Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 20



Giang Trạm đối với "Thích cậu" của Bách Thiên Hành đã có miễn dịch.

Hết cách rồi, năm đó đã nghe quá nhiều.

Khi ấy hai người còn học cấp ba, thường xuyên tụm lại một chỗ với nhau nói mấy lời nhảm nhí vô bổ.

Lời Bách Thiên Hành nói ra lại càng ba lăng nhăng, y nói cái gì cũng không thể coi là thật được.

Giang Trạm hỏi y: Thích con vật gì?

Bách Thiên Hành: Thích cậu.

Hỏi y: súp nồi sành hay là cơm lá sen?

Bách Thiên Hành: Cậu.

Hỏi y: Thích kiểu con gái lạnh lùng kiêu ngạo một chút hay là mềm mại đáng yêu.

Bách Thiên Hành: Thích cậu.

Mỗi lần như vậy, Giang Trạm đều không nói nên lời: "Ài, cậu có thể nói chuyện đàng hoàng không hả."

Bách Thiên Hành hỏi vặn lại: "Tôi nói không phải tiếng người sao?"

Giang Trạm: "Cậu có chắc là tiếng người không? Hỏi cậu cái gì cậu cũng đều thích tôi."

Bách Thiên Hành cà lơ phất phơ: ""Thích cậu" cậu còn không vừa lòng à?"

Giang Trạm: "Vì sao tôi phải vừa lòng? Anh hai à, cậu thích tôi, nhưng tôi không thích cậu, được không? Tôi thích em gái đáng yêu mềm mại!"

Bách Thiên Hành khẽ cười chế giễu.

Có kiểu tiền án như vậy rồi, câu "Thích cậu" của Bách Thiên Hành trong tai Giang Trạm hoàn toàn không phải lời gì đứng đắn.

Hơn nữa hai người họ đã lâu không gặp lại, hôm nay mới chính thức "Nhận người thân", Giang Trạm liền nghĩ Bách Thiên Hành cố ý nói như vậy bắt chước lại hồi đó, lại đùa giỡn với hắn.

Giang Trạm: Hiểu rồi, đây là tình hữu nghị và cách trêu ghẹo giữa trai thẳng với nhau, cái gì cũng nói, chay mặn không chừa.

Giang Trạm còn nhớ năm đó lúc mình vẫn thẳng, có một lần thậm chí còn ôm cái trán Bách Thiên Hành cắn một ngụm.

Đương nhiên, đây chỉ là năm đó thôi, bây giờ sẽ không.

Giang Trạm nghĩ Bách Thiên Hành lấy từ khóa hotsearch để đùa giỡn mình, không đặt nặng vấn đề, tiếp tục ăn bữa sáng.

Không bao lâu sau, một đám con trai tiến vào trong căn tin, chen chúc trước cửa sổ gọi cơm.

Người càng nhiều, Giang Trạm và Bách Thiên Hành liền không thể tán gẫu tự nhiên được.

Giang Trạm ăn xong bữa sáng rất nhanh, chém gió với Bách Thiên Hành đề tài cuối cùng: "Tôi chưa nói cho ê-kip chương trình biết tụi mình quen nhau đâu, cậu nói chưa?"

Bách Thiên Hành: "Không nói cũng không sao."

Giang Trạm gật đầu, cảm thấy nếu đại Mentor như Bách Thiên Hành đã không nói, thì hẳn là vẫn phải tránh nghi ngờ.

Vậy thì cứ tránh đi.

Không hề hay biết là, bên này bản thân đang tránh nghi ngờ, bên kia đã bị người ta cắn CP rồi.

Vị "chiến binh đời đầu" dám cả gan cắn CP dưới mí mắt Bách Thiên Hành này, họ Phí, tên Hải, viết là Tự Tìm Đường Chết.

Phí Hải từ lúc đi vào căn tin đã ngồi rụt trong đám thực tập sinh, không dám nhìn một cái sang phía Giang Trạm.

Mấy người bạn bên cạnh cậu tán gẫu --

"Trạm ca không hổ là Trạm ca."

"Trạm ca can đảm thật."

"Bởi vì lớn tuổi, thành thục hơn chúng ta ấy mà, cho nên chững chạc hơn."

"Đúng đấy, quan trọng vẫn là chững chạc."

Mấy người thấy Phí Hải rụt cổ khẩy khẩy cơm sáng của bọn họ, bực mình: "Ông sao đấy? Không đi gọi cơm à?"

Phí Hải: "Mấy ông gọi nhiều như thế, chia cho tôi một chút là được mà."

"Ông làm gì vậy?"

Phí Hải dùng tay chắn mắt, rất sợ không quản được tròng mắt của mình lại đi kiếm đường cắn: "Không có gì, không có gì."

Đừng hỏi, hỏi là điên luôn.

Không bao lâu sau, ba người trong phòng ký túc của Giang Trạm cũng đã tới căn tin, vừa thấy Giang Trạm ngồi đối diện Bách Thiên Hành, lập tức lùa nhau sang bên Phí Hải.

Tùng Vũ ngồi xuống cạnh Phí Hải, nhỏ giọng nói thầm: "Trời ạ, sao Mentor Bách lại đến căn tin chúng ta ăn sáng?"

Chân Triều Tịch: "Trạm ca to gan thật."

Ngụy Tiểu Phi đang nghiêm túc tìm bữa sáng trong túi thực phẩm ở trên bàn: "Còn trứng không?"

Phí Hải: "Sao giờ mấy người mới xuống?"

Tùng Vũ chỉ chỉ mặt mình, chỉ chỉ quần áo trên người mình.

Phí Hải đột nhiên load kịp: "Tạo hình hôm nay của Trạm ca là ông làm?"

Tùng Vũ nháy mắt mấy cái: "Đúng đó." Dừng một chút, nhướng mày khoe khoang: "Thế nào, đẹp trai không? Có phải là siêu đẹp trai không!"

Phí Hải: Ông đúng là gài chết tôi rồi!

Tùng Vũ thấy biểu cảm của cậu không đúng: "Sao vậy?"

Phí Hải nhắm mắt lại, lắc đầu.

Bên cạnh có người nói: "Vừa đến đã ngồi như vậy đấy, không biết có phải uống lộn thuốc không."

Tùng Vũ nghi ngờ nhìn Phí Hải: "?"

Phí Hải khoát tay: "Không có gì, không có gì."

"Nhìn xem, đúng cái kiểu này."

Tùng Vũ bực mình hỏi Phí Hải: "Uống lộn thuốc thật à?"

Phí Hải trừng mắt hung hăng nhìn, im lặng mấp máy môi: "Không phải uống lộn thuốc, mà là cắn phải đường không nên cắn!"

Tùng Vũ xem hiểu khẩu hình chữ cuối của cậu ta: "Canh?" (*Đường (糖- /táng/) khẩu hình đọc giống với Canh (汤-/tāng/).)

Phí Hải không đáp nổi, thở dài lắc lắc đầu.

Tùng Vũ nhìn cậu, nhận cái bánh bao Chân Triều Tịch đưa cho, gặm một miếng, bực mình huých khuỷu tay Phí Hải.

Phí Hải lắc đầu.

Tùng Vũ đánh mắt với cậu: Nói đi.

Phí Hải dừng một chút, ra hiệu hắn ghé lỗ tai lại gần.

Tùng Vũ sáp qua, Phí Hải nâng tay che miệng, hai người che kín lỗ tai.

Tùng Vũ tí nữa thì phun một ngụm bánh bao: "!!!"

Hắn không thể tin được trừng mắt nhìn Phí Hải: Ông bị điên nặng rồi?

Phí Hải nhún vai: Tôi có cách gì đây? Loại chuyện cắn CP này, trách được người cắn sao?

Tùng Vũ load một chút, lặng lẽ quay đầu, mở to đôi mắt tò mò nhìn về phía Giang Trạm: cảm giác CP?

Nhìn sang bên đó, từ góc độ này chỉ có thể thấy được bóng dáng của Giang Trạm, Giang Trạm lại vừa vặn chắn mất Bách Thiên Hành.

Tùng Vũ: Có sao? Hổng có mà.

Chân Triều Tịch cũng nhìn theo mắt cậu ta: "Không biết Trạm ca có thể tán gẫu cái gì với Mentor Bách, lại còn có thể vừa ăn vừa trò chuyện."

Tùng Vũ lắc đầu: "Không rõ nữa." Dừng lại, "Nếu anh muốn biết, đợi lát nữa hỏi thẳng Trạm ca là được."

Ngụy Tiểu Phi đột nhiên nói: "Trạm ca không sợ Mentor Bách."

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn cậu, Ngụy Tiểu Phi sửng sốt: "Em nói sai rồi sao?"

Chân Triều Tịch: "Không, cậu bé à, em không nói sai, em chỉ nói một chuyện mà mọi người đều biết cả rồi."

Ngụy Tiểu Phi: "À."

Chờ đám Tùng Vũ, Phí Hải bên này ăn sáng xong, Giang Trạm và Bách Thiên Hành bên kia cũng ăn xong rồi.

Hai người không đi chung, Bách Thiên Hành rời khỏi căn tin luôn, đi trước, Giang Trạm qua chỗ mấy người bọn Tùng Vũ.

Mới vừa tới gần, một đám người đã bắt đầu cổ vũ: "Trạm ca! Trạm ca! Trạm ca!"

Giang Trạm khoanh hai tay: "Mấy đứa lại làm gì vậy?"

Tùng Vũ vẻ mặt nhập vai: "Bố Giang, phụ thân Giang, cảm giác ăn sáng cùng Mentor Bách thế nào ạ?"

Giang Trạm: "Ài, con trai à. Cũng được, chỉ như ăn cơm bình thường thôi."

Mọi người nhìn Tùng Vũ với vẻ mặt buồn bực: "Sao ông lại gọi anh ấy là bố?"

Chân Triều Tịch giải thích: "Tùng Vũ nói ai dám ăn cơm một mình với Mentor Bách lúc không có máy quay, người đó chính là bố."

Phí Hải líu lưỡi: "Quan hệ ký túc xá mấy người cũng đủ hỗn loạn đấy nhỉ."

Tùng Vũ lấy khuỷu tay thụi cậu, ánh mắt ám chỉ: thế cũng không sánh được bằng ông, ông còn dám cắn CP.

Phí Hải chớp mắt: Đừng nói! Đừng tiết lộ! Tui chưa muốn chết!

Tùng Vũ: ok, ok.

Giang Trạm thấy Tùng Vũ Phí Hải cứ mãi nháy mắt ra hiệu nhau, hỏi: "Hai cậu làm gì thế?"

Tùng Vũ: "À, không làm gì cả, em đánh mắt hỏi nó "ăn no chưa"."

Phí Hải: "Em nói "vẫn chưa"."

Tùng Vũ: "Sau đó em nói "Thế ông ăn thêm tí đi"."

Phí Hải: "Em nói "Được"."

Giang Trạm buồn cười: "Các cậu đang song ca à."

Tòa nhà tứ phương là một trong những phòng thu phát sóng của ê-kip chương trình, tòa nhà ngoại trừ phòng thu, còn có phòng huấn luyện.

Hôm nay đến tòa tứ phương, trừ việc làm quen với sân khấu, hậu trường, còn phải chụp ảnh có trang điểm, ảnh tuyên truyền cho thực tập sinh.

Mà khoảng cách giữa tòa tứ phương với ký túc xá không xa lắm, đi bộ sang cũng chỉ mất vài phút, e-kip chương trình không chuẩn bị xe buýt, để cho nhóm thực tập sinh tự mình đi sang.

Từ một tòa nhà đi đến một tòa nhà khác, đi bộ là được, chuyện quá đơn giản, nhưng đặt trên người một vài thực tập sinh, thì lại không được.

Ngoài cửa đều là fans, di động, máy ảnh không thiếu thứ gì, chẳng qua nếu đi ra đơn giản như vậy, bọn họ cũng sẽ không tham gia tuyển tú rồi.

Cho nên ăn cơm sáng xong, chuẩn bị xong xuôi, nhóm thực tập sinh xuống tầng thì xuống tầng rồi, nhưng rất nhiều người vẫn còn rề rà ở trong đại sảnh.

Nhân viên công tác (staff) bảo những thực tập sinh đó đừng rề rà chậm chạp nữa, đừng nghĩ nhiều, ổn định lại tinh thần.

Nói thì nói như vậy, nhưng người rề rà nếu như có đủ quyết đoán thì đã không rề rà rồi.

Vì thế ê-kip chương trình chỉ có thể tìm một ít khẩu trang, nói với bọn họ: "Nếu các bạn thật sự băn khoăn, vậy thì trước tiên đừng lộ mặt."

Rồi lại thúc giục họ mau lên.

Có thực tập sinh than phiền: "Giấu mặt không tốt lắm ha, không có người nào ra ngoài đeo khẩu trang đâu nhỉ."

Staff: "Vậy thì đừng đeo."

Thực tập sinh nào đó: "Nhưng mà nếu ảnh chụp ra xấu quá, khi show phát sóng em sẽ bị mắng chết mất."

Staff: "......"

Đúng lúc này thang máy mở cửa, đoàn người Giang Trạm đi ra.

Staff thấy thực tập sinh trong đại sảnh ngày càng nhiều, đều tụm lại một chỗ, không đi cũng không phải là biện pháp, lập tức ra hiệu một nam sinh vừa đi ra khỏi thang máy: "Muốn đeo khẩu trang không? Ai không đeo khẩu trang có thể đi trước, ai cần khẩu trang thì tới tìm tôi để lấy."

"Khẩu trang?" Vẻ mặt Tùng Vũ khó hiểu: đeo khẩu trang thì tôi còn tốn sức make-cái gì-up?

Đúng lúc này, bên ngoài tòa nhà truyền đến một trận hét kích động chói tai: "A --!!!"

Thực tập sinh trong đại sảnh nghe thấy tiếng, đồng loạt nhìn về phía cửa.

Giang Trạm cũng nhìn qua: "Vừa mới nãy có phải có người đã ra ngoài rồi không?"

Trong nhóm thực tập sinh có người nói: "Sở Mẫn, vừa ra ngoài chính là Sở Mẫn."

Giang Trạm có thể lý giải, Sở Mẫn hẳn là ban đầu vốn đã có chút độ nổi tiếng, được fans ngoài cửa nhận ra, động tĩnh mới có thể lớn như vậy.

Mà bởi vì vậy, các thực tập sinh khác trong đại sảnh vẫn còn chậm chạp không di chuyển, áp lực lại lớn thêm chút.

Chân Triều Tịch: "Show còn chưa phát sóng mà chênh lệch đã hiện ra rồi, người ta đi ra ngoài đều là thét chói tai, chúng ta đi ra ngoài, có thể một chút động tĩnh cũng không có."

Tùng Vũ thở dài: "Aizz, thực tế khắc nghiệt, bộ mặt thật của xã hội."

Cũng có người chẳng băn khoăn gì, trực tiếp đi ra luôn, quả nhiên nhóm fans ngoài cửa không có động tĩnh gì.

Phí Hải không muốn đợi, cũng không phải đi show, còn muốn thét chói tay với vỗ tay cái gì: "Tôi cũng đi đây, đợi lát nữa gặp ở tầng một tòa nhà.

Ngụy Tiểu Phi: "Anh, chờ em với."

Chân Triều Tịch: "Đi chung đi chung."

Giang Trạm đổi vai khoác túi, tỏ ý đi cùng Tùng Vũ.

Tùng Vũ vung balo ra sau: "Đi thôi."

Một hàng năm người đi ra ngoài tòa nhà.

Trời trong quang đãng, đằng sau rào chắn được dựng lên trước tòa nhà, mấy trăm fans hâm mộ đang đứng.

Các cô ấy đều là fans của Bách Thiên Hành, vì lần tiếp ứng phải chờ tới một năm này mà chuẩn bị thật đầy đủ, những thứ như banner lớn, banner cầm tay đều có đủ cả, ngay cả những tấm ảnh siêu đẹp trai của Bách Thiên Hành cũng được in trên bảng cực lớn.

Nhóm con gái đứng tụm lại với nhau, không xa không gần, biết được hôm nay các thực tập sinh trong tòa nhà này đều phải lộ diện ra ngoài nên đang mở to mắt trông mong.

Mà trong số những thực tập sinh này, có vài người nhận ra, có vài người quen mắt, một số lại chưa từng thấy qua.

Tuy rằng không phải là đầu tường Bách Thiên Hành mà bọn họ sùng bái, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của các cô ----

Tới đây đi các chàng trai, nhóm quân dự bị đầu tường tới đây nào!

Mà trước khi nhóm năm người Giang Trạm xuất hiện, trong số nhiều thực tập sinh ra khỏi tòa nhà như vậy, người nhận được phản ứng nhiệt liệt nhất từ phía các cô gái đúng là Sở Mẫn.

Không chỉ vì Sở Mẫn lúc trước đã từng debut, mà còn bởi hơn một năm trước Sở Mẫn từng có thành tích không tồi trong một show tuyển tú.

Nói trắng ra, Sở Mẫn đã có fans cứng, cũng có thực lực.

Nhóm các cô gái đu idols lại kinh ngạc Sở Mẫn vậy mà cũng tham gia <Cực hạn thần tượng>, chẳng trách gần đây không có tin tức lịch trình gì khác cả.

Công ty anh ấy giấu giếm quá lợi hại rồi.

Mà sau Sở Mẫn, thực tập sinh đi ra ngoài đều không có người nhận ra.

Tâm tình mấy cậu nhóc cũng không tệ, thoải mái mà vẫy tay ra hiệu, có một số còn đặc biệt lễ phép khiêm tốn cúi đầu.

Nhóm thiếu nữ đu idols thường sẽ hô: "Cố lên! Cố lên!"

Mãi cho đến khi, một hàng năm người đi ra.

Đi đầu chính là Phí Hải và Chân Triều Tịch, đằng sau Chân Triều Tịch còn có Ngụy Tiểu Phi đi theo.

Các cô gái nhìn thấy ba người này, lập tức phản ứng --

"Tiểu Hải! Tiểu Hải! Con trai!"

"Chủ nhiệm Chân! Chủ nhiệm Chân sao anh lại ở đây! Anh không đi quay phim sao!"

"Phi Phi! Phi Phi à! Nhìn chị đi, chị ở đây này!"

Ba chàng trai đi cùng nhau, vừa đi vừa nhìn về phía fans, Phí Hải hôn gió một cái, Chân Triều Tịch giơ tay vẫy vẫy, Ngụy Tiểu Phi thì khom người chào họ.

Dẫn tới càng nhiều tiếng thét chói tai, không chỉ có hét to, còn có camera không ngừng chớp nháy đèn flash.

"Tiểu Hải! Đồng ý với mẹ đi, trông trừng ánh mắt của chính mình, đừng có cắn CP nữa!"

"Chủ nhiệm Chân, ngành phim ảnh không còn anh nữa, là tổn thất của bọn họ!"

"Phi Phi, em phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, mau lớn lên nha!"

Phí Hải, Chân Triều Tịch, Ngụy Tiểu Phi lặng lẽ liếc nhìn nhau, ba người đều cười trộm, vừa cười vừa dùng ánh mắt chế nhạo nhau.

Đều là người có fans, vừa rồi khiêm tốn cái gì chứ?

Lúc này, các cô gái bỗng nhiên rít ầm lên càng to hơn nữa --

"Á Tùng Vũ --! Là Tùng Vũ!"

"Vũ cool Vũ ngầu!!! Nhìn bên này nhìn bên này!"

Đám Phí Hải quay đầu, Tùng Vũ đeo kính râm đi ra thật ngầu, vừa đi vừa bẹp miệng, giơ cánh tay chắn mặt làm động tác "dab" rất là hip-hop.

"Vũ cool Vũ cool!"

"A --!"

Phí Hải & Chân Triều Tịch & Ngụy Tiểu Phi: Tên này mới là khiêm tốn thật sự.

Mà ngay tại lúc Tùng Vũ làm "dab", Giang Trạm đi bên cạnh thoải mái nở một nụ cười với các cô gái đu idols.

Hắn không có fans, hiện trường cũng không có tiếng hét chói tai vì hắn, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn thích những cô gái đơn thuần đu idols không quen biết này.

Dù sao thì năm ấy ở nước ngoài, chính giới fans làm bạn với hắn, là nhóm con gái đu idols mà Vương Phao Phao đứng đầu.

Hắn cũng dựa vào giới fans, từ chút danh khí mà thân phận "P đồ" có được, kiếm không ít tiền.

Cho nên khi hắn nhìn thấy những cô gái này, lại không cảm thấy xa lạ, ngược lại thấy rất thân thiết, không có tiếng hò hét và cổ vũ thuộc về hắn cũng không sao cả, đơn giản chào hỏi, coi các cô như là "Vương Phao Phao muốn lái máy bay lớn".

Giang Trạm: Bạn học Vương Phao Phao à, các cậu làm tốt lắm, vất vả rồi.

Giang Trạm đi tới trong tiếng hét chói tai, sợ làm ảnh hưởng đến các Master-fans và fans chụp ảnh đơn Tùng Vũ, cố ý không đứng cạnh Tùng Vũ, đẩy nhanh tốc độ đi qua.

Trong lúc này có thể cảm nhận được, cũng có ống kính nhắm vào hắn.

Giang Trạm không quen bị người ta chụp như vậy, nhưng vẫn quay đầu theo bản năng, lộ mặt chính diện --

Bởi vì hắn nghĩ đến thời điểm mấy người Vương Phao Phao đu idols, vẫn luôn buồn rầu vì không chụp được rõ nét chính diện mặt của đầu tường.

Nếu các cô gái đã thích mặt chính diện, vậy thì ngoảnh lại cho các cô ấy chụp một chút là được.

Giang Trạm thoải mái ngoảnh đầu lại, tùy ý để cho các loại ống kính nhắm thẳng vào mình.

Đi về phía trước gặp được đám Phí Hải.

Phí Hải ra hiệu hắn cùng đi: "Trạm ca."

Giang Trạm dừng bước, cười nói: "Tôi tránh đi một chút."

Chân Triều Tịch: "Sao vậy?"

Giang Trạm ý chỉ bên phía fans: "Để các cô ấy chụp mấy cậu."

Ngụy Tiểu Phi: "Chụp nhiều lắm rồi, cùng đi đi."

Ba người không muốn Giang Trạm bị lạc lõng, nhất định phải đi cùng hắn, không bao lâu sau, Tùng Vũ đã đuổi kịp: "Chờ tôi với."

Năm người sánh bước.

Ánh flash chớp nhoáng, camera chỉnh tề nhắm thẳng bọn họ.

Giang Trạm đùa giỡn: "Hôm nay tôi ké tiếng la hét hơi bị nhiều."

Phí Hải: "Đều là của Tùng Vũ."

Tùng Vũ: "Cái rắm, đều là của ông ý."

Chân Triều Tịch: "Tiểu Phi vẫn chưa trưởng thành, đã có fans vợ rồi à?"

Ngụy Tiểu Phi: "Chủ nhiệm Chân, anh cũng có mà, em nghe thấy rồi. Anh còn có fans nhân viên văn phòng giám đốc (chủ nhiệm) nữa."

Năm chàng trai vừa nói vừa cười, dưới sự quan sát, cameras và tiếng cổ vũ mà đi qua.

Ở chính giữa hàng đầu tiên của tốp fans, bạn học Vương Phao Phao vác "đại bác" chụp đủ ảnh rồi buông camera xuống.

Mấy nữ sinh chen chúc bên cạnh toàn bộ sửng sốt --

"Nam sinh kia là ai á? Người đi ra cùng Tùng Vũ đó?"

"Không biết luôn."

"Đẹp trái quá đi mất! Ảnh vừa mới nhìn về phía tui, tui nổi hết cả da gà đây này!"

"Chị Phao Phao, vừa rồi chị có chụp được không?"

Vương Phao Phao cúi đầu xem album ảnh trong camera, làm một cái "OK": "Yên tâm đi, chụp được cả rồi." Lại nói: "Quân dự bị đầu tường này tri kỷ quá đi! Bước không quá nhanh, còn lộ chính diện mặt với tụi mình bên này, chụp được rõ mồn một luôn!"

"Anh ấy là người mới sao? Là kiểu trước kia chưa từng debut á?"

Vương Phao Phao: "Có lẽ vậy."

"Vãi thật, show giải trí này của Ngỗng xem ra nhất định hot rồi, Tùng Vũ, Phí Hải, Ngụy Tiểu Phi, còn có một người nhan sắc đỉnh cao như vậy."

Vương Phao Phao: "Bà thiếu một người rồi."

"Ai?"

Vương Phao Phao giơ camera lên, thân ở tiền tuyến, tận tụy hết mình vì nhiệm vụ mà giơ ống kính lên lần nữa, nhắm thẳng cửa tòa nhà ký túc xá, sẵn sàng chụp ảnh bất cứ lúc nào, tư thế chỉnh tề: "Bách - nghi ngờ trong nhà có người - Thiên Hành."

Hết chương 20.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.