Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 202: Nửa năm



Tần Sương trở lại Tần gia, nhìn thấy Lộ Lê đã trở về, đến gần mới phát hiện y còn làm video giảng bài.

“Chị dâu, gần đây có phải anh quá liều mạng hay không?”

Hai ngày trước Tần Sương mới biết được y đến học viện thánh Florence giúp vị phó giáo sư Nhậm kia dạy thay, cảm thấy rất mới lạ, hắn biết thiên phú của chị dâu trong việc chế tạo cơ giáp, tương đối cao so với rất nhiều người, nhưng không biết y còn có năng lực làm thầy giáo.

Sau đó xem mấy tiết học của chị dâu dạy mấy ngày xong, phát hiện y ít đến căn cứ hơn, dành nhiều thời gian để chuẩn bị bài giảng.

Chẳng qua là đến học viện thánh Florence  hỗ trợ dạy thay hai tháng mà thôi, cần phải có trách nhiệm như vậy sao, hai tháng sau đã đi rồi, học sinh khoa chế tạo cơ giáp kia có thế nào, đều không liên quan đến y.

“Lần đầu tiên làm thầy giáo, cảm thấy rất mới lạ, cho nên muốn thử một lần, hơn nữa nhìn thành tích học sinh tăng lên, bọn nó vui vẻ và thỏa mãn, cũng sẽ có cảm giác thành tựu.” Lộ Lê biết suy nghĩ của Tần Sương, tuy nhiên y cũng không cảm thấy mệt.

Tần Sương nhún nhún vai, nếu chị dâu không cảm thấy mệt, hắn cũng không nói nữa, “Đúng rồi, bên kia anh cả có tin tức truyền đến, trước mắt rất thuận lợi.”

“Trước đó không phải em còn nói Solo đế quốc tuyệt đối không phải đối thủ, hôm nay sao lại dùng hai chữ trước mắt?” Lộ Lê dừng động tác, tò mò ngẩng đầu.

“Bởi vì Solo đế quốc lúc này đây đang muốn chạy đua, đại khái là nghỉ ngơi lấy lại sức đã hơn một năm, muốn trả thù thua thiệt lần trước.”

“Mặc kệ nói như thế nào, đánh thắng là tốt rồi.”

“Còn có một việc.” Tần Sương đột nhiên ấp a ấp úng.

Lộ Lê kinh ngạc nhướng mày, “Có chuyện em cứ việc nói thẳng.”

“Em nói ngay đây, phụ thân muốn đón Soái Soái qua đó.”

“Sao đột nhiên muốn đón Soái Soái qua đó?” Lộ Lê nhìn chằm chằm Tần Sương.

Tần Sương ngồi xuống đối diện y, “Không phải như anh nghĩ đâu, chị dâu, trước kia khi còn nhỏ bọn em đều được phụ thân tự mình mang theo một đoạn thời gian, phụ thân cảm thấy Soái Soái đã hơn hai tuổi, không khác trẻ con bốn tuổi bình thường, đúng là thời điểm có thể định hướng chính xác.”

“Vậy phải bao lâu?”

“Trêи dưới nửa năm.”

“Cũng quá lâu rồi.”

Tần Sương sớm đoán được, giải thích: “Chị dâu, đến trang viên bên kia, anh có thể đi gặp Soái Soái, nó cũng có thể trở về, không phải luôn không gặp mặt.”

Lộ Lê lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, “Em nói thật đi, phụ thân muốn đón Soái Soái qua, có phải có liên quan đến mẫu thân hay không?”

Tần Sương hơi xấu hổ, không ngờ y hỏi trực tiếp như vậy, “Cái đó, cái đó cũng là một nguyên nhân, nhưng em cam đoan với anh, nguyên nhân chính tuyệt đối không phải cái đó, phụ thân thật sự muốn tự mình dạy dỗ Soái Soái.”

Lộ Lê không nói gì, y hơi do dự, tuy lúc trước Tần phu nhân nhắm vào y phản ứng càng ngày càng kịch liệt có liên quan đến việc bị hạ dược, nhưng trước đó, thái độ của bà với mình vẫn không tốt, y không thực sự tin tưởng Tần phu nhân.

“Nếu chị dâu lo lắng, không bằng anh và Soái Soái đến ở một hai ngày?” Tần Sương mang theo nhiệm vụ tới, nhìn y trầm mặc, nội tâm thấp thỏm.

Sớm biết thế đã không tiếp nhiệm vụ này, hắn nào nghĩ phụ thân kêu hắn tới vì chuyện này, bẫy con trai như vậy đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Lộ Lê nhìn thấy hết cảm xúc của Tần Sương, thở dài một hơi, “Thôi, anh không cần đi, tuy nhiên anh có một yêu cầu, bảo Nhạc Hiểu cùng đi, này không thành vấn đề chứ.”

“Đương nhiên không thành vấn đề.” Tần Sương thở phào.

Chờ Soái Soái tỉnh ngủ, Lộ Lê đi lên thay quần áo cho nó, cũng ôm nó xuống dưới.

Đứa nhỏ hơi hưng phấn, ôm chặt cổ y.

Ngày thường ít có có hội tiếp xúc  thân mật với cha, đặc biệt là mấy ngày gần đây, cha bận đến độ không có thời gian chiếu cố bọn nó.

Lộ Lê đặt nó lên sô pha, ngồi xổm xuống đi giày cho nó, sờ sờ gương mặt con trai lớn, “Soái Soái, cha muốn thương lượng với con một việc.”

Soái Soái chớp chớp mắt, “Chuyện gì vậy, cha.”

“Ông nội con muốn đón con đến trang viên, con có muốn đi gặp ông bà nội không?”

Soái Soái do dự một chút, “Con còn có thể gặp cha không?”

Lộ Lê lập tức nói: “Đương nhiên là có thể, trang viên cách nơi này không xa, con muốn gặp cha, lúc nào cũng có thể trở về, cha cũng có thể đến gặp con.”

Soái Soái lúc này mới chậm rãi gật đầu, “Vậy, được ạ.”

“Đáp ứng sảng kɧօáϊ như vậy?” Lộ Lê còn tưởng nó sẽ không vui, có chút kháng cự, không ngờ lưu loát như vậy.

“Bởi vì con không muốn làm cha khó xử.”

Lộ Lê dừng lại, nhìn khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của Soái Soái, không ngờ nó có thể cảm nhận được tâm tình của mình, ôm ôm nó, “Soái Soái thật ngoan, đến lúc đó cha nhất định sẽ thường xuyên đến thăm con, chờ đến khi xong, cha sẽ đến đón con trở về, trong khoảng thời gian này con phải học ông nội cho tốt, biết không?”

“Vâng.” Soái Soái gật gật đầu.

Lộ Lê đứng lên, hỏi Tần Sương, “Phụ thân tính khi nào đến đón Soái Soái qua?”

“Anh cứ quyết định đi.” Tần Sương nhún nhún vai, dù sao phụ thân cũng chưa nói khi nào.

“Vậy chờ Nhạc Hiểu đến đây đi.”

Lộ Lê đã thông báo cho Nhạc Hiểu, Nhạc Hiểu không để họ chờ lâu lắm.

“Chú Nhạc.” Soái Soái nhìn thấy Nhạc Hiểu tiến vào, ngoan ngoãn gọi hắn một tiếng.

“Một tháng không gặp, Soái Soái lại soái (đẹp trai) hơn rồi.” Nhạc Hiểu tuy không ở Tần gia, nhưng ngẫu nhiên sẽ tới, Soái Soái đã gặp hắn vài lần, nên nhớ kỹ hắn, cũng biết chú Nhạc có quan hệ tốt với cha.

Soái Soái lập tức ngượng ngùng cười.

“Phu nhân, ngài tìm tôi lại đây có chuyện gì?” Nhạc Hiểu biết phu nhân sẽ không vô duyên vô cớ tìm mình tới, chắc chắn có chuyện quan trọng.

“Tôi muốn cậu đi cùng Soái Soái đến trang viên vùng ngoại ô, nguyên soái muốn đón Soái Soái qua đó ở một thời gian.” Lộ Lê nói rõ nguyên nhân.

Trong nháy mắt Nhạc Hiểu đã hiểu, việc quấy rối của Tần phu nhân hắn đã nghe nói qua, chỉ không biết bà bị người khác hạ dược, bây giờ người cũng ở trang viên, Soái Soái đến nơi đó ở, chắc chắn sẽ giao tiếp với Tần phu nhân, phu nhân nhất định sẽ lo lắng Tần phu nhân gây bất lợi cho Soái Soái, lập tức vỗ ngực bảo đảm.

“Phu nhân ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chiếu cố Soái Soái, không cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương nửa sợi lông của nó.”

“Có cậu bảo đảm, tôi an tâm rồi.” Lộ Lê gật gật đầu.

Tần Sương không nói gì nhìn bọn họ, nói như thể mẫu thân sẽ thật sự xuống tay với Soái Soái vậy, đừng nói mẫu thân hết bệnh rồi, cho dù chưa khá hơn, phụ thân cũng không có khả năng mặc kệ, Soái Soái chính là cháu trai trưởng của Tần gia.

Mọi việc cứ như thế được quyết định.

Lộ Lê để Soái Soái lại hai ngày, lúc không đến học viện dạy học thì dẫn nó đi ra ngoài chơi, hai ngày sau mới bảo Nhạc Hiểu dẫn nó đến trang viên.

Tần Sương đã nói chuyện này cho Tần nguyên soái, Tần nguyên soái biết cũng không phản ứng gì, có vẻ chấp nhận hanh vi của Lộ Lê.

Tới ngày rời đi, Lộ Lê sắp xếp rất nhiều thứ, quần áo đồ chơi hết thảy đều thu vào không gian khấu, đeo không gian khấu lên cổ áo nó.

Soái Soái đi rồi, nháy mắt cảm thấy bên người trống trải.

Soái Soái được y mang theo hơn hai năm, có khoảng thời gian thậm chí y luôn mang nó theo trêи người, tình cảm rất sâu, bây giờ người vừa đi, y đột nhiên cảm thấy có điểm không quen.

Nhưng mà loại cảm giác này biến mất rất nhanh, giống như ảo giác, bởi vì cặp long phượng đã tỉnh.

Khả Khả hiếu động sau khi tỉnh lại liền bắt đầu thăm dò cuộc sống, con bé thích nhất là đi khắp

nhà, chỗ nào cảm thấy mới lạ, thì đi chỗ đó, đặc biệt hiếu động, người hầu mỗi ngày đều đi theo bên người nó, không để con bé làm bản thân bị thương.

Lộ Lê mua cho con bé một chiếc xe đẩy nhỏ, mở xe đẩy nhỏ có thể đi dạo trong nhà, tốc độ xe cũng không nhanh, người hầu có thể đi theo.

Ban đầu không tính mua cho nó, thứ này chỉ cổ vũ chứng hiếu động thêm, tuy nhiên sau khi con bé nhìn anh nó có máy móc có thể bay lên không trung, vẫn luôn ồn ào muốn có, đồ chơi kia có hơi nguy hiểm, Lộ Lê không dám để nó chơi, nên mua cho con bé thứ an toàn hơn.

Trẻ con có bệnh hay quên, cách mấy ngày, đã quên lúc trước mình muốn máy móc của anh trai, nhìn có đồ mới, lập tức vứt việc ngày hôm qua đến sau đầu, dựa vào xe đẩy, tòa nhà Tần gia đã được nó khám phá một phần ba, có đôi khi có thể ở trong góc chơi cả ngày, người hầu cũng cùng nó ở trong góc nguyên một ngày.

Lại xem con trai nhỏ, sau khi tỉnh lại liền ngồi ở ghế sô pha dành riêng cho nó, trong miệng ngậm một bình sữa, giống ông già tay chân rộng mở nằm ườn ra, nhàn nhã thích ý.

Lúc trước để tránh ghen tị, y cũng mua cho con trai nhỏ một chiếc xe con, nào biết thằng bé cũng không nhìn một lần, lúc ấy cho rằng con trai nhỏ không thấy, còn đặt xe con trước mặt nó, thẳng đến khi phát hiện ánh mắt khinh thường của nó mới biết người ta cảm thấy xe đẩy thật ấu trĩ. Lộ Lê nhìn nó một hồi mới bắt đầu làm việc, máy truyền tin ở cổ tay đột nhiên vang lên.

Vừa thấy là Eddie gọi tới, có hơi ngạc nhiên, hôm nay không có tiết của y, cho nên y không đến học viện, không biết là chuyện gì, nhận cuộc gọi, âm thanh hơi sốt ruột của Eddie truyền tới.

“Ly Lục ca, không tốt, học viện đang lưu truyền lưu tin tức bất lợi về anh.”

“Chậm rãi nói, tin tức gì bất lợi?” Mặt Lộ Lê không đổi sắc.

Thanh âm không vội vã đã trấn an tâm tình sốt ruột của Eddie, hoãn một lúc mới nói cho y nguyên nhân.

Có người khiếu nại học viện rằng khoa chế tạo cơ giáp có một thầy giáo không có bất luận chứng chỉ gì đã công khai dạy thay.

Ở thời đại tinh tế, dạy học cũng cần có chức chỉ giáo viên, nếu không tùy tùy tiện tiện người nào cũng có thể dạy học, sẽ chỉ sai đường cho con cháu người ta, hơn nữa cũng có thể sẽ đưa tới một vài người lòng mang ý xấu, không đảm bảo an toàn cho học sinh, sau đó các loại điều lệ chế độ được định ra, chứng chỉ giáo viên chỉ là một yêu cầu trong đó, còn có chứng chỉ cơ giáp chế tạo sư, tuy nhiên người khác không biết Lộ Lê cũng không có.

Lộ Lê không có chứng chi làm giáo viên, y chỉ giúp Nhậm sư huynh dạy thay hai tháng, bản thân cũng không nghĩ tới việc làm thầy giáo, đương nhiên sẽ không đi kiểm tra lấy chứng chỉ giáo viên.

Việc này có thể lớn có thể nhỏ, trong học viện y không kết thù với ai, chỉ là dạy thay hai tháng, căn bản sẽ không liên lụy đến lợi ích, nói như vậy, cho dù có người biết y không có chứng chỉ giáo viên, lẽ ra cũng không có người nhàn đến mức đi tố giác nhằm vào y.

Nhưng việc này còn cố tình lại xảy ra.

“Biết người khiếu nại tôi là ai không?” Lộ Lê bình tĩnh hỏi.

“Không rõ lắm, đối phương khiếu nại nặc danh, thoạt nhìn như là cố ý nhằm vào anh, không biết ai thiếu đạo đức như vậy, anh cũng không e ngại đối phương.” Eddie oán giận nói.

Lộ Lê cười hờ hững, “Vậy thì chưa chắc, không ai làm việc không có mục đích, nếu đối phương lựa chọn nhắm vào tôi, chắc chắn chỗ nào đó tôi đã gây trở ngại đến hắn ta, cậu giúp tôi kiếm tra xem, tôi làm thầy giáo sẽ ảnh hưởng tới người nào.”

“Được, em sẽ lập tức đi kiểm tra.”

Cắt đứt liên lạc xong, Eddie đi tìm Renault, tự mình đi điều tra có khả năng tra không được, Renault bản lĩnh cao, khẳng định có thể tra được.

Vừa nghe Lộ Lê bị người ta công kϊƈɦ không có chứng chỉ giáo viên, Renault nhíu nhíu mày, cười lạnh: “Người nào lá gan lớn như vậy, ngay cả thượng tướng phu nhân cũng dám công kϊƈɦ.”

“Người trong học viện không biết Ly Lục ca là thượng tướng phu nhân.” Eddie nhắc nhở hắn.

“Cho dù là như vậy, đối phương có phải ăn no nhàm chán, mới đi gây sự với một trợ giảng lâm thời chỉ dạy thay hai tháng?” Nhạc Ân Dương không thể lý giải nổi tư duy của đối phương, người sau màn nếu không phải đầu óc có vấn đề, chính là đầu óc có vấn đề.

“Nếu đối phương không biết thì sao, có khả năng người phía sau màn cho rằng sau khi Lộ ca dạy thay kết thúc sẽ lưu lại, Lộ ca lưu tại khoa chế tạo cơ giáp, là uy hϊế͙p͙ lớn nhất với ai, chúng ta có lẽ có thể suy xét từ phương diện này.” Âu Cùng đanh thẳng vào trọng điểm.

Ba người trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.

Âu Cùng bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt sùng bái của bọn họ.

Renault lập tức nói, “Nếu lo lắng Lộ ca sẽ tạo thành uy hϊế͙p͙, đối phương tám phần cũng là một trợ giảng, cơ giáp chế tạo sư các cậu còn có trợ giảng nào khác? Đặc biệt là thực lực tương đối tốt.”

Đối diện với ánh mắt Renault nhìn lại đây, Eddie suy nghĩ một chút, “Trừ Ly Lục ca, còn có hai trợ giảng khác, một người tên Bill, một người tên Hầu Thăng, người trước ở học viện 6 năm, người sau là bảy năm, hai người bất luận lý lịch hay thực lực đều không tồi.”

“Vậy điều tra từ trêи người bọn họ, có vấn đề hay không, điều tra xong sẽ biết.” Renault cười lạnh gõ nhịp.

Sự kiện Lộ Lê không có chứng chỉ giáo viên còn chưa biến mất, lại có tin tức tuôn ra y cũng không có chứng chỉ cơ giáp chế tạo sư.

Có người tiết lộ tin tức này cho phụ huynh học sinh của Lộ Lê, có vài phụ huynh rất quan tâm đến việc học của con em mình, lập tức tới học viện hỏi rõ tình huống.

Phó viện trưởng Bách bị gây áp lực, nói với các vị phụ huynh sẽ tra rõ chuyện này, nếu tình huống là thật, nhất định sẽ cho bọn họ một câu trả lời vừa lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.