Tính từ khi Lục Thiếu Hoa nhận được tin tình báo về sự thiếu hụt vốn của Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley, đến nay đã là ngày thứ chín, nói cách khác, thời gian hắn để mấy người Lưu Minh Chương bắt đầu tìm hiểu Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley đã là ngày thứ tám, đồng thời cũng là ngày thứ chín Tập đoàn Phượng Hoàng bị tấn công, như vậy, cách thời gian mười ngày mà hắn ra chỉ thị cho các công ty con phòng thủ chỉ còn lại một ngày.
Không thể phủ nhận, thời gian rất gấp, dù sao chỉ có thời gian một ngày, mà nói đi cũng phải nói lại, nhìn dáng điệu này, Lục Thiếu Hoa đã nghĩ ra chỉ thị tiếp tục giữ vững thêm mười ngày nữa cũng không có vấn đề gì, chỉ có điều hắn không nghĩ sẽ phòng thủ tiếp, còn tại sao, có hai nguyên nhân.
Nguyên nhân thứ nhất là chỉ phòng thủ chứ không tấn công, đây không phải là phong cách làm việc của Lục Thiếu Hoa, hơn nữa như vậy sẽ rất mất thể diện, lúc trước hắn chọn ngấm ngầm chịu đựng là vì đó là cách rất tốt để đánh kẻ địch tan tác, kế hoạch tấn công lại hiện tại đã được nghiên cứu ra, hắn còn có lý do gì mà phải tiếp tục âm thầm chịu đựng.
Nguyên nhân thứ hai lại càng đơn giản, Tập đoàn Phượng Hoàng kiên trì giữ vững một ngày, như vậy tổn thất ngày càng tăng, đó là điều mà Lục Thiếu Hoa thật không muốn thấy, dù sao tổn thất này cũng đều là tiền, thị phần thị trường và cả danh dự nữa.
Thế nhưng, Lục Thiếu Hoa không muốn tiếp tục phải âm thầm chịu đựng, nhưng mà mấy người Lưu Minh Chương dù sao cũng cần có thời gian để bố trí, nếu bố cục nhỏ thì còn tốt, thời gian cần có cũng không nhiều lắm, có khi chỉ một hoặc hai tiếng là có thể đối phó được.
Nhưng nếu là bố cục lớn thì sao, như vậy có thể có chút phiền phức, có khi mười ngày nửa tháng cũng không đủ. Nếu kế hoạch của mấy người Lưu Minh Chương là bố cục lớn, vậy Lục Thiếu Hoa thật sự là bất đắc dĩ, lại phải kéo dài thời gian phòng thủ.
May mắn là mấy người Lưu Minh Chương không sử dụng kế hoạch bố cục lớn, mà là bố cục nhỏ, ừ, thực ra cũng không thể nói là bố cục nhỏ, nói chính xác thì là không có bố cục, chỉ cần tiền vốn thích hợp, nhân viên tốt, như vậy liền có thể hành động bất cứ lúc nào.
Biết được bố trí của mấy người Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, tâm trạng của hắn cũng vô cùng vui mừng và phấn khởi, bởi vì hành động phản kích cuối cùng đã có thể bắt đầu.
Nhưng mà, cho dù là như vậy, Lục Thiếu Hoa cũng vẫn cho mấy người Lưu Minh Chương thời gian một ngày, để mấy người họ làm tốt tất cả các công việc trong một ngày này, ngày tiếp theo, cũng chính là ngày hết thời hạn Lục Thiếu Hoa kết thúc thời gian phòng thủ của Tập đoàn Phượng Hoàng, chính thức bắt đầu hành động.
- Yên tâm đi, chúng tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa. Lưu Minh Chương bảo đảm chắc chắn.
- Ừ. Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều, chỉ ừ một tiếng, gật gật đầu mà thôi.
...
Lưu Minh Chương đã đi rồi, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không nhàn rỗi. Không phải là cần phải hành động sao, Lục Thiếu Hoa làm sao có thể có thời gian rảnh rỗi chứ, đầu tiên, hắn gọi điện cho Lý Chí Kiệt, hỏi y có phải đã thu được tin bên nước Mỹ, ừm, kỳ thật cũng chính là động tĩnh của Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley.
Kết quả biết được là Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley không hề có bất kỳ hành động gì khác thường, bọn họ dường như vẫn chưa biết việc Lục Thiếu Hoa đã biết tin họ bị thiếu tài chính, vẫn tiếp tục hành động, như kế hoạch ban đầu của họ, nghĩ rằng không ai dám động vào họ.
Ngoại trừ động tĩnh của Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley, Lục Thiếu Hoa còn hỏi một chút về tình hình phía Chính phủ Mỹ, rõ ràng, chính phủ Mỹ vẫn đang rất bận rộn, một mặt thì vội vàng tìm Bin Laden, muốn phải bắt được ông ta để có lời giải thích hợp lý với người dân Mỹ, mặt khác họ điều chỉnh thị trường tài chính, dù sao cũng vừa mới trải qua tai họa, ngoài mặt nhìn qua thì đã bình ổn, thế nhưng bên trong còn rất nhiều khó khăn, Chính phủ Mỹ không thể tự tiến hành điều chỉnh được việc này.
Hai phía đều yên lặng, Lục Thiếu Hoa rốt cục cũng yên tâm, sau đó còn nhân tiện hỏi một chút về tình hình bên Ả-rập Xê-út.
Nói đến tình hình của Ả-rập Xê-út bên đó, thật ra Lục Thiếu Hoa có chút thiếu trách nhiệm, là một trong những người chủ đạo của cuộc chính biến bên Ả-rập Xê-út, từ đầu đến cuối khi Nhị Vương Tử gặp phải khó khăn hắn chỉ đưa ra cho anh ta được một kế hoạch mà thôi, những việc khác đều do Lý Chí Kiệt liên lạc với Nhị Vương Tử.
Hiện tại chính quyền của Ả-rập Xê-út gần như đã nằm trong tay Nhị Vương Tử, các tổ chức phản động trong nước phần lớn cũng đã bị loại bỏ, còn lại là một số tổ chức nhỏ và tổ chức khủng bố kinh khủng nhất. Tình thế có thể nói là khá tốt, chỉ cần diệt sạch được tổ chức khủng bố lớn nhất đó, như vậy toàn bộ Ả-rập Xê-út sẽ thật sự nằm trong tay Nhị Vương Tử.
Đương nhiên, nằm trong tay Nhị Vương Tử không có gì khác với việc nằm trong tay Lục Thiếu Hoa, ai bảo Gia đình hoàng gia Ả-rập Xê-út của Nhị Vương Tử được căn cứ Hổ Gầm của Lục Thiếu Hoa ủng hộ từ phía sau chứ.
Nói thẳng ra thì căn cứ Hổ Gầm chính là kẻ giật dây đứng sau của Gia đình Hoàng gia Ả-rập Xê-út, sự tồn tại của loại quan hệ này chẳng khác nào Lục Thiếu Hoa ông chủ phía sau của căn cứ Hổ Gầm cũng có thể xem như là một trong những người lãnh đạo của Vương quốc Ả-rập Xê-út.
Nhưng mà, Lục Thiếu Hoa vẫn luôn không quan tâm gì đến tình hình bên đó, đây không phải là thiếu trách nhiệm thì là gì?
Chỉ có điều Lục Thiếu Hoa cũng tìm được một lý do rất tốt để giải thích cho việc này, lý do đó chính là Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley, tài sản của hắn, tâm huyết của hắn, giờ phút này đang bị tấn công, so sánh với Vương quốc Ả-rập Xê-út, thành quả tâm huyết này của Lục Thiếu Hoa – Tập đoàn Phượng Hoàng quan trọng hơn.
Nguyên nhân chính là vì khá quan trọng nên Lục Thiếu Hoa mới tập trung tinh thần và sức lực vì Tập đoàn Phượng Hoàng, không chú ý đến tình hình tiến triển ở bên kia.
Một lý do rất tốt, mặc dù có chút gượng ép không tự nhiên, nhưng ít nhất cũng làm Lục Thiếu Hoa thấy thanh thản thoái mái, như vậy là đủ.
Không, khi nguy cơ của Tập đoàn Phượng Hoàng sắp được loại bỏ, Lục Thiếu Hoa rốt cục cũng chú ý tới tình hình của Ả-rập Xê-út bên đó.
- Thông tin sớm đã được thu thập xong, bố trí lực lượng vũ trang cũng đã sớm hoàn thành, nhưng cân nhắc đến chuyện Tổng thống mới bước lên vũ đài chính trị chưa lâu, hành động có chậm lại một chút, tuy nhiên cũng vẫn nhanh, hẳn là mấy ngày nay đã bắt đầu hành động. Lý Chí Kiệt trả lời.
- Không có thời gian chính xác sao? Lục Thiếu Hoa hỏi.
Lục Thiếu Hoa hỏi thời gian chính xác cũng không phải là hỏi đùa, hắn có mục đích, hơn nữa mục đích không chỉ có một, mà là hai. Mục đích thứ nhất, Lục Thiếu Hoa nhớ tới một việc, dường như Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley gần đây cũng làm về kỳ hạn dầu mỏ, mà lại là mua hạ giá.
Nếu như vào lúc này bên Ả-rập Xê-út rối loạn, ắt sẽ ảnh hưởng đến giá dầu mỏ, khiến giá dầu mỏ tăng điên cuồng, như vậy Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley sẽ rỗng túi. Nếu thêm chút lực, làm cho giá dầu mỏ càng tăng cao hơn nữa, e rằng Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley sẽ mất cả chì lẫn chài.
Bất luận là cơ hội gì có thể tấn công Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley Lục Thiếu Hoa đều không muosn bỏ qua, hiển nhiên, nếu như thời gian cho phép, Lục Thiếu Hoa sẽ cố gắng hết sức làm Tập đoàn Tài chính Morgan Stanley phải bị thiệt hại nghiêm trọng.
Về phần mục đích thứ hai thì sao? Mục đích này được hình thành từ mục đích thứ nhất, nếu thời gian hành động còn dư, đến lúc đó Lục Thiếu Hoa giải quyết xong việc của Tập đoàn Phượng Hoàng, hắn sẽ không ngại mà qua bên Ả-rập Xê-út góp vui, xem xem những tổ chức khủng bố và các thế lực rải rác bị tiêu diệt như thế nào.
- Bước đầu quyết định thời gian sẽ là ngày kia, nhưng không biết có vì tình hình mà thay đổi ngày tháng hay không. Lý Chí Kiệt trả lời không chắc chắn.
Kỳ thật Lý Chí Kiệt vẫn còn một câu chưa nói, đó chính là việc liên quan đến thời gian hành động thực ra đã được thay đổi mấy lần, vốn là Nhị Vương Tử tham gia lễ đính hôn của Lục Thiếu Hoa hành động vào ngày thứ ba sau khi trở về Ả-rập Xê-út, nhưng vì tình hình bỗng nhiên thay đổi, bất đắc dĩ phải chậm lại hai ngày.
Sau đó, thời gian lại được sửa đổi, nhưng cũng bởi vì tình hình đột nhiên lại thay đổi, cứ như vậy thay lại thay, đã liên tiếp thay đổi thời gian đến ba lần. Thời gian lần này cũng là mới được định ra không lâu, còn như có phải sửa đổi hay không, Lý Chí Kiệt cũng không dám khẳng định chắc chắn.
- Như vậy đi. Lục Thiếu Hoa thật ra hiêu rất rõ những loại tình huống như thế này, biết tùy theo tình thế mà thay đổi, ngay sau đó cũng không nói nhiều, tuy nhiên Lục Thiếu Hoa vẫn không quên nói thêm một câu: - Nếu thời gian không có gì thay đổi thì báo với tôi trước, để tôi ở bên này có thể sản xuất một số chuyện.
Lục Thiếu Hoa không nói ra là chuyện gì, cũng không phải vì hắn không tin Lý Chí Kiệt, mà là với những chuyện vẫn chưa được xác định rõ ràng như thế này, hắn không muốn nói nhiều lời mà thôi.
- Được rồi.
...
Kết thúc cuộc nói chuyện với Lý Chí Kiệt, Lục Thiếu Hoa vẫn không hề nhàn rỗi, mà lại gọi điện thoại cho Tần Tịch Thần.
- Tút tút. Hai tiếng tút tút, không ai nghe điện...
Lục Thiếu Hoa cũng không để ý, nghe âm thanh phản hồi lại, trong lòng không khỏi thán phục mạng thông tin, nếu là trước kia, khi hắn có chuyện muốn tìm Tần Tịch Thần thì phải tự đi một chuyến đến cao ốc Phượng Hoàng, nhưng hiện tại thì khác, rút di động ra rồi ấn số, việc gì cũng có thể trao đổi qua điện thoại được.
Rất nhanh, có người nhận điện, Lục Thiếu Hoa cũng lấy lại tinh thần, bắt đầu nói chủ đề chính với Tần Tịch Thần.
- Mai là ngày phòng thủ cuối cùng, bên đây gần như đã bốt trí tốt, bắt đầu từ ngày kia, chúng ta sẽ không tiếp tục phòng thủ nữa, mà bắt đầu phản kích. Lục Thiếu Hoa nói với Tần Tịch Thần, đối với toàn bộ Tập đoàn Phượng Hoàng mà nói đây đúng là tin tức tốt.
Đúng vậy, trong mấy ngày phòng thủ, Tần Tịch Thần thật đúng là vô cùng phiền muộn, áp lực rất lớn, nếu không vì biết Lục Thiếu Hoa có phương pháp khác, không chừng cô đã sớm gục ngã rồi. Hiện tại tốt rồi, ngày phản kích cuối cùng cũng được định ra, Tần Tịch Thần thở phào nhẹ nhõm.
Cũng giống Tần Tịch Thần, các quản lý cao cấp của các công ty con dưới quyền Tập đoàn Phượng Hoàng cũng bị áp lực không kém gì, đặc biệt là Tổng giám đốc tiêu thụ Hứa Gia Thụy, anh ta đếm từng ngày mà thấy sốt ruột.
Suy nghĩ một chút thì Tập đoàn Phượng Hoàng vừa mới bắt đầu khai thác thị trường nước ngoài, vậy mà Hứa Gia Thụy từng bước một để lại dấu chân, rồi sau đó không ngừng mở rộng thị phần trên thị trường, cũng là tâm huyết của anh ta tạo nên, có thể nói, sản phẩm của Tập đoàn Phượng Hoàng sở dĩ có thể đưa đi đến các nơi xa như vậy, Hứa Gia Thụy cũng có không ít công lao trong đó.
Nhưng mà, tất cả những điều này rốt cục cũng phải kết thúc, đúng vậy, cuối cùng cần phải kết thúc, qua them một ngày, chỉ còn qua một ngày nữa, sự xấu hổ của Tập đoàn Phượng Hoàng sẽ chấm dứt, mà còn lại chỉ có nhiệt huyết, sự hăng hái sôi nổi của toàn bộ Tập đoàn Phượng Hoàng, mở ra một thời kỳ mới của Tập đoàn Phượng Hoàng.