Thượng Tướng! Chị Dâu Chưa Trưởng Thành!

Chương 59: Ba ba





Gác cổng nhìn đường phố bên ngoài căn cứ vắng tanh, cây cối héo rũ xuống hai bên đường, nhàm chán đánh một cái ngáp. Ngay khi gã vừa định chợp mắt một tí thì tiếng va chạm vào cổng thành làm gã giật mình. Gã vội vàng nhìn xuống thì thấy một chiếc xe Lamborghini đời cũ đậu trước cổng. Gã nheo mắt, căng thẳng quan sát xem người trong đó định làm gì. Nếu như có bất kì hành động uy hiếp nào, gã chắc chắn sẽ nhấn chuông thông báo mọi người vào vị trí chuẩn bị chiến đấu.

Thực chất mấy tháng nay quá yên bình rồi, gã cần một tí kích thích, gã càng ao ước người bước xuống xe này là người đến gây hấn. Nhưng không may cho gã, ước muốn của gã nhanh chóng tan thành may khói khi thấy kẻ bước xuống xe chỉ có hai người, một cao một thấp. Gã suy nghĩ một lúc, định nói vọng xuống thì người có dáng vẻ cao đã ngẩng lên, ánh mắt đối diện với gã, môi mấp máy. Gã đọc được, kẻ đó bảo hắn muốn gia nhập căn cứ.

Gã có nghi hoặc, nhưng cấp trên không cho phép gã tự ý hành động. Cấp trên ra lệnh, bất kì người nào muốn gia nhập, chỉ cần kiểm tra không có vết tang thi cắn thì đều được. Dù là dị năng giả hay người bình thường đều được. Gã nhìn đồng bạn của mình, ra hiệu cho đồng bạn xuống tiếp đón.

Cánh cổng lại nặng nề được kéo mở, chiếc xe Lamborghini vụt một cái chạy vào, sau đó thắng gấp lại. Cửa xe mở, một người đàn ông độ tuổi tầm ba mươi, cao chắc gần mét chín, nét mặt lạnh lùng đi qua cửa ghế bên cạnh, mở ra. Người bước xuống lần này là một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi. Người đàn ông nhanh chóng chặn tầm nhìn của mọi người đối với thiếu niên, kéo mũ áo của cậu xuống, che khuất nửa gương mặt. Người đến đón tiếp lấy làm lạ, nhưng cũng mặc kệ không hỏi nhiều. Gã hất mặt, nói:

_"Anh là muốn gia nhập căn cứ sao? Khai rõ họ tên, tuổi, là dị năng giả hay người thường, có thể làm việc gì, sau đó theo tôi qua bên kia kiểm tra xem có vết thương nào hay không. Nếu đáp ứng hết thì có thể gia nhập."

Người đàn ông không nhìn gã, hắn quan sát thiếu niên bên cạnh, đem tay áo dài của cậu xắn lên gọn gàng, không nhanh không chậm đáp:

_"Dục Sơ, ba mươi, dị năng giả cấp ba hệ phong."

Người đến đón tiếp hơi chấn động, lần này chào đón không ngờ là dị năng giả cấp ba. Phen này chắc chắn gã sẽ được cấp trên thưởng hậu hĩnh. Dị năng giả cấp ba, vậy không sợ đến việc tang thi cắn này nọ rồi. Gã gật đầu, nét mặt từ kênh kiệu chuyển sang sùng bái. Gã nhìn sang thiếu niên bên cạnh, mập mờ nói:


_"Vậy còn?"

Dục Sơ không để thiếu niên trả lời, nhanh chóng nói:

_" Đây là Dục Diên, con trai tôi, mười lăm tuổi. Nó là người bình thường."

Nét mặt vui mừng của gã lại chuyển sang tiếc nuối. Giá mà thằng nhóc này là một dị năng giả thì hay biết mấy. Nhưng thôi, được một dị năng giả cấp ba là mừng rồi. Gã nói:

_" Dục tiên sinh, tôi là Tân Biệc, đội trưởng đội tuần tra và giám sát mọi hoạt động diễn ra trong căn cứ, rất vui được gặp anh. Anh có thể theo Trương Lập làm hồ sơ gia nhập căn cứ, thế nhưng con trai anh phải qua bên kia kiểm tra thân thể trước mới được."

Dục Sơ nhíu chặt mày, có chút không vui.

_"Con trai tôi chưa từng bị tang thi cắn."

Tân Biệc lộ ra vẻ khó xử, đáp:

_"Anh biết đó, đây là lệnh của cấp trên, tôi không dám cãi lại. Chuyện này..."

Dục Sơ không để gã lòng vòng quanh co, hắn lấy trong xe vài túi lương thực, quăng về phía gã. Tân Biệc trong nháy mắt để lộ kinh hỉ. Tình hình thức ăn khan hiếm, có thêm vài túi lương thực đồng nghĩa với việc viễn cảnh chết đói xa một bước. Tân Biệc lộ nụ cười nịnh nọt.

_" Dục tiên sinh, tôi tin tưởng anh chắc chắn bảo vệ con trai anh rất tốt. Nhìn xem, tay chân trắng trẻo như thế, làm sao bị tang thi cắn cho được. Dục tiên sinh, nể tình anh là dị năng giả cấp ba, tôi mắt nhắm mắt mở với con trai anh vậy. Được rồi, Trương Lập sẽ hướng dẫn anh đi làm hồ sơ và nhận phòng của mình. Nhưng tôi nói cho anh biết, anh chỉ có thể lựa chọn chen chúc một phòng nhỏ chung với con trai anh, hoặc là để con trai anh đến khu nhà dành riêng cho người bình thường. Chúng tôi không có khả năng cung cấp hai căn phòng cho anh được."

Dục Sơ gật nhẹ đầu, không nói lời dị nghị, tay dắt theo thiếu niên đi cùng người đàn ông tên Trương Lập. Thủ tục làm hồ sơ gia nhập căn cứ cũng không lằn nhằn cho lắm. Chỉ cần cung cấp tên, dị năng của mình rồi giao nộp một ít vật tư đang có làm lộ phí gia nhập là được. Nhận được chìa khóa phòng, Dục Sơ nhanh chóng dẫn theo con trai về phòng của mình.

Phòng ở đơn sơ, diện tích chật hẹp, chỉ có mỗi một nhà tắm cùng một cái giường, miễn cưỡng chừa bề ngang ba ô gạch bốn mươi cen đường đi. Dục Sơ cũng không oán hận, để con trai ngồi trên giường, còn mình thì bắt một tí nước nóng lên.

Thiếu niên một đường im lặng từ nãy đến giờ, hơi nghiêng đầu nhìn nam nhân cao lớn đang bận rộn vì mình, khóe môi cong lên.

_"Ba ba, chân đau."


Hài lòng nhìn nam nhân vì mình mà cả người cứng đờ, cậu bật cười một tiếng, gỡ mũ áo khoác xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, con ngươi đen như đá hắc diệu, mái tóc hơi xoăn nhẹ, tết một bím tóc nhỏ, trông đáng yêu vô cùng. Dục Sơ mím chặt môi, đi đến, nâng chân Dục Diên lên mà xoa nắn.

_"Ba ba, hôn một cái."

_"Ba ba, ôm ôm."

_"Ba ba..."

_"Bảo bối." - Dục Sơ thở dài một tiếng, đột ngột nói. "Em đừng đùa nữa."

Dục Diên chớp chớp mắt, cực kì vô tội, nhe răng cười.

_"Cục cưng à, chú không thấy gọi như vậy rất tình thú sao?"

Dục Sơ nhéo nhẹ chóp mũi của Dục Diên, trong mắt tràn đầy yêu thương lẫn sủng nịch.

_" Em lại xem mấy cái tiểu thuyết bậy bạ nào đó à. "

Dục Diên chu môi, ôm lấy cổ Dục Sơ, ngoan ngoãn đáp:

_" Đâu có đâu. Đó là tài liệu học tập của em đó nha."

Dục Sơ hôn lên trán thiếu niên, tay bợ mông cậu, ôm cậu vào lòng.

_"Được được, bảo bối em nói gì cũng đúng hết. Em nói xem, chúng ta đến đây để làm gì nào? Bảo bối không nhớ cha mẹ sao, đi hơn một năm rồi cũng đến lúc phải về."

Dục Diên, hay nên gọi là Diệp Du, cọ cọ vào một bên má của người đàn ông quyến rũ này, ủ rũ đáp:

_"Em rất nhớ, nhưng chơi chưa đủ. Em muốn phá hết căn cứ của bọn họ."


Sở Mặc rất muốn gọi tiểu phượng hoàng ra hỏi tội, vì cớ gì bảo bối của hắn chấp nhất với việc phá hủy căn cứ của loài người thế nhỉ? Hắn làm sao giải thích được với bảo bối rằng loài người tuyệt vong thì chính em ấy cũng không được thiên đạo buông tha. Sở Mặc sở dĩ chấp nhận xây dựng căn cứ phần nhiều là vì muốn bảo toàn mạng cho Diệp Du. Nếu con người và tang thi ở thế cân bằng, Thiên Đạo sẽ không nhúng tay vào. Nhưng một khi tang thi phát triển lớn mạnh, Thiên Đạo chắc chắn sẽ tìm cục cưng của hắn đầu tiên.

Sở Mặc không muốn Diệp bảo bối của mình không vui, đành phải dắt em ấy đi suốt một năm nay hủy hết căn cứ này đến căn cứ nọ. Tính đến nay đã huy được mười mấy cái căn cứ. Hắn biết làm vậy có chút tội lỗi với con người, nhưng mà, ai nói bảo bối của hắn yêu thích việc này chứ?

Bất quá, tiểu bảo bối không phải đuổi cùng giết tuyệt loài người. Diệp Du hủy đi một căn cứ, chắc chắn sẽ dẫn dắt tang thi rời xa chỗ đó. Diệp Du vẫn là đứa nhóc không nỡ ra tay tàn nhẫn.

Diệp Du ôm cổ Sở Mặc, vui vẻ cọ lấy cọ để. Cậu muốn phá hủy từng căn cứ một cũng có nguyên nhân của mình.

Người yêu của cậu không phải đang muốn thành lập một căn cứ lớn sao? Vậy cậu đi phá hủy các căn cứ khác, để mọi người tập trung tìm đến căn cứ của Sở Mặc là được. Vả lại, cậu chán ghét mấy kẻ đứng đầu căn cứ, luôn mang một bộ dáng cao cao tại thượng, mặt hất lên trời, tựa như trên đó có cái gì đẹp lắm ấy mà nhìn mãi. Diệp Du ghét cái không khí dơ bẩn trong từng căn cứ, chỉ cần đến gần thôi cũng đủ khiến cậu buồn nôn.

Nhưng mà Sở Mặc muốn lập căn cứ, dù chán ghét con người vô nghĩa ra sao thì cậu vẫn sẽ giúp Sở Mặc. Người yêu muốn gì, cậu sẽ cho người yêu hết.

_"Chú ơi, hôn hôn em đi." - Diệp Du cong môi, vui vẻ nói.

Sở Mặc đỡ Diệp Du, dịu dàng hôn xuống.

Làm sao bây giờ, bảo bối của hắn càng lúc càng ngoan. Hắn hận không thể nuốt em ấy vào bụng, để không ai giành em ấy với hắn.

Ọ^Ọ Bảo bối mãi mãi vẫn duy trì hình dáng thiếu niên tầm mười bốn mười lăm, không chịu lớn lên. Hắn chẳng lẽ nhịn đói mãi sao? Không muốn cũng phải nhịn! ỌAỌ







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.