Thượng Tướng! Chị Dâu Chưa Trưởng Thành!

Chương 50: Thức tỉnh dị năng





Hai ngày sau, mưa nhỏ dần rồi tạnh hẳn. Ngay khi tiếng mưa vừa dứt, Diệp Du liền mở mắt ra. Cậu không khỏi cảm thán mưa đợt này kéo dài kinh khủng, mưa hơn một tháng liền. Diệp Du động người, muốn rời giường liền phát hiện eo của mình bị tay người nào đó ôm chặt cứng, cậu nhịn không được đen mặt. Cái tên ngốc lười biếng này...

Diệp Du trừng mắt nhìn người đàn ông tuấn mĩ vẫn còn ngủ, hận không thể nhào đến cắn hắn mấy cái. Ngay khi cậu định thực hiện ý muốn của mình, mi mắt người đàn ông ấy chợt động. Hắn híp mắt nhìn bảo bối trong lòng mình, vui vẻ dụi dụi mặt vào mái tóc mềm mềm của người nọ, giọng nói trầm thấp gợi cảm chết người:

_"Bảo bối, buổi sáng tốt lành."

Diệp Du đẩy đầu Sở Mặc ra, bĩu môi:

_"Chú, còn không mau trở về phòng đi. Chú muốn bị cha mẹ tôi phát hiện sao?"

Sở Mặc trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu, liều chết chôn mặt vào tóc Diệp Du.

_"Không muốn đâu..."

_"Chú!!!" - Bổn tang thi bực rồi đó.

Sở Mặc cảm thấy mình càng lúc càng đáng thương, có người yêu nhỏ bé không biết khi nào mới thành niên, còn phải giấu diếm cha mẹ người yêu thân thân nữa. Hắn muốn kháng nghị, nhưng kháng nghị không nổi trước bảo bối nhỏ. Sở Mặc bất đắc dĩ rời khỏi mái tóc mềm như tơ của Diệp Du, đáp:

_"Được rồi, được rồi. Bảo bối à, em hôn tôi một cái đi. Hôn một cái thôi tôi sẽ đi liền."

Sở Mặc thật sự rất tuấn mĩ, người đàn ông như vậy bày ra biểu tình ủy khuất đáng thương như con cún lớn, cậu thật sự có chút mềm lòng. Nhưng mà... mới sáng sớm đòi hôn, còn chưa vệ sinh răng miệng nữa, có chết cậu cũng không chấp thuận!

Sắc mặt Diệp Du càng lúc càng không tốt, ngay trước khi cậu chịu không được mà đá hắn xuống giường, Sở Mặc liền hiểu ý nhanh chóng ngồi dậy, đi thẳng một mạch ra khỏi cửa, còn nhẹ nhàng khép lại như kẻ trộm. Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Diệp Du liền phì cười, khóe mắt cong lên như mèo trộm được cá.

====o0o====

Thay đồ xong, Diệp Du mở cửa, chuẩn bị đi xuống nhà thì bị hàng loạt tiếng kêu gào làm cho giật mình. Cậu nhíu nhíu mày, nhìn nơi phát ra âm thanh, kì quái khi phát hiện chỗ đó lại là một dãy phòng của những người Nhị Vũ. Cậu không khỏi bực mình, những người này là chê sáng sớm quá yên bình nên mới gào rú như vậy sao?

Diệp Du vừa bước ra khỏi cửa liền bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Doãn Vân, cậu vui vẻ chạy lại, ôm lấy mẹ của mình. Doãn Vân còn hoang mang vì tiếng gào kì lạ thì bị một bóng đen ôm chầm lấy, bà không khỏi buồn cười. Đôi bàn tay vươn ra định bế bé con của mình thì chợt nhận ra đứa nhóc này đã cao gần một mét sáu, trở thành thiếu niên mất rồi, tay bà hơi cứng lại, ngượng ngùng chuyển sang xoa tóc Diệp Du.

_" Bông cải trắng, bọn họ bị gì mà la lớn thế?"


Diệp Du hơi nghiêng đầu, đáp:

_" Con không rõ ạ."

Dừng một chút, cậu lại nói tiếp:

_"Mẹ ở đây chờ con một tí đi ạ, con đi xem thử."

Doãn Vân dặn dò Diệp Du vài câu, bảo cậu đừng làm phiền nếu như họ đang tập luyện, rồi mới chịu để cậu đi. Diệp Du nhanh chóng chạy đến phòng của bọn Nhị Vũ. Cậu chợt nhớ mấy ngày hôm nay bọn họ đều không ra khỏi phòng, chỉ có Lẫm, Nhị Vũ cùng vài người nữa là còn đi ra ăn uống. Diệp Du nhớ, đời trước khi cậu tìm cách kích phát dị năng cho con người không thành công, trời bỗng đổ mưa lớn, nhiều người trong đợt mưa ấy liền lâm vào sốt cao mấy ngày. Sau đó, có người thức tỉnh dị năng, có người trở thành tang thi. Đáy mắt Diệp Du không khỏi xẹt qua tia âm trầm, nếu như dị năng con người liên quan đến những cơn mưa này, vậy cố gắng đời trước của cậu như một trò hề, tốn công vô ích sao? Nực cười cho sự ngu dốt của chính cậu còn lấy cái cớ đó mà oán hận con người.

Nhưng mà, cậu không kích phát thành công dị năng cho họ, nhưng cũng có công bảo vệ họ trong nhiều năm. Công lao đổi thành đuổi giết, cậu không hận con người thì đã là một bé bạch liên hoa rồi. Đáng tiếc, cậu không ham muốn thành bạch liên, cậu ao ước sa đọa hơn.

Dừng trước phòng số 14, 15 và 16, Diệp Du thấy một số người đã tụ tập lại gần đó. Diệp Du đi lại chỗ Nhị Vũ, bày vẻ mặt thắc mắc nhìn hắn. Vừa nhìn thấy Diệp Du, sự lo lắng trên mặt của Nhị Vũ liền biến mất. Nhị Vũ xum xoe lại gần Diệp Du, cố ý nở nụ cười nịnh nọt đáng khinh.

_"Chị dâ... à không, ha ha, bé Du, em sao thức sớm vậy? Trẻ con mà, ngủ thêm một tí đi."

Diệp Du liếc mắt khinh thường nhìn Nhị Vũ, không chút nể nang trả lời:

_"Nhị Vũ, anh làm sai việc gì rồi phải không?"

Khóe môi đang cong lên của Nhị Vũ cứng đờ, hắn gãi gãi đầu, ngượng ngùng đáp:

_"Anh không có làm sai gì cả. Chỉ là..." - Nhị Vũ ra vẻ khó xử, chần chừ mãi không nói, chọc đến tâm tò mò của Diệp Du cũng ngứa ngáy. Cậu hơi nhướng mày, vẫn bình tĩnh chờ đợi hắn trả lời.

Nhị Vũ thấy bảo bối nhỏ của lão đại mãi không chịu buông tha cho hắn, không khỏi giơ tay bỏ vũ khí đầu hàng. Hắn bất lực, đáp:

_"Mấy ngày nay anh lo tập luyện, không để ý tìm bọn họ, giờ bọn họ thành ra như vậy rồi, anh rất khó ăn nói với lão đại. Bé Du à, em giúp anh với."

Diệp Du không vội trả lời Nhị Vũ, len qua người hắn đi đến kiểm tra ba phòng. Phòng số 14 vô cùng lộn xộn, bàn ghế gãy nát, giấy tờ bay tứ tung, chính giữa phòng còn có một cơn lốc nhỏ vô cùng kì lạ cùng với một tụ đất cao cỡ hình người. Cậu chau mày, khi mọi người không để ý, cậu nhanh chóng đi vào phòng, đứng trước ngọn lốc và tụ đất. Diệp Du trầm tư suy nghĩ một chút, sau đó vươn tay chạm vào ngọn lốc.

Bàn tay thon dài vừa chạm vào liền bị gió xoáy cắt qua, chốc lát tay Diệp Du đã đầy máu, mơ hồ còn lộ ra xương trắng. Nhị Vũ vừa bước đến thấy cảnh đó, liền hét lên bảo mọi người kéo Diệp Du ra. Đù má, bảo bối của lão đại mà bị gì, hắn sẽ bị lão đại quăng qua Châu Phi đào mỏ mất.

Tiếng của Nhị Vũ làm những người đang đứng ở đây giật mình, ấn tượng của họ về Diệp Du cũng không tốt chút nào. Một đứa nhóc mười mấy tuổi, còn chưa lớn hẳn không suy nghĩ mà làm chuyện dại dột như vậy, không hiểu sao lại được thượng tướng cưng chiều như hoa như ngọc.

Nhị Vũ hoàn toàn không biết tiếng lòng của những người đồng đội này, nếu biết, hắn cũng sẽ kiêu ngạo quăng một ánh mắt khinh thường cho bọn họ. Hừ hừ, các cậu đã thấy lão đại chọn sai người chưa? Con mắt chọn người của lão đại vô cùng tốt đấy nhé! Bảo bối trong lòng lão đại phải vô cùng vô cùng đặc biệt nên lão đại mới cưng người ta thôi. Các cậu không được yêu thương nên ghen tị hở?

Thế nhưng khi bọn họ muốn lại gần kéo Diệp Du ra, lại bị một làn khói đen kì lạ ngăn cách. Có người không để ý, vô tình chạm chân vào làn khói đen, liền bị một loạt thanh âm xì xèo dưới chân làm cho giật mình. Khi nhìn lại, dưới chân vốn mang giày đặc chủng, hiện tại lại bị ăn mòn hết, nếu như rút chân chậm một tí, có lẽ hiện tại người đó cũng mất luôn bàn chân của mình.

Nhị Vũ lòng nóng như lửa đốt, mũi lại ngửi được mùi máu thoang thoảng trong không khí, hắn càng thêm buồn bực. Hắn cản không được, vậy kiếm lão đại ngăn vậy! Nhị Vũ nhanh chóng bảo một người đi gọi Sở Mặc, còn bản thân thì căng mắt nhìn từng hành động của cậu. Nhìn chằm chằm đến mức như muốn kéo cậu về vậy.

Diệp Du không quan tâm đến những người xung quanh, mặt không đổi sắc đưa hơn phân nửa cánh tay vào sâu trong ngọn lốc, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó. Ngay khi cậu nắm được một vật ấm ấm, khá giống với bàn tay người, cậu liền dùng sức nhanh chóng kéo ra.

Một người đàn ông không mặc gì bị một thiếu niên mười mấy tuổi kéo ra khỏi cơn lốc, nhìn như thế nào cũng có chút quái dị. Những người lính xung quanh không khỏi nghệch mặt ra, trừng lớn mắt nhìn hình dáng thiếu niên ấy.

Kéo người đàn ông nọ xong, Diệp Du liền đi sang tụ đất cao lớn bên cạnh. Cậu nghiêng đầu, vươn cánh tay máu thịt lẫn lộn, thậm chí lộ cả xương trắng chạm vào tụ đất ấy. Làn khói mỏng manh từ đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ vài cái, sau đó chậm rãi bào mòn tụ đất. Tụ đất rắc rắc hai tiếng liền vỡ tan, những vụn đất bắn ra tứ phía, xẹt qua mặt Diệp Du, lưu lại một vết hồng nhàn nhạt trên gương mặt trắng bệch của cậu. Chỗ vốn có tụ đất, hiện tại xuất hiện một người đàn ông toàn thân dính đầy bùn đất.

Diệp Du phẩy phẩy tay dính máu đen cùng xương trắng, sau đó liền quay lại, đối diện với những người đằng sau, nhe răng cười :

_"Nhìn xem, em đem bọn họ ra rồi nè."

Một đám người nỗ lực muốn "kéo đứa nhỏ ngốc tìm chết ra" lại bị một câu nói nhẹ nhàng của thiếu niên chọc tức muốn hộc máu.

Muốn cứu người cũng nên thông báo cho bọn họ một tiếng rồi cứu có được không hả?!

Dọa chết bọn họ rồi!

Một trong số những người đó nhìn tay Diệp Du, do dự rồi nói :

_" Tay của em... "

Diệp Du hơi nghiêng đầu, nhìn tay mình rồi lại nhìn bọn họ, khẽ nhoẻn miệng cười:


_" Một chút cũng không đau. Các anh đừng có lo. Em có dị năng tự lành vết thương mà."

Dù sao Sở Mặc cũng đã phổ biến rất nhiều thứ về mạt thế cho bọn họ, cậu có thể thoải mái nói dối lấp liếm rồi. Diệp Du cảm thấy hiện tại chưa phải thời cơ để mọi người biết cậu là tang thi.

Cậu vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói tức giận của Sở Mặc:

_"Diệp Du! Em thử nói lại một lần nữa xem!"

Chớp mắt, Diệp Du liền nở nụ cười thật tươi, vung vẩy cánh tay còn xương trắng lẫn máu thịt của mình, hưng phấn kêu:

_" Mặc Mặc, chú có đồng đội thức tỉnh dị năng rồi nè. Là dị năng hệ gió và đất á."

Sắc mặt Sở Mặc âm trầm, đáy mắt là một mảnh lạnh lẽo, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Du, đến cánh tay của cậu, con ngươi chợt co rút, hiện lên một tia đau lòng. Hắn không đáp lại lời cậu, cũng chẳng màng đến làn khói đen ngăn cách tâm can của hắn, nhanh chân bước về phía Diệp Du. May mắn thay, khi hắn đến gần, làn khói đen đã tự động tách ra, nếu không, người hắn đã bị ăn mòn thành hai phần.

Sở Mặc không nói không rằng, bế thốc Diệp Du lên. Lúc đi ngang qua Nhị Vũ, dặn dò hắn vài câu chăm sóc kĩ cho những người phát sốt, cùng với thống kê số người phát sốt cho hắn rồi nhanh chóng lên phòng. Diệp Du ló khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ra khỏi lòng của Sở Mặc, làm biểu tình vô tội đổi lấy ánh mắt trêu tức của Nhị Vũ.

Vừa vào phòng, Sở Mặc đóng sầm cửa lại, đặt cậu lên giường. Hắn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu. Diệp Du cong môi, chớp chớp mắt, cực kì vô tội.

_" Chú ơi chú à, tâm can của chú đói rồi. " - Diệp Du vừa nói vừa vung vẩy cánh tay đã ngưng chảy máu, đang chậm rãi kết thịt lại.

Sở Mặc nhìn thiếu niên ngọt ngào gọi mình, vừa vui lại vừa tức. Cậu thừa biết hắn rất dễ mềm lòng với cậu, không biết hối lỗi còn... làm nũng như vậy. Sở Mặc không khỏi thở dài. Con mèo nhỏ kiêu ngạo luôn giương vuốt xù lông hung dữ với người ngoài, cởi bỏ sự cảnh giác xuống, liền đáng yêu như vậy, khiến Sở Mặc muốn nổi giận cũng không cách nào phát tiết ra được.

Hắn ngồi xuống giường, ôm thiếu niên vào lòng, để cậu mặt đối mặt với hắn, giọng điệu bảy phần cưng chiều ba phần bất đắc dĩ:

_" Bảo bối, em đừng thương tổn thân thể mình nữa." - Hắn nhìn gương mặt trắng bệch, con ngươi màu bạc cùng với những tia máu dưới khóe mắt, càng thêm đau lòng:" Tôi biết em là tang thi, tôi biết em có khả năng tự chữa lành vết thương. Nhưng em bị thương, tôi vẫn rất khó chịu. Tâm can của tôi, em quý trọng mình một chút có được không?"

Diệp Du biết Sở Mặc lo cho mình, hiếm khi không tỏ ra ngạo kiều với hắn, ngoan ngoãn đáp:

_"Mặc Mặc, em không phải không biết chú lo. Nhưng em không kéo họ ra, họ sẽ bị chính dị năng của mình giết chết. Chú ơi chú, đừng giận, em cũng là lo cho chú mà." - Nói xong, Diệp Du ôm lấy cổ Sở Mặc, cọ cọ vào hõm cổ hắn.

_" Chú ơi, chú nhìn xem, tay em đã kết thịt lại rồi, sẽ nhanh lành thôi. Em sẽ nghe lời chú mà, sẽ quý trọng thân thể, chú đừng giận nữa."

Sở Mặc im lặng, không đáp. Hắn kéo Diệp Du đang vùi vào cổ mình ra, không nói không rằng đem ngón tay đã lau sạch ấn môi cậu. Nhìn Diệp Du ngơ ngác, ánh mắt có chút mơ màng, đáy mắt Sở Mặc càng thêm trầm xuống. Hắn cường ngạnh đem miệng cậu tách ra, đầu ngón tay đè lên răng nanh của cậu, chậm rãi ma sát cho đến khi máu chảy ra.

Diệp Du ý thức được hành vi của Sở Mặc, cậu nói đói cũng chỉ là muốn dỗ Sở Mặc thôi, cậu hiện tại chưa muốn máu của Sở Mặc. Diệp Du hơi chau mày, cố gắng tránh né tay Sở Mặc, ngọng nghịu nói:

_" Ừm... Mặc, em không..."

_"Ngoan, mau mút." - Giọng nói của Sở Mặc trầm thấp mang theo mị lực khó cưỡng, dẫn dụ người trầm luân cùng hắn.

Trong nháy mắt, tim Diệp Du không khỏi đập nhanh hơn, nhịp tim vốn thấp hơn người thường, hầu như không có, ấy mà lại thình thịch thình thịch nhảy trong lòng ngực, phá lệ khiến cậu yêu thích, một chút cũng không chán ghét. Nỗ lực muốn đẩy tay Sở Mặc ra đột ngột đình trệ, đầu lưỡi trốn tránh ngón tay mang theo máu tươi hấp dẫn người nay lại quấn quít lấy, thưởng thức hương vị máu tươi chỉ thuộc về một mình cậu.

Diệp Du hơi híp mắt, mang theo một chút mê luyến, đôi môi đỏ tươi dụ người cắn lấy. Sở Mặc nheo mắt đánh giá, đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi có chút khô nóng. Tâm can của hắn hình như càng lúc càng, ừm, nhìn ngon miệng.

Sở Mặc lấy ngón tay mình ra, nhẹ nhàng ma sát lên môi Diệp Du, tâm không khỏi nảy lên dục vọng muốn đem bảo bối nhốt lại, không cho người ngoài nhìn. Bảo bối đáng yêu thế này, sơ sảy một chút sẽ bị người bắt đi mất. Diệp Du không hề biết, Sở Mặc đang có ý nghĩ trói cậu lại, mà dù có biết, cậu cũng tình nguyện để hắn trói, ai bảo Diệp Du cậu là người chiều người yêu mình chứ.

_"Chú ơi chú, đừng giận nữa nha." - Diệp Du cười, hôn chụt một cái lên tay hắn. Sau đó lại đưa cánh tay của mình lên trước mặt Sở Mặc, khoe:" Chú thấy không, lành rồi nè. "

Sở Mặc có chút buồn cười, lấy khăn tay lau máu dính trên miệng Diệp Du, ôn nhu đáp:

_" Ừm, tôi thấy rồi, không giận em nữa."

Thấy Sở Mặc đã nguôi giận, cậu kéo kéo tay hắn, nói:

_" Chú ơi, đi xuống xem thành viên thức tỉnh dị năng của chú đi."

---- ----- ------

Ngay lúc hai người vừa bước xuống nhà, liền thấy mười mấy người tập trung giữa sân, trong đó có cả cha mẹ của Diệp Du, vẻ mặt có chút đăm chiêu nhìn những người xung quanh. Sở Mặc cùng Diệp Du im hơi lặng tiếng đi lại gần, mới phát hiện ra là mấy người thức tỉnh dị năng đang luyện tập điều khiển dị năng của chính mình.

Nhị Vũ đang chăm chú xem, vô tình thấy Sở Mặc, liền hưng phấn kêu to:


_"Ngao, lão đại, anh nhìn xem. Nhìn dị năng của bọn họ ngầu vãi luôn nè."

Tam Phong, Tứ Thanh vừa nghe tiếng Nhị Vũ la lên, vội vàng chạy lại. Tam Phong đáy mắt có chút kiêu ngạo, ngón tay búng một phát, một ngọn lửa màu đỏ liền xuất hiện trên bàn tay, lơ lơ lửng lửng, thế nhưng nhiệt độ lại cao hơn so với lửa bình thường rất nhiều. Mọi người dù đứng cách xa chừng nửa mét, vẫn cảm nhận được hơi nóng của nó, nói chi đến Sở Mặc cùng Diệp Du vốn đứng gần.

_"Lão đại, dị năng của em là lửa."

Diệp Du hơi nghiêng đầu, nhìn chăm chú ngọn lửa nhìn như nhỏ bé chập chờn trước gió nhưng lại mang sức nóng khủng khiếp, nhoẻn miệng cười.

_"Chúc mừng anh, dị năng hệ hỏa này rất tốt."

Nhất Hàn cũng không chịu thua kém, thoáng cái dựng lên một tụ đất cao cỡ người, phi thường rắn chắc, tự hào nói:

_"Hừ, dị năng hệ hỏa thì có gì mà khoe khoang. Ông đây sở hữu cả dị năng hệ thổ này. Vừa có tính phòng ngự cao, vừa có thể tấn công, còn giúp lão đại xây căn cứ nữa."

Ngay lúc này, chợt có một tiếng cười vang lên, âm thanh cợt nhả chế nhạo:

_" Lão Nhất, quả nhiên tứ chi phát triển đầu óc ngu si. Trong hệ ngũ hành, anh không biết rằng hệ hỏa cùng hệ thổ tương khắc nhau sao? Ông nói cho anh biết, hỏa sinh thổ, nếu đấu với nhau, anh chưa chắc đã thắng được Tam Phong đâu. Còn bày vẻ kiêu ngạo đáng ghét ấy nữa."

Ngũ Kỳ sắc mặt tái nhợt như bị bệnh, mắt hiện quầng thâm nhàn nhạt, chậm rãi tiến về phía bọn họ.

Niềm vui của Nhất Hàn vừa dâng lên chưa được bao lâu liền bị dập tắt. Hắn căm phẫn quay lại, trừng mắt nhìn người vừa lên tiếng. Hai ba bước đã phi đến chỗ Ngũ Kỳ, Nhất Hàn kiềm không được bực dọc của mình, nắm cổ áo Ngũ Kỳ nâng lên, giọng nói trầm thấp gằn từng chữ một:

_"Đệch mày Ngũ Kỳ, ông đây chưa đụng gì đến mày, mày nói vậy là có ý gì? Uổn phí ông đây từng chăm lo cho mày những ngày mày bệnh, ông quả nhiên mắc mù mà! Cướp bạn gái ông, ông còn chưa tính sổ xong với mày, giờ còn giở giọng điệu đó với ông. Nói xem mày có dị năng gì mà tự hào đến vậy?!!"

Ngũ Kỳ cắn chặt răng, kéo tay Nhất Hàn ra. Sắc mặt hắn vẫn cứ tái nhợt như vậy, khóe mắt lại đỏ bừng lên một cách đáng nghi, hít sâu vài hơi, sau đó mới đáp:

_"Xin lỗi."

Nhất Hàn còn đang muốn mắng, một câu xin lỗi của Ngũ Kỳ làm bao nhiêu tức giận của hắn nháy mắt tiêu tan. Nhất Hàn mở miệng, muốn nói những chẳng biết nên nói gì. Hắn nhìn Ngũ Kỳ vùng khỏi tay hắn, sau đó xoay người bỏ đi, cảm thấy như lạc vào cõi mê.

Lão Ngũ hôm nay bị gì thế? Mọi hôm nó đều thích gây sự với mình lắm mà.

Nhất Hàn chau mày, có chút không thích ứng được với sự thay đổi đột ngột của Ngũ Kỳ. Nhị Vũ đứng gần đó, vừa xoa cằm vừa cười ngu:

_" Ôi chao, đừng trách Ngũ Kỳ, thằng nhóc nó khó chịu ấy mà. Trong đội ngũ gần hai mươi người của chúng ta, chỉ có tám người thức tỉnh dị năng, Ngũ Kỳ không có nên không vui, nó sợ anh chê nó vướng chân vướng tay đó lão đại."

Sở Mặc len lén dùng ngón tay nhẹ nhàng mân mê lòng bàn tay của Diệp Du, nhàn nhạt đáp:

_"Nếu có thực lực, tất sẽ được trọng dụng." - Song, Sở Mặc nhìn tám người thức tỉnh dị năng, nghe Nhị Vũ báo cáo từng dị năng của mỗi người, sau đó nói:" Có dị năng không phải là có tất cả. Dị năng là lợi thế, nhưng cũng sẽ là trở ngại cho sự nâng cao khả năng chiến đấu của mọi người nếu như các cậu kiêu ngạo quá mức. Các cậu tự hiểu bản thân nên làm gì rồi đấy. "

Hai mươi người nghiêm túc gật đầu, sau đó tản nhau ra chia sân tập luyện. Vài ngày nữa là lên đường đến căn cứ mới, bọn hắn phải nhân cơ hội tập luyện cho thật tốt, để những người được nhận vào sau này không có ý nghĩ không an phận.

Ngay lúc chuẩn bị đi cùng Sở Mặc, Diệp Du đột ngột quay đầu lại, nhìn chằm chằm về hướng Ngũ Kỳ đã đi. Sở Mặc híp mắt, xoa tóc Diệp Du, cúi người xuống, thì thầm vào tai cậu:

_"Bảo bối, có gì lạ sao? "

_"Không có gì đâu. " - Diệp Du lắc đầu, nở nụ cười với Sở Mặc.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.