La Uẩn Hòa bắt đầu làm việc giống nhân viên nghiên cứu đủ tư cách, ngày đầu tiên đến đây, Lộ Lê không đi khắp nơi gây chú ý, giống như bảo tiêu chuyên nghiệp đứng canh ở bên ngoài.
Khi đầu óc đang trống rỗng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân vững vàng kiên định, quanh quẩn trong hành lang trống trải, khi y nhìn qua, bảo tiêu Tiểu Phạm của Smith xuất hiện trong tầm nhìn, thân hình thon dài thẳng tắp, bả vai rộng lớn, khuôn mặt không cảm xúc, đôi mắt mang tia sáng sắc bén.
Lộ Lê thu hồi tầm mắt, cúi thấp đầu làm bộ ngẩn người, tiếng bước chân cách y càng ngày càng gần, cũng không đi qua như y mong muốn, mà dừng lại trước mặt y.
Lộ Lê không nói lời nào, hắn cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào y.
Lộ Lê bị nhìn đến mức áp lực tăng lên, đầu sắp bị đốt thêm hai cái lỗ, rốt cuộc chịu không nổi nữa, ngẩng đầu tận lực bình tĩnh nhìn đối phương, “Anh có chuyện gì à?”
Bảo tiêu Tiểu Phạm không nói, vẫn nhìn chằm chằm y như cũ.
“Đồ tâm thần.” Tuy áp lực của Lộ Lê rất lớn, nhưng còn nhớ rõ tính cách thiết lập của mình hiện tại, không quen bảo tiêu của Smith, nếu lập tức dính dáng, nhất định sẽ bị hoài nghi.
Người trong phòng điều khiển xác thật thấy toàn cảnh, bọn họ vốn đã bị nhắc nhở phải trọng điểm quan sát La Uẩn Hòa và Lộ Lê, người trước ở phòng nghiên cứu, người sau chưa tiến vào, vì thế thành đối tượng bọn họ quan sát trọng điểm, cho nên khi Tiểu Phạm đứng trước mặt y, bọn họ lập tức quan sát kĩ hai người.
Không ngờ bảo tiêu Tiểu Phạm chỉ nhìn chằm chằm đối phương, một câu cũng không nói, hai câu sau của Lộ Lê cũng truyền tới tai bọn họ, nhưng đúng là giống như bệnh tâm thần thật.
“Ai da, cậu nói xem bảo tiêu của giáo sư Smith có ý gì vậy?” Có người trong phòng điều khiển xem không hiểu.
Một người khác lập tức cười ha hả, “Còn có thể là ý gì nữa, tám phần là tên to con này rung động rồi.”
Mọi người quan sát khuôn mặt diễm lệ của Lộ Lê trêи màn hình, không thể phủ nhận, quả thật đẹp quá mức, người xinh đẹp như vậy, lại đi làm bảo tiêu cho người ta.
“Đừng kết luận nhanh như vậy, quan sát tiếp xem.” Có người tương đối cẩn thận.
Sau đó bọn họ phát hiện ra, Tiểu Phạm một câu cũng không nói, mà Lộ Lê bị hắn nhìn chằm chằm lại chịu không nổi thay đổi tư thế mấy lần, còn quăng cho hắn ánh mắt xem thường rất nhiều lần.
Người trong phòng điều khiển không khỏi thương hại.
“Cứ cái kiểu theo đuổi người này, tuyệt đối không có người nào nhìn trúng anh ta đâu.”
“Trông đẹp trai thì có đẹp trai, đáng tiếc là đầu gỗ.”
Bọn họ đoán không sai, Lộ Lê như đứng đống lửa, như ngồi đống than, chẳng qua nguyên nhân không giống như bọn họ nghĩ.
Thật vất vả mới tới giờ cơm tối, Lộ Lê vội vội vàng vàng đi vào phòng thí nghiệm tìm La Uẩn Hòa, phát hiện anh ta đang cùng vài nhà nghiên cứu thảo luận đề tài về gen, vô cùng tập trung, đành phải chờ ở một bên.
Ước chừng nửa giờ sau, La Uẩn Hòa kết thúc đề tài, xoay người nhìn thấy y.
“Tiên sinh, nên đi ăn cơm thôi.” Lộ Lê tận chức tận trách sắm vai bảo tiêu cùng trợ lý.
“Cậu đi ăn trước đi, tôi còn muốn thảo luận thêm với Smith.” La Uẩn Hòa cũng phát huy đầy đủ tính cách cuồng nghiên cứu.
Lộ Lê khuyên nhủ: “Tiên sinh, thân thể là tiền vốn cách mạng đó.”
La Uẩn Hòa dừng một chút, “Vậy cậu mang cho tôi một hộp cơm lại đây đi.”
Lộ Lê thấy anh ta cố chấp như thế, đành phải gật đầu đáp ứng.
“Tiểu Phạm đấy à, cậu và Tiểu Đường cùng đi đi, ăn xong thì cũng mang cơm hộp lại đây cho ta, ta cũng không đến nhà ăn đâu.” Người nói chuyện là Smith tình cờ nghe được đối thoại của họ.
Lộ Lê xoay người đối diện với ánh mắt của Tiểu Phạm, theo bản năng dời đi, muốn mạng mất thôi, “Cái này……”
“Đi thôi.” Tiểu Phạm đi tới ngắt lời y.
Lộ Lê thấy La Uẩn Hòa và Smith nhìn qua, chỉ có thể căng da đầu đi cùng hắn.
Nhà ăn cách phòng nghiên cứu thí nghiệm không xa, đi năm phút là đến.
Vì chiếu cố cho thân thể các nhà nghiên cứu, căn cứ phối hợp đồ ăn cho họ cân đối dinh dưỡng là chính, thịt tương đối ít, nhưng không phải không có, dù sao tới nhà ăn ăn cơm không phải chỉ có nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm.
Lộ Lê lấy khay đựng đồ ăn, đi đến bàn chứa đầy thức ăn.
Tiểu Phạm theo sát phía sau, khoảng cách tuyệt đối không vượt quá nửa thước, động tác hai người lấy đồ ăn cũng nhất trí, hoặc có thể nói, người sau làm theo người trước.
Khay của Lộ Lê lấy đa số là rau dưa, khay của Tiểu Phạm lấy đa số là các loại thịt.
Lộ Lê tìm bàn hai người đã có sẵn một người để ngồi xuống, Tiểu Phạm đuổi người kia đi, ngồi ở đối diện y, gương mặt vẫn lạnh nhạt như cũ nhìn chằm chằm vào y.
Lộ Lê: “……”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Lộ Lê làm bộ thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn đối phương.
Tiểu Phạm: “Muốn ngủ với em.”
Lộ Lê: “……”
Phòng điều khiển: “……”
Editor: “……”
“Mẹ kiếp, tên Tiểu Phạm này có phải quá trắng trợn rồi hay không, nào có cách theo đuổi người khác như vậy, mỹ nhân đồng ý mới là lạ đấy.” Nam số một trong phòng điều khiển rốt cuộc nhịn không được chửi thề.
Nam số 2 cười ha hả: “Quả nhiên là đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển.” Rõ ràng là ám chỉ.
Những người khác đồng cảm sâu sắc.
Lộ Lê không thể nhịn được nữa: “Có phải đầu óc anh có vấn đề hay không, hôm nay chúng ta mới gặp mặt lần đầu tiên, anh không cảm thấy nói như vậy đối với một người lần đầu tiên gặp mặt rất thất lễ sao?”
Tiểu Phạm nói: “Không cảm thấy.”
Lộ Lê: “…… Có phải đối với mỗi người anh thấy có thiện cảm đều nói như vậy hay không?”
Đôi mắt Tiểu Phạm thâm trầm nhìn chăm chú vào y, “Không, em là người đầu tiên.”
Lộ Lê hỏi: “Vì sao?”
Tiểu Phạm nói: “Anh vừa nhìn thấy em đã yêu rồi.”
Nội tâm Lộ Lê run lên, nhìn chằm chằm đôi mắt của đối phương, đột nhiên có cảm giác hắn không phải đang diễn kịch, mà lấy thân phận Tần Vũ nói ra những lời này.
Không sai, Tiểu Phạm chính là Tần Vũ, giống như bọn họ đã đoán trước, Tần Vũ không biết làm sao mà đã trà trộn được vào trung tâm phòng nghiên cứu gen của căn cứ, nơi này che chắn tín hiệu rất mạnh, cho nên bọn họ mới không liên hệ với hắn được.
Gương mặt Lộ Lê đột nhiên đỏ ửng lên, “Đúng là đồ tâm thần.”
“Đệt, không phải mỹ nhân trúng đòn thật chứ.” Người trong phòng điều khiển quan sát gương mặt ửng đỏ của Lộ Lê, lộ ra vẻ mặt như nhìn thấy quỷ “Các cậu nói đi, nếu tôi cũng làm như vậy, mỹ nhân có thể……” Nam 3 tương đối trẻ tuổi trong phòng điều khiển nuốt nước miếng.
Chưa nói xong, mọi người đã nghe ra ý của cậu ta.
Đồng nghiệp không chút do dự hắt cho cậu ta mấy bồn nước lạnh, “Nằm mơ đi, cậu sao có thể so với Tiểu Phạm, cậu có điểm nào hơn người ta chứ, luận thân thủ, người ta bỏ xa cậu N con phố, luận giá trị nhan sắc, cậu cũng kém hơn người ta, ngay cả làm nhân vật phụ cũng không được.”
Bọn họ đều không có thiện cảm mấy với Tiểu Phạm, bởi vì nơi này không ít người đều đã bị hắn đập, nhưng có một số việc lại không thể không thừa nhận.
“Đang làm gì vậy?” Lakin đi vào phòng điều khiển, nhìn thấy bọn họ đều đang tụ tập ở trước một màn hình theo dõi, thấp giọng quát.
Mọi người vừa thấy người phụ trách, lập tức lui về vị trí của mình.
Lakin nhìn về phía màn hình bọn họ vừa mới xem, thấy hai hình bóng quen thuộc, “Tiểu Phạm và Tiểu Đường? Mới ngày đầu tiên, bọn họ đã quen thuộc đến mức ngồi cùng một bàn ăn cơm rồi kia à?”
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
“Đều thất thần cái gì, ai giải thích đi chứ?” Lakin xệ mặt xuống.
Nam số 3 bị đẩy ra, “Lakin đại nhân, là thế này……”
Cậu ta kể quá trình Tiểu Phạm lần đầu gặp đã yêu Tiểu Đường, sau đó mặt dày xin lên giường cho gã nghe.
Vẻ mặt Lakin từ kinh ngạc đến một lời khó nói hết, nhưng gã vẫn không lập tức tin tưởng, nam số 3 liền lấy video theo dõi chiếu lại cho gã xem, tựa như kẹo mạch nha lì lợm la ɭϊếʍ, tuy hắn không nói một câu, nhưng ánh mắt nhìn Tiểu Đường mang ɖu͙ƈ vọng trần trụi, chỉ cần không phải người mù, tuyệt đối không thể không nhìn ra.
“Tiểu Phạm thật là, quá thật tình.” Lakin trái lương tâm nói một câu.
Mọi người thầm nghĩ, đâu chỉ là thật tình, rõ ràng là không biết xấu hổ.
“Quan sát thêm mấy ngày nữa đi.” Trước khi đi Lakin vẫn bỏ lại một câu.
Không cần gã nói, bọn họ cũng sẽ quan sát, đặc biệt là nam số 3, trong lòng yên lặng kiên định ý tưởng này, cậu ta nhất định phải nhìn xem Tiểu Phạm làm như thế nào bằng cách không biết xấu hổ theo đuổi được mỹ nhân, nếu chiêu này hữu dụng, sau này cậu ta cũng muốn học một chút.
Những ngày kế tiếp, Tiểu Phạm trong mắt họ thật sự mở ra chiêu ‘ dính người ‘ đại pháp, mỗi ngày chỉ cần khi hai người cùng một chỗ, đôi mắt
Tiểu Phạm không hề rời khỏi người Tiểu Đường, tầm mắt nóng rực ngay cả cách màn hình bọn họ cũng có thể cảm nhận được, đừng nói đến Tiểu Đường.
Đúng là Lộ Lê cảm nhận được, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, cái tên này thật sự đúng là không hề che dấu suy nghĩ một chút nào, tuy có khả năng đang diễn, nhưng y cũng tin tưởng đây là suy nghĩ chân thật của Tần Vũ, nếu không phải chột dạ đuối lý, hơn nữa phải diễn kịch cho những người theo dõi xem, thật sự y chịu không nổi cái loại cảm giác ‘gấp gáp ‘ nhìn chằm chằm mình này của Tần Vũ.
Đại khái là đã ‘ bại lộ ‘, hành vi của Tần Vũ càng ngày càng quá mức, người trong phòng điều khiển may mắn được thưởng thức các loại chiêu thức ‘ ngẫu nhiên gặp được ‘ của hắn, có đôi khi còn lợi dụng thân phận bảo tiêu của Smith để tiếp cận y, dựa vào đụng chạm thân thể để sàm sỡ Lộ Lê.
Hành vi đáng khinh như vậy, hắn lại cố tình vác theo bản mặt vô cùng nghiêm túc đứng đắn, phảng phất như đang làm việc vô cùng nghiêm túc, quả nhiên là không biết xấu hổ tới cực điểm.
Diễn nửa tháng trời, lại lần nữa bị chặn đường ở WC, Lộ Lê rốt cuộc chịu không nổi nữa.
Theo ánh mắt nóng rực của người nào đó, y nhét cậu nhỏ trở về, kéo khóa quần lên, đối diện với đôi mắt sáng quắc của Tần Vũ, “Chúng ta nói chuyện đi.”
Phòng điều khiển không nhìn được hình ảnh, nhưng lại có thể nghe được âm thanh bên trong, dù sao WC cũng là nơi tương đối riêng tư, nếu trang bị theo dõi, chỉ sợ mấy ông già trong phòng nghiên cứu kia không muốn, nghe thấy Lộ Lê nói, mọi người lập tức lên tinh thần.
Nửa tháng nay nhìn cảnh Tiểu Phạm dùng mặt ngầu vây chặt Tiểu Đường, trừ nam số 3 còn hứng thú bừng bừng, những người còn lại đã từ bỏ, nghe nam số 3 nói rốt cuộc đã tiến vào chủ đề, mọi người mới vây lại đây.
Sau khi Tiểu Đường nói câu kia WC yên tĩnh trở lại, tuy nhiên ai cũng biết tính Tiểu Phạm là vậy, cho dù đang theo đuổi người ta, lời cũng ít đến mức không khoa học, một lát sau, thanh âm bất đắc dĩ của Tiểu Đường vang lên.
“Rốt cuộc thì anh muốn thế nào?”
Tiểu Phạm rốt cuộc có phản ứng với những lời này, nhưng hắn vẫn nói câu kia, “Muốn ngủ với em.”
Người trong phòng điều khiển thiếu chút nữa chửi tập thể, mẹ nó không đổi một câu khác được sao, đã nửa tháng còn chưa từ bỏ ý định, nếu cua được mỹ nhân bằng những lời này, vậy không phải là mỹ nhân nữa rồi, quả nhiên, bọn họ nghe được tiếng nghiến răng của mỹ nhân.
“Nói đến cùng anh chỉ muốn ngủ với tôi thôi đúng không?”