hợp tác với Hoàng gia Ảrập thì kết quả sẽ khác…

“ Có thể hợp tác….”

Đó là kết quả hắn đưa ra sau một hồi suy nghĩ. Thế nhưng dã tâm của hắn rất lớn, điều mà hắn nghĩ bây giờ không phải là hợp tác với Hoàng gia Ảrập như thế nào mà là làm cách nào để khống chế được toàn bộ số mỏ dầu của đất nước này.

_ Hiện tại Hoàng gia đang có trong tay tổng cộng bao nhiêu mỏ dầu?
Lục Thiếu Hoa lên tiếng hỏi.

Ở đất nước Ảrập nảy, hoàng gia là một thế lực thần thánh, nhưng dù sao đây cũng chỉ là tượng trưng, không có quyền chính thức, sở dĩ có được địa vị này là do họ đã khống chế được tuyệt đại bộ phận các mỏ dầu. Nhưng dù sao cũng chỉ là tuyệt đại bộ phận chứ không phải toàn bộ, cho nên Lục Thiếu Hoa mới hỏi Nhị Hoàng tử như vậy.

Tuy rằng Nhị Hoàng tử không biết vì sao Lục Thiếu Hoa hỏi vấn đề này thế nhưng ông ta biết là hắn có mục đích chứ không đơn giản chỉ là hỏi cho có hỏi.

Vậy nên Nhị Hoàng tử không cần phải suy nghĩ nhiều mà trả lời ngay tức khắc:
- Những mỏ dầu chưa được phát hiện thì không nói làm gì, còn trong số những mỏ đã được phát hiện thì Hoàng gia nắm trong tay 60%, 10% do một số gia tộc và thế lực khác nắm giữ, còn 30% còn lại do chính phủ khống chế.

Những con số mà Hoàng tử thứ hai đưa ra tuy không phải là những con số cụ thể nhưng cũng có thể coi như là đã trả lời cho câu hỏi của Lục Thiếu Hoa.

Lục Thiếu Hoa không nói gì mà chỉ gật gật đầu. Một lúc lâu sau thì hắn mới nói:
- Hoàng gia đã bao giờ nghĩ tới việc khống chế toàn bộ số mỏ dầu của Ảrâp?

Đây mới là mục đích thật sự của Lục Thiếu Hoa. Từ sau khi khống chế được bảy quốc gia Châu Phi thì tâm tính hắn hoàn toàn thay đổi, hắn cho rằng việc đi khống chế một đất nước nào đó là một việc dễ như chơi. Tất nhiên cái này có liên quan đến lợi ích của hắn chứ không hắn đâu rỗi hơi đi làm cái việc vô vị này đâu.

Hơn nữa hắn hoàn toàn không có ý định để cho căn cứ Hổ Gầm ra mặt trong việc này. Ý của hắn là để cho Hoàng gia, cũng chính là để cho Nhị Hoàng tử lộ diện, còn hắn sẽ ở phía sau làm hậu thuẫn, đợi đến khi khống chế được toàn bộ các mỏ dầu ở Ảrâp rồi thì hai bên sẽ bắt đầu hợp tác.

Ở khu vực Trung Đông thì Ảrâp có thể được coi là một mỏ dầu lớn, tuy rằng không thể so sánh với Iraq nhưng cũng có thể nói vào loại nhất nhì.

Nếu như khi thực hiện bước cuối cùng trong kế hoạch dầu mỏ mà có sự giúp sức của Ảrâp thì không những hán có thể nắm chắc phần thắng mà còn có thể nhanh chóng hoàn thành được kế hoạch.

Tuy nói rằng cơm thì phải ăn từng miếng một, đường cũng phải đi từng bước một, thế nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không ngại gì mà bước nhanh hơn khi dưới chân đã có một nền tảng vững chắc.

“….” Nhị Hoàng tử sửng sốt, anh ta nhìn Lục Thiếu Hoa với một ánh mắt hoàn toàn khác, giống như là nhìn thấy một con quái vật vậy.

“ Ý của Lục Thiếu Hoa là gì?

Ngay cả đứa trẻ cũng có thể hiểu được hắn đang muốn nói gì. Đó chính là khống chế toàn bộ Ảrâp, cũng đồng nghĩa với xiệc khống chế toàn bộ các mỏ dầu của Ảrâp.

Thế nhưng tình hình của Ảrâp phức tạp như thế nào thì ai cũng biết. Không phải Nhị Hoàng tử chưa bao giờ nghĩ tới việc khống chế đất nước này, thế nhưng đâu dễ dàng như vậy, mà chính xác thì việc này còn khó hơn lên trời. Chính vì đất nước họ có một lương dầu mỏ lớn như thế nên kẻ nào cũng nhăm nhe để được hưởng phần.

Mà cũng chính bởi vì có quá nhiều dầu mỏ như thế nên dẫn đến các thế lực từ khắp nơi đổ đến tranh giành làm cho cục diện hỗn loạn như ngày hôm nay, đến cả chính quyền quốc gia cũng không tránh khỏi các cuộc gây chiến. Nếu Hoàng gia không có căn cứ địa Hổ gầm làm hậu thuẫn thì cũng khó mà tránh được cái vòng hỗn loạn đó.

Thế nhưng giờ Lục Thiếu Hoa lại muốn họ khống chế cả đất nước Ảrâp, như vậy là có ý gì đây? Ý là nếu Lục Thiếu Hoa chấp nhận đứng đằng sau hậu thuẫn thì chuyện này có hy vọng thành công sao?

Nhị Hoàng tử không thể nào trả lời ngay được. Thế nhưng có một điều mà trong lòng anh ta tự hiểu được rằng, nếu như không có sự ủng hộ của căn cứ địa Hổ Gầm mà chỉ dựa vào sức của Hoàng gia thì hy vọng thành công không vượt quá 20%, hơn nữa phải cần một khoảng thời gian rất dài.

Còn nếu có sự ủng hộ của căn cứ Hổ Gầm thì tỷ lệ thành công có thể lên đến 50%.

Đó là Nhị Hoàng tử tính toán trong lòng như vậy.Có điều lúc đó điều mà Nhị Hoàng tử nghĩ đến nhiều nhất không phải là sắc xuất thành công là bao nhiêu mà là về vấn đề quyền lực. Anh ta vốn dĩ vẫn cho rằng chẳng thể nào tiến xa hơn nữa trong chuyện này, thế nhưng giờ đây Lục Thiếu hoa lại mở ra một cơ hội như thế khiến anh ta không thể nào không trầm ngâm suy nghĩ.

Lục Thiếu Hoa cũng có chút hiểu biết về con người của Nhị Hoàng tử, biết rằng ông ta là một kẻ chí lớn, lại rất ham mê quyền lực vậy nên hắn không nói gì mà để cho Nhị Hoàng tử suy nghĩ.

Nhị Hoàng tử cũng không làm cho Lục Thiếu Hoa thất vọng. Sau một hồi suy nghĩ, Nhị Hoàng tử hít vài hơi thật sâu để lấy bình tĩnh rồi nghiêm mặt trầm giọng nói với Lục Thiếu Hoa:
- Nếu như có được sự ủng hộ của anh cũng như có đủ thời gian thì tôi nghĩ hoàn toàn có thể khống chế cả toàn bộ chính quyền.

Tuy Lục Thiếu Hoa chỉ hỏi Nhị Hoàng tử đã từng nghĩ đến chuyện khống chế toàn bộ các mỏ dầu của Ảrâp hay chưa nhưng cả hai đều ngầm hiểu được rằng, điều đó có nghĩa với việc khống chế toàn bộ chính quyền, vì nếu không khống chế được chính quyền thì cũng chẳng có cách nào khống chế được tất cả các mỏ dầu.

Và hiện tại Nhị Hoàng tử cũng đã thể hiện rõ thái độ rồi chứ không còn úp úp mở mở nữa.

Lục Thiếu Hoa mỉm cười, một nụ cười vô cùng hài lòng:
- Vậy anh cần bao nhiêu thời gian?

- Nếu ba năm thì chắc chắn được 50%, năm năm thì được 80%, mười năm thì có thể chắc chắn 100%. Đương nhiên điều kiện quan trọng nhất là phải có sự ủng hộ toàn lực của anh, nếu không thì mọi thứ cũng chỉ là nói suông.
Nhị Hoàng tử đến lúc đó lại trở nên vô cùng bĩnh tĩnh, thản nhiên nói với hắn.

- Được, vậy tối sẽ cho anh mười năm, sau mười năm tôi hy vọng anh sẽ không nuốt lời.
Lục Thiếu Hoa cười nói.

- Tuyệt đối không bao giờ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.