Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 244: Kẻ đứng phía sau



“Vì sao tôi không thể ở chỗ này?” Lộ Lê duỗi tay đẩy cửa ra, cửa đụng tới Tô Nhược Vũ che ở phía sau cửa, khiến cô ta lui ra phía sau một bước, cô ta lại mang bộ mặt không vui.

Tầm nhìn sắc bén của Lộ Lê đột nhiên dừng ở trêи mặt cô ta, “Đây là biểu tình gì, có cái gì bất mãn với tôi sao?”

“Thượng tướng phu nhân lo lắng nhiều rồi, tôi không có đâu, chỉ là vừa bị cửa chạm vào một chút, không thoải mái mà thôi.” Tô Nhược Vũ hoảng loạn trong nháy mắt sau đó không biết nghĩ đến cái gì, lại bình tĩnh lại, thong dong ứng đối.

“Cho nên cô đang trách cứ tôi đẩy cửa không cẩn thận đụng tới cô phải không?” Lộ Lê hỏi trắng ra.

Tô Nhược Vũ hiển nhiên chưa từng gặp được chủ nhân mẫn cảm lại trực tiếp như thế, bật thốt lên: “Đương nhiên là không phải.”

“Vậy cô chống cửa làm gì, tôi không thể đi vào à?” Lộ Lê cũng không thích hầu gái này, không biết cô ta lấy đâu ra tự tin, hay là được người ta sai khiến.

Nhắc tới đến việc này, Tô Nhược Vũ tự tin càng nhiều, ưỡn ngực nói, “Phu nhân đã phân phó qua, bất cứ kẻ nào đều không thể đi vào quấy rầy tiểu thiếu gia huấn luyện.”

“Ồ, ngay cả tôi là cha cũng không được à?” Lộ Lê hỏi lại.

Ngữ khí y quá bình tĩnh, trong lòng Tô Nhược Vũ có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đã có nguyên soái phu nhân chống lưng, cô ta căng da đầu nói, “Vâng.”

Lộ Lê nói, “Vậy nếu tôi nhất định phải đi vào thì sao?”

Tô Nhược Vũ há miệng thở dốc, nói không ra lời.

“Làm sao vậy, phát sinh chuyện gì?” Tiếng Tần phu nhân từ bên trong truyền ra.

Tròng mắt Tô Nhược Vũ xoay qua xoay lại, lớn tiếng nói: “Thưa phu nhân, có người muốn vào quấy rầy tiểu thiếu gia.”

Nghe những lời này, sắc mặt Lộ Lê hơi trầm xuống, một đứa hầu gái cũng dám giở trò trước mặt y, y cho rằng sẽ nghe thấy Tần phu nhân bảo hầu gái đuổi mình đi.

“Ai muốn vào vậy.” Không ngờ bà tự mình đi ra, khi tiến vào trong tầm mắt hai bên, lập tức kinh ngạc, “Lộ Lê à, sao con lại tới đây?”

“Con tới đón mấy đứa nhỏ.” Lộ Lê đáp đúng sự thật.

Tần phu nhân khựng lại một chút, chưa nói gì, bà đón mấy đứa bé đến nơi này đã hơn ba tháng, trong lòng bà rất rõ ràng, sau khi Lộ Lê trở về chắc chắn sẽ đến đón người đi, Tần nguyên soái nhiều lần chuẩn bị tâm lý cho bà, cho nên cho dù trong lòng không muốn tách ra với mấy đứa cháu, bà cũng không nói cái gì, “Ừ, ta biết rồi.”

Lộ Lê biết Tần phu nhân nói như vậy là không tính ngăn cản, quay đầu cười như có như không nói với Tô Nhược Vũ: “Bây giờ tôi có thể đi vào được chưa?”

Tô Nhược Vũ đứng thẳng bất an, biểu tình không được tự nhiên.

“Cái gì mà có thể đi vào hay không?” Tần phu nhân nghe y nói, không hiểu lắm.

“Là thế này……”

“Không có gì đâu, thưa phu nhân.” Tô  Nhược Vũ ngắt lời Lộ Lê, ý muốn bỏ qua cái đề tài này.

Lộ Lê cũng không như mong muốn của cô ta, y rất có ý kiến với hầu gái này, cho dù cô ta là hầu gái Tần phu nhân tương đối tín nhiệm, y cũng không muốn để cô ta có cơ hội gây tai họa cho Soái Soái, dù sao sau đó Soái Soái vẫn còn ở trang viên một thời gian.

Một hầu gái ngay cả chủ nhân cũng không coi ra gì, ỷ vào tín nhiệm của Tần phu nhân, ai biết cô ta có thể âm thầm ngược đãi Soái Soái của y hay không, hơn nữa y cũng muốn nhìn một chút xem thái độ Tần phu nhân hiện giờ như thế nào.

“Là thế này, thưa mẫu thân, con cùng Khả Khả muốn vào gặp Oa Oa, cô ta che ở cửa không cho vào, dù sao con cũng là cha của Oa Oa, cô ta nói là ý của ngài.”

Tần phu nhân sửng sốt một chút, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Tô Nhược Vũ, “Cô thật sự nói như vậy à?”

Tô Nhược Vũ hoảng hốt không chịu nổi, liên tục xua tay, “Không phải, tôi không hề nói như vậy.”

Lộ Lê nói, “Ý của cô là tôi đang nói dối?”

Tô Nhược Vũ không trả lời, cắn răng, nhu nhược đáng thương, cẩn thận nhìn Lộ Lê liếc một cái, giống như chịu áp lực của y không dám nói ra vậy.

Nếu là Tần phu nhân trước đây, đã thuận theo ý cô ta dạy dỗ Lộ Lê, nhưng đã trải qua những việc đó, vẫn cảm thấy mất mặt, nhưng tâm lý đã được khai thông, ứ đọng trong lòng cũng đã tan.

Sống trong nhung lụa nhiều năm, thời tuổi trẻ bà tốt xấu gì cũng trải qua những việc cùng loại, sao không nhìn ra ý tưởng của Tô Nhược Vũ, sắc mặt lập tức lạnh xuống, nội tâm đồng thời hơi hoảng loạn, nhưng bà không biểu hiện ra ngoài.

“Đi tìm quản gia tính tiền tiền lương, về sau cô không cần đến đây nữa.” Tần phu nhân lạnh mặt nói.

“Phu nhân.” Tô Nhược Vũ khϊế͙p͙ sợ ngẩng đầu, trong mắt còn có một chút kinh ngạc, vì sao, phản ứng của Tần phu nhân và việc cô ta nghe nói hoàn toàn không giống nhau, bà không phải rất chán ghét Lộ Lê sao.

Tần phu nhân lạnh lùng liếc cô ta, “Ta không thích kẻ nói dối, càng không thích người dưới không coi chủ nhân ra gì, nhân lúc ta chưa phát hỏa, tự mình đi đi.”

Tô Nhược Vũ quỳ trêи mặt đất ầm một tiếng, “Thưa phu nhân, xin ngài đừng đuổi tôi đi, tôi biết sai rồi, cầu xin ngài, nhà tôi trêи còn có bà cố nội hơn một trăm tuổi, dưới có trẻ con ba tuổi, cả nhà đều trông cậy vào công việc của tôi nuôi sống, nếu không có công việc này, một nhà chúng tôi đều không sống được nữa.”

Lời này sao nghe quen tai như vậy, Lộ Lê thầm nghĩ.

“Cơ hội ta đã đã cho cô, là chính cô không quý trọng.” Tần phu nhân nghĩ đến nguyên nhân lúc trước tuyển cô ta vào, trái tim cứng rắn trong nháy mắt buông lỏng, nhưng khi bà nhìn Lộ Lê, lại cứng rắn lên.

“Phu nhân, tôi biết sai rồi, về sau tôi không dám nữa.” Tô Nhược Vũ chú ý tới ánh mắt Tần phu nhân nhìn về phía Lộ Lê, tức khắc hiểu rõ người chân chính quyết định cô ta đi hay ở là y, xoay người ôm chân y, “Thượng tướng phu nhân, tôi biết là tôi làm sai rồi, tôi không nên nói dối, không nên ngăn cản ngài đi vào gặp thiếu gia, xin ngài giúp đỡ, đừng để phu nhân đuổi tôi đi, tôi dập đầu với ngài có được không?”

Dứt lời cô ta liền dùng lực ngẩng đầu lên rồi hạ xuống, trán va chạm mặt đất, phát ra thanh âm rầm rầm.

Tần phu nhân nhìn đến mềm lòng.

Lộ Lê nhìn rõ, gương mặt lạnh nhạt không hề buông lỏng, thanh âm vô tình như cũ, “Không cần phải nói, cho dù cô có dập đầu một trăm lần, tôi cũng sẽ không đáp ứng.”

Tiếng dập đầu tức khắc ngừng lại, Tô Nhược Vũ quỳ rạp trêи mặt đất không ngồi dậy, ở nơi bọn họ nhìn không tới, mặt cô ta dần dần vặn vẹo, gân xanh trêи mu bàn tay vì dùng sức quá độ mà nổi lên, chỉ một lát đã biến mất, ngẩng đầu lên mặt ngập nước mắt, nhìn về phía Tần phu nhân, “Phu nhân……”

“Lộ Lê à……” Tần phu nhân than nhẹ một tiếng.

Lộ Lê biết bà muốn nói cái gì, giơ lên tay ngăn cản, “Thưa mẫu thân, con biết người muốn nói cái gì, chuyện này nghe con nói đi, con không muốn để một kẻ dưới bằng mặt không bằng lòng lưu lại trang viên, cô ta có thể bất kính với con, sau này sẽ có khả năng đối xử không tốt với Soái Soái.”

Tần phu nhân trợn to mắt, nhìn về phía Tô Nhược Vũ gào khóc nói cô ta không có khả năng sẽ đối xử không tốt với đại thiếu gia, tuy bà cũng cảm thấy hẳn không có khả năng, nhưng nhỡ làm sao, bà cũng không dám lấy cháu trai ra đánh cược, cuối cùng đồng ý, “Cô đi đi.”

Tiếng Tô Nhược Vũ kêu khóc lập tức ngừng lại, sao cũng không thể ngờ, tốn thời gian lâu như vậy, thật vất vả mới trở thành hầu gái Tần phu nhân tín nhiệm nhất, vậy mà chỉ vì Lộ Lê mới gặp qua vài lần mà thất bại trong gang tấc, biết cầu xin như thế nào cũng không dùng được, cô ta liền đi thu dọn đồ đạc.

“Vị trung tá này xưng hô như thế nào vậy?” Lộ Lê đi vào sân, tìm được vị quân nhân canh giữ ở gần Soái Soái, biết ông ta nhất định là do Tần nguyên soái phái tới bảo hộ ba đứa nhỏ.

“Tôi họ Tống.” Đường đường là trung tá lại bị phái tới bảo hộ ba đứa trẻ con, nhưng trung tá Tống lại không biểu lộ không kiên nhẫn chút nào.

Lộ Lê cân nhắc mở miệng, “Trung tá Tống, tôi có chuyện muốn phiền ngài một chút, đợi lát nữa có hầu gái tên Tô Nhược Vũ phải rời khỏi trang viên, nhờ ngài tìm người đi theo cô ta, tôi hoài nghi cô ta tới trang viên với mục đích không đơn giản.”

Tô Nhược Vũ không giống gián điệp chuyên nghiệp, Lộ Lê quan sát cô ta cẩn thận, rất nhiều suy nghĩ của cô ta bị bại lộ ra ngoài, ban đầu không để việc này ở trong lòng, cũng không thể không hoài nghi cô ta có phải có mục đích gì hay không.

Trung tá Tống vừa nghe lời này đã không dám không coi trọng, “Thượng tướng phu nhân yên tâm, tôi lập tức tìm người theo dõi cô ta.”

Tô Nhược Vũ mang theo hành lý rời khỏi trang viên, không hề phát hiện phía sau có người theo dõi, khóc lóc đi một đoạn đường, cô ta không diễn kịch nữa, hùng hùng hổ hổ, một lúc thì mắng Lộ Lê, một lúc lại mắng Tần phu nhân, khuôn mặt thanh tú khi thì vặn vẹo, khi thì ác độc, có khi còn lầm bầm lầu bầu nói cái gì thất bại, lấy không được tiền linh tinh.

Người theo dõi cô ta ghi lại cảnh này, gửi đến máy truyền tin của trung tá Tống.

Trung tá Tống vừa thấy là biết quả nhiên có vấn đề, không khỏi kinh hãi, Tô Nhược Vũ này tới trang viên đã một năm, được Tần phu nhân tín nhiệm, dường như không có ai hoài nghi cô ta, may mà thượng tướng phu nhân phát hiện cô ta không thích hợp, nếu không đợi cô ta hành động mới phát hiện, có khả năng sẽ không còn kịp nữa.

Lộ Lê cũng nhìn thấy video, nhưng y và trung tá Tống có góc nhìn không giống nhau, y cảm thấy mục tiêu của Tô Nhược Vũ hẳn không phải ba đứa Soái Soái, vì bọn nó cũng không ở trang viên lâu, lần này qua cũng vì y đột nhiên có việc rời đi, mà Tô Nhược Vũ tới từ một năm trước.

Trung tá Tống gửi video cho Tần nguyên soái, còn nói rõ tình huống.

Tần nguyên soái không ngờ trang viên lại có người có giấu âm mưu trà trộn vào, lại còn là hầu gái, khuôn mặt uy nghiêm tối sầm lại, lập tức bảo trung tá Tống điều tra hết người trong trang viên một lần, có bất cứ điểm đáng ngờ gì đều không thể buông tha.

Bởi vì không rõ tình huống, ban đầu Lộ Lê

muốn để cho Soái Soái tiếp tục ở lại trang viên, nhưng đã xảy ra việc thế này, y quyết định mang ba đứa về trước. Tần nguyên soái không ngăn cản, ở dưới mí mắt của ông phát sinh chuyện này, ông cũng mất mặt.

Tần phu nhân vốn định giữ bọn họ lại ăn cơm chiều cũng không hé răng.

Tần Vũ đã nghe nói việc ở trang viên, trở về sớm, “Sắp tới đừng đến trang viên nữa, anh sẽ phái người điều tra.”

“Không cần đâu, phụ thân đã phái trung tá Tống điều tra chuyện này, chắc sẽ nhanh có kết quả thôi, việc quân đoàn I thế nào rồi?” Lộ Lê nói sang chuyện khác.

Tần Vũ không chấp nhất vấn đề này, trả lời: “Ngày mai không cần đến quân đoàn I nữa.”

“Nói như vậy kế tiếp anh có thể ở nhà cùng em với con rồi?” Lộ Lê đột nhiên cảm thấy Tần Vũ không cần bận việc, cũng khá tốt, Tần Vũ ừ một tiếng.

Lộ Lê lại hỏi: “Vậy anh tính toán ở nhà nghỉ ngơi bao lâu, sắp tới Soái Soái không đến trang viên, em thấy mấy tháng ở trang viên nó huấn luyện khá tốt, anh an bài cho nó một chút.”

Tần Vũ: “Xem tình huống thế nào, anh sẽ an bài.”

“Xem tình huống gì vậy?”

“Sắp tới là mùa Trùng thú.”

Lộ Lê suy nghĩ một chút, năm vừa rồi đều là quân đoàn I phụ trách việc này, quốc vương phái người tiếp quản quân đoàn I, không biết sẽ làm như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.