Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 293: Tâm tư của Justin



Trêи đường đến chỗ ở của Justin, hai bên liên hệ tên họ, Justin rốt cuộc cũng biết được tên Tần Sương.

Tần Sương cũng biết anh ta là ông chủ của một trong ba đại thế lực ở hành tinh Chiago, thánh hội, thật ra chính là thủ lĩnh, chẳng qua thủ hạ đều gọi là ông chủ.

Chỗ ở của Justin là một tòa lâu đài vàng son rực rỡ, đứng lặng ở trêи hành tinh Chiago đặc biệt dễ thấy.

Anh ta nói có rất nhiều phòng trống không phải khiêm tốn, bên trong phỏng chừng có mấy chục căn phòng cho khách.

“Cậu ngồi đây một lát, tôi đi lấy đồ xử lý miệng vết thương cho cậu.” Justin nói xong bảo Daley và Marina cùng anh ta đi ra ngoài, tới cửa, nhìn Tần Sương bên trong, nói với hai người: “Hai người đi về trước đi.”

“Ông chủ, người này có địa vị gì chúng ta còn chưa xác định, sao có thể tùy tiện ở chung với hắn, nhỡ hắn do thế lực khác phái tới thì sao, tôi lo hắn sẽ gây bất lợi cho ngài.” Daley còn chưa nói lời nào, Marina đã vội vội vàng vàng mở miệng.

“Cậu ta không phải vậy.” Ngữ khí Justin chắc chắn, vẻ mặt thong dong, “Thực lực của cậu ta dường như tương đương với Thạch Ảnh, nhân vật như vậy nếu là người thế lực khác, chúng ta không thể không thu được một chút tin tức nào.”

“Ông chủ nói không sai, cậu ta không giống người hành tinh Chiago, trêи người có cảm giác chính trực mạnh mẽ, có chút không hợp với nơi này của chúng ta.” Daley nhìn ra được tâm tư của ông chủ, bèn phụ họa một câu.

“Daley, nhiệm vụ của chúng ta là bảo đảm an toàn của ông chủ, bất luận nguy hiểm gì cũng phải xác định 100%, chứ không phải hoài nghi.” Marina bất mãn trừng mắt nhìn Daley.

“Tôi chỉ là việc nào ra việc đó.” Daley nói.

Marina nói không thay đổi được chủ ý của Justin, vẻ mặt của anh ta biến thành cười như có như không, Marina bèn câm miệng.

“Để cậu đợi lâu.” Justin xách theo một cái rương trở về.

“Tôi hiểu.” Tần Sương bắt chéo chân, giống như biết nguyên nhân anh ta trở về muộn vậy.

Ánh mắt xanh lam của Justin tựa như thực thể lưu luyến một vòng trêи người cậu ta, lấy đồ trong rương ra, đồ đạc đầy đủ hết, hình như là nguyên bộ trị liệu, chú ý tới ánh mắt tò mò của Tần Sương, “Ở hành tinh Chiago bị thương là chuyện thường, mỗi người đều sẽ trang bị một bộ máy trị liệu, trước hết tôi cắt quần áo trêи vai và tay đi, như vậy mới dễ trị liệu.”

Tần Sương không có dị nghị, nói thật đúng là hơi đau, để cậu ta cởi, chắc cũng không nổi.

Justin cầm kéo, dưới ánh mắt cảnh giác của Tần Sương cắt hết phần vải thấm máu.

Máu trêи miệng vết thương đã gần như khô lại, dính vào vải, động tác này khiến máu lại chảy ra, vẻ mặt Tần Sương hơi vặn vẹo một chút.

Xung quanh miệng vết thương bị chùm sáng hạt nhân xuyên qua cháy đen một mảnh, máu thịt hỗn độn, nhìn hơi dọa người.

“Thịt đã cháy này phải cạo đi, bằng không miệng vết thương sẽ không dễ dàng tốt lên.” Ánh mắt Justin âm trầm, như bị thương là chính anh ta.

“Vậy cạo đi.” Tần Sương cũng không phải lần đầu tiên gặp được tình huống này, tùy ý nói.

“Tôi chuẩn bị gây tê cho miệng vết thương, bằng không sẽ rất đau.” Justin nói.

Tần Sương ồ một tiếng, “Chỗ này của anh còn có gây tê à.”

Thật đúng là nguyên bộ, cậu ta đã chuẩn bị tâm lý hoàn toàn không được gây tê.

Justin chuẩn bị kim tiêm, trước khi tiêm vào, đột nhiên cười nói, “Cần kiểm tra thuốc gây tê không?”

“Không cần.” Tần Sương nói không chút do dự.

“Đây là tín nhiệm tôi sao?” Ánh sáng trong mắt Justin lại sáng ngời thêm một chút.

“Không, tôi đã gửi tin nhắn cho anh cả chị dâu, nếu ngày mai tôi không đến tập hợp với họ, bọn họ sẽ tìm tới đây, đến lúc đó anh nhất định sẽ phải chết.” Tần Sương cười với anh ta.

Justin lập tức biết cậu ta đã gửi tin khi nào, nghe được càng muốn cười, “Không tồi, rất cảnh giác.”

Tần Sương trợn trắng mắt, “Đây không phải rất bình thường sao, chẳng lẽ anh còn trông cậy tôi tín nhiệm người xa lạ như anh à.”

“Hiện tại là vậy, về sau sẽ không phải.” Justin tự tin nói.

Tần Sương không phản bác, nếu người này đáng giá kết giao bằng hữu, có quan hệ tốt với anh ta cũng không tồi, anh ta là rắn độc trêи Bạch Ải Tinh Hệ, đồ chị dâu muốn tìm chắc chắn anh ta sẽ tìm dễ dàng hơn.

Khi hai người nói chuyện, Justin đã tiêm thuốc gây tê lên miệng vết thương, đau đớn chậm rãi biến mất.

Găng tay trắng của Justin nhanh chóng bị máu nhiễm đỏ, dứt khoát cởi găng tay ra giúp cậu ta xử lý miệng vết thương, dùng máy trị liệu cầm máu, bôi thuốc băng bó “Không tệ đâu, tay nghề của anh rất chuyên nghiệp, giống như bác sĩ chân chính vậy.” Tần Sương cúi đầu nhìn miệng vết thương trêи bả vai, băng vải bọc thật sự rất vững chắc, so với cậu ta khá hơn nhiều, giống như La Uẩn Hòa vậy.

“Cảm ơn đã khích lệ.” Justin dọn dẹp đồ đạc vào, “Cậu cởi hết quần áo trêи người ra đi, có quần áo không?”

“Có chứ, ra bên ngoài sao có thể không mang theo một hai bộ quần áo, có phòng tắm không, tôi tắm rửa một chút.” Tần Sương đứng lên cởi phần còn lại của áo ra, lộ ra nửa người trêи gầy nhưng rắn chắc, cơ bắp hơi mỏng bao trùm, mỗi một khối cơ đều ẩn chứa sức mạnh cường đại, rồi lại không thể hiện ra quá mức.

Ở nơi cậu ta không nhìn thấy, ánh mắt thâm thúy của Justin quan sát thân thể cậu ta, ánh mắt xanh lam gợn lên sóng gió mãnh liệt, khi Tần Sương quay đầu lại biến mất trong giây lát, “Miệng vết thương của cậu không thể đụng vào nước.”

“Tôi chỉ lau chùi một chút thôi.” Tần Sương nói.

Justin dẫn cậu ta phòng tắm, xả nước vào bồn, “Cẩn thận một chút, tôi ở bên ngoài chờ cậu.” Lúc đi ra ngoài thuận tay giúp cậu ta đóng cửa lại.

Tần Sương xác định cửa đóng lại rồi mới cởi quần ra, một tay hoàn toàn không có vấn đề, các loại huấn luyện ở quân đoàn I, ngay cả huấn luyện một tay cũng có.

Cậu ta thích nước, trực tiếp ngồi vào bồn tắm, chỉ cần cẩn thận tránh đi vết thương trêи bả vai, ngoài miệng nói lau một chút, cuối cùng vẫn ngâm mình trong nước tắm.

Ở nơi Tần Sương hoàn toàn không chú ý tới, toàn bộ mặt tường nhà tắm đã biến thành trong suốt, người bên ngoài có thể thấy rõ ràng tình huống bên trong.

Justin ngồi ở mép giường, đôi mắt chưa hề dời khỏi người Tần Sương, giữa hai chân nhanh chóng sưng to bằng tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được, ngực phập phồng kịch liệt, hô hấp dần dần nặng lên, đôi mắt xanh thẳm phủ lên một tầng sương mù. Khi Tần Sương tắm xong đứng lên mặc quần áo, lúc sắp đi ra, anh ta rời khỏi phòng ngủ.

Tần Sương ra ngoài không nhìn thấy ai, trong lòng không để bụng, mang đầu tóc hơi ướt đi ra ngoài tìm người, ở phòng khách nhìn thấy Justin, bèn đi qua, “Tôi tắm xong rồi, cảm ơn nha.”

Justin quay đầu lại, ánh mắt dừng ở nửa người trêи trần trụi, “Sao không mặc áo trêи, buổi tối ở hành tinh Chiago rất lạnh.”

“Tôi quên mang áo sơmi rồi, áo khoác cũng không mang.” Tần Sương nhún vai theo thói quen, không cẩn thận đụng đến miệng vết thương, máu từ băng vải chảy ra, may mà thuốc gây tê còn chưa hết tác dụng.

“Tôi có vài cái áo chưa mặc bao giờ, để tôi đi lấy cho cậu.” Justin nói rồi đứng lên.

Tần Sương muốn cự tuyệt, anh ta đã đi rồi.

Justin cầm một kiện áo khoác xuống, “Có hơi to, mặc tạm đi, tôi giúp cậu.”

“Không cần, để tôi tự mặc.” Tần Sương tưởng tượng đến hình ảnh anh ta nói thấy lạnh cả người.

Tuy bả vai bị thương, nhưng động tác vẫn tương đối nhanh nhẹn, nhanh chóng mặc xong, chỉ là quần áo xác thật hơi lớn.

“Khung xương của anh cũng quá lớn rồi, không khác anh cả tôi lắm.” Tần Sương cảm giác mình mặc rộng thùng thình, cậu ta cũng muốn cao lớn như bọn họ, nề hà hiện tại đã là cực hạn.

“Cậu và anh cả chị dâu cậu lần đầu tiên tới hành tinh Chiago sao, sao lại tách bọn họ ra, có khó khăn gì, nói không chừng tôi có thể giúp các cậu.” Justin hỏi.

“Tốt bụng như vậy, tôi rất khó mà không nghi ngờ anh có phải có mưu đồ gì hay không đó.” Tần Sương liếc mắt nhìn anh ta, cậu ta cũng không phải là kẻ ngu ngốc, sẽ không vì anh ta giúp mình mà tin tưởng vô điều kiện, cái này và có thiện cảm là hai việc khác nhau.

Justin mỉm cười thong dong bình tĩnh, vẻ mặt không quẫn bách chút nào, “Muốn kết giao bằng hữu với cậu có tính là có mưu đồ hay không?”

Tần Sương hồ nghi quan sát đánh giá anh ta, sau đó thả uy hϊế͙p͙ ra, “Tốt nhất là như vậy, bằng không cho dù anh là thủ lĩnh thánh hội, tôi cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho anh đâu.”

Justin nhấp môi cười, thầm nghĩ, thật ra anh ta hy vọng Tần Sương đừng buông tha cho mình thì tốt.

“Tôi tin anh là người thông minh, hẳn là biết mục đích chân chính khi tôi tham gia trò chơi ngắm bắn.” Tần Sương nói.

“Cậu ám chỉ vé vào cửa phải không?” Justin quả nhiên một lời trúng đích, đây căn bản là thứ chẳng cần đoán.

“Ừm, chúng tôi muốn lấy vé vào cửa của hội giao dịch lớn nhất trêи tháp Chiago kia, nghe nói đó là do các anh phát.” Tần Sương xoay chuyển ánh mắt.

Hai chân Justin giao nhau, thích thú nói: “Đúng vậy, năm nay đúng lúc thánh hội phụ trách hội giao dịch trêи tháp cao, nếu cậu muốn, tôi có thể cho các cậu một tấm, các cậu đúng lúc có ba người nhỉ.”

Tần Sương cảm thấy quá thuận lợi, “Anh chịu cho thật à?”

Justin bật cười, “Một tấm vé vào cửa mà thôi, vì sao lại không, như vậy chúng ta đã là bạn bè rồi đúng không?”

“Đương nhiên, anh đúng là người tốt, tôi thích người sảng kɧօáϊ như vậy.” Tần Sương cười ha hả, duỗi tay chụp vai anh ta một cái, kết quả đúng lúc thuốc gây tê mất đi hiệu lực, chạm đến miệng vết thương, đau đến mức cậu ta kêu toáng lên.

Theo bản năng Justin muốn xốc áo khoác trêи người cậu ta lên để xem bả vai, tay đột nhiên bị Tần Sương đánh bay.

“Anh muốn làm gì vậy!”

Justin sửng sốt, dường như không rõ, “Giúp cậu xem miệng vết thương, vừa rồi cậu cử động mạnh, tôi lo lắng miệng vết thương lại chảy máu.”

Tần Sương mới biết mình trách oan người ta, ừ một tiếng, tự mình nhìn một chút, “Đúng là chảy máu rồi.”

Băng vải trước sau đỏ máu, có vẻ chảy không ít máu.

“Để tôi giúp cậu băng bó một lần nữa.” Justin thấy được, thở dài một tiếng.

Tần Sương gãi gãi đầu, “Được rồi, phiền anh quá.”

“Việc nhỏ thôi, nhưng lần sau đừng cử động mạnh, cho dù tố chất thân thể cậu tốt, cũng không chịu nổi lăn lộn như vậy.” Justin dặn dò.

Tần Sương cảm thấy bằng hữu mới này giống như bảo mẫu, nhưng người ta cũng vì tốt cho cậu, nên rốt cuộc không nói ra.

Chờ khi Justin giúp cậu ta băng bó một lần nữa, Tần Sương lập tức nhắn tin cho anh cả chị dâu, nói cho bọn họ biết mình vừa kết bạn, là thủ lĩnh thánh hội, đối phương nguyện ý cho bọn họ một tấm vé vào cửa tháp cao vô điều kiện, có thể không cần đi lấy hai chiếc vé vào cửa còn lại nữa.

“Kỳ quái, sao không trả lời nhỉ, ngủ nhanh như vậy à?” Tần Sương đợi tới mười phút cũng không nhận được câu trả lời, buồn bực không thôi.

“Làm sao vậy?” Justin thấy cậu ta cau mày.

“Không, không phải việc lớn gì.” Tần Sương thu hồi máy truyền tin, trong lòng cũng không lo lắng chút nào, có anh cả ở đó, xảy ra chuyện mới là kỳ tích.

Justin thấy cậu ta không muốn nói, cũng không hỏi tiếp, đứng dậy nói: “Tôi mang cậu đến phòng cho khách nhé.”

“Được, phiền anh rồi.” Tần Sương đứng lên, đi theo anh ta lên lầu.

Bên kia, trong một căn phòng không tính là xa hoa nhưng rất sạch sẽ, trêи giường rộng hai mét có hai tấm thân thể trần trụi đang dây dưa bên nhau, chiếc giường không rắn chắc lắm đang phát ra tiết tấu ê a.

“Tần, Tần Sương gửi tin nhắn cho em…… Muộn thế này có khả năng có chuyện quan trọng……” Mặt Lộ Lê đỏ bừng ghé trêи giường, kɧօáϊ cảm không ngừng nảy lên, nói chuyện cũng đứt quãng.

Tần Vũ trầm mặc không nói, vùi đầu làm chăm chỉ, dường như đây mới là chính sự.

Lộ Lê không có biện pháp nào, y tương đối sợ Tần Sương xảy ra chuyện, chỉ đành phân tâm nhìn xuống máy truyền tin, đôi mắt vừa mới nhìn lên trêи một cái, máy truyền tin đã bị tháo ra ném xuống.

“Từ từ…… A……” Cả người Lộ Lê bị Tần Vũ bế lên ngồi trêи người hắn, từng phát từng phát nghiêm trọng, có vẻ không chơi hư y sẽ không bỏ qua, bị làm đến mức đó thần chí y vẫn trở về một chút, “Em lo……”

“Nó không có việc gì.” Tiếng khàn khàn của Tần Vũ tràn ngập ɖu͙ƈ vọng, hắn nhìn vào tin nhắn.

“Thật, thật sao?” Phía sau lưng Lộ Lê dựa vào lồng ngực nóng đến cực điểm của hắn, thở phì phò.

Tần Vũ không đáp, chui đầu vào cổ y.

Lộ Lê biết Tần Vũ sẽ không nói dối trêи việc thế này, Tần Sương chắc chắn không có việc gì, lập tức buông bỏ toàn bộ lo lắng, lại không biết nỗi lo chân chính giờ mới bắt đầu.

Lộ Lê cho rằng cũng chỉ làm một lần, dù sao ngày mai còn phải đi lấy tấm vé vào cửa thứ tư, không ngờ Tần Vũ như nghiện không dứt, làm đến nửa đêm cũng chưa dừng lại, rốt cuộc đến khi hắn làm đến lần thứ ba, y chống ngực hắn lại.

“Đủ rồi, ngày mai không phải chúng ta còn phải đến nơi đó sao……” Thanh âm khàn đến kỳ cục.

“Tần Sương nói nó có biện pháp lấy được vé vào cửa còn lại.” Tần Vũ yên lặng kéo tay y ra, nói cho y nội dung tin nhắn, rồi lại lần nữa xông vào.

Lộ Lê rêи rỉ một tiếng, Tần Sương có năng lực như vậy từ khi nào, còn chưa kịp nghĩ lại, đã bị kéo vào đại dương ɖu͙ƈ vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.