Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 879: Vũ khí vũ trụ



80 tỷ đô la Mỹ nghiên cứu phát minh vệ tinh, thật buồn cười, đúng vậy, nếu người khác nhìn vào, đúng là chuyện cười, nhưng con số này được đưa ra từ tay Tạ Kiên Vĩ, khẳng định là không sai.

Được rồi, Lục Thiếu Hoa không nói 80 tỷ đô la Mỹ là nhiều, nhưng lời nói kế tiếp của Tạ Kiên Vĩ khiến cho Lục Thiếu Hoa không thể nào chấp nhận, gì mà dự toán bước đầu, sau còn phải rót thêm vào, con số rót thêm vào cũng không nhỏ.

Lục Thiếu Hoa muốn biết vệ tinh đó là như thế nào rốt cuộc chế tạo ra sao, chẳng lẽ toàn bộ dùng kim cương để chế tạo? Linh kiện bên trong tất cả đều bằng vàng?

Tiền của Lục Thiếu Hoa nhiều đấy, Lục Thiếu Hoa lúc tiêu tiền cũng không chớp mắt, nhưng số tiền tiêu đi phải có giá trị mới được, nếu không có giá trị, một xu hắn cũng không tiêu.

Cũng do phong cách làm việc này của Lục Thiếu Hoa, khiến Tạ Kiên Vĩ phải đưa ra một lời giải thích.

Tạ Kiên Vĩ hiển nhiên ý thức được Lục Thiếu Hoa sẽ khó hiểu, cũng biết mình phải giải thích một chút, bằng không Lục Thiếu Hoa sẽ không đồng ý nghiên cứu hạng mục này.

- Ngoại trừ mục đích tạm định kỹ thuật, sau này còn cần phải gia tăng kỹ thuật, tỷ như nói phương pháp ghi hình kỹ thuật, phương pháp ghi hình kỹ thuật của Phượng Hoàng di động rất tốt, ứng dụng vào chế tạo vệ tinh, để vệ tinh có thể ghi hình trong vũ trụ.
Nói tới đây, Tạ Kiên Vĩ tạm dừng một chút, lại nói:
- Đương nhiên, hiện tại công năng camera của di động không có khả năng trực tiếp đưa lên vệ tinh, bước trung gian còn cần tới rất nhiều rất nhiều kỹ thuật khác, ngoài ra cũng cần nghiên cứu thêm những kỹ thuật khác, tất cả đều cần tiền.

- Còn nữa, ngoại trừ công năng camera, nếu có thể, bên trong lắp thêm vũ khí mini, có thể dùng để phòng thủ và công kích, cái này mới cần đến nhiều chi phí nhất, vì nghiên cứu rất khó khăn.
Tạ Kiên Vĩ cuối cùng không quên bổ sung thêm.

Lắp vũ khí mini vào vệ tinh, nực cười thật, nhưng không phải không có khả năng, Tạ Kiên Vĩ không phải nói rồi sao? Đó là một loại vũ khí mini, không thể thực nhập vào vệ tinh một viên đạn đạo và máy phóng đạn đạo, uy lực của vũ khí mini phải có tốc độ như hoả tiễn.

Nhưng mà, nếu thành công, như vậy sẽ có ý nghĩa gì? Không ai biết, không, Lục Thiếu Hoa biết, Tạ Kiên Vĩ bọn họ cũng biết, nhóm các nhà khoa học trong căn cứ Hổ Gầm cũng biết.

Sau này, Lục Thiếu Hoa biết sẽ có rất nhiều cường quốc nghiên cứu chế tạo vũ khí vũ trụ, tác dụng chính của loại vũ khí này là tiêu diệt vệ tinh, đây là một loại vũ khí rất có ý nghĩa quân sự.

Giả sử hai nước đánh nhau, bên có vũ khí vũ trụ sẽ diệt hết vệ tinh của bên còn lại, biến quốc gia đó thành kẻ mù, thử hỏi chiến tranh này có còn cần đánh nữa hay không?

Cho nên, nếu như những kỹ thuật mà Tạ Kiên Vĩ nói có thể nghiên cứu chế tạo thành công, có thể khiến vũ khí lắp bên trong phóng ra một khoảng cách xa một chút, thì có thể nói nó hoàn toàn có thể trở thành vũ khí vũ trụ.

Còn có một việc trọng yếu nữa, đó là bảo đảm an toàn của vệ tinh.

Hậu thế, Lục Thiếu Hoa có thể ngẫu nhiên nghe được vệ tinh của quốc gia nào đó bị vệ tinh nước khác bắn rơi, thật có thể nói là ngọc nát đá tan, hai phương đều có tổn thất. Nếu như trong vệ tinh có vũ khí mini thì khi vệ tinh đối phương chuẩn bi va vào vệ tinh của mình, ta có thể cho vũ khí mini phóng ra, tiêu diệt vệ tinh đối phương, bảo đảm an toàn cho chính mình.

Nếu cần, Lục Thiếu Hoa còn có thể động chút tay chân, thích thì phá hủy vệ tinh của người khác, xâm nhập lén lút, xoá sạch khác vệ tinh khác, dường như đây là chuyện rất có ý nghĩa.

- Tỷ lệ nghiên cứu thành công có bao nhiêu?
Lục Thiếu Hoa nghiêm túc hỏi.

Với Lục Thiếu Hoa những kỹ thuật như thế này quá quan trọng, Lục Thiếu Hoa không thể không nghiêm túc, nếu tỷ lệ nghiên cứu thành công cao, thì đầu tư hơn 200 tỷ đô la Mỹ vào đó Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì, nếu tỷ lệ nghiên cứu thành công thấp, Lục Thiếu Hoa sẽ phải đầu tư càng nhiều tài chính vào, khắc phục khó khăn về kỹ thuật.

- Trước mắt chỉ là nói xuông, vẫn chưa triển khai, không thể biết được xác xuất thành công, đương nhiên, lý thuyết thì khả quan đó, chỉ cần phá được vài chỗ khó thì không còn vấn đề.
Tạ Kiên Vĩ nhìn thấy Lục Thiếu Hoa trở nên nghiêm túc, anh ta thật thà đáp.

- Ừ, không tiếc cái giá phải trả khi nghiên cứu chế tạo, cho vào đó 150 tỷ đô la Mỹ cũng được, nếu còn chưa đủ thì nghĩ biện pháp rút từ nơi khác qua, nhất định phải nghiên cứu cho được.
Lục Thiếu Hoa cứng rắn, mạnh mẽ ra mệnh lệnh, chưa hết, dừng một chút, Lục Thiếu Hoa lại nói:
- Tôi có một suy nghĩ, hiện tại chúng ta có tên lửa xuyên lục địa, có thể đánh tới bất lỳ nơi nào trên Địa Cầu, nhưng đều là công kích ở mặt đất, có nghĩ tới phát triển đến vũ trụ hay không, phá hủy vệ tinh trên vũ trụ.

Vũ khí vũ trụ, đúng vậy, Lục Thiếu Hoa chính là muốn Tạ Kiên Vĩ bọn họ bắt tay vào nghiên cứu chế tạo vũ khí vũ trụ.

- Đánh tới vũ trụ?
Tạ Kiên Vĩ hỏi lại một câu, tiếp sau lại nói:
- Nếu chúng ta có thể lắp đặt vũ khí mini trong vệ tinh, không phải là có thể công kích vệ tinh trên vũ trụ rồi sao, nếu cho nghiên cứu thêm thì không phải không có ích lợi gì hết sao.

- Không, không phải hoàn toàn vô ích, dù sao trên vũ trụ có nhiều vệ tinh như vậy, nếu vũ khí mini trong vệ tinh không không có khả năng đánh hết, do bị vệ tinh khác cản trở chẳng hạn, vậy thì khó bảo đảm chuẩn xác trúng mục tiêu, quan trọng hơn, đó là sức chuyên chở của một vệ tinh có hạn, không thể nào chuyên chở từ mấy chục đến hàng trăm viên đạn, cho nên, cho là bên trong vệ tinh có vũ khí, cũng chỉ có thể dùng để phòng bị.
Lục Thiếu Hoa tìm ra hai lý do phản bác, còn không quên thêm một câu:
- Nếu có thể nghiên cứu ra vũ khí vũ trụ, thì chúng ta có thể tùy ý đánh tới mục tiêu, ý nghĩa khác nhau rất xa đấy.

Nghe vậy, Tạ Kiên Vĩ lâm vào trầm tư, thật lâu sau, anh ta mới ngẩng đầu nhìn Lục Thiếu Hoa liếc mắt một cái, không khỏi gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với Lục Thiếu Hoa:
- Sau khi trở về anh sẽ sắp xếp, tổ chức nghiên cứu phát triển loại vũ khí này.

- Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, rất là vừa lòng, theo sau chuyển đề tài, lại nói:
- Còn có nhiệm vụ hàng đầu cần anh đi làm, chế tạo ra hai vệ tinh thông tin tiên tiến, theo sự phát triển rất nhanh của internet, vệ tinh cũ kỹ mà công ty internet và thông tin của chúng ta sử dụng đã không đảm đương nổi nữa rồi, cần phải có vệ tinh mới lên chia sẻ áp lực mới được.

Kỹ thuật không tiên tiến, đây là một vấn đề, thiết bị biến chất cũng là một vấn đề. Mà hai vấn đề này trùng hợp lại là hai đả kích trí mạng với thông tin và internet, nếu không thể giải quyết hai vấn đề này, như vậy năng lực cạnh tranh của công ty thông tin Phượng Hoàng tất sẽ giảm xuống rất nhiều.

Lục Thiếu Hoa không phải muốn phát triển mạnh mảng internet, mà internet có liên quan đến Phượng Hoàng thông tin, nếu là như thế, tại sao không đem hai vấn đề này cùng giải quyết một lúc, như vậy không phải không có buồn phiền ở phía sau rồi sao.

Còn nữa, chế tạo ra hai vệ tinh thông tin tiên tiến, với căn cứ Hổ Gầm mà nói không khó, cũng chỉ tổng hợp số liệu, thêm linh kiện bên trong, lắp vào, thử nghiệm, là có thề phóng lên, rất đơn giản.

- Không thành vấn đề, tôi sẽ sắp xếp.
Tạ Kiên Vĩ gật gật đầu nói một câu, dừng một chút, Tạ Kiên Vĩ quay lại vấn đề chính, thật cẩn thận nói:
- Về hạng mục này, ý kiến của cậu như thế nào?

Vừa rồi, Lục Thiếu Hoa bàn về nghiên cứu phát triển vệ tinh gián điệp quân dụng, nhưng đột nhiên giữa chừng, Lục Thiếu Hoa lại nói sang chuyện khác, nói đến vũ khí vũ trụ, sau lại đến vệ tinh thông tin, không hề nói có đồng ý hay không việc nghiên cứu phát triển vệ tinh gián điệp quân dụng.

Như Lục Thiếu Hoa nói, Tạ Kiên Vĩ bọn họ có được toàn quyền chủ trì chuyện lớn chuyện nhỏ trong căn cứ Hổ Gầm, nhưng lần này thì khác, cần đầu tư rất lớn, tính sơ bộ lên đến hơn 80 tỷ đô la Mỹ, Tạ Kiên Vĩ bọn họ không dám tự ra mệnh lệnh.

- Đồng ý, vì sao lại không đồng ý, nếu có thể chế tạo được, thực lực chúng ta có thể gia tăng, chỉ có tốt chứ không có xấu.
Dừng một chút, Lục Thiếu Hoa lại nói tiếp:
- Tuy rằng đầu tư hơi lớn, nhưng so sánh với tác dụng thu được, số tiền đó không là gì cả, cho nên, chẳng những phải nghiên ra, mà còn tập trung lực lượng lại nghiên cứu, tranh thủ sớm nghiên ra, bắn vệ tinh lên trên không, bắt đầu hành động.

Lục Thiếu Hoa cuối cùng đã tỏ thái độ, rất rõ ràng. Tuy nhiên nói đi còn phải nói lại, nếu nghe kỹ lời Lục Thiếu Hoa sẽ không khó để phát hiện ra, kỳ thật Lục Thiếu Hoa sớm đã đồng ý với hạng mục nghiên cứu này rồi.

Nhưng mà, Lục Thiếu Hoa biết, đồng ý bằng miệng là không có hiệu quả, ký tên đóng dấu xong mới chính thức có hiệu lực thi hành. Lục Thiếu Hoa cũng không có chút do dự, cầm lấy bút ký ngay tại phía dưới, sau đó đem văn kiện giao lại cho Tạ Kiên Vĩ.

Đến đây, Tạ Kiên Vĩ ngàn dặm xa xôi đến Hồng Kông xem như toàn thắng, ngày thường không mấy khi cười, giờ cũng nhe răng cười toe toét, mặc dù có điểm khó coi một chút, nhưng dù sao vẫn hơn là phụng phịu.

- Tốt lắm, việc chính xong rồi, khó khăn lắm anh mới về nước một chuyến, nghỉ ngơi vài ngày rồi về lại châu Phi, dù sao cũng không gấp, đợi lát nữa gọi điện thoại qua Thâm Quyến, kêu anh Quốc Bang bọn họ qua Hồng Kông, anh em tụ tập vài hôm.
Lục Thiếu Hoa cười ha hả nói.

Tạ Kiên Vĩ là trẻ mồ côi, không có người thân, có chăng là bạn bè, Trần Quốc Bang là bạn bè, anh em, là huấn luyện viên, có thể nói là người thân duy nhất, hiện tại anh ta về Hồng Kông, Lục Thiếu Hoa tự nhiên muốn sắp xếp cho bọn họ gặp nhau.

Tạ Kiên Vĩ không có từ chối, gật gật đầu, tỏ vẻ để Lục Thiếu Hoa sắp xếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.