Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 28



Buổi tối ngày Cực hạn phát sóng, phòng ký túc xá của Giang Trạm chơi máy game cầm tay tới mười một giờ rưỡi, thế giới tinh thần của bốn tên con trai lớn đầu đã chiếm được sự thỏa mãn rất lớn, đều cho rằng cái máy game cầm tay này sẽ trở thành món ăn tinh thần trong khoảng thời gian tiếp theo.

Mà không hay biết rằng, ê-kip chương trình đến cả người mua hộ máy cầm tay cũng bán đứng luôn rồi, hiện tại trên dưới cả nước ít nhất phải tới vài chục triệu người biết Giang Trạm có một cái máy game cầm tay.

Màu đỏ, Taobao best seller, 89 tệ bao ship, Bách Thiên Hành trả tiền.

Bốn người chơi game xong, rửa mặt đi ngủ, Giang Trạm tiếp tục nhét máy game vào góc trong cùng của đệm.

Trước khi sắp ngủ, âm thanh Tùng Vũ chứa chan vẻ chưa đã thèm sau khi chơi game, giờ mới quan tâm đến chuyện quan trọng mà họ vốn dĩ nên quan tâm: "Show chiếu xong rồi nhỉ, kênh like chắc chắn cũng đã mở ra, không biết tình hình sẽ như nào đây."

Hôm sau, bảy giờ sáng.

Giang Trạm thức dậy sớm nhất, rửa mặt đánh răng, thay xong quần áo đám Chân Triều Tịch mới dậy.

Ngụy Tiểu Phi mơ mơ màng màng, hỏi Giang Trạm: "Anh, hôm nay phải sang tòa Tứ Phương sao?"

Giang Trạm thu dọn lại balô: "Ừ đúng, huấn luyện với ghi hình tuần này đều ở Tứ Phương, mấy cậu dậy mau đi, làm tạo hình còn phải tốn thời gian nữa."

Tùng Vũ từ giường trên leo xuống, mang theo vẻ mặt ngái ngủ nhìn Giang Trạm: "Vãi lều, sao anh nhanh thế."

Giang Trạm đã nhanh chóng thu dọn balo xong xuôi rồi, với lấy bình nước trên bàn: "Tôi đi trước."

Tùng Vũ duỗi tay kiểu Nhĩ Khang: "Ài ài, anh không làm tạo hình hở! Show cũng chiếu rồi, mấy fangirl dưới tầng hôm nay sẽ không ít đâu!"

Giang Trạm đã đi đến cửa, mở cửa ra giơ tay khua khua: "Không làm, vận động xong ra mồ hôi cũng không giữ được trang điểm, đi đây."

Giờ này hành lang tầng trệt ký túc xá vẫn còn rất im ắng. Các thực tập sinh mới vừa dậy, còn đang rửa mặt đánh răng, lại phải làm tạo hình nữa, đều chưa ra khỏi cửa.

Giang Trạm một mình xách theo bình nước khoác balo, đi thang máy xuống tầng, nhìn thời gian bảy giờ hơn, thầm nghĩ Bách Thiên Hành chắc đã đến rồi.

Ở phòng ăn, quả nhiên Bách Thiên Hành mặc một thân thường phục ngồi trước bàn ăn, khuấy súp nồi sành đặt trước mặt.

Giang Trạm trông thấy đi qua, cười vẫy vẫy tay, Bách Thiên Hành ngước mắt, ra hiệu hắn đi lấy cơm.

Giang Trạm đi lấy cơm, dì múc cơm vẫn là người lần trước.

Dì cười tủm tỉm nhìn hắn: "Hôm nay ăn chi? Mún canh nồi sành hông? Căn gà sớm tinh mơ zừa ninh xong đó nghen."

Giang Trạm đứng trước cửa sổ, bất ngờ: "Canh nồi sành ạ? Sớm vậy đã có?"

Dì cười: "Phải á, mấy bữa hậu cần bên đây kêu tụi dì thêm món cho các cậu, ăn gì cũng có, tha hồ chọn."

Giang Trạm không khách khí: "Vậy lấy canh nồi sành trước, lại nấu thêm giúp con bát hoành thánh nhỏ ạ."

Gọi cơm sáng xong, Giang Trạm bưng khay ăn ngồi xuống đối diện Bách Thiên Hành.

Mới vừa thức giấc tinh thần phấn chấn, Giang Trạm bắt đầu mở máy hát: "Thế mà căn tin lại thêm món, chẳng phải bảo cần khống chế cân nặng, không được ăn mấy thứ có chất béo gì đó sao."

Bách Thiên Hành: "Cho nên cũng thêm cả cơm ăn kiêng, những người muốn kiểm soát cân nặng ăn cái đó, ai không cần kiểm soát căn nặng thì ăn cái khác, tự chọn đồ ăn của mình trước cửa sổ.

Giang Trạm cầm thìa khuấy canh nồi sành trước mặt: "Tôi không nghĩ đến lại có canh nồi sành, còn giống hệt với lúc tụi mình học cấp ba nữa."

Bách Thiên Hành không nói gì, nhìn hắn, Giang Trạm uống một ngụm canh nóng, thở dài từ đáy lòng: "Là hương vị trong ấn tượng ấy."

Bách Thiên Hành vẫn không nói gì, khóe môi khẽ nhếch nhếch không thể nhận ra.

Trong đoạn thời gian huấn luyện khép kín kia, Bách Thiên Hành vẫn luôn đến căn tin thực tập sinh, ngay từ đầu cơ bản không ai dám đến gần ngồi, sau đó có lẽ là trông Bách Thiên Hành cõ vẻ cũng không dữ lắm, dần dần có người lớn mật bưng khay ăn đến gần.

Mỗi lần như vậy, Giang Trạm sẽ không thể nói chuyện riêng với Bách Thiên Hành.

Sau vài lần, thời gian Bách Thiên Hành đến căn tin trở nên sớm hơn, Giang Trạm cũng không cần y nói đã tự động đến sớm luôn, hai người cứ thế tận dụng thời gian ăn sáng ngắn ngủi, ăn cơm, trò chuyện.

Lúc này trong căn tin thực tập sinh chỉ có bọn hắn, nói chuyện cũng không cần cố ý thấp giọng.

Giang Trạm rất tự nhiên hỏi hiệu quả phát sóng của chương trình đêm qua.

Bách Thiên Hành: "Lượt xem phát sóng rất cao, độ đề tài cũng đều không tồi, hiệu quả còn tốt hơn so với mong đợi của phía ê-kip chương trình và đài Ngỗng."

Giang Trạm ăn canh, cười nhạo: "Dám chắc cậu lại lên hotsearch. Để tôi nghĩ xem, ừm, #Bách Thiên Hành làm Mentor thật cool#, phải không?"

Bách Thiên Hành gần đây vẫn luôn khống chế cân nặng, một suất canh chỉ có thể ăn mấy ngụm, hôm nay cũng là cố ý nếm thử canh nồi sành căn tin bên này mới làm.

Giang Trạm nói không sai, quả đúng là hương vị trong ấn tượng.

Bách Thiên Hành không động đến canh nữa, buông thìa: "Lại xem tôi là cái di động để lướt."

Giang Trạm ăn thịt gà trong canh, ngẫm nghĩ: "Chẳng lẽ không đúng? Hay là, #Bách Thiên Hành lãnh khốc vô tình#?"

Bách Thiên Hành buồn cười: "Tôi "lãnh khốc vô tình" thế nào chứ?"

Giang Trạm phân tích nói: "Cậu đưa ra thẻ nghịch chuyển, mười hai tấm thì có quá nửa đều là giáng cấp bậc, hiện trường lại nghiêm túc như vậy, khí tràng mạnh như vậy. Bảo tôi đoán sao, tôi cũng chỉ có thể tùy tiện đoán đoán thôi."

Bách Thiên Hành: "Cậu không thể nói tôi tốt chút sao?"

Giang Trạm không hề nghĩ ngợi: "Nói điểm tốt của cậu chẳng phải há mồm là ra, hotsearch của cậu có cái nào không tốt." Thuận miệng nói ra mấy cái hotsearch từng xuất hiện: "#Bách Thiên Hành tạo hình khí chất song toàn#, #Bách Thiên Hành nam thần phái thực lực đẳng cấp thần tượng#."

Vừa mới nói xong, Giang Trạm khựng lại.

Bách Thiên Hành sâu xa nhìn sang: "Tôi đã nói cậu âm thầm follow tôi mà."

Cái này thật ra không có gì không thể thừa nhận cả, Giang Trạm hoàn toàn có thể thừa nhận, huống chi Bách Thiên Hành nổi tiếng như vậy, hotsearch thường xuyên lên mấy cái, từng xem qua rồi nhớ mấy cái, không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Nhưng Giang Trạm đối với việc mình trong lén lút vẫn luôn chú ý đến Bách Thiên Hành thế này, không quá muốn thừa nhận.

Lại càng không muốn thừa nhận trước mặt.

Bởi vì khoảng thời gian chú ý này, cùng với giai đoạn nhân sinh chạm đáy của hắn có mối liên hệ mật thiết. Giang Trạm kiêu ngạo từ trong xương, phần kiêu ngạo kia của hắn, không cho phép hắn thừa nhận.

Giang Trạm giáp mặt phủ nhận: "Mới không đặc biệt đi follow cậu đâu, hotsearch của cậu thường xuyên có, muốn không trông thấy cũng khó."

Bách Thiên Hành nói thẳng: "Trông thấy? Trước kia lúc ở bên nước ngoài cậu đã có weibo?"

Chuyện này chẳng có gì không thể thừa nhận.

Giang Trạm: "Có đó."

Bách Thiên Hành lấy di động ra, trượt màn hình sáng: "Tên là gì? Để tôi nhìn thử xem có follow tôi hay không."

Giang Trạm: "......."

Tên P thần, có follow, người follow đầu tiên chính là Bách Thiên Hành.

Bách Thiên Hành nâng mắt: "Hửm?"

Giang Trạm: "Ờm...... Nick đó của tôi, thực ra chỉ là một nick phụ. Tên vẫn là chuỗi chữ và số cho sẵn lúc đăng ký, cũng chưa sửa nick name, chính tôi cũng không nhớ tên là gì nữa."

Bách Thiên Hành nhìn về phía Giang Trạm, nhếch nhếch khóe môi, hiển nhiên là chẳng tin.

Giang Trạm: "Là thật đấy."

Bách Thiên Hành gật gật đầu, buông di động: "Cậu đã nói vậy, thì tôi xem như cậu nói thật."

Giang Trạm mím môi, đầu răng trên cắn cắn môi dưới.

Bách Thiên Hành đột nhiên nói: "Mỗi lần cậu chột dạ, đều là vẻ mặt này."

Giang Trạm: "......"

Quẳng thìa!

Bách Thiên Hành dù nghiêm túc vẫn ung dung nhìn hắn: "Nick phụ weibo follow tôi, đúng không?"

Giang Trạm đã không cần thiết phải không thừa nhận nữa, hắn cầm thìa chọc chọc đáy nồi canh, vẻ mặt hạn hán lời khi bị nói toạc chân tướng: "Ờ!"

Bách Thiên Hành mím môi cười, được voi đòi Hai Bà Trưng: "Chắc không phải là mới follow chưa được bao lâu đâu ha. Follow mấy năm rồi?"

Giang Trạm: "Tôi chỉ là có lần cậu lên hotsearch thì nhìn thấy cậu, nên tiện tay bấm follow thôi."

Bách Thiên Hành gật đầu: "Được, tiện tay. Cho nên tóm lại là mấy năm."

Giang Trạm: "Này!"

Bách Thiên Hành: "Không muốn nói? Thế thì phải mấy năm rồi, được bốn năm chưa?"

Giang Trạm là một người có tính cách hướng ngoại, từ nhỏ đến lớn, thật sự rất ít khi bị người khác nói cho mấy câu đã làm cho thẹn.

Mà trong số "rất ít" ấy, liền có Bách Thiên Hành.

Lúc trước học cấp ba đã vậy rồi, Bách Thiên Hành phản ứng nhanh nhạy, logic rõ ràng, còn biết nói quanh co, luôn có thể khiến Giang Trạm rối loạn.

Lúc này cũng vậy, chưa được mấy câu đã đào ra chân tướng "tài khoản weibo đã follow mấy năm" rồi.

Giang Trạm buông thìa: "Không ăn nữa không ăn nữa."

Nội dung Bách Thiên Hành "đào" được cũng đủ nhiều rồi, không tiếp tục được đằng chân lân đằng đầu thêm nữa.

Y thò tay, cầm lấy cái thìa mà Giang Trạm quẳng ở trên bàn ăn, nhét trở lại tay Giang Trạm: "Đồ thích ăn, đừng lãng phí."

Giang Trạm nắm thìa, không nhúc nhích, cố ý nói: "Tôi không thích ăn canh."

Bách Thiên Hành rũ mắt, nhìn canh gà Giang Trạm chưa ăn được mấy ngụm đã sắp thấy đáy, không gây sự với Giang Trạm nữa, mà hỏi: "Còn muốn nữa không?"

Giang Trạm bĩu môi: "Muốn."

Bách Thiên Hành đứng dậy đi lấy canh, ý cười tràn ra khóe môi.

Lúc lấy canh, dì thấy tâm trạng y có vẻ cực kỳ tốt, hỏi: "Có chuyện vui à?"

Bách Thiên Hành: "Vâng."

Gặp được người mong gặp, mỗi ngày đều là chuyện vui.

Ăn sáng xong Bách Thiên Hành phải đến tầng ba, hôm nay hắn có lộ trình, đợi lát nữa cũng phải đi sang tòa Tứ Phương, trước khi đi mở cuộc họp nhỏ trước.

Vào thang máy, Bách Thiên Hành hỏi Giang Trạm: "Máy game cầm tay giấu kỹ chưa?"

Giang Trạm giơ "OK".

Bách Thiên Hành mỉm cười, ý vị sâu xa: "Lần sau mua cái đắt tiền đi, tôi thật sự có tiền."

Giang Trạm thuận miệng đáp: "Vâng anh, biết anh có tiền rồi."

Bách Thiên Hành đột nhiên dùng giọng điệu ngày đó lấy Taobao mua máy game cầm tay, nói chầm chậm: "Tôi không có tiền sao?"

Giang Trạm đối đáp với y lâu vậy rồi, sự ăn ý đã ngấm vào bản năng, phản ứng kịp ngay và luôn, giọng điệu hung hăng: "Tôi chỉ muốn mua cái này!"

Bách Thiên Hành cười rộ lên, cái biểu cảm cười ấy, Giang Trạm nhất thời thấy khó hiểu.

Giang Trạm khó mà giải thích: "Cậu cười gì?"

Bách Thiên Hành không trả lời.

Thang máy dừng lại ở tầng ba, cửa thang máy mở ra, Bách Thiên Hành bước ra ngoài, nhân thể nâng tay vò đỉnh đầu Giang Trạm một cái.

Giang Trạm xem như đã phát hiện, đối với Bách Thiên Hành thì hoàn toàn không cần khách khí, đó chính là cách thức ở chung với nhau vào hồi cấp ba ấy.

Hắn quay ngoắt đầu, trừng ngoài thang máy: "Sờ chó đấy à."

Bách Thiên Hành xoay người, mặt hướng thang máy, cười: "Cún con."

Giang Trạm liếc y một cái dữ dằn.

Cửa thang máy khép lại.

Giang Trạm một mình đứng trong thang máy, ngẫm lại câu "Sờ chó đấy à" vừa rồi liền buồn cười.

Lú rồi hả, nào có ai lại nói bản thân là chó đâu.

Tầng ba, Bách Thiên Hành vừa bước về phía phòng họp, vừa cầm điện thoại bấm vào weibo.

@Bách Thiên Hành: Buổi sáng nựng một chú cún con, thật đáng yêu.

[ A A A A! Bách của chúng ta cuối cùng cũng đăng trạng thái ngoài công việc rồi! ]

[ Ô Ô Ô, tui muốn làm con cún con này. ]

[ Là giống chó gì nha? Mua chó sao? Hay là nhận nuôi? ]

[ Hy vọng là Golden, có thể điềm đạm bầu bạn với Bách của chúng ta. ]

[ Bách thích chú cún con kia sao? Nếu thích sẽ giữ lại bên mình chứ? ]

Bách Thiên Hành reply: Thích, muốn giữ lại.

***

Ở một phía khác, Giang Trạm đã tới đại sảnh tầng một rồi.

Vừa mới ra khỏi thang máy liền có một staff nghênh đón: "Chào buổi sáng Giang Trạm, cậu sớm vậy? Sang bên tòa Tứ Phương à?"

Giang Trạm: "Chào buổi sáng. Đúng vậy, dậy sớm sang đó trước."

Staff nhìn lướt qua ăn vận hôm nay của Giang Trạm: Đồng phục team màu hồng nhạt theo quy định, không makeup, tóc chải tùy ý, trên cổ đeo tai nghe bluetooth kiểu dáng vận động, rất đẹp trai.

Sau khi xác nhận trang phục không vấn đề, staff mới nói: "Được rồi, đi đi." Nói thêm: "Hôm nay bên ngoài nhiều fans lắm, một mình cậu có được không? Hay là đợi các đội viên khác một chút."

Giang Trạm: "Họ làm tạo hình còn phải lâu lắm, em đi trước đây, đến tầng bốn còn có thể lên máy chạy bộ chạy một lát."

Staff: "Vậy được rồi, cậu đi đi."

Ê-kip chương trình từ lúc huấn luyện khép kín đã cố ý lên một tiết học, nội dung chủ yếu của tiết học này chính là giới thiệu về giới fans, các cô gái theo đuổi thần tượng, truyền thụ cho tất cả thực tập sinh làm thế nào để đối mặt với các cô gái theo đuổi thần tượng này.

Ý tứ của ê-kip chương trình: Lấy show làm trọng, tất cả các thực tập sinh phải chú ý lời nói và hành động, khi đối mặt với fans, trạng thái phải tốt.

Bởi vì độ nổi tiếng của thực tập sinh, không chỉ ở trên sân khấu, trong chương trình và cả ở hậu trường, mấu chốt quan trọng đằng sau chính là mỗi ngày xuất hiện trước công chúng lúc rời khỏi tòa ký túc xá.

Hơn nữa đêm qua mới vừa phát sóng tập đầu tiên, sáng hôm nay tất cả các thực tập sinh đều cần cực kỳ chú ý đến lời nói và việc làm.

Giang Trạm dù sao cũng từng chen chân vào giới fans, ít nhiều có chút khái niệm, biết rằng đợi lát nữa đi ra ngoài nhất định phải chú ý.

Kết quả ra rồi mới phát hiện, fangirls ở đằng trước ký túc xá so với lần trước nhiều hơn gấp mấy lần lận.

Giang Trạm mới ra khỏi tòa nhà, vừa ngẩng đầu nhìn một cái, sau rào chắn, cả một khoảng mênh mông đông đúc tất cả đều là những cô gái.

Nhóm fangirl rõ ràng không ngờ tới người đầu tiên đi ra chính là Giang Trạm, nhất thời kêu váng lên, ai có banner cầm tay liền lập tức giơ cao banner cầm tay.

"Giang Trạm! Giang Trạm!"

"Trạm Trạm --! Trạm Trạm!"

Giang Trạm đi xuống cầu thang trước cửa tòa nhà, vẫy tay chào hỏi các cô gái.

Lại dùng ánh mắt nhìn ra được, rào chắn cách tòa nhà bên này rõ ràng khá là xa, nhân viên chịu trách nhiệm an toàn trật tự và nhân viên an ninh do ê-kip chương trình bố trí ở xung quanh cũng có thêm rất nhiều.

Giang Trạm hiểu được dụng tâm của ê-kip, đều là vì an toàn, nhất là sau khi chương trình phát sóng, fans càng nhiều hơn trước.

Giang Trạm đi xuống cầu thang, yên lặng đi về phía trước một đoạn, tới gần về phía fans đằng kia.

"Lại đây! Giang Trạm lại đây!"

Giang Trạm vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn các cô, lại nâng tay vẫy chào mấy cái, giương mắt nhìn lên liền thấy được banner cầm tay viết tên chính mình.

Sau khi chương tình phát sóng, mình hình như cũng coi là có fans?

Mới đi không quá xa, bỗng nhiên nhìn thấy đằng sau rào chắn, các fangirl ở hàng đầu tiên đang kéo mở ra hai dải banner với chữ trắng trên nền đỏ, nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn lắm.

Tấm banner thứ nhất, năm chữ siêu to khổng lồ -- "GIANG TRẠM! MUA CÁI ĐẮT TIỀN!"

Tấm banner thứ hai -- "89 BAO SHIP TAOBAO BEST SELLER MÁY SUP CẦM TAY CẬU ĐÁNG GIÁ CÓ ĐƯỢC!"

Giang Trạm: "???"

Lại nhìn về nhóm fans đứng xếp đằng sau, có người giơ lên cao cao một bảng tiếp ứng, trên bảng tiếp ứng chính là ảnh chụp sườn mặt lúc mình rũ mắt, dưới ảnh chụp là sáu chữ to -- "TÔI CHỈ MUỐN MUA CÁI NÀY!"

".................."

Giang Trạm liên hệ nội dung banner và meme, rất nhanh đã phản ứng lại, không thể tin được mà sửng sốt, sắc mặt cũng thay đổi luôn.

Mấy cô gái fangirl sao lại biết những cái này?

Đây không phải là chuyện hắn với Bách Thiên Hành vụng trộm làm sau lưng sao hả?

Từ từ --

Vừa nãy Bách Thiên Hành còn cố ý nói cái gì "Tôi có tiền" "Mua cái đắt tiền", lẽ nào........

Giang Trạm:!!!! Chẳng phải không có máy quay sao? Phát sóng hết rồi á!?

Giang Trạm vẻ mặt không thể nhìn thẳng nâng tay đỡ trán, mặt kiểu nhân sinh không còn gì luyến tiếc.

Trên thế giới này, giữa người với người có còn tín nhiệm không?

Hắn giấu ê-kip mua máy chơi game, ê-kip giấu hắn chiếu đoạn này lên.

Hàng loạt biểu tình biến hóa này của hắn, đều rơi vào trong ống kính, trong mắt những cô nàng đu idol.

Nhóm chị gái đều sắp cười thăng rồi.

Ê-kip cậu học cái gì không tốt lại đi học Bách Thiên Hành không làm người?

Nhìn Giang Trạm xem, tội nghiệp, giờ mới biết máy game cầm tay của mình bại lộ rồi.

Trong đoàn fans bỗng nhiên có người hô to: "Giang Trạm! Bách Thiên Hành có tiền! Thật sự có tiền đấy!"

Giang Trạm dở khóc dở cười, vừa đi vừa nghiêng đầu mặt hướng về phía fans: "Tôi biết."

Có người lại hô: "Lần sau nhớ kỹ phải mua cái đắt tiền!"

Giang Trạm: "Không có lần sau đâu! Ê-kip chương trình sẽ không để tôi mua cái máy game cầm tay thứ hai đâu."

Các cô gái cười vang.

Giang Trạm dây dưa hỏi: "Chiếu hết rồi? Phải không?"

Các cô gái gật đầu.

Giang Trạm thở dài: "Thật là!" Sao lại như vậy.

Đi rồi lại đi, lại nhìn thấy một cái meme, không, chính xác mà nói, là cả một mặt giấy, in hai bức ảnh.

Hai bức meme kia lần lượt là hắn và Bách Thiên Hành, hai người mặt đối mặt, một meme viết "Tôi không có tiền sao", một cái meme viết "Tôi chỉ muốn mua cái này!"

Lại nhớ tới trước đó không lâu, Bách Thiên Hành cố ý dẫn dắt, lặp lại hai câu này với hắn ở trong thang máy.

Giang Trạm: ".................."

Bách Thiên Hành, lấy người thật diễn giải meme, cậu cái thú vui xấu xa gì thế này.

Có còn là con người không?!

Sáng cùng ngày, các thực tập sinh tập hợp ở phòng huấn luyện tầng trệt tòa Tứ Phương.

Không có gì bất ngờ xảy ra, tất cả các thực tập sinh đều đã thấy được meme của Bách Thiên Hành với Giang Trạm.

Cũng biết đến sự tồn tại của cái máy game cầm tay kia.

Thực tập sinh khác --

"Trạm ca, anh không tri kỷ, sao anh có thể mua nhõn một cái?"

"Trạm ca, máy chơi game của cậu vẫn còn chứ? Ê-kip chương trình chưa tịch thu cậu sao?"

"Trạm ca, em cũng muốn chơi."

"Trạm ca, ông càng ngày càng trâu, đã có thể xin Mentor nhờ Taobao mua máy game rồi!"

"Mentor Bách chỉ mua cho anh con 89 bao ship thật đấy à?"

"Trạm ca, Mentor Bách đã nói ảnh có tiền rồi, anh cũng không mua cái đắt xíu."

"Trạm ca, fans đều nói rồi, bảo anh lần sau mua cái đắt ấy."

"Trạm ca, chất lượng máy cầm tay đó ổn không."

"Trạm ca, anh qua cửa hết các game rồi?"

Giang Trạm: "........"

Ba người ký túc xá: "....."

Tùng Vũ bọn hắn cũng sa mạc lời muốn chết, vốn tưởng cái máy game kia sẽ trở thành món ăn tinh thần cho họ sau này, kết quả giờ cả thế giới đều biết bọn họ có cái máy rồi.

Tùng Vũ: "...... Ê-kip chương trình, lợi hại quá ha."

Chân Triều Tịch: "Biết từ sớm rồi? Giờ vẫn chưa tịch thu?"

Ngụy Tiểu Phi: "Thế chẳng phải là ê-kip chương trình ngay cả Mentor Bách cũng giấu một thể luôn? Giấu mãi đến tận tối qua lúc chương trình phát sóng?"

Tùng Vũ: "Lợi hại, Ngỗng của tôi."

Chờ sau khi thực tập sinh tập hợp, không bao lâu Bách Thiên Hành đã tới.

Bách Thiên Hành rõ ràng là trạng thái làm việc, giữ trang điểm, làm tạo hình, VJ đi theo.

Y vừa vào cửa, nhóm thực tập sinh ngồi khoanh chân dưới đất bắt đầu vỗ tay.

Giang Trạm ngồi ở trong đám người, yên lặng giương mắt nhìn, cũng đang vỗ tay, nhưng cái tay này vỗ chả có tí linh hồn-- Họ Bách kia, ngươi biết mà không nói sớm.

Bỗng dưng, không biết là ai cầm đầu, toàn bộ các thành viên điên cuồng hô hào: "Mua cái đắt tiền! Mua cái đắt tiền! Mua cái đắt tiền!"

Giang trạm: "............"

Bách Thiên Hành đứng trước mặt mọi người, nâng tay áp xuống, ý bảo im lặng: "Tôi biết các bạn muốn nói gì." Dừng một chút, "Máy cầm tay mỗi người đều có."

Các nam sinh vốn chỉ trêu vớ vẩn, hoàn toàn không ngờ Bách Thiên Hành hào phóng như vậy.

Bách Thiên Hành: "Đã đặt hàng rồi, buổi chiều sẽ tới, đến tối các bạn về phòng ký túc xá là có thể lấy được."

Tất cả thực tập sinh: "!!!"

Bách Thiên Hành điểm tĩnh nhắc nhở: "Đều là game nhỏ, thời điểm thả lỏng nghỉ ngơi tùy ý chơi chơi thôi, đừng chơi điên quá, ảnh hưởng đến huấn luyện."

Mọi người: "Sẽ không!"

Bách Thiên Hành: "Ừ." Dừng một chút, nâng mắt nhìn về phía trong đám nam sinh: "Đây cũng không biết được xem như chiếm lợi của ai."

Tất cả thực tập sinh: "Trạm ca! Trạm ca! Trạm ca!"

Giang Trạm ngồi phía dưới, nhìn về phía Bách Thiên Hành.

Trong lòng hắn nhảy dựng, phản ứng lại, Bách Thiên Hành đang giúp hắn.

Chuyện máy chơi game này, để mà nói cũng không lớn, nhưng ngươi có người khác không có, lại còn là Mentor đích thân mua cho, liền quá mức ra vẻ.

Giang Trạm vừa nãy còn nghĩ, máy game cầm tay kia không thể giữ được rồi, phải nộp lên, bằng không các thực tập sinh khác trong lòng còn không biết nghĩ thế nào, cảm quan quá kém.

Kết quả Bách Thiên Hành trực tiếp tặng cho tất cả các thực tập sinh, làm được hết thảy công bằng, cũng không để hắn khó xử.

Thậm chí dẫn dắt thực tập sinh, khiến mọi người cảm thấy có thể có máy chơi game đều là kết quả của Giang Trạm hắn xung phong đi đầu.

Thật sự có tâm rồi.

Khúc nhạc đệm nho nhỏ của máy chơi game rất nhanh qua đi, Bách Thiên Hành vỗ vỗ tay ra hiệu mọi người chú ý, tuyên bố tại chỗ: "Đánh giá sơ cấp đã kết thúc, các bạn cũng đã vào ở ký túc xá, đêm qua tập 1 show cũng phát sóng rồi. Sau đây tôi muốn tuyên bố, là nhiệm vụ hai ngày tới của các bạn."

Mọi người im lặng nghe.

Bách Thiên Hành: "Các bạn cần tại hôm nay, trong thời gian một ngày, học được ca khúc chủ đề《Show me》. Nghe kỹ, một ngày, chỉ có hôm nay."

Bách Thiên Hành: "Ngày mai, tổ Mentor, bốn vị Mentor ngoại trừ tôi sẽ căn cứ vào phần trình bày ca khúc chủ đề của các bạn, chấm điểm tại hiện trường."

Trong đám thực tập sinh bắt đầu xôn xao.

Một ngày? Hồi trước《Pick C》chính là một ngày học ca khúc chủ đề, bọn họ cũng phải vậy?

Bách Thiên Hành: "Một trăm bạn thực tập sinh, sau khi chấm điểm, tổ Mentor sẽ trực tiếp căn cứ vào tình hình thể hiện ca khúc chủ đề, chọn ra 20 người biểu hiện kém nhất, hoặc là loại trừ hoặc là chờ định."

Hai chữ "loại trừ" vừa ra, ngồi bên dưới đều kinh ngạc.

Tập thứ hai đã muốn loại người? Chẳng lẽ ai thành tích kém thì ngay cả cơ hội bước lên sân khấu công diễn cũng không có?

Bách Thiên Hành tiếp tục tuyên bố: "Ý tứ của hoặc loại trừ hoặc chờ định là, 20 bạn thực tập sinh cuối cùng này, có khả năng sẽ bị loại trừ."

Có thực tập sinh giơ tay.

Bách Thiên Hành ra hiệu cậu nói.

Thực tập sinh: "Dưới tình huống gì thì nhất định loại trừ ạ?"

Bách Thiên Hành: "Trong 20 người cuối cùng mà bốn vị Mentor tuyển chọn, nếu thứ hạng like của ai trước 80, sẽ không bị trực tiếp loại trừ, mà là chờ định. Ngược lại, nếu Mentor cảm thấy bạn không đạt, sự ủng hộ của kênh like cũng không đủ, không nằm ở trước 80, sẽ trực tiếp bị loại, không thể tham dự công diễn phần sau."

Tất cả thực tập sinh: ".........."

Ai cũng không ngờ tới, Cực hạn thần tượng mới phát sóng một tập, họ vào ở ký túc xá cũng mới hơn một tuần, vậy mà lập tức liền phải đứng trước nguy cơ loại trừ.

Trong một trăm người này, nhất định có người lên không được sân khấu công diễn.

Khí thế lớp F đứng sau chớp mắt yếu đi.

Bọn cậu là người có thực lực kém cỏi nhất, thời gian một ngày để học ca khúc chủ đề, vừa là hát vừa là nhảy, rất có khả năng học không tốt.

Đến lúc đó biểu diễn ca khúc chủ đề đội sổ, fans ủng hộ ở kênh like cũng xếp chót, được rồi, máy game cầm tay chính là đồ lưu niệm của hành trình Cực hạn lần này.

Khóc!

Bách Thiên Hành không nhiều lời, sau khi tuyên bố xong nhiệm vụ kế tiếp và quy tắc loại trừ, đứng sang một bên.

Một màn hình chiếu màn ảnh rộng trong phòng huấn luyện được staff bật lên, không bao lâu sau, trong màn hình bắt đầu chiếu Nhung Bối Bối nhảy dẫn đầu ca khúc chủ đề《Show me》.

《Show me》mới chiếu đến khúc nhạc dạo, Bách Thiên Hành đột nhiên nói: "Nghe nói Nhung lão sư học ca khúc chủ đề chỉ học một lần, một lần là có thể trực tiếp nhảy dẫn đầu rồi."

Mọi người: "......."

《Show me》làm ca khúc chủ đề show tuyển tú, tiết tấu giai điệu vui vẻ thoải mái, toàn bộ nhịp điệu di chuyển của vũ đạo đối với nam sinh mà nói có thể xem là "mềm mại".

Sau khi trình chiếu kết thúc, Bách Thiên Hành liền vỗ vỗ tay, tỏ ý mọi người: "Tổng cộng sáu gian phòng huấn luyện, không theo cấp bậc, mọi người tự mình chọn phòng học huấn luyện, mỗi gian phòng đều có màn hình chiếu tiện cho các bạn bóc tách* các động tác vũ đạo."

(Nguyên văn là 扒舞/bát vũ, có nghĩa là cách tự học nhảy chỉ dựa vào các bản thu video, không có giáo viên hướng dẫn, có thể tua chậm một khung hình hoặc xem đi xem lại nhiều lần để nắm bắt chi tiết một chuỗi động tác. Không tìm được từ chuyên môn nào nên mình để "bóc tách động tác vũ đạo" cho thuần Việt nhé.)

Dừng một chút: "Còn vấn đề gì nữa không?"

Có người giơ tay: "Mentor Bách, anh không tham dự đánh giá của tổ Mentor sao?"

Bách Thiên Hành: "Ở sân khấu đánh giá sơ cấp, tôi và các bạn đứng mặt đối mặt. Hôm nay và ngày mai, tôi và các bạn sóng vai đứng."

Nói tiếp: "Có bất cứ vấn đề gì, đều có thể tìm tôi."

Các thực tập sinh dồn dập đứng lên, có người vỗ tay, có người cúi đầu: "Cảm ơn thầy Bách."

Bách Thiên Hành: "Đều cố lên."

Có vài thực tập sinh rời đi, đến phòng huấn luyện khác, có vài người ở lại, trực tiếp ở phòng này luôn.

Người của phòng ký túc xá bọn Phí Hải đều đi rồi, Phí Hải không đi, chọn cùng mấy người Giang Trạm cùng nhau.

Tùng Vũ đang hỏi Giang Trạm có cần hắn hỗ trợ bóc tách động tác vũ đạo hay không, Ngụy Tiểu Phi đã bắt đầu nhảy theo Nhung Bối Bối trong video rồi.

Chân Triều Tịch ra hiệu bọn hắn xem Ngụy Tiểu Phi: "Cậu bé bình thường là cậu bé, đến thời điểm mấu chốt chính là cao thủ."

Giang Trạm xem thử Ngụy Tiểu Phi, thán phục cậu ấy xem một lần là có thể nhảy theo, còn không tồi chút nào.

Tùng Vũ hỏi Giang Trạm: "Tiểu Phi chắc chắn học rất nhanh, để ẻm hướng dẫn anh nhé?"

Phí Hải: "Đúng đấy, bóc tách một chút đi, em cũng tách cho, tốc độ em học nhảy cũng nhanh lắm."

Chân Triều Tịch: "Vậy thì mỗi người tách một phần, cả nhà đều dạy một tí."

Giang Trạm có loại ảo giác, thật giống như hắn là một nhóc gà con gào khóc đòi ăn duy nhất trong ổ gà, mà bên cạnh hắn bốn con gà mẹ ngậm thức ăn vây quanh, tùy thời chuẩn bị đút vào miệng hắn.

"Nhóm gà mẹ" tạm thời bỏ "nhóc gà con" sang một bên, vây đến trước máy thu hình, thảo luận phân công nhiệm vụ bóc tách điệu nhảy.

Giang Trạm nhìn bóng dáng bốn nam sinh, trong lòng vô cùng cảm động.

Đám nam sinh nhỏ tuổi này, chính mình còn chưa bắt đầu nhảy, đã bắt đầu lo lằng vì hắn rồi.

Bỗng nhiên, Giang Trạm cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình, theo bản năng quay đầu.

Bách Thiên Hành đứng đằng cửa, nhìn hắn.

Giang Trạm ra hiệu mắt:?

Bách Thiên Hành im lặng động động môi, nói hai chữ mà chỉ có Giang Trạm mới hiểu được: gà con.

Nói xong xoay người, rời khỏi phòng huấn luyện.

Giang Trạm: "......" Được rồi, bị cậu ta nhìn ra rồi.

Dừng một chút, Giang Trạm đột nhiên cạn lời Xì một tiếng với không khí.

Bách Thiên Hành sao lại thế này, sáng kêu hắn cún con, bây giờ kêu hắn gà con?

Ba phút sau, Weibo --

@Bách Thiên Hành: Gà con đáng yêu, thích quá.

Comment hot nhất: Nuôi! Nuôi hết! Bách của chúng ta có bội tiền!

Hết chương 28.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.