Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 240: Trở lại Tần Lộ tinh



Lộ Lê chớp chớp mắt, lại nhìn con sejina thể tích khổng lồ giống ngọn núi kia, hình như là không đựng vừa thật, không gian khấu bọn họ mang đến không lớn như vậy, cho dù cắt nó thành từng khối, cũng phải dùng rất nhiều không gian khấu, thu hoạch trêи đường, không gian khấu bọn họ mang đã dùng gần hết.

Tần Vũ không phải vì không nắm chắc giết chết con sejina này, mà là vì giết cũng không mang đi được, nếu những người khác biết nhất định sẽ phát khóc.

“Người anh em đằng ấy, hỗ trợ một tay được không, chờ khi giết được con sejina này, sẽ chia cho các anh một phần mười thế nào?” Có một chiếc tàu ngầm phát hiện bọn họ tồn tại, lập tức dụ dỗ mời bọn họ ra tay.

“Một phần mười, bọn họ cũng quá coi trọng bản thân rồi.” Lộ Lê không để bụng, tạm thời không nói những người này đã chống đỡ không được, con sejina kia còn đang sinh long hoạt hổ, cho dù bọn họ nguyện ý ra tay, dựa vào cái gì mà phải chia ra, còn chỉ cho một phần mười, xin người khác mà cũng nhỏ mọn như vậy.

Người kêu gọi kia thấy bọn họ thờ ơ, không hề có ý định ra tay, còn tưởng ngại một phần mười quá ít, ngoài miệng mắng một câu, nâng thù lao lên một phần năm, nghĩ thầm cái này đã  đủ nhiều rồi, nào ngờ người ta vẫn không có động tĩnh.

“Đm, đối phương không phải muốn một nửa chứ.”

“Tôi thấy không chỉ muốn một nửa đâu, bọn họ muốn ngồi xem rồi ngư ông đắc lợi, chờ khi chúng ta cùng sejina đánh đến mức lưỡng bại câu thương, chui ra chiếm của hời.” Một người khác lạnh mặt nói.

“Mẹ nó, dám kiếm lời từ chỗ bố à, bố cho chúng bay có đến mà không có về.” Henry sầm mặt.

Một người khác nói, “Thôi, trước hết đừng động vào bọn họ, bên này chúng ta sắp chịu không nổi rồi, xem ra chỉ có thể từ bỏ, đáng tiếc chúng ta đầu tư nhân lực cùng tài lực lớn như vậy, kết quả là vẫn mệt.”

Henry đảo mắt, đột nhiên nở nụ cười gian xảo, “Mệt cái gì mà mệt, tôi nghĩ đến một chủ ý tuyệt diệu, xem cái tàu lặn kia, bọn họ không phải muốn nhặt của hời sao, bố sẽ khiến cho bọn chúng dùng sức mà chiếm.”

“Anh muốn nói là dẫn sejina tới chỗ bọn họ à?” Đồng đội lập tức đoán được suy nghĩ của hắn ta.

“Không sai, bây giờ con sejina này đang phát cuồng, khó đối phó khó chơi, muốn rút lui an toàn, tất yếu phải có người dẫn dắt lực chú ý của nó, không phải là có sẵn đây rồi sao, cứ như vậy mà làm đi.” Henry đắc ý dào dạt.

“Được, tôi sẽ lập tức thông báo cho mọi người.” Đồng đội lập tức liên lạc với những người khác, nói cho họ biết kế hoạch.

Đám tàu ngầm đang bao vậy sejina lập tức nhanh chóng rút lui, tản ra bốn phía.

“Ái chà, bọn họ muốn dẫn sejina lại đây sao?” Lộ Lê phát hiện động tác của họ thay đổi, có hai chiếc tàu ngầm dẫn sejina về phía bọn họ.

Nếu con sejina này nhỏ một chút còn được, quá lớn bọn họ không chứa được, chỉ có thể từ bỏ, Lộ Lê vốn cũng không tính đứng xem bao lâu, không ngờ nhóm người này thiếu kiên nhẫn như vậy, lập tức điều khiển tàu lặn rời đi.

“Bọn họ chạy trốn rồi.”

“Đã muộn rồi, trực tiếp đuổi theo bọn họ, chúng ta còn muốn bọn họ hỗ trợ thu hút lực chú ý của sejina.” Henry đã mặc kệ hết thảy ích lợi, mạng sống mới là quan trọng nhất.

Nhưng rất nhanh họ đã phát hiện ý nghĩ của mình ngây thơ thế nào, vì họ căn bản không đuổi kịp đối phương.

“Khốn kiếp, bọn họ là ai vậy, vì sao tốc độ tàu lặn còn nhanh hơn chúng ta!” Henry thấy khoảng cách càng ngày càng xa, sejina lại còn đuổi theo bọn họ, tức giận đến mức chửi ầm lên.

Đồng bọn nuốt nước miếng, “Theo lý thuyết cho dù tàu lặn có khác biệt, cũng không lớn như vậy, xem ra tàu lặn của bọn họ có khả năng đã cải tiến.”

Chỉ có như vậy mới có thể giải thích đươc khác biệt tốc độ, có người sẽ cố ý cải tiến tàu lặn, khiến tính năng mỗi phương diện tăng mạnh, ví dụ như có người theo đuổi tốc độ, như vậy sẽ tăng mạnh tốc độ, có người thích công kϊƈɦ cường đại, sẽ cải tạo theo phương diện này.

Đuổi cũng đuổi không kịp, bọn họ đành phải từ bỏ, đành đi đến gần bờ biển, chỉ cần sejina không thể đi lên, nó sẽ từ bỏ việc đuổi theo.

Lần biển gào này giằng co mấy tiếng liền, nước biển bắt đầu xuống khỏi đảo nhỏ, nơi bị bao phủ lộ ra, có thêm rất nhiều sinh vật từ sâu trong lòng biển, đều là loại khá nhỏ.

Lính đánh thuê không có hứng thú lớn với những thứ này, dân địa phương lại hưng phấn chạy xuống cướp đoạt, phải biết rằng sinh vật biển sâu cũng không phải lúc nào cũng có thể bắt được, đây là những thứ tương đối hi hữu, cầm đi bán, giá trị sẽ cao hơn hải sản thường không ít.

Cùng lúc đó, những chiếc tàu ngầm lặn sâu xuống cũng liên tiếp lên bờ, có chiếc hoàn hảo không tổn hao gì, có cái rách tung toé, có chiếc thu hoạch phong phú, có cái không có thu hoạch gì, có người vui mừng, có người âu sầu.

Không bao lâu sau, tàu của Lộ Lê và Tần Vũ cũng lên bờ, hoàn hảo không tổn hao gì khiến những người gần đó phải nhìn qua một chút, dù sao cũng không phải chiếc duy nhất, nên họ nhanh chóng dời mắt đi, tiếp tục thảo luận thu hoạch lần này.

Đa số người vẫn có thu hoạch, chỉ cần không phải một lòng muốn hải thú biển sâu, hải thú khác cũng có giá trị không thấp.

Hai chiếc tàu ngầm của Henry rốt cuộc cũng thoát khỏi sejina về tới bờ, nguồn năng lượng đúng lúc cạn hết, khiến cho bọn họ hãi hùng khϊế͙p͙ vía, vì thoát khỏi sejina, bọn họ đi đường vòng rất nhiều, nếu giữa đường hết năng lượng, vậy chết chắc rồi.

Khi sejina rời đi còn không cam lòng nhìn qua hướng bọn họ.

“Nhìn xem, có phải cái tàu lặn kia hay không.” Đồng đội đột nhiên cảm thấy quen mắt.

Henry quay đầu vừa nhìn, sắc mặt trầm xuống, “Chính là nó.”

“Bọn họ chỉ có hai người, muốn ra tay không?”

Henry đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên nhìn thấy có người đi qua chỗ hai người họ, những người đó che dấu động tác, vẫn bị hắn thấy được, trong tay bọn chúng cất giấu súng hạt nhân, hắn đè lại bả vai đồng đội, “Từ từ đã.”

Khi mấy người kia cách Lộ Lê và Tần Vũ chỉ còn có 4, 5 mét, đột nhiên giơ súng trong tay lên, không nói hai lời liền nổ súng. Khoảng cách gần như vậy hẳn phải trúng, nhưng súng lại bắn trúng tàu lặn, kẻ tập kϊƈɦ còn đang muốn nổ súng tiếp, thì một người trong đó bị Tần Vũ túm lấy cổ, bẻ gãy, ném về phía ba kẻ tập kϊƈɦ khác.

Ba kẻ tập kϊƈɦ không ngờ tốc độ hắn nhanh như vậy, còn không kịp nổ súng lần nữa, một người đã bị thi thể đập trúng.

Lộ Lê vọt tới phía sau một kẻ khác, quét chân đá hắn ra.

Người thứ ba không may mắn như vậy, bị Tần Vũ đập một quyền lõm ngực vào, phun cả nội tạng ra.

Lộ Lê nhặt súng của bọn chúng lên, bắn một phát lên đùi một trong hai kẻ chưa chết, tiếng kêu thảm thiết cắt ngang qua hải đảo.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có âm thanh nước biển vỗ lên bờ cát.

Trực tiếp giết chóc như vậy bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy, trong dĩ vãng sau khi biển gầm kết thúc không phải chưa từng phát sinh cướp bóc, nhưng không ai dám động thủ giống như vậy.

“Ai phái các ngươi tới?” Súng của Lộ Lê chỉ vào một kẻ trong đó.

Hai người ngậm miệng, oán hận nhìn chằm chằm y.

Lộ Lê cũng không ép cung, trực tiếp nổ súng giữa mày một người, xuyên qua đầu, chết tươi.

Kẻ còn lại bỗng từ trêи mặt đất nhảy dựng lên nhào về phía y, rất có tư thế đồng quy vu tận, chỉ một quyền, đầu gã lập tức chuyển nhà.

Lộ Lê lần đầu tiên nhìn đến hình ảnh thi thể chia lìa gần như vậy, sửng sốt một chút mới hoàn hồn, ném súng trong tay xuống, “Như vậy còn không nói, xem ra đã được huấn luyện nghiêm khắc, không giống những kẻ theo dõi chúng ta lúc trước.”

“Ừm, là một sóng người khác.” Tần Vũ đáp.

“May mắn quá, may mắn chúng ta không lên.” đồng đội của Henry sắc mặt trắng bệch, làm người đứng xem, họ thấy rõ ràng, hai người tay không tấc sắt, lại không phí sức lực gì đã giết bốn người.

Sắc mặt Henry cũng tái nhợt, không khỏi thấy may mắn mình phát hiện từ trước, bằng không kết cục của bốn người kia chính là bọn họ.

Bên kia, cũng có người vì cảnh này mà kiêng kị.

“Thủ lĩnh, chúng ta còn lên không?” Thủ hạ nuốt nước miếng, cả người ướt đẫm, bọn họ cũng vừa từ đáy biển đi lên.

“Thôi, không hổ là người biến chủng mạnh nhất đế quốc Vinh Diệu, vốn dĩ cho rằng có thể nhân lúc loạn ra tay, chỉ bằng chúng ta quả nhiên vẫn không làm gì được đối phương, trước hết rời khỏi nơi này đi.” Gã đàn ông dẫn đầu thấy rõ hiện thực, không dám để thủ hạ của mình đi lên chịu chết.

Vì chuyện này, người biết Tần Vũ thu được một con sejina ban đầu muốn đi lên chia một ly canh, bây giờ lại chạy mất dép.

Trong lúc vô ý dọa lui rất nhiều phiền toái, Lộ Lê và Tần Vũ cũng không biết được, thu hồi tàu lặn xong cũng không dừng lại, trực tiếp đến chỗ chiến hạm đỗ, trở lại hải đảo lớn nhất lần đầu tiên đổ bộ kia.

Bổ sung xong năng lượng cho phi thuyền, bọn họ rời khỏi Khoa La tinh, đến địa điểm tiếp theo, thẳng đến khi tìm xong hết những nguyên liệu La Uẩn Hòa nói mới khởi hành về Tần Lộ tinh, tốn suốt hai tháng, mới gom đủ hết nguyên liệu.

Trong lúc đó bọn họ gặp được mấy lần tập kϊƈɦ, nhưng đều bị bọn họ hóa hiểm thành an, hơn nữa bắt được vài người của đối phương, không giết chết mấy kẻ này, mang theo bọn chúng cùng trở về.

Trở lại Tần Lộ tinh, nghênh đón bọn họ không phải Tần Sương, mà là Tần Ca.

“Sao em lại tới đây?” Lộ Lê nhìn thấy anh ta thì hơi ngạc nhiên, Tần Ca là bộ trưởng bộ tài chính, mỗi ngày bận rộn như vậy, sao có thể có thời gian nhàn hạ tới Tần Lộ tinh.

Tần Ca biết suy nghĩ của y, nhún vai, “Bộ trưởng tài chính cũng phải nghỉ chứ.”

“Cố chạy đến Tần Lộ tinh để nghỉ à?” Lộ Lê cũng không dễ lừa gạt như trong quá khứ, nếu anh ta không phải mang theo mục đích

tới, chẳng phải sống uổng phí hai đời.

“Được rồi, chị dâu anh minh, xác thật có chút việc, nghe nói các anh đi tìm nguyên liệu dung dịch cải tạo gen à, tìm sao rồi?” Tần Ca cũng biết không thể gạt được bọn họ, trực tiếp thừa nhận.

Lộ Lê biết ngay, “Rất thuận lợi, nhưng tốn hơi nhiều thời gian, thấy hơi nhớ ba đứa nhỏ.”

Nhắc tới việc này, Tần Ca thiếu chút nữa đã quên, ho nhẹ một tiếng, “Chị dâu à, có chuyện này chưa nói với anh, khi anh vừa đi, phụ thân đã mang đám Soái Soái đi, sau khi về anh có thể đón bọn nó trở về, nhưng Soái Soái có khả năng còn phải ở chỗ phụ thân một thời gian nữa.”

Nói xong nhìn thấy Lộ Lê hoàn toàn không ngạc nhiên.

“Anh cũng đoán được, vậy cứ để bọn nó ở trang viên đợi đi, có khả năng anh còn ở lại mấy ngày nữa mới trở về.”

Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, đi vào căn cứ thí nghiệm.

La Uẩn Hòa biết bọn họ đã về, nói cho Smith, Smith rất kϊƈɦ động, vì mấy loại nguyên liệu chủ yếu trong phòng thí nghiệm sớm đã không còn, tiến độ cũng bị trì hoãn.

Lộ Lê đưa hai mươi mấy cái không gian khấu cho bọn họ, bên trong tất cả đều là nguyên liệu, trong đó sejina và đại mã thú chiếm chỗ nhất, quá hai phần ba không gian khấu đều để đựng chúng nó.

Nhiều nguyên liệu như vậy, cũng vượt qua tính toán của La Uẩn Hòa, một đoạn thời gian dài kế tiếp, bọn họ không lo thiếu tài liệu nữa, may mà bây giờ đã tiến vào giai đoạn kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.