Thượng Tướng! Chị Dâu Chưa Trưởng Thành!

Chương 18: Sở Mặc thay đổi?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai tháng rồi tui mới đăng được có một chương, thật sự xin lỗi mọi người T^T Cảm thấy hổ thẹn quá đi mất.

Chương 17: Sở Mặc thay đổi?



Sau buổi tối hôm đấy, Diệp Du cũng không nhắc gì đến nữa, nên học thì học, nên luyện thì luyện, dần dần thành một thói quen trong cuộc sống hằng ngày. Sáng luyện võ, trưa học kiếm, chiều lại đi đến các trung tâm thương mại hoặc tạp hóa gần đó thu mua vật tư. Khi Ngũ Kỳ hỏi cậu có chán khi ngày qua ngày đều chỉ có nhiêu đó hoạt động lặp đi lặp lại, Diệp Du tỏ vẻ, cuộc sống như vậy rất thú vị nha.

Cậu hiện tại đều gấp muốn chết, có gì chán với chả chán chứ!

Diệp Du bên này bận rộn đề cao thực lực lẫn gom vật tư, một nơi khác lại có người vô cùng nhàn nhã, từng bước từng bước thực hiện kế hoạch vĩ đại của mình.

Nam nhân tùy ý ngồi trên ghế, cổ áo mở rộng bán lộ chút da thịt bên trong, vô ý thu hút ánh mắt người đối diện. Y không để ý đến người đó, ngón tay vui đùa cùng chuột bạch nhỏ, bên môi treo nụ cười vô hại thuần lương. Không gian trong phòng không vì sự im lặng này mà ngột ngạt, trái lại còn có sự hòa hợp khó nói.

Mãi một lúc lâu sau, y mới dừng lại hành động chơi đùa vô nghĩa, bình tĩnh nhìn người đối diện. Y hơi nghiêng đầu, mạt tươi cười vô hại ấy vẫn giữ lấy, lên tiếng:

_"Đã tìm được rồi?"

Nam nhân hơi giật mình, vội vàng che giấu mê luyến trong mắt bản thân, đáp:

_"Ừm, đã tìm được." - Hắn dừng lại đôi chút, lấy từ trong túi ra một gói nhỏ được bọc kín mít, đặt lên bàn.

Ánh mắt y hơi đảo về phía gói nhỏ trên bàn, khóe mắt cong cong chứng tỏ bản thân y rất vui. Không cần phải kiểm tra, y thừa biết người này sẽ không lừa y, tình cảm hắn dành cho y lớn thế nào sao y lại không biết chứ. Nhưng biết thì sao, y căn bản không có khả năng đáp lại tình cảm của người này. Dẫu sao hắn thích y như vậy, để y lợi dụng đôi chút, chắc hẳn là không sao đâu nhỉ?

Nguyễn Phúc hơi nhếch môi, từ tốn cầm gói nhỏ trên bàn, híp mắt nghiên cứu. Một lát sau, y khẽ cười một tiếng, nói:

_"Tốt! Đến, làm nốt lần cuối, giao dịch của chúng ta sẽ chấm dứt."

Y đi đến giường, cởi ra áo đang mặc trên người lộ da thịt bên trong. Làn da trắng do lâu ngày làm việc trong phòng kín, dáng người cân xứng, vai rộng eo thon khiến nam nhân còn lại nhịn không được nhìn chằm chằm. Tuy vậy, hắn hơi nhíu mày, hỏi:

_"Này, sau giao dịch,..."

Không đợi hắn nói hết, Nguyễn Phúc đã ngắt câu:

_"Sau giao dịch này, cũng đã đến thời gian trở về vị trí vốn có của mỗi người rồi." - Y quay lại đối diện với nam nhân kia, con ngươi xanh biếc không lộ bất kì tia cảm xúc gì, môi hơi cong lên:"... anh vợ à."

Nam nhân không nói gì nữa, bàn tay hơi siết chặt rồi lại buông lỏng. Hắn đi đến, ôm lấy eo Nguyễn Phúc, kề sát tai y nói bằng thanh âm trầm thấp đầy mị lực:

_"Được, lần cuối."

Giao dịch rốt cuộc cũng chỉ là giao dịch. Có được thân thể y trong một khoảnh khắc, nhưng cả đời đều không thể bắt tâm y.

_____Tui là dãy phân cách chu choe _______

Diệp Du nhìn bia ngắm phía đằng xa, có chút chán nản xoa xoa cổ tay đau nhức của mình. Có vẻ như cậu quá xem thường bộ môn bắn súng này rồi. Chẳng phải trong ti vi người ta đến nhắm cũng chả thèm mà "pằng pằng pằng" vài phát đều dính kẻ địch hay sao? Rõ ràng đã nhắm rất kĩ, nhưng khi bắn lại bị máy báo là trật mục tiêu.

Vài ngày trước cậu tính tìm Sở Mặc chỉ cậu bắn súng, chọn loại giật ít nhất mà tập nhưng lại bị từ chối. Cậu biết thân thể nhỏ bé của mình rất khó để dùng súng, bây giờ chưa đủ tuổi, dùng sớm sẽ rất hại cho thân thể về sau. Nhưng sau này làm tang thi cũng không cần để ý nhiều như thế, dùng tay không giết kẻ địch rất bẩn, dùng súng sạch hơn nhiều. Nói tóm lại, Diệp Du ngại bẩn mà thôi.

Sở Mặc không cho, cậu cũng không nản. Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, vì cuộc sống tốt đẹp sau này, mặt dày xíu chả mất gì. Quấy đến mức Sở Mặc cũng phải đầu hàng mà cho cậu tập, nhưng chỉ tập súng kết nối với máy tính để đo độ chính xác chứ không phải súng thật. Diệp Du tỏ vẻ bất mãn, Sở Mặc nói loại này không có độ giật, lại có thể đo độ chính xác khi bắn không ảnh hưởng thân thể. Nếu cậu tập súng kia, dù là loại ít giật nhất cậu cũng không chịu được cường độ giật của nó.

Lẩm nhẩm thời gian trong miệng, Diệp Du phát hiện, hóa ra đã là giữa tháng sáu. Thảo nào trời ngày càng oi bức, nóng đến mức khiến tâm người cũng phát hỏa theo. Thô lỗ lau đi những giọt mồ hôi trên mặt, lại xoa xoa hai mắt đã có dấu hiệu nhức mỏi của mình, Diệp Du càng lúc càng khó kiềm chế bực dọc trong lòng.

Đã một tuần rồi, cậu không thấy Sở Mặc đâu cả, tối cũng không về ngủ. Lúc đầu cậu còn nghĩ là do công việc quá mức bận rộn nên hắn mới thế. Nhưng khi hỏi Nhị Vũ, Nhị Vũ cũng chẳng biết Sở Mặc đang ở đâu luôn, Diệp Du không khỏi có chút bồn chồn, lo lắng trong lòng.

Cười khổ một tiếng, rõ ràng biết hắn rất giỏi nhưng lại nhịn không được lo lắng. Trong cái thành phố này ai dám bắt nạt hắn chứ, bản lĩnh cao cường thế kia, không dọa người sợ hãi đã là may rồi.

Đi đâu thì đi, ít nhất cũng phải nói với cậu một tiếng chứ.

Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu khiến Diệp Du ngẩn người.

Quái lạ, sao cậu lại có ý nghĩ này?!

Vò rối mái tóc mềm mại của mình, Diệp Du mím môi, nhất định là do thời tiết nóng khiến người trở nên không bình thường theo! Nhất định là thế!

Diệp Du bước ra khỏi phòng luyện tập ngắm bắn, vừa rảo bước về phía phòng ăn vừa ngẫm đến những chuyện đời trước. Từ việc biến thành tang thi vương, giúp nhân loại đến việc bị phản bội, bị đưa vào phòng thí nghiệm bắt đầu những ác mộng. Cậu hơi nheo mắt, trong đầu không ngừng phát họa lên cảnh tượng kinh khủng ngày sinh nhật lần thứ mười lăm của mình. Cậu muốn đối diện với điều này một lần nữa, trực tiếp đối diện! Cậu không muốn ký ức kiếp trước trở thành chướng ngại vật của kiếp này.

Tiếng khóc của mẹ như vẫn vang vọng mãi bên tai, tiếng khóc thê lương đến mức khiến tim Diệp Du co thắt lại. Mẹ, mẹ...

Diệp Du cắn chặt môi, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, cố gắng kiềm chế tâm tình của bản thân. Không được, cậu vẫn là quá xem nhẹ ký ức của đời trước. Làm thế nào để bình tĩnh trước sự việc đó? Làm thế nào đây?

Nhớ đến một chút, bản thân đã không kiềm chế được, vậy nếu như... nếu như...

Diệp Du vân vê môi dưới, đè nén cảm giác bất an trong lòng xuống. Sẽ không, cậu tuyệt đối sẽ không để việc đó xảy ra. Cậu có nên làm giao dịch với Sở Mặc đổi lấy bình an cho cha mẹ, có nên nói với hắn toàn bộ những chuyện trong tương lai hay không? Với cha mẹ, cậu có thể qua loa nói đó là mình mơ, mình "tiên tri" được tương lai, nhưng muốn Sở Mặc tin tưởng, cậu phải nói thế nào? Bảo rằng bản thân đoạt hồn chính mình năm mười tuổi sống lại à? Hắn không cho cậu điên thì cũng là cười nhạo cậu đọc quá nhiều tiểu thuyết ba xu trên mạng.

Khoan đã, nếu là giao dịch, cậu lấy cái gì trao đổi với hắn. Diệp Du hơi nhíu mày, nhìn hai tay nhỏ trắng nõn, lại vỗ vỗ bụng của mình. Ngoài cái thân này thì cậu chả còn gì cả. Nhưng tấm thân này thì có tác dụng gì chứ, cậu có bán nó cho Sở Mặc thì chưa chắc hắn đã muốn nhận.

Diệp Du hơi bĩu môi, sau đó lại bị âm thanh ồn ào phía trước thu hút. Sở Mặc trở về rồi sao? Diệp Du kiềm không được bước nhanh chân về phía phát ra tiếng ồn, khóe môi nhịn không được nhếch lên.

Sân tập bây giờ hội tụ đầy đủ những thiếu niên tầm mười hai đến mười lăm tuổi, gương mặt còn mang thiên tính trẻ con bày ra biểu tình nghiêm túc, nhưng đáy mắt lại hiện rõ thích thú lẫn hưng phấn. Bây giờ là giữa tháng sáu, đã bắt đầu kỳ nghỉ hè của bọn con nít hơn nửa tháng, quân đội vào dịp này hằng năm thường tổ chức đợt huấn luyện hướng đạo cho trẻ con từ mười hai đến mười lăm tuổi.

Huấn luyện hướng đạo vốn rất được người dân hưởng ứng, bởi nó không những không hại mà còn có lợi. Rèn luyện sức khỏe, học cách tự chăm sóc bản thân, học vài thế võ,... còn có thể khiến bọn nhóc bớt quậy phá, sao lại không vui cho được. Tuy nhiên, huấn luyện hướng đạo không phải đứa trẻ nào cũng có thể tham gia. Những đứa trẻ quá mức gầy yếu, có bệnh bẩm sinh hoặc chưa đến tuổi sẽ không được đồng ý tham gia, bởi cường độ rèn luyện ở quân đội không hề thoải mái tí nào, những đứa trẻ có sức khỏe tốt mới có thể chịu nổi.

Đợt tập huấn lần này đến lượt bên doanh trại quân đội của Sở Mặc tổ chức, chịu trách nhiệm là Nhị Vũ, Ngũ Kỳ và Nhất Hàn. Nhị Vũ nhìn bốn mươi đứa trẻ đứng nghiêm chỉnh dưới sân, gật gù hài lòng. Rất tốt, còn có chút kỷ luật, ý, hình như có ba bé gái? Nhị Vũ nhướng mày, kinh ngạc. Huấn luyện hướng đạo không phải cấm nữ tham gia, nhưng năm nào cũng chẳng thấy xuất hiện vị "tiểu thư" nào. Con gái mà, vào đây tất nhiên sẽ ngại, làm sao chịu đi. Vậy mà bây giờ lại có đến ba vị tiểu thư tham gia tập huấn, có nên tuyên dương tinh thần này không ta?

Ngũ Kỳ hơi liếc nhìn Nhị Vũ, âm thầm mắng: đầu óc không bình thường!

Dời tầm mắt của mình về phía những đứa trẻ ở dưới, Ngũ Kỳ nghiêm mặt, ưu nhã chỉnh lại bao tay của mình, không nhanh không chậm nói:

_"Đã vào nơi tập huấn này rồi, các cô cậu nên bỏ đi tính cách tiểu thư, công tử như ở nhà. Tôi không quản các cô cậu là con cháu nhà ai, quyền cao chức trọng thế nào, tất cả đều sẽ bình đẳng như nhau. Những điều hôm nay tôi đã nói, hy vọng các cô cậu sẽ không phạm phải, cũng hy vọng không ai viện cớ không để ý mà chối tội. Do đó, hãy lắng nghe cho thật kỹ: Thứ nhất, nghiêm cấm các hành vi ẩu đả, đánh nhau. Thứ hai, nghiêm chỉnh chấp hành nội quy, thực hiện tốt các nhiệm vụ mà chúng tôi giao. Thứ ba, chăm chỉ học tốt những kiến thức, kĩ năng mà chúng tôi dạy. Chúng tôi chỉ dạy một lần, do đó tốt nhất đừng lơ là." - Hắn dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén đảo qua từng người phía dưới, rồi mới nói tiếp:" Tốt hơn hết đừng nghĩ đến việc trốn tránh nhiệm vụ, nếu có gan làm thì phải có gan chịu phạt. Điều quan trọng hơn nữa là nên dẹp bỏ tính tò mò của mình đi, tôi không muốn bắt gặp ai đó lang thang ở những nơi không nên đến. Đã rõ?"

_"Rõ." - Những đứa trẻ phía dưới đồng loạt hô to.

Ngũ Kỳ hài lòng, gật nhẹ đầu, đồng thời nói:

_"Được rồi, mọi người giải tán. Nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc vào phòng đã được phân, sau đó tập trung lại tại sân này." - Hắn nhìn sang Nhất Hàn, chọt vào tay y, hất cằm:"Nhiệm vụ của cậu kìa, dẫn đám nhóc đó đến phòng được phân đi."

Đôi mắt hẹp dài của Nhất Hàn liếc Ngũ Kỳ, không nói gì mà nhận lệnh.

Nhìn bọn nhóc đã đi xa, Ngũ Kỳ thở phào, vỗ vỗ ngực. Ai da, giả vờ khốc suất gì gì đó, thật sự quá mệt.

Lão đại à, anh mau mau về đi! Tui không chống đỡ nổi đâu QAQ

_"Chú vẫn chưa về sao, thiếu tá?"

Thanh âm non nớt mang theo nghi hoặc vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của bản thân, Ngũ Kỳ nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy một bóng dáng nho nhỏ tròn tròn từ từ đi lại đây. Đối mặc với cậu nhóc được lão đại nhà mình "đặc cách" cho vào đây học tập, Ngũ Kỳ vẫn cứ đối xử không mặn không nhạt. Được lão đại ưu ái không có nghĩa là hắn có nhiệm vụ cư xử ôn hòa, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Cho dù là em họ lão đại đi chăng nữa, nếu như kiêu căng, ngạo mạn, không coi ai ra gì, muốn anh em binh sĩ trong đây cung phụng, hắn vẫn sẽ đá đít tống tên đó ra khỏi đây. Người ngay thẳng ai sợ chết chứ? Hắn không sợ chết, chỉ sợ lão đại!

Diệp Du đi đến đứng trước mặt Ngũ Kỳ liền nhìn ra được cái người này vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, cậu không lên tiếng, im lặng chờ đợi câu trả lời từ Ngũ Kỳ. Nhị Vũ hơi nhíu mày, nhéo eo Ngũ kỳ một cái, đổi lấy cái trợn mắt lên án từ Ngũ Kỳ, Nhị Vũ nhếch môi, hơi chuyển tầm mắt về phía Diệp Du, ra hiệu.

_"Phải, thượng tướng chưa về. Em tìm anh ấy có việc?"_Ngũ Kỳ vừa xoa eo vừa trả lời, còn không quên dẫm lên chân Nhị Vũ, liếc mắt khinh thường nhìn Nhị Vũ.

_"À..." - Diệp Du không khỏi hụt hẫng, tâm không hiểu sao lại có chút trống vắng, toan quay về thì lại bị giọng nói đột ngột vang lên của Nhị Vũ thu hút chú ý.

_"A khoan, hình như lão đại kia kìa."

Diệp Du nghi hoặc quay lại, liền thấy thân ảnh cao to quen thuộc, não còn chưa kịp đưa thông tin thì thân thể đã vội vàng nhào đến, ôm chặt lấy. Lúc nhận ra hành động vô thức của bản thân, Diệp Du không khỏi bực bội, muốn tìm nhanh cái lỗ nào đó để trốn xuống. Tuy vậy, cậu cũng không muốn Sở Mặc lấy hành động này trêu cậu a. Diệp Du vẫn bình tĩnh nhìn Sở Mặc, môi nở nụ cười ngây ngô.

_"Chú, chú đi đâu lâu ơi là lâu, người ta nhớ chú lắm lắm nha."

Nói xong, tiểu nhân trong lòng Diệp Du không ngừng nhảy nhót, chờ đợi phản ứng của Sở Mặc, trên môi vẫn giữ nụ cười. Nhưng đợi mãi, gương mặt Sở Mặc vẫn không biến đổi, không biểu tình nhìn Diệp Du. Đôi hắc đồng tử không gợn sóng, sâu trong đó lại mang theo cuồng ngạo, khinh thường, nhìn cậu như kẻ lạ. Phải, đây là ánh mắt của bề trên nhìn tầng lớp dưới không chút quen biết. Khóe môi Diệp Du có chút cương cứng, nụ cười dần dần biến mất, khó hiểu nhìn Sở Mặc.

Đây là sao? Thái độ của hắn sao lại thay đổi lớn như vậy? Diệp Du mím môi, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, đè nén sự khó chịu vô lý trong lòng. Có phải là chuyện đêm đó ảnh hưởng đến hay không?

Sở Mặc vẫn lạnh lùng nhìn Diệp Du, lông mày một chút cũng không động, trực tiếp đi lướt qua, đến chỗ Nhị Vũ, Ngũ Kỳ, thờ ơ hỏi:

_"Từ khi nào trong quân đội lại tùy tiện cho một kẻ vô dụng vào vậy?"

A, vô dụng sao? Diệp Du mân mê môi, hơi híp mắt.

Lông tơ trên người Ngũ Kỳ muốn dựng hết lên, nghiêm túc đứng thẳng người, cố gắng đè nén run sợ trong lòng xuống, đáp:

_"Thượng tướng, này, cậu bé ấy là... là..."

_"Là?" - Sở Mặc nhìn Ngũ Kỳ, tay vô thức chỉnh chỉnh lại bao tay.

_"Nó chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, ngài đừng trách nó nếu hành động đó của nó khiến ngài khó chịu." - Nhị Vũ hít sâu một hơi, căng thẳng trả lời.

Ngũ Kỳ muốn khóc, lão đại dường như trở về y chang ba năm trước. Hắn nhìn hành động của lão đại, trong lòng âm thầm hô to bản thân lần này chết toi rồi. Không đợi Ngũ Kỳ lên tiếng tiếp lời, một âm thanh nhỏ khác lại xen vào.

_"Chú không cần ép thiếu tá, tôi là học sinh tham gia huấn luyện hướng đạo." - Diệp Du khôi phục lại sắc mặt bình thường, môi mang theo nụ cười khéo léo lấy lòng."Do tôi đến sớm hơn mọi người vài ngày nên ở tạm phòng của chú. Bây giờ tôi sẽ dọn đồ qua chung với những người khác a." Nếu đã quyết định xem tôi như người lạ, vậy tôi liền tìm đại một cái cớ nào đó thành toàn chú vậy. Diệp Du tôi không có chú vẫn sẽ đem gia đình sống tốt ở mạt thế!

Diệp Du vẫn cười, nhưng sâu trong đôi đồng tử hắc bạch phân minh ấy lại một mảng bình tĩnh, nói tiếp:

_"Vả lại, đừng vội đánh giá người khác là kẻ vô dụng."

Vừa dứt lời, Diệp Du liền xoay người rời đi.

Ngũ Kỳ giật giật khóe môi, cậu nhóc này sao nói dối tệ như vậy, đầy lỗ hỏng thế kia. Tham gia huấn luyện hướng đạo? Sao không xem lại mình bao nhiêu tuổi đi chứ.

__________________________

Sở Mặc khác lạ như vậy là do đâu? Diệp Du sẽ thế nào? Liệu hai người có còn hòa hợp với nhau nữa hay không?

Xin hãy chờ đợi để tìm câu trả lời, moa moa~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.