Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 950: Đánh cuộc



Không biết Lục Thiếu Hoa có cố ý hay không, lần này ra ngoài hắn ăn mặc rất tùy tiện, còn mang theo kính mắt, làm ra vẻ y như một kẻ nghèo hèn, nếu không phải người nhà họ Hà biết Lục Thiếu Hoa là người như thế nào, bọn họ cũng đều đã phải nghi ngờ kẻ đứng trước mặt họ đây có phải đúng là ông chủ của Tập đoàn Phượng Hoàng hay không.

Đúng vậy, là Lục Thiếu Hoa cố ý, chắc chắn là cố ý. Sở dĩ hắn cải trang như vậy chính là không muốn bị bất kỳ ai nhận ra, đây gọi là giả chết bắt quạ, biến mình thành một kẻ nghèo nàn, như vậy mới có thể che mắt được người khác.

Rất nhanh chóng, chiếc xe dừng lại trước cửa sòng bạc, Lục Thiếu Hoa cùng với Anten Chiyoda cũng đã cải trang tiến vào, theo sau họ là Lý Thượng Khuê và bốn vệ sĩ khá giỏi, những vệ sĩ khác theo sự sắp xếp của nhà họ Hà, đi đến phòng nghỉ của sòng bạc để nghỉ ngơi.

Đã rất quen thuộc, Lục Thiếu Hoa dù sao cũng là một cổ đông của sòng bạc, lại có mấy cái bàn đánh bạc là của hắn, hiện tại tuy là buổi sáng, người trong sòng bạc cũng không nhiều, nhưng cũng không đến nỗi quá ít, thưa thớt vài người.

Lục Thiếu Hoa đi đến những bàn bạc thuộc sở hữu của hắn trước để coi một chút, thấy không có mấy người đang chơi, hắn liền không còn hứng thú xem tiếp, để những người mà nhà họ Hà cử đi theo hắn vào phòng riêng, cũng chính là phòng trong sòng bạc này.

Không thể không thừa nhận, sòng bạc được trang trí rất sang trọng, chừng như có thể so sánh ngang bằng với văn phòng của Lục Thiếu Hoa, vàng ở bên trong làm lóa mắt, đương nhiên, những bức tường đó được trang trí bằng vàng giả.

Nhìn quanh một vòng, Lục Thiếu Hoa thấy khá hài lòng với cảnh vật chung quanh, ngay sau đó cũng không nói gì nhiều, ngồi xuống ghế xô-pha, chờ người đến chơi bạc.

Người tham gia ván bài nhanh chóng đến, mà lại là đến hai người, theo hai người đóng giả thấy thì hai người này là người ở đảo, tuổi không cao lắm, cũng chỉ khoảng 20, nhìn phong cách ăn mặc thì liền biết hai người này là những kẻ ăn chơi trác táng.

Hai người họ tiến vào, nhìn thấy Lục Thiếu Hoa ăn mặc rất lôi thôi, ánh mắt họ liền lộ ra vẻ coi thường, không coi Lục Thiếu Hoa ra gì, nếu không phải vì có bốn vệ sĩ đứng ngay sau Lục Thiếu Hoa thì không phải nghi ngờ gì về việc hai kẻ ăn chơi trác táng này sẽ đuổi Lục Thiếu Hoa ra ngoài.

Ăn chơi trác táng cũng cần phải suy nghĩ, rất rõ ràng, hai kẻ ăn chơi trác táng này không khác gì những người vô cùng ngớ ngẩn, nên biết rằng mời được bốn vệ sĩ to khỏe không phải là một điều đơn giản.

Nhưng bọn họ cũng không coi Lục Thiếu Hoa ra gì, dù sao trong mắt họ thì Lục Thiếu Hoa cũng giống những kẻ theo chân họ, đều thuộc loại con nhà giàu mới nổi ăn chơi trác táng. Mà ở châu Á, những cậu ấm có thể so sánh với bọn họ dường như không nhiều.

Đúng vậy, hai người đó đều là người Nhật Bản, là người thừa kế của Tập đoàn Tài chính Suzuki và Tập đoàn Tài chính Sonny, thân phận vô cùng đặc biệt, không chỉ ở châu Á mà thậm chí là trên toàn thế giới, người có thể so sánh được với họ không có mấy ai.

Thế nhưng bọn họ lại không biết rằng họ cũng không thể so được với người trước mặt họ đây, cho dù là tính toàn bộ gia tộc của họ, hay là gộp cả hai gia tộc vào, cũng không thể sánh được với người trước mặt họ.

Thế mà bọn họ lại coi thường Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa làm sao lại coi họ ra gì, khi mà hai người họ vừa bước vào, Lục Thiếu Hoa liền khẳng định đây là hai kẻ phá gia chi tử.

- Hai tên nhóc Nhật Bản.
Lục Thiếu Hoa lẩm bẩm một câu, rồi cũng không nói gì thêm.

Lục Thiếu Hoa không có tâm trạng để chú ý tới hai tên nhóc “ không hiểu chuyện”, chỉ nhìn qua rồi đôi mắt lấy lại vẻ bình tĩnh, ung dung ngồi hút thuốc trên ghế xô-pha, bình tĩnh chờ đợi.

Rất nhanh, lại có hai người nữa tiến vào, hai người này Lục Thiếu Hoa đều biết, không, không thể nói là Lục Thiếu Hoa biết hai người họ, nói chính xác thì là Lục Thiếu Hoa hiểu rất rõ về hai người này.

Tuổi của hai người này cũng không lớn lắm, nhưng địa vị của họ thì lại rất cao, một là người của Hoàng gia Ả-rập Xê-út, là anh của Nhị Vương Tử, người còn lại là con của trùm Mafia nước Ý, là người lãnh đạo tổ chức Mafia trong tương lai.

Thêm hai tên nhóc Nhật Bản và Lục Thiếu Hoa, năm người đều đã đủ.

Cũng không làm Lục Thiếu Hoa phải thất vọng, nhà cái liền cử một người chia bài giởi đến, qua thời gian giao lưu rất ngắn, năm người cùng ngồi trên chiếu bạc, có nghĩa là thời gian bắt đầu đếm ngược để vào ván bài.

Từ đầu đến cuối, Lục Thiếu Hoa không nói một câu nào, ngay cả khi người chia bài đến chào hỏi hắn cũng chỉ gật đầu đáp lại.

Bây giờ ngồi trên chiếu bạc, Lục Thiếu Hoa nếu không phải bị câm hay điếc thì cũng nên mở miệng. Không, Lục Thiếu Hoa rất nhanh liền nói:
- Có cần giới hạn không?

Giới hạn? Ý của Lục Thiếu Hoa rất rõ ràng, chính là có cần giới hạn số thẻ rót vào trong mỗi ván hay không, xác định giới hạn lớn nhất, làm như vậy để phòng sau cùng càng đánh càng lớn.

Chỉ có điều Lục Thiếu Hoa nói xong câu này thì phát ra tiếng cười, một tên nhóc trên chiếu bạc châm chọc hắn, nói rất kỳ quặc.
- Nếu anh không có tiền thì có thể đi.

- Hả? Tôi không có tiền?
Lục Thiếu Hoa cười vui, trên thế giới này những người có tiền dám so sánh với Lục Thiếu Hoa có mấy ai, vậy mà hắn lại không có tiền sao? Đây không phải là đùa vui sao?
- Vậy không giới hạn đặt bao nhiêu.

- Đương nhiên.
Tên nhóc vẫn cười khẩy một cách kỳ quái nhìn Lục Thiếu Hoa, nói một câu với giọng điệu khinh thường.

Thực ra không ai phản đối, tất cả đều gật đầu đồng ý theo, tỏ ý không giới hạn.

Điều này làm Lục Thiếu Hoa vui không tả nổi, hắn chính là muốn như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến việc hắn muốn làm.

- Vậy thì bắt đầu đi.
Lục Thiếu Hoa cười nhạt, sau đó mới ra hiệu với người chia bài, để anh ta bắt đầu, đồng thời, hắn cũng đẩy thẻ bài trị giá một trăm nghìn đô la Mỹ ra, xem như đặt vào.

Những người khác cũng vậy, đặt một trăm nghìn đô la Mỹ.

Sau đó chia bài, rất nhanh, Lục Thiếu Hoa đã được hai lá, bên ngoài là lá hai, là lá bài nhỏ nhất, quân bài chưa lật là con hai bích, một đôi hai.

Đáng tiếc, không tới lượt Lục Thiếu Hoa xướng bài, hắn cũng chỉ có thể im lặng đợi xướng.

- Một trăm nghìn, một chút lòng thành.

- Theo.

- Tôi theo.

- Mới một trăm nghìn, không có lý do gì lại không theo.

Tên nhóc với dáng điệu châm chọc Lục Thiếu Hoa, dường như không coi một trăm nghìn đô la Mỹ ra gì.

Nhìn dáng vẻ của tên nhóc đó, Lục Thiếu Hoa vui vẻ nghĩ thầm, hắn đã từng gặp qua những kẻ kiêu ngạo nhưng chưa gặp ai kiêu ngạo như tên nhóc này, dù sao đó cũng là quyền tự do của cậu ta, Lục Thiếu Hoa không có quyền can thiệp.
- Tôi cũng theo, một trăm nghìn.

Đây mới chỉ là vòng đầu, thẻ bài trên bàn lên đến một triệu đô la Mỹ, tuy rằng không phải quá nhiều, nhưng đây cũng không phải con số nhỏ, nên biết rằng một triệu đô la Mỹ tương đương với bảy, tám triệu nhân dân tệ.

Sau đó là vòng thứ hai, vòng hai vẫn xướng bài một trăm nghìn, đây là Lục Thiếu Hoa xướng, bởi vì ở vòng một hắn cầm được một lá hai cơ, bên ngoài một đôi hai, hắn lớn nhất, cho nên hắn mới gọi bài.

Ba cọc hai, đây là bài đầu tiên trong tay Lục Thiếu Hoa, vốn hắn có thể tăng thêm số thẻ, thế nhưng biết rất rõ trên chiếu bạc chủ yếu là giả chết bắt quạ, hắn không thể vội vàng, nếu không sẽ để lộ sơ hở.

- Mới một trăm nghìn, tôi theo, thêm hai tram nghìn nữa.

Tên nhóc khẩu khí rất lớn đẩy thẻ bài ba trăm nghìn đô la Mỹ ra, lại còn nhìn Lục Thiếu Hoa với ánh mắt đầy sự khiêu khích, ý tứ rất rõ ràng, dường như muốn nói với Lục Thiếu Hoa rằng:
- Anh dám theo không?

-...
Lục Thiếu Hoa im lặng không nói gì, giả như không thấy ánh mắt khiêu khích đó, chờ đến lượt hắn.

Có lẽ lá bài của những người khác không tốt lắm, cũng có thể là đang nhìn thái độ, vì vậy, chỉ có Thái tử Mafia của nước Ý và một tên nhóc khác theo, như vậy vòng tiếp theo sẽ đến lượt Lục Thiếu Hoa.

Theo? Hay không theo?

Chỉ có hai chọn lựa, cầm trong tay ba cọc hai, Lục Thiếu Hoa có lý do gì mà không theo chứ?

Câu trả lời rất rõ ràng, Lục Thiếu Hoa không những theo, mà còn muốn rót thêm vào, ai bảo đây là một cơ hội hiếm có chứ, lại đúng lúc đang tức giận, có thể xả được rồi.

- Theo anh hai trăm nghìn, tiếp năm trăm nghìn nữa.
Lục Thiếu Hoa cười ha ha không ngớt, đẩy thẻ bài bảy trăm nghìn đi.

- Theo anh năm trăm nghìn.

- Tôi bỏ.

- Tôi cũng bỏ.

- Chia bài đi.
Lục Thiếu Hoa mỉm cười lạnh lùng nói một tiếng, giơ tay lên, chỉ vào người chia bài.

Bài tiếp, lúc này Lục Thiếu Hoa cũng không được tốt, cầm được một lá mười rô, mà tên nhóc cầm là lá Q, lớn hơn của Lục Thiếu Hoa.

- Một triệu.

- Theo, một triệu.
Lục Thiếu Hoa đẩy thẳng thẻ bài hai triệu ra, rất dứt khoát.

- Theo anh một triệu.

- Theo.
Lục Thiếu Hoa lại nói.

Rất ngạo mạn, tên nhóc cầm được một lá Q, một đôi Q, còn Lục Thiếu Hoa cầm được là một lá bảy bích, bên ngoài chỉ có một đôi hai.

- Ha ha...
Tên nhóc cười đắc ý, sau khi cười xong mới nói:
- Bài của tôi lớn hơn của anh nhiều, rõ ràng quá rồi, hai triệu, ừ, nếu anh không theo được thì bỏ đi.

Lục Thiếu Hoa mỉm cười, mặt đầy vẻ khinh thường, nói:
- Theo, ba quân hai, mở bài nhìn tôi đây này.

Phấn khích, vẻ mặt của tên nhóc Nhật Bản rất phấn khích, không lời nào có thể mô tả chính xác vẻ mặt của cậu ta lúc này, cậu ta chửi như tát nước:
- Chết tiệt, đồ độc ác.

Lục Thiếu Hoa vẫn mỉm cười, mặc cho tên nhóc kia mắng chửi, nhưng trong lòng hắn thì thầm thề rằng đợi ván bài kết thúc, dù thế nào hắn cũng sẽ dạy bảo tên nhóc Nhật Bản không biết trời cao đất rộng này.

Thắng, ba quân hai của Lục Thiếu Hoa quét sạch bàn, ván thứ nhất kết thúc với thắng lợi lớn thuộc về Lục Thiếu Hoa.

Cả triệu đô la Mỹ, một ván, Lục Thiếu Hoa thắng cả triệu đô la Mỹ, mới có mấy phút mà thôi, kinh doanh kiểu này còn nhanh hơn cả kiếm trên sàn chứng khoán.

Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa không có tâm trạng để suy nghĩ kỹ những chuyện khác, bởi vì ván thứ hai đã bắt đầu rồi.

Ván này số Lục Thiếu Hoa không được may mắn, sau khi theo một vòng liền quyết định bỏ không theo nữa, cuối cùng Thái tử thắng.

Ván thứ ba, Lục Thiếu Hoa theo hai đợt, khả năng thắng khá nhỏ, tình thế không lạc quan lắm, hắn cũng lại bỏ.

Mà lần này phần thắng thuộc về tên nhóc kia, cậu ta cười khoái trá. Thế nhưng cậu ta sẽ không cười lâu được đâu, cho dù là thắng một ván, cậu ta vẫn thua tiền, bởi vì thẻ bài trên bàn của ván thứ ba cũng không nhiều.

Đến ván thứ bốn, Lục Thiếu Hoa theo tới cùng, nhưng lại thua, thua Hoàng tử của Ả-rập Xê-út, cũng may là không nhiều, Lục Thiếu Hoa chỉ thua mất thẻ giá một triệu hai trăm nghìn đô la Mỹ mà thôi.

Ván thứ năm, Lục Thiếu Hoa thắng, chuyển về một vòng, thế nhưng thẻ bạc vẫn không được nhiều.

Ván thứ sáu, Lục Thiếu Hoa chọn theo một vòng rồi bỏ.

Ván thứ bảy, Lục Thiếu Hoa ngay một vòng cũng không theo, trực tiếp đóng bài.

Ván thứ tám, Lục Thiếu Hoa thắng.

Ván thứ chín, quân bài mà Lục Thiếu Hoa cầm được là lá hai rô, đây là lá bài nhỏ nhất. Lúc này tên nhóc Nhật Bản không ngừng châm chọc và cười nhạo, nói Lục Thiếu Hoa là một kẻ nhát gan, điều này làm Lục Thiếu Hoa rất bực mình.

May mắn, quân át chủ bài của Lục Thiếu Hoa tuy nhỏ nhưng những lá bài trên bàn vẫn là rất lớn, hé ra cơ hội thắng rất cao.

- Một triệu.
Lục Thiếu Hoa trực tiếp xướng bài, lần đầu tiên đã đặt một triệu đô la Mỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.