Lục Thiếu Hoa vừa có cảm giác quá muộn, có lẽ là đi ngủ quá muộn, cũng có thể là do cùng Tần Tịch Thần có chút mệt mỏi, cho nên Lục Thiếu Hoa đến cả cơm trưa cũng không có dậy ăn, ngủ đến tận năm giờ chiều mới dậy, đấy còn là do Anten Chiyoda lên lầu gọi hắn, nếu không, Lục Thiếu Hoa không chừng vẫn cứ ngủ tiếp.
Ra khỏi gường, rửa qua mặt một lần, Lục Thiếu Hoa liền ngồi vào bàn ăn, vừa lúc dọn cơm, sau khi ăn xong cơm tối, Lục Thiếu Hoa ngồi ở trong phòng khách một lúc, sau đó mới lên xe ra ngoài, còn về đi đâu, Lục Thiếu Hoa không có nói với Tần Tịch Thần các cô, nhưng Tần Tịch Thần các cô biết, Lục Thiếu Hoa là chạy đến sở tổng chỉ huy.
Sự thực đích thị là như vậy, Lục Thiếu Hoa là chạy đến sở tổng chỉ huy, do liên quan đến lệch múi giờ, khiến mấy người Lưu Minh Chương đành phải đến tối tiến hành công việc, có thể nói đen trắng đảo lộn, ban ngày thành ban đêm, ban đêm biến thành ban ngày rồi.
Chỉ có điều lần này Lục Thiếu Hoa đến không giống như tối hôm trước cứ đợi đến rạng sáng mới đi về, mà chỉ là xem một lúc, thấy thị trường chứng khoán của Mỹ vẫn giảm, Lục Thiếu Hoa liền biết giống với dự doán của hắn, ở lại sở chỉ huy cũng chỉ là đợi, không bằng về biệt thự đợi thoải mái hơn chút.
Nhưng mà, ngay lúc Lục Thiếu Hoa ngồi xe chuẩn bị về biệt thự, đi đến nửa đường, Hướng Hoa Cường gọi điện tới, mục địch gọi điện thoại đến là hẹn Lục Thiếu Hoa đi uống rượu, ừ, ít nhất là miệng nói như thế, nhưng Lục Thiếu Hoa biết, Hướng Hoa Cường tìm hắn đi uống rượu chỉ là cái cớ mà thôi, mục đích thật là có việc muốn nói.
Nhìn đồng hồ một chút, bây giờ mới hơn chín giờ, do ban ngày ngủ nhiều, bây giờ cũng không muốn ngủ, về biệt thự cũng chỉ chờ, thà đi quán rượu chơi, có thể coi là cách giết thời gian.
Vì thế, Lục Thiếu Hoa liền nhận lời mời của Hướng Hoa Cường, cho Hà Cường thay đổi hành trình, đi thẳng đến hướng đường quán rượu Hướng Hoa Cường nói.
Trong Cửu Long Đường, có rất nhiều quán rượu đều là của Hướng Hoa Cường, Hướng Hoa Cường đến Long Đường, có thể nói muốn vào đâu thì vào đó, nhưng Hướng Hoa Cường đến có một thói quen, đến Cửu Long Đường, những quán rượu khác không đến, chỉ đến một điểm Tân Nghĩa An của bọn họ, cũng là quán rượu quen thuộc của Lục Thiếu Hoa.
Đến quán rượu, đã có người đứng đợi sẵn, người đó là một người quen, chính là đại ca của Tân Nghĩa An - anh Đao Ba. Chào đón Lục Thiếu Hoa đến quán rượu, đi đằng trước dẫn đường, đi mãi đến của một phòng riêng, Đao Ba mới nói tiếng cáo từ, vội vàng rời đi, xem ra là đang bận.
Lục Thiếu Hoa cũng không khách sáo, đến cửa cũng không gõ, đẩy của vào.
Hướng Hoa Cường chắc chắn là đang ở trong phòng riêng, chỉ có một mình hắn, không có những người khác, cả căn phòng im lặng, thấy Lục Thiếu Hoa tiến vào, Hướng Hoa Cường mỉm cười, cũng không có khách khí gì với Lục Thiếu Hoa, ra hiệu Lục Thiếu Hoa tìm lấy một chỗ để ngồi, sau đó tìm một chân dài đến rót rượu cho Lục Thiếu Hoa.
- Không tệ à.
Lục Thiếu Hoa vừa cười vừa nói.
Không thể không phủ nhận, không khí trong phòng riêng này là không tồi, trang trí xa hoa, âm nhạc dịu dàng, lại có một trai rượu vang lâu năm, đây là hưởng thụ như thần tiên.
- Thích thú cái rắm, nếu không phải gọi anh đến, tôi đã không uống rượu vang, cài thứ này chẳng khác gì là uống nước đường.
Nói xong, Hướng Hoa Cường cầm ly rượu vang quơ quơ, ý đó không thể rõ hơn được nữa rồi- chính là thứ này.
Lục Thiếu Hoa nhìn hành động của Hướng Hoa Cường bật cười, ngượng ngùng cười, cầm ly rượu chạm ly với Hướng Hoa Cường, nhấp một chút, mới đặt ly rượu xuống bàn, sau đó mới nói.
- Anh gọi tôi đến không chỉ đơn thuần là uống rượu đơn giản như vậy chứ?
Hướng Hoa Cường là ông trùm xã hội đen, đối nhân xử thế cực kỳ thẳng thắn, lại cộng thêm quan hệ với Lục Thiếu Hoa, căn bản là không cần khách khí với Lục thiếu Hoa, lập tức bị Lục Thiếu Hoa vạch trần tâm tư cũng không ngại ngùng, rất tự nhiên gật đầu, nói.
- Không hẳn là gọi cậu đến uống rượu, cũng không hẳn là có chuyện, chủ yếu là muốn nói tiếng cảm ơn với cậu, ừm...Cậu đừng có nói vội, nghe tôi nói hết, tôi biết quan hệ của hai chúng ta không cần nói đến tiếng cảm ơn, nhưng lần này thì khác, lần này rất lớn, tôi buộc phải nói tiếng cảm ơn cậu.
Ánh mắt của Hướng Hoa Cường không rời khỏi Lục Thiếu Hoa, khi y nói đã đến nửa tiếng đồng hồ, Lục Thiếu Hoa muốn mở miệng chen lời, nhưng bị Hướng Hoa Cường chặn, chỉ có Hướng Hoa Cường nói.
Mà Lục Thiếu Hoa đương nhiên biết hàm ý trong lời nói của Hướng Hoa Cường, đơn thuần là hiện trạng thị trường chứng khoán Mỹ. Biết rằng lần này Hướng Hoa Cường có tham dự vào, đầu tư cả hơn nửa gia sản của anh ta, có mười một tỷ đô la Mỹ, vốn tưởng lần này kiếm vài tỷ là mãn nguyện rồi, nhưng theo tình hình hiện nay, cũng không chỉ kiếm mấy tỷ đô la Mỹ đơn giản như vậy rồi.
Đúng thế, thời điểm vào cuộc, Hướng Hoa Cường hoàn toàn nghe theo chỉ huy của Lưu Minh Chương, đem mười một tỷ đô la Mỹ của anh ta đầu tư vào thị trường cổ phiếu NewYork, mua lúc chỉ số Down Jones của sàn NewYork giảm, còn dùng cả tiền ký quỹ.
Mắt thấy cả ngày hôm qua, chỉ sổ Down Jones trên sàn NewYork giảm xuống gần 400 điểm, Hướng Hoa Cường lời bao nhiêu tiền anh ta rất rõ, đó là mấy chục tỷ đô la à, ước chừng là gấp vài lần vốn anh ta bỏ vào.
Được rồi, cho dù Hướng Hoa Cường hiện nay không chơi rồi, rút ra khỏi, thêm doanh thu tiền vốn, tài sản của anh ta thoáng cái được nâng cao lên một bậc, huống chi Hướng Hoa Cường hiện nay vẫn chưa rút khỏi, mà chỉ số Down Jones NewYork vẫn đang hạ, cái này có ý gì? Nghĩa là Hướn Hoa Cường vẫn đang kiếm tiền, khoản tiền lớn.
Sở dĩ xuất hiện tình huống này, hoàn toàn là vì Lục Thiếu Hoa, vì Lục Thiếu Hoa tấn công vào nước Mỹ, Hướng Hoa Cường mới có cảnh phú quý này.
Gia sản tăng vọt mấy chục tỷ, mà lại là đô la Mỹ, Hướng Hoa Cường có lăn lộn nhiều năm, công ty điện ảnh thành công hơn nữa, cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng theo Lục Thiếu Hoa một chuyến ở thị trường tài chính, chỉ thời gian vài ngày, đã cất vào túi mấy chục tỷ đô la Mỹ.
Tới thời khắc này, Hướng Hoa Cường mới nhận thức được, hóa ra tiền có thể kiếm như vậy, đồng thời, cũng nhận ra, vì sao Lục Thiếu Hoa trong thời gian ngắn ngủi vài năm, gia sản đã quá nghìn tỷ đến gần chục nghìn tỷ đô la Mỹ.
Lục Thiếu Hoa biết rõ tính cách Hướng Hoa Cường, anh ta trịnh trọng nói cảm ơn như vậy, là thành tâm thành ý, Lục Thiếu Hoa cũng không khách khí với anh ta, nhận lời, lại nâng ly lên, cùng chạm ly với Hướng Hoa Cường, tất cả đều không nói, có chút tự hiểu trong lòng không cần nói.
- Uống rượu rồi, Hướng Hoa Cường cũng nói lời cảm tạ rồi, tiếp theo là vào chủ để chính.
Lục thiếu thầm nghĩ đến.
Quả nhiên, Hướng Hoa Cường ủ chút không khí, lại nói tiếp.
- Tiền ai cũng thích, cũng bao gồm cả tôi, tôi rất thích tiền, mà lần này nhìn thấy tiền không những nhiều lên, nói thật, mới đầu cảm thấy hơi không thực tế, nhưng hiện nay thì không rồi, tôi thật sự cảm thấy được sự tồn tại của nó, cho nên, tôi muốn đầu tư thêm, đập nồi bán sắt, làm thêm chút tiền đầu tư vào, không biết có muộn không?
Ngược lại không phải là lòng tham của Hướng Hoa Cường, mà là vì Hướng Hoa Cường cảm thấy nhân cơ hội này đánh cược một phen, đánh thắng rồi tương lai sẽ sáng rực, thua thì chỉ tổn thất chút tiền mà thôi, dù sao giờ phút này trong tay anh ta đã có mấy chục tỷ đô la Mỹ, tổn thất chút tiền vẫn là không có vấn đề.
Ừ, thật ra nói cho cùng cũng là lòng tham của Hướng Hoa Cường rồi, chỉ là lòng tham này cũng không phải là lòng tham mù quáng, mà là tham của dã tâm. Nhưng mà, Hướng Hoa Cường cũng không phải rất hiểu sự hung hiểm của thị trường tài chính, đối với việc tài chính cũng không hiểu biết nhiều.
Thời cơ, nắm chắc thời cơ rất quan trọng, bào trận trước và tiến vào trận sau là một loại khái niệm không giống nhau, giống như làm lần này, lúc yên bình vào trận, sau đó đợi thị trường cổ phiếu hạ, như vậy vớt lợi ích lớn nhất, mà nếu lúc này lại tiến vào, nguy hiểm sẽ rất lớn không biết chừng, phỏng chừng có thể mò được cũng là chút nước canh mà thôi.
Lục Thiếu Hoa không thèm uống nước canh, hắn muốn là ăn một miếng thịt lớn, cho nên, theo tính cách của Lục Thiếu Hoa để quyết định, lúc này hắn sẽ không tiến vào trận.
- Lúc này lại tiến vào đã muộn rồi. Lục Thiếu Hoa trầm giọng nói một câu, coi như trả lời Hướng Hoa Cường, nhưng, Lục Thiếu Hoa biết rõ, một câu nói đơn giản của hắn không thể giải thích cho Hướng Hoa Cường, không, Lục Thiếu Hoa không thể không nói tiếp.
- Thị trường cổ phiếu của Mỹ chỉ hạ xuống một thời gian mà thôi, không quá vài ngày, bọn họ sẽ ổn định trận tuyến, mà chúng ta cũng phải rút lui trước khi bọn họ ổn định lại, bằng không cuối cùng chúng ta bị ăn xương cũng không thừa lại.
Chưa xong, nói đến đây, Lục Thiếu Hoa cố ý dừng lại một lúc, lại nói tiếp.
- Cũng chính là thời gian vài ngày nay, chúng ta phải rút khỏi, ừ, vốn là ngày mai thông báo cho anh, nhưng hiện nay nhắc đến chuyện này, tôi thì báo trước với anh, anh phải cho người ở dưới chuẩn bị sẵn, chuẩn bị bất cứ lúc nào lui khỏi.
- Ô.
Hướng Hoa Cường rõ ràng là có chút không cam lòng, nhưng không cam thì sao, Lục Thiếu Hoa là người chủ đạo của việc này, lại có chuyên gia mấy người Lưu Minh Chương, khi nào phải rút lui khỏi còn phải nghe theo bọn họ.
Lục Thiếu Hoa đương nhiên là biết Hướng Hoa Cường không cam lòng, cười nhẹ, nói.
- Chú Hướng, tiền là kiếm không hết, còn nữa, sau này còn nhiều cơ hội, chỉ cần có vốn, cơ hội sẽ đến, muốn kiếm tiền còn không dễ sao?
Lục Thiếu Hoa xem ra như đang an ủi Hướng Hoa Cường, nhưng làm sao không nói thật, dù sao Lục Thiếu Hoa là người tái sinh lại mà, biết trước rất nhiều chuyện tương tai, cũng nắm giữ sự kiện cổ phiếu lên xuống, muốn kiếm đống tiền lớn còn không phải là lợi thế ít nhiều nắm trong tay sao.
Nghe vậy, tâm trạng Hướng Hoa Cường quả nhiên tốt rất nhiều, bình thường lại như trước, chủ động kính Lục Thiếu Hoa một ly, sau đó mới trở lại chuyện chính.
- Yên tâm đi, tôi sẽ dặn dò người bên dưới, cho bọn họ làm tốt chuẩn bị bất cứ lúc nào rút lui.
- Ừm.
Lục Thiếu Hoa khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.
Thấy vậy, Hướng Hoa Cường biết, Lục Thiếu Hoa là không muốn nói tiếp vấn đề thị trường cổ phiếu cuả Mỹ, anh ta cũng tức thời, chủ động chuyển chuyện khác, bắt đầu tán gẫu một chút về tình hình Hồng Kông, nhưng thật ra là làm cho không khí rất hòa hợp, không khiến Lục Thiếu Hoa chán.
Cứ như vậy, Lục Thiếu Hoa và Hướng Hoa Cường ở trong phòng riêng của quán rượu chừng một tiếng, đợi đến hơn mười giờ gần mười giờ một giờ mới rời khỏi, ai về nhà nấy.