Nhiều lần Lục Thiếu Hoa muốn gọi điện cho Nhị Vương tử, hỏi xem chừng nào ông ta đến Bắc Kinh, nhưng cuối cùng ngẫm nghĩ lại thôi, mãi đến năm giờ chiều hắn mới gọi, thật ra hắn cũng không muốn gọi nhưng giờ này đã sắp đến lúc ăn cơm chiều, nếu không thúc giục, có thể sẽ chậm trễ việc mời khách ăn cơm.
Đúng ngay lúc Lục Thiếu Hoa vừa gọi điện thì không khí bên ngoài phòng thượng khách đột nhiên thay đổi, mười mấy cảnh sát trang bị vũ khí đầy người đã khống chế lối ra vào, lại thêm mười mấy cảnh sát ở bên ngoài duy trì an ninh trật tự, vừa nhìn qua là biết có một nhân vật rất quan trọng đang tới.
Tuy nhiên điều đó không ảnh hưởng gì đến Lục Thiếu Hoa, hắn đứng ở phòng thượng khách cũng không biết mọi việc đang diễn ra, vẫn tiếp tục gọi điện thoại. Nhị vương tử cũng không để Lục Thiếu Hoa phải đợi lâu, chuông vừa reo hai tiếng đã bắt máy, Lục Thiếu Hoa lập tức đi thẳng vào vấn đề, hỏi Nhị vương tử khi nào thì đến.
Bên kia đầu dây, Nhị vương tử trả lời là “rất nhanh thôi”, rồi sau đó giải thích lý do tại sao mình đến muộn như vậy. Vừa nghe xong, Lục Thiếu Hoa mới biết hóa ra Nhị vương tử đi Trung Quốc theo trình tự thủ tục bên phía chính phủ, báo tin cho Bộ ngoại giao biết việc ông ta muốn đến Bắc Kinh, để cơ quan này biết, khiến Bộ ngoại giao đột nhiên khẩn trương, vội vàng chuẩn bị các thủ tục và báo cho Nhị vương tử chậm lại việc lên đường một chút, dường như để tranh thủ thời gian.
Chính vì vậy mà Nhị vương tử đến muộn, à, không, nói chính xác là Nhị vương tử lên đường trễ cho nên bây giờ mới đến Bắc Kinh. Lục Thiếu Hoa hiểu thủ tục rườm rà của chính phủ, cũng không nhiều lời, chỉ đơn giản nói cho Nhị vương tử biết hắn đang chờ ở sân bay, rồi hai bên cúp điện thoại.
Biết là vài phút nữa Nhị vương tử sẽ đến, Lục Thiếu Hoa không chần chừ, dẫn theo thư ký riêng của Tăng Kiến Quốc, Lý Thượng Khuê và bốn vệ sĩ ra phòng thượng khách, định vào trong sân bay để đón người, nhưng Lục Thiếu Hoa không ngờ là khi đến phòng thượng khách, chào đón đoàn người của hắn là những họng súng lạnh như băng.
Lý Thượng Khuê và Hà Cường phản ứng rất nhanh, bước nhanh tới trước, che Lục Thiếu Hoa phía sau, dùng thân thể của họ để đối mặt với những họng súng lạnh lẽo. Phía sau, Phạm Khôn và Dương Dương phản ứng cũng không chậm, xoay người che phía sau lưng của Lục Thiếu Hoa, đồng thời rút khẩu Desert Eagle màu bạc ra để phòng bị.
Đúng vậy, Dương Dương và Phạm Khôn chỉ phòng bị, bởi vì mặt sau phòng khách không có ai, bọn họ rút súng ra chỉ để chuẩn bị chiến đấu trong trường hợp xấu nhất. Dương Dương và Phạm Khôn đều rút súng, Lý Thượng Khuê và Hà Cường ở trước mặt Lục Thiếu Hoa càng không thể không rút súng, đối với họ sự an toàn của Lục Thiếu Hoa là trên hết, cho dù đang đối mặt với cảnh sát có vũ trang, bọn họ cũng không sợ hãi, rút súng chuẩn bị cùng cảnh sát đối chọi.
Tình thế đột nhiên trở nên khẩn trương, bầu không khí nặng nề đầy sát khí từ bọn Lý Thượng Khuê toát ra. Những năm gần dây, mấy người Lý Thượng Khuê rất ít khi ra tay khi ở cạnh Lục Thiếu Hoa, nhưng không có nghĩa họ đã trở nên ôn hòa, ngược lại, đấy là bọn họ kìm nén, đem sát khí kìm chế lại, nhưng khi an toàn của Lục Thiếu Hoa bị uy hiếp thì sát khí đó sẽ hoàn toàn bộc phát, như lúc này chẳng hạn.
Yên lặng, như những pho tượng, không ai động đậy, cho dù là Lý Thượng Khuê hay đối phương hoặc ngay cả Lục Thiếu Hoa, tất cả đều bất động. Sợ vừa động đậy, súng liền nổ, đạn liền bay ra khỏi nòng.
Tất cả việc này chỉ diễn tra trong nháy mắt, còn chưa đến vài giây, một số người còn không kịp phản ứng, thư ký riêng của Tăng Kiến Quốc cũng vậy, anh ta sửng sốt một vài giây mới nhận thức được sự nghiêm trọng của tình hình, lập tức sợ đến ngây người.
Phải biết rằng Tăng Kiến Quốc để vị thư ký này theo Lục Thiếu Hoa tới đây, ngoại trừ việc chào đón khách mời, còn có nhiệm vụ xử lý một số việc cần thiết, mà tình huống này, dường như anh ta xử lý không được tốt.
Anh ta làm việc bên Tăng Kiến Quốc lâu ngày, dần dần cũng tương đối hiểu về Lục Thiếu Hoa, biết hắn là người không dễ trêu vào, bây giờ lại bị người ta chĩa súng vào người, chỉ sợ sẽ nổi giận. Lục Thiếu Hoa mà nổi giận thì kết quả sẽ như thế nào? Không ai biết được!
Mới mấy ngày trước, hắn đã làm cho thị trường tài chính Mỹ rối loạn, mà nguyên nhân là do chính phủ Mỹ bí mật điều tra tập đoàn Phượng Hoàng của hắn. Hiện tại, thật nực cười, cảnh sát có vũ trang Trung Quốc dùng súng chĩa vào Lục Thiếu Hoa, so với chuyện chính phủ Mỹ bí mật điều tra về Tập đoàn Phượng Hoàng la nghiêm trọng hơn nhiều, nếu Lục Thiếu Hoa đã trả đũa chính phủ Mỹ như vậy, vậy thì quốc gia sẽ phải chịu đựng điều gì khi Lục Thiếu Hoa nổi giận?
Vừa suy nghĩ, vị thư ký của Tăng Kiến Quốc cũng không chậm trễ, rút bóp lấy ra thẻ công tác, bước tới hai bước, lớn tiếng nói: - Đây là thẻ công tác của tôi, ở đây ai là người phụ trách của các anh?
Rất nhanh, một người trung niên mặt sắc phục cảnh sát liền từ phía sau đám cảnh sát đi lên, rõ ràng ông ta chính là người phụ trách, ông ta nói với thư ký riêng của Tăng Kiến Quốc vài câu, lại nhìn thoáng qua thẻ công tác, lúc này mới ra hiệu cho cảnh sát buông súng.
Nguy hiểm đã được giải trừ, nhưng bọn Lý Thượng Khuê vẫn không buông súng xuống, mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào đám cảnh sát phía trước, đặc biệt tập trung vào vị cảnh sát trung niên kia, dường như đề phòng xảy ra chuyện bất ngờ.
Nếu Lục Thiếu Hoa ra lệnh nổ súng, thân hình vị cảnh sát trung niên kia nhất định sẽ biến thành lỗ chỗ như tổ ong, không cần hoài nghi, bọn Lý Thượng Khuê sẽ dám nổ súng, bởi vì bọn họ là vệ sĩ của Lục Thiếu Hoa, mà vừa rồi Lục Thiếu Hoa bị hai mươi mấy khẩu súng chĩa vào, đây rõ ràng là một loại sỉ nhục.
Mặt khác, bọn Lý Thượng Khuê còn chưa để lộ thân phận đại tá Cục Cảnh vệ Trung ương, biên chế so với cảnh sát cao hơn nhiều, quyền lực đặc thù của họ là hoàn toàn có thể đánh chết người ở đây mà không sợ tội.
Tuy nhiên nói đi còn nói lại, bọn Lý Thượng Khuê hoàn toàn nghe lệnh Lục Thiếu Hoa, chừng nào hắn còn chưa mở miệng, bọn họ cũng không có động tác gì, lẳng lặng đợi lệnh của hắn.
Tuy trong lòng Lục Thiếu Hoa rất tức giận, vô duyên vô cớ bị hai mươi mấy họng súng chĩa vào người, rất khó chịu, nhưng đối phương dù sao cũng là người của chính phủ, hơn nữa Lục Thiếu Hoa đã mơ hồ hiểu việc xiết chặt an ninh này là có ý gì, sự tức giận trong lòng lập tức tiêu tan đi nhiều.
Không sai, đối phương rõ ràng là tới đón Nhị vương tử, cũng là vị khách cuối cùng của Lục Thiếu Hoa, có thể nói mục đích của đôi bên là giống nhau, cho nên Lục Thiếu Hoa cũng không tức giận, phất tay ra hiệu cho bọn Lý Thượng Khuê cất súng, liếc mắt nhìn thoáng qua tên cảnh sát cao ngạo kia, mắt lóe lên những tia sáng lạnh lẽo, rồi “hừ” một tiếng, hắn cất bước đi vào trong sân bay.
Vì sao Lục Thiếu Hoa có ác cảm với vị cảnh sát kia? Câu trả lời rất đơn giản, sau khi y nhìn qua thẻ công tác của thư ký của Tăng Kiến Quốc, y vẫn tỏ vẻ rất cao ngạo, điều này khiến Lục Thiếu Hoa thấy khó chịu, bọn họ không chỉ chấp hành công vụ mà còn ỷ vào danh tiếng của Bộ ngoại giao để lớn lối, tưởng rằng mình hơn người.
Lúc Lục Thiếu Hoa nhìn vị cảnh sát kia một cách sắc lạnh, ông ta cũng nhận ra ánh mắt của hắn, đột nhiên mồ hôi lạnh từ trên trán túa ra. Làm sao y không cảm thấy sợ hãi cho được, ánh mắt Lục Thiếu Hoa không bình thường chút nào, nó hàm chứa sát ý lạnh như băng, hơn nữa, ngay lúc này y sực nhớ lại đơn vị công tác trên thẻ công tác kia, đổ mồ hôi lạnh là đương nhiên.
Có lẽ vị cảnh sát này vừa rồi chỉ làm ra vẻ, tùy tiện nhìn qua tên và con dấu nơi cấp xem thật hay giả, lại chỉ liếc mắt nhìn chức vị và đơn vị công tác ghi trên thẻ nhưng không nhìn lâu. Lúc này y nhớ lại, dường như đơn vị ghi trên thẻ là Cục An ninh Quốc gia, mà chức vụ là trưởng ban thư ký Cục An ninh Quốc gia.
Điều đó nói lên cái gì? Người trong chốn quan trường đều biết, trưởng ban thư ký thường kiêm nhiệm chức thư ký của Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia, như vậy có nghĩa là vừa rồi y đã xem thẻ công tác của thư ký cục trưởng Cục An ninh Quốc gia!
Cái gì? Cục An ninh Quốc gia ư? Nếu đã lăn lộn trong chốn quan trường mà còn không biết cái ngành đặc thù này, vậy thì chết được rồi!
Nhưng thật ra lúc này biểu hiện của Lục Thiếu Hoa rất rộng lượng, cũng không có so đo, làm như chuyện mới vừa rồi chỉ là một sự cố nhỏ mà thôi, lập tức đi về phía trong sân bay. Lục Thiếu Hoa tới đón khách, chứ không phải đến để xung đột với người khác, hơn nữa ngày mai là ngày hắn đính hôn, là ngày vui của hắn, theo truyền thống của người Trung Quốc thì thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, để mong gặp nhiều may mắn.
Bước vào trong sân bay, đã có vài người ở đó, ăn mặc âu phục, cách ăn mặc rất chỉnh tề, chuẩn mực, dễ đoán biết họ là người của chính phủ. Lần này thư ký của Tăng Kiến Quốc phản ứng rất nhanh nhẹn, vội vàng tiến lên phía trước, trình thẻ công tác để bảo vệ kiểm tra, sau đó mới cùng lãnh đạo Bộ ngoại giao giải thích rõ mục đích chuyến đi của nhóm mình, cho họ biết Nhị vương tử là khách mời của Lục Thiếu Hoa.
Quan chức Bộ ngoại giao đương nhiên phải nhạy bén hơn các cảnh sát, tin tức của họ nhanh nhạy hơn người, làm sao có thể không biết Lục Thiếu Hoa là Chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng? Ngay lúc Lục Thiếu Hoa vừa xuất hiện, họ liền nhận ra ngay.
Nhà quyền quý ở Bắc Kinh đều biết rằng cháu gái của nhà họ Tăng đính hôn với Lục Thiếu Hoa, ông chủ tập đoàn Phượng Hoàng. Mọi người có thể hiểu được, tất nhiên là Nhị vương tử đến Trung Quốc không phải viếng thăm chính thức mà là tới tham dự lễ đính hôn của Lục Thiếu Hoa.
Như vậy thì chủ nhân cuộc nghênh đón này cũng không phải là Bộ ngoại giao mà là Lục Thiếu Hoa, nhưng Bộ ngoại giao dù sao cũng là phía chính phủ, cho dù không phải chủ nhân cũng phải gặp gỡ chứ không thể rời đi, bởi vậy lãnh đạo của đoàn người thuộc Bộ ngoại giao bàn bạc một lúc rồi cải chính lại là phái đoàn nghênh đón Nhị vương tử bao gồm Lục Thiếu Hoa và Bộ ngoại giao.
Đương nhiên, đây là kết quả sau khi nhóm người của Bộ ngoại giao bàn bạc với nhau, còn phải hỏi qua ý kiến của Lục Thiếu Hoa xem hắn có đồng ý hay không.
Lục Thiếu Hoa không có ý kiến gì, liền gật đầu đồng ý, cho Bộ ngoại giao chút thể diện. Vì thế, lúc đầu vốn là Lục Thiếu Hoa tới đón khách, bây giờ lại biến thành hắn và Bộ ngoại giao cùng đón khách.