Thủ trưởng số một cũng không để Lục Thiếu Hoa và Tăng Kiến Quốc đợi lâu, rất nhanh đã đến nơi bọn Lục Thiếu Hoa đang đợi, sau đó xã giao vài lời, cũng coi như là truyền thống cũ của người dân trong nước, trước khi nói đến việc chính thì chào hỏi xã giao vài câu chứ không vội vàng vào ngay chủ đề chính.
Tuy nhiên cũng chỉ xã giao một lúc mà thôi, chủ đề chính thì vẫn phải nói, dù sao là lãnh đạo của một đất nước, thủ trưởng số một không thể có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy để nói chuyện xã giao với Lục Thiếu Hoa, vậy nên, sau khi nói chuyện phiếm một hồi, thủ trưởng số một liền đi thẳng vào chủ đề chính - Kĩ thuật tàu sân bay đã được đưa đến bộ phận chuyên môn nghiên cứu để nghiên cứu rồi, chỉ có điều đất nước chúng tôi chưa từng tiếp xúc với những kĩ thuật về mặt này, muốn hiểu rõ những kĩ thuật đó phải mất một thời gian dài.
Nói đến đây, thủ trưởng số một ngừng một lúc rồi lại nói tiếp - Nhưng mà cậu thì khác, năm đó khi Liên Xô giải thể, cậu đã chiêu mộ được nhiều nhân tài của các công trình quân sự, trong đó có một số đã từng tham gia các hạng mục nghiên cứu khoa học hạng nặng của Liên Xô, còn một số ít đã từng tham gia nghiên cứu tầu sân bay vì vậy, cậu xem có thể cho tôi mượn vài người để kiến tạo chiếc tàu sân bay đầu tiên của đất nước chúng tôi không.
Mượn người, ý của thủ trưởng số một là muốn mượn vài người trong tay Lục Thiếu Hoa, còn về việc vì sao thủ trưởng số một lại biết là khi Liên Xô giải thể Lục Thiếu Hoa đã chiêu mộ được nhân tài đã từng tham gia chế tạo tàu tàu sân bay, Lục Thiếu Hoa không thể biết được.
Nói đi cũng phải nói lại, là lãnh đạo của một nước, việc ông ta biết thường bao giờ cũng nhiều hơn người khác, mà năm đó những việc mà Lục Thiếu Hoa làm ở Liên Xô cũng không cố tình giấu diếm tầng lớp cấp cao của đất nước, bọn họ có biết cũng không sao.
Chỉ là nghe lời của thủ trưởng số một, Lục Thiếu Hoa hơi sững sờ một chút, hành động này của thủ trưởng số một làm cho Lục Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng lại cảm thấy lo lắng.
Sở dĩ Lục Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm hoàn toàn vì lời nói của thủ trưởng số một, từ lời ông nói, Lục Thiếu Hoa biết được rất nhiều thông tin, trong đó có một tin tức rất quan trọng, đó là kĩ thuật tàu sân bay của hắn không có chút vấn đề nào.
Trước khi Lục Thiếu Hoa đến Trung Nam Hải thì đã nghĩ, liệu có phải là kĩ thuật của tàu sân bay có vấn đề gì không, đây cũng là vấn đề mà Lục Thiếu Hoa lo lắng nhất, giờ thì tốt rồi, ý của thủ trưởng số một đã rõ ràng, kĩ thuật của tàu sân bay không có vấn đề gì.
Nhưng khi Lục Thiếu Hoa nghe thủ trưởng số một nói thì cũng không kìm nổi sự lo lắng, chính là vì thủ trưởng số một muốn mượn nhân công của Lục Thiếu Hoa.
Một đất nước mượn người của Lục Thiếu Hoa, bề ngoài thì như là hai người bạn mượn đồ vật của nhau, nhưng Lục Thiếu Hoa không cho là như thế, thủ trưởng số một là đại diện cho cả một quốc gia, một quốc gia mượn người của một thương nhân như hắn, điều này có nghĩa là gì.
Thôi được, Lục Thiếu Hoa là một thương nhân rất hùng mạnh, một người có thể bình đẳng với lãnh đạo của một đất nước, nhưng dù sao, thương nhân cũng chỉ là thương nhân, chính phủ vẫn là chính phủ, hai bên có sự khác nhau về chất.
Quan trọng hơn là, Lục Thiếu Hoa sợ quốc gia quỵt nợ, mượn mà không trả, giờ thì nói là mượn, nhưng để chế tạo một tàu tàu sân bay cần rất nhiều thời gian, không mất đến vài năm thì không thể hoàn thành được, mà mấy năm sau, những người đó liệu có tự động biến thành người của đất nước không?
Lục Thiếu Hoa không thể xác định được, dù sao trước đó có rất nhiều tiền lệ, mặc dù nói là không mượn, nhưng có khác gì là cho mượn, từ Mỹ trở về phải giả điên mới được về nước, vì thế, đất nước còn dùng mấy gián điệp của Mỹ để đổi lại, trong đó có rất nhiều điều quanh co khuất tất, Lục Thiếu Hoa không thể biết rõ ẩn tình trong đó.
Không ngờ quốc gia có thể khiến cho cha đẻ của tên lửa đạn đạo giả điên chạy từ Mỹ về, vậy thì phải chăng, quốc gia cũng có thể khiến cho nhân tài mượn của Lục Thiếu Hoa cũng mất tích một cách bí ẩn mà từ chối không trả người? Điều này khiến cho Lục Thiếu Hoa phải suy nghĩ.
Không sai, Lục Thiếu Hoa rất nhanh đã kiên định lập trường của mình, đó là kiên quyết không cho quốc gia mượn người.
Nhưng, vấn đề cũng từ đó mà nảy sinh ra, nguyên nhân mà Lục Thiếu Hoa không cho quốc gia mượn người cũng chỉ là do hắn suy đoán, hoàn toàn không thể trở thành căn cứ, cho dù lời của Lục Thiếu Hoa có trở thành căn cứ thì khi nói ra, thủ trưởng số một hoàn toàn có thể kí một hiệp định với Lục Thiếu Hoa, bảo đảm đến lúc đó sẽ trả người lại cho Lục Thiếu Hoa.
Nếu thật như vậy, Lục Thiếu Hoa không muốn cho mượn cũng phải cho mượn, dù sao lời cũng là do ông ta nói ra, giờ quốc gia lại đứng ra bảo đảm, Lục Thiếu Hoa cũng không thể nói lời không giữ lấy lời. Nhưng, bảo đảm cũng chỉ là bảo đảm, mấy năm sau ai biết được sẽ xảy ra điều gì.
Vì vậy, cái cớ này rõ ràng là không được, huống chi hiện giờ người mà Lục Thiếu Hoa đang đối mặt lại là thủ trưởng số một, bị vướng vào vấn đề thể diện, Lục Thiếu Hoa cũng không thể thẳng thừng nói với thủ trưởng số một là tôi không cho mượn được.
- Không thể được, không thể được. Lục Thiếu Hoa tự nhủ thầm.
Như thế này không được, vậy thì làm sao để từ chối lời đề nghị này của thủ trưởng số một đây?
Lục Thiếu Hoa suy nghĩ, không ngừng tìm kế sách để đối phó.
Rất nhanh, Lục Thiếu Hoa nghĩ ra một cái cớ rất tuyệt, không kìm được niềm vui, nhưng Lục Thiếu Hoa không thể hiện ra, chỉ tỏ vẻ khó xử, giọng điệu rất miễn cướng, nói - Hiện giờ cháu cũng đang tiến hành khắc phục khó khăn trong việc nghiên cứu hai vệ tinh thông tin liên lạc, rất cần những nhà khoa học đó, chỉ e rằng không thể rút người ra để giúp đỡ quốc gia chế tạo tàu sân bay.
Cái cớ này của Lục Thiếu Hoa rất tuyệt, nửa thật nửa giả, nếu nói là giả, Lục Thiếu Hoa thật sự đang nghiên cứu chế tạo vệ tinh thông tin liên lạc, nếu nói là thật, hai vệ tinh thông tin liên lạc mà Lục Thiếu Hoa đang nghiên cứu chế tạo đó không cần quá nhiều thời gian, mà nghiên cứu chế tạo vệ tinh cũng không cần quá nhiều người, nếu muốn rút vài người ra để cho quốc gia mượn cũng không thành vấn đề.
Nhưng đây đều là bí mật của căn cứ Hở Gầm, thủ trưởng số một không thể biết được, ông ta không biết trong tay Lục Thiếu Hoa có bao nhiêu nhà khoa học, lại càng không biết vệ tinh thông tin liên lạc mà Lục Thiếu Hoa đang nghiên cứu chế tạo ra sao, cần bao lâu, phải có bao nhiêu nhân lực.
- Ồ Thủ trưởng số một có chút bất đắc dĩ, sau đó lại nói với giọng điệu thương lượng - Cậu xem như thế này có được không, quốc gia sẽ điều một vài người để giúp cậu nghiên cứu chế tạo vệ tinh thông tin liên lạc, còn cậu phái vài người qua giúp quốc gia chế tạo tàu sân bay, chúng ta mượn người của nhau vậy.
Thủ trưởng số một cũng là bất đắc dĩ, chính vì lời nói của Lục Thiếu Hoa, người ta muốn nghiên cứu chế tạo vệ tinh thông tin liên lạc mới, điều đó quan hệ đến sự phát triển của người ta, thủ trưởng số một không thể yêu cầu Lục Thiếu Hoa tạm ngừng việc nghiên cứu, dù sao Lục Thiếu Hoa cũng là một thương nhân.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa là một thương nhân, không phải là người của quốc gia, hắn không thể vì quốc gia mà hi sinh lợi ích của bản thân, điều này thủ trưởng số một nghĩ rất kĩ. Cũng chính vì thế, Thủ trưởng số một mới thấy bất đắc dĩ. Cho nên, Thủ trưởng số một mới nghĩ ra cái cách trao đổi người này, dùng người để đổi người.
Chỉ có điều lần này Thủ trưởng số một đã nghĩ sai rồi, Lục Thiếu Hoa chưa từng nghĩ là sẽ cho quốc gia mượn người, việc nghiên cứu chế tạo vệ tinh cũng chỉ là cái cớ mà Lục Thiếu Hoa nghĩ ra mà thôi, thử hỏi sao Lục Thiếu Hoa có thể đồng ý cho Thủ trưởng số một trao đổi như vậy được.
Lục Thiếu Hoa lắc đầu nói - Hai vệ tinh mà cháu đang nghiên cứu chế tạo khác với những vệ tinh bình thường, bên trong đó có rất nhiều kĩ thuật mới, cũng là kết tinh mà các nhà khoa học của cháu có được sau bao khó khăn thử thách, nếu thay người nghiên cứu thì chỉ sợ không thể tiếp tục được.
Lục Thiếu Hoa chặn luôn câu chuyện, hắn cũng không nói là các nhà khoa học của quốc gia không giỏi mà từ chối là các kĩ thuật của các nhà khoa học của hắn là tích lũy được từ bao khó khăn thử thách, để cho người khác nhúng tay vào thì không thể tiếp tục nghiên cứu được.
Giờ thì tốt rồi, Lục Thiếu Hoa đã chặn cuộc nói chuyện rồi, tia hi vọng cuối cùng của Thủ trưởng số một cũng bị dập tắt, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Thiếu Hoa, dường như muốn nhìn ra điều gì khác thường trên mặt hắn để xác định xem có phải hắn đang nói dối không.
Nhưng Thủ trưởng số một đã thất vọng, vì ông không thể thấy điều gì khác thường trên mặt Lục Thiếu Hoa, ngược lại, vẻ mặt hắn rất chân thành, mang chút vẻ khó xử, chỉ cần nhìn là biết ngay là tất cả những gì Lục Thiếu Hoa nói đều là sự thật, còn về vẻ khó xử đó, Thủ trưởng số một tự hiểu rằng đó là do Lục Thiếu Hoa không thể giúp gì được cho quốc gia nên cảm thấy ngại ngùng.
Không thể phủ nhận, Lục Thiếu Hoa đã giả vờ rất thành công, hắn đã vượt qua được con mắt của Thủ trưởng số một, đem lời nói dối ra nói như sự thật.
Cũng không biết có phải là lương tâm của Lục Thiếu Hoa có chút cắn rứt không, suy nghĩ một lúc, Lục Thiếu Hoa nói cho Thủ trưởng số một một tin tốt - Cháu có thể hiểu được sự khó khăn của bộ phận nghiên cứu của quốc gia, nhưng vệ tinh thông tin liên lạc của cháu cũng quan trọng không kém, nếu không nhanh chóng chế tạo ra, thông tin liên lạc của Phượng Hoàng có thể sẽ bị lạc hậu một bước so với người khác, thật ra như thế này cũng được, bộ phận nghiên cứu của quốc gia hoàn toàn có thể liên lạc với các nhà nghiên cứu của cháu, nếu gặp phải vấn đề gì nan giải có thể liên lạc để hỏi mà.
Giờ đã là thế kỉ hai mươi mốt rồi, là thời đại mạng thông tin liên lạc rất phát triển, có rất nhiều việc có thể thông qua mạng thông tin liên lạc để thực hiện, như là Lục Thiếu Hoa vừa nói, có gì không hiểu có thể liên lạc để hỏi.
Không nghi ngờ gì, đây là một cách rất hay, tuy rằng không thể mượn người của Lục Thiếu Hoa để cùng chế tạo tàu sân bay, nhưng nếu gặp vấn đề gì khó có thể hỏi được, chẳng phải là đã giải quyết được vấn đề rồi sao, điều này có thể bù lại việc không thể mượn được người của Lục Thiếu Hoa.
- Ừ, được đó, đây cũng là một cách giải quyết. Thủ trưởng số một rất tán đồng với ý kiến mà Lục Thiếu Hoa đề ra, nhưng sau cùng Thủ trưởng số một vẫn thêm một câu - Mấy năm nữa, nếu cậu nghiên cứu chế tạo vệ tinh xong rồi, có thể rút bớt người ra thì vẫn hi vọng cậu có thể cho quốc gia mượn vài người.
Giọng điệu của Thủ trưởng số một rất thành khẩn, cũng không mượn danh quốc gia mà gây áp lực với Lục Thiếu Hoa, cũng không phải là Thủ trưởng số một không gây áp lực với Lục Thiếu Hoa, mà là ông hiểu hắn, biết rằng nếu cứ cố ép thì không chừng Lục Thiếu Hoa sẽ trở mặt ngay.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa đã hai lần chịu thiệt thòi bởi chính tầng lớp cấp cao của nước mình rồi, nói cái gì mà đại nghĩa quốc gia, chỉ là trò cười thôi, Lục Thiếu Hoa không tin những thứ đó.
- Việc này không thành vấn đề.
Lục Thiếu Hoa đồng ý rất hồ hởi, nhưng trong lòng thì thầm nhủ - Đến lúc đó rồi nói sau.