Lục Thiếu Hoa không hiểu, rất ngờ vực, như đã nói hắn đã chuyển lại kĩ thuật tàu sân bay lại cho quốc gia rồi, vụ làm ăn này coi như đã chấm dứt, nhưng nghe giọng điệu của Tăng Kiến Quốc, dường như vụ làm ăn này còn lâu mới xong, đã như vậy thì Lục Thiếu Hoa không thể không đoán là kĩ thuật tàu sân bay đã xảy ra vấn đề gì.
Nhưng, suy đoán cũng chỉ là suy đoán mà thôi, trước khi gặp thủ trưởng số một, tất cả đều chỉ là ẩn số, Lục Thiếu Hoa không dám khẳng định có vấn đề gì xảy ra với kĩ thuật tàu sân bay mà hắn giao cho quốc gia hay không, tất cả phải đợi đến khi gặp thủ trưởng số một mới biết.
Mang tâm trạng nghi ngờ trở vầ phòng khách của Tăng Kiến Quốc, thật ra cũng không thể coi là phòng khách, đối với căn phòng này, Lục Thiếu Hoa rất quen thuộc, căn phòng này là của Tăng Vũ Linh, mà Lục Thiếu Hoa lại là bạn trai của Tăng Vũ Linh, đương nhiên là sẽ ở đây rồi.
Có lẽ từ tối nay trở đi, thân phận của Lục Thiếu Hoa đã được thăng cấp rồi, hắn đã trở thành con rể của nhà họ Tăng, mặc dù nghi lễ vẫn chưa tiến hành nhưng khi Lục Thiếu Hoa nhận lời với Tăng Kiến Quốc là sẽ đính hôn với Tăng Vũ Linh, thì chuyện hôn sự này coi như đã định.
Cũng không biết là có phải vì chuyện đính hôn không hay là do đã lâu rồi Lục Thiếu Hoa không ngủ cùng giường với Tăng Vũ Linh, đêm nay, Lục Thiếu Hoa rất phấn khích, tinh thần hơn gấp trăm lần, làm cho Tăng Vũ Linh như chết đi sống lại.
Cũng may là mỗi phòng trong nhà của Tăng Kiến Quốc đều cách âm rất tốt, không thì đến ngày thứ hai Tăng Vũ Linh không còn mặt mũi nào nhìn mọi người nữa, dù sao tối qua cô cũng kêu đến khản cả tiếng, có thể thấy cuộc chiến kịch liệt đến mức nào.
Hiển nhiên, chuyện đính hôn Tăng Vũ Linh đã biết trước, có lẽ vì nguyên nhân bản thân mình đã giấu Lục Thiếu Hoa, đối mặt với Lục Thiếu Hoa cô lúc nào cũng cảm thấy áy náy, tuy nhiên sự áy náy đó rất nhanh đã bị sự kích động dập tắt.
Sắp đính hôn với Lục Thiếu Hoa rồi, đúng vậy, cô sắp đính hôn với Lục Thiếu Hoa, hai người cùng nhau đi qua mười mấy năm yêu nhau, từ lúc quen nhau năm bảy tuổi cho đến giờ đã hai mươi ba tuổi, quãng thời gian này xa nhau nhiều hơn gần nhau, thử hỏi sao Tăng Vũ Linh lại không vui mừng chứ.
Thêm nữa, đính hôn với Lục Thiếu Hoa cũng tức là Tăng Vũ Linh sẽ là vợ danh chính ngôn thuận của Lục Thiếu Hoa, còn về những người con gái khác, cũng chỉ có thể là thiếp của Lục Thiếu Hoa mà thôi. Phải biết là vợ và thiếp khác nhau xa, mặc dù chỉ là một cái danh phận nhưng đối với Tăng Vũ Linh mà nói, cô đã rất mãn nguyện rồi.
Cũng chính vì tâm trạng áy này và bị kích động mà Tăng Vũ Linh có chút điên cuồng, ra sức phối hợp với Lục Thiếu Hoa, mỗi lần lên đến đỉnh xong lại nhanh chóng hồi phục thể lực để đón đợt tấn công tiếp theo của Lục Thiếu Hoa.
Nhưng, Tăng Vũ Linh không biết là, sự ra sức của cô đã để lại di chứng, cái giá phải trả là ngày thứ hai khi Lục Thiếu Hoa tỉnh dậy, đã là hơn tám giờ rồi, lắc lắc người Tăng Vũ Linh, định đánh thức cô dậy nhưng liên tục mấy lần không được, Lục Thiếu Hoa đành bỏ cuộc, vì Tăng Vũ Linh ngủ như chết, gần như lắc một lần thì kêu một lần nhưng mắt thì không mở ra, sau đó lại ngủ tiếp.
Không biết làm sao, Lục Thiếu Hoa đành dậy một mình, tắm nước nóng, ăn mặc gọn gàng rồi xuống lầu ăn sáng, rồi ngồi trên sofa hút thuốc, đợi Tăng Kiến Quốc xuống.
Tăng Kiến Quốc đã dậy lâu rồi, chỉ là ông không có ở dưới mà cũng không đi ngoài, đáp án chỉ có một, đó là Tăng Kiến Quốc ở trên phòng đọc sách trên lầu, còn đang làm gì thì Lục Thiếu Hoa không biết.
Tăng Kiến Quốc cũng không để Lục Thiếu Hoa đợi lâu, chưa đến chín giờ là ông đã xuống lầu, sau đó cũng không dừng lại mà vẫy tay với Lục Thiếu Hoa, ra hiệu Lục Thiếu Hoa đi theo, sau đó, một già một trẻ đi về phía cửa lớn.
Ngồi lên chiếc xe đỏ đã chuẩn bị sẵn từ lâu, không cần Tăng Kiến Quốc dặn dò, tài xế hiển nhiên là đã rõ đích đến là ở đâu, chậm rãi khởi động xe, đi về phía trung tâm quyền lực của Trung Quốc, cũng chính là hướng của Trung Nam Hải.
Đến Trung Nam Hải, vì ghế ngồi của Tăng Kiến Quốc ở ngay đó, không cần phải kiểm tra quá nhiều, chỉ cần kéo cửa kính xe xuống, để cho bảo vệ nhìn thấy Tăng Kiến Quốc ngồi trong xe là có thể đi qua, rất thuận tiện.
Rất nhanh, xe dừng lại ở một căn biệt thự nhỏ bên trong Trung Nam Hải, không cần nói, đã đến đích rồi. Vào lúc này, Lục Thiếu Hoa rất xúc động, Trung Nam Hải thì Lục Thiếu Hoa không phải là lần đầu tiên đến, nhưng mỗi lần đến đều có cảm giác khác nhau.
Chỉ nói lần này thôi, một chi tiết thông hành rất đơn giản đã có thể nói lên tất cả. Còn nhớ lần trước Lục Thiếu Hoa cùng Tăng Kiến Quốc đến việc đi lại rất thuận lợi, gần như là chỉ cần nhìn thấy Tăng Kiến Quốc trong xe là có thể đi qua rồi.
Nhưng Lục Thiếu Hoa ngồi trong xe thì lại không được, bắt buộc phải đưa giấy tờ của Lục Thiếu Hoa ra xe mới được cho qua, còn nữa, lần trước đến, cho dù là xe của Tăng Kiến Quốc cũng không thể dừng lại ở tòa nhà số một của Trung Nam Hải, nhiều nhất chỉ có thể lái đến khu vực gần đó rồi buộc phải dừng lại, nhưng lần này thì khác, xe dừng lại ở cửa lớn.
Đây không phải là vì thân phận hiển hách của Tăng Kiến Quốc mà là vì Lục Thiếu Hoa ngồi trong xe của Tăng Kiến Quốc.
Thôi được, thân phận của một kiến quốc công thần như Tăng Kiến Quốc rất hiển hách, nhưng quy tắc vẫn là quy tắc, dù cho thân phận có hiển hách hơn nữa thì cũng không thể nào nhận được đãi ngộ như vậy. Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay tất cả mọi việc đều vượt ra ngoài quy tắc, mà như vậy hoàn toàn là vì trong xe là Lục Thiếu Hoa.
Rất rõ ràng, thân phận địa vị của Lục Thiếu Hoa đã được nâng lên, đến mức những quy tắc đó đã không thể hạn chế được Lục Thiếu Hoa, đồng thời, điều này cũng có nghĩa là thủ trưởng số một rất coi trọng Lục Thiếu Hoa, thế nên mới có đãi ngộ như vậy.
Khi Lục Thiếu Hoa và Tăng Kiến Quốc xuống xe, thư ký riêng của thủ trưởng số một đã đứng đợi sẵn ở cửa, nói vài lời khách sáo với Lục Thiếu Hoa và Tăng Kiến Quốc, rồi mới dẫn Lục Thiếu Hoa và Tăng Kiến Quốc vào tòa nhà mà nhìn như là khu chung cư vậy.
Người lãnh đạo của một nước, mỗi ngày đều làm không hết việc, Lục Thiếu Hoa biết, vì vậy sau khi bọn họ vào tòa nhà, không thấy thủ trưởng số một, Lục Thiếu Hoa tỏ vẻ hiểu, thản nhiên ngồi đợi ở đó, nhìn có vẻ rất bình tĩnh.
Đúng vậy, lúc này lòng Lục Thiếu Hoa phẳng lặng như mặt nước, không có chút xúc cảm gì, so với lúc trước thì đúng là một trời một vực.
Lúc trước khi Lục Thiếu Hoa bước vào tòa biệt thự của lãnh đạo tối cao của đất nước này, Lục Thiếu Hoa luôn không kìm nổi sự hồi hộp, mặc dù che giấu rất tốt, nhưng sự thực là trong lòng rất hồi hộp, không thể phủ nhận được.
Bây giờ thì lòng Lục Thiếu Hoa tĩnh lặng như mặt nước, không có chút hồi hộp lo lắng hay kích động nào, như là ở một nơi đã quen thuộc, rất tự nhiên.
Biểu hiện như thế này cũng đủ để nói lên sự thay đổi trong nội tâm của Lục Thiếu Hoa, mà sự thay đổi này chính là kết quả của việc thân phận địa vị của hắn được nâng cao, là kết quả thể hiện rõ ràng nhất việc thân phận địa vị của hắn được nâng lên.
Nghĩ cũng phải, khi địa vị thân phận của một người được nâng lên, thì khi đối mặt với người ngang bằng với hắn sẽ đều giữ bình tĩnh, mà lúc này Lục Thiếu Hoa đang làm như thế, cho dù có đối mặt với lãnh đạo của nước lớn như Trung Quốc, hắn cũng chỉ coi thủ trưởng số một là người cùng đẳng cấp với mình, hoàn toàn có thể giữ được sự bình tĩnh.
Sự bình tĩnh của Lục Thiếu Hoa hoàn toàn lọt vào mắt của Tăng Kiến Quốc, nói thật, cho dù Tăng Kiến Quốc có là công thần của đất nước đi nữa, nhưng bước vào Trung Nam Hải, vào nơi làm việc của thủ trưởng số một, Tăng Kiến Quốc vẫn không thể giữ được tâm trạng bình tĩnh, dù sao thì đẳng cấp cũng khác nhau, vẫn phải duy trì sự tôn trọng.
Đương nhiên, Tăng Kiến Quốc cũng không thấy sợ, ai bảo ông là kiến quốc công thần chứ, lại là người của thế hệ trước, trong mắt ông thì thủ trưởng số một vẫn là vãn bối, nếu thủ trưởng số một làm sai chuyện gì, Tăng Kiến Quốc chạy vào Trung Nam Hải làm loạn lên, có lẽ thủ trưởng số một cũng không dám làm gì Tăng Kiến Quốc.
Lúc trước không phải cũng xảy ra chuyện như thế sao, khi một Phó thủ tướng không coi pháp luật ra gì, vì con cái mà phạm tội, lợi dụng quyền lực trong tay để làm việc tư, cuối cùng bị Tăng Kiến Quốc làm ầm ĩ lên, không những làm cho Phó thủ tướng mất chức mà còn bị bỏ tù, có thế thấy Tăng Kiến Quốc phê bình kịch liệt đến mức nào.
Lại nhìn Lục Thiếu Hoa, một người chỉ mới hai mươi ba tuổi, mà tài sản đã hơn trăm tỷ đô la Mỹ, người nắm giữ Tập đoàn Phượng Hoàng nổi tiếng thế giới, sau lưng còn có vô số các kĩ thuật quân sự tiên tiến, lại có khu căn cứ vô cùng bí mật làm hậu thuẫn, thực lực rất đáng sợ.
Nhưng tất cả những cái đó không phải là thứ mà Tăng Kiến Quốc xem trọng, Tăng Kiến Quốc xem trọng chính là biểu hiện của Lục Thiếu Hoa, một người mới hai mươi ba tuổi bước vào Trung Nam Hải, bước vào nơi làm việc của thủ trưởng số một mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh đến thế, có thể thấy tố chất tâm lý tốt đến thế nào.
Nói một câu không hay, nếu lúc này Lục Thiếu Hoa có xuất thân đáng giá trăm tỷ đô la nhưng tố chất tâm lý không tốt, sớm muộn gì cũng có thể làm mất sạch hết, vậy nên, Tăng Kiến Quốc thấy, tố chất tâm lý có quan hệ với tương lai của Lục Thiếu Hoa.
Không thể phủ nhận, biểu hiện hiện giờ của Lục Thiếu Hoa làm Tăng Kiến Quốc rất hài lòng, đồng thời, Tăng Kiến Quốc cũng không kìm nổi sự tự hào.
Đúng vậy, một người như thế này lại là con rể của nhà họ Tăng, nói ra có thể diện biết bao, nếu nhà họ Tăng giữ được quan hệ thân thích này với Lục Thiếu Hoa, tin rằng nhà họ Tăng sẽ vì Lục Thiếu Hoa mà tồn tại được dài lâu.
Đừng nghi ngờ trí tuệ của Tăng Kiến Quốc, mặc dù ông đã già, nhưng đầu óc thì không già, trí tuệ của ông còn hơn rất nhiều người, lúc này Lục Thiếu Hoa đang làm gì, sau này sẽ làm gì, Tăng Kiến Quốc đều có thể đoán được một chút.
Nếu Lục Thiếu Hoa đúng như ông đã suy đoán, vậy thì, trong tương lai nhà họ Tăng muốn đứng vững trên đài chính trị trong nước hoàn toàn không phải là vấn đề gì khó, mà công lao này không phải là nhờ kiến quốc công thần mà là công lao của Lục Thiếu Hoa người con rể của nhà họ Tăng.
Nhưng, suy nghĩ của Tăng Kiến Quốc thì Lục Thiếu Hoa không biết, cho dù có biết, Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì nhiều, dù sao giờ hắn cũng không có tâm trí nào mà quan tâm đến chuyện của nhà họ Tăng, hiện giờ điều hắn quan tâm là khi thủ trưởng số một đến ông sẽ nói điều gì, hắn phải ứng phó như thế nào.