Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 37



Nước phun ra tạo thành một vòng cung parabol tiêu chuẩn trong không trung, đáp đất toàn bộ bên chân Bách Thiên Hành.

Bách Thiên Hành cúi xuống nhìn thoáng qua nước bên chân, ngẩng đầu nhìn Giang Trạm: "Cần phải kinh ngạc vậy à?"

Lúc Giang Trạm phun nước đã bị sặc, vừa ho khan vừa giơ tay xua xua: "Khụ khụ, khụ khụ, không phải..... khụ khụ khụ."

Bách Thiên Hành rút hai tờ giấy từ trong túi đưa sang, Giang Trạm nhận lấy xoa xoa miệng, từ từ dừng ho.

Bách Thiên Hành từ đầu đến cuối đều nhìn hắn, lúc này, căn bản không để cho Giang Trạm có nhiều thời gian tự hỏi, gần như là bám sát từng bước: "Bất ngờ lắm, đúng không?"

Giang Trạm vừa mới cắn quá dùng sức, ánh mắt có chút tụ máu, sau khi bình tĩnh trở lại mắt vẫn còn đỏ, hắn giơ tay lên trước mắt, có chút mờ mịt có chút khó tin, lại hơi vô tội, cái dáng vẻ này thật là giống chú chó con vô tri ngây thơ.

Giang Trạm hoãn xuống, mới nói: "Đúng......"

Bách Thiên Hành vẫn dựa cái bàn, hỏi hắn: "Lúc trước không nhìn ra chút nào?"

Giang Trạm vẫn đương trong sự mù tịt, lắc đầu: "Không có."

Bách Thiên Hành: "Bây giờ biết rồi?"

Giang Trạm: "Ừa."

Bách Thiên Hành: "Có suy nghĩ gì?"

Giang Trạm lặng im, lặng im, lặng im, nửa ngày nghẹn ra một câu: "Tôi đang nằm mơ à? Hay là cậu đang troll tôi?"

Bách Thiên Hành buồn cười: "Cho dù cậu có nằm mơ, cũng sẽ không mơ thấy tôi chứ."

Giang Trạm: "......" Sẽ.

Vẻ mặt Bách Thiên Hành nghiêm túc: "Không troll, là thật."

Giang Trạm giơ tay, ý bảo y: "Cậu đợi tí, tôi tiêu hóa một chút."

Bách Thiên Hành gật đầu tỏ vẻ thông cảm, còn hỏi hắn: "Có cần tôi tránh đi cho cậu ở một mình không?"

Giang Trạm: "Đúng lúc tôi muốn đi WC, cho tôi mượn nhà vệ sinh một lát."

Vì thế không bao lâu sau, Giang Trạm lại trở về gian nhà tắm 40+met vuông siêu to khổng lồ.

Hắn đứng trước gương, nhìn chính mình trong đó, vẻ mặt kiểu nghi ngờ nhân sinh.

Bách Thiên Hành cũng là gay?

Trùng hợp thế, đều gay?

Giang Trạm:???

Không trách Giang Trạm kinh ngạc được, thật sự thoạt nhìn Bách Thiên Hành quá mức thẳng. Không chỉ là thẳng như sắt thép, mà quả thực chính là thẳng cấp độ kim cương cmnl.

Giang Trạm tự nhận bản thân cong đến triệt để, sau khi tái ngộ Bách Thiên Hành cũng thường xuyên gặp mặt, nếu Bách Thiên Hành là gay, là đồng loại với mình, sao hắn chẳng cảm nhận được xíu nào nhỉ?

Đột nhiên, Giang Trạm ý thức được mình đã quá đáng rồi.

Bách Thiên Hành rõ ràng không muốn giấu diếm mình chuyện tính hướng, vừa có cơ hội ở riêng với mình liền nói rõ ngay, hắn thì ngược lại, còn nói cái gì mà cần tiêu hóa một chút rồi chuồn thẳng vào trong WC này, trong lòng Bách Thiên Hành sẽ nghĩ thế nào đây?

Nhất là phản ứng của hắn, cứ như trai thẳng cực kỳ kiêng kỵ gay.

Giang Trạm vội vàng cải tà quy chính, đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Vừa mới ra ngoài thì Bách Thiên Hành lại nói: "Đi thôi, mang cậu lên tầng hai xem."

Lời đến bên miệng Giang Trạm ngừng lại.

Bách Thiên Hành đã lập tức đi về hướng cầu thang, dáng vẻ kia, giống như đề tài tính hướng vừa rồi tựa hồ không tồn tại vậy.

Trong lòng Giang Trạm tự trách, Bách Thiên Hành chắc chắn cho rằng mình ghét bỏ y rồi.

Giang Trạm theo sau, nghĩ nghĩ, đoạn mở miệng: "Tôi..... "

Bách Thiên Hành lên cầu thang, nói trước hắn nửa giây: "Tầng hai thật ra chẳng có gì, tôi đập thông phòng hết rồi, làm một phòng mô hình."

Phòng mô hình?

Suy nghĩ của Giang Trạm thành công bị kéo đi: "Cậu chơi mô hình?"

Bách Thiên Hành quay đầu lại nhìn hắn một cái: "Tôi chơi mô hình không phải do cậu lôi kéo sao?"

Giang Trạm kinh ngạc, hoàn toàn quên béng mình định nói gì luôn: "Cậu vẫn còn chơi à?"

Bách Thiên Hành: "Chơi chứ." hỏi: "Cậu không chơi nữa?"

Giang Trạm: "Tôi đã không chơi từ sớm rồi."

Bách Thiên Hành không thấy lạ lắm, thời cấp ba hứng thú sở thích của Giang Trạm với các thứ nhiều lắm, thích cái gì là đắm chìm vào chơi suốt thôi, khi không thích nữa, liền buông tay bỏ đấy, đi chơi cái khác.

Theo lời của Giang Trạm năm ấy là: Những thứ như sở thích ấy, chính là dùng để có mới nới cũ.

Chẳng qua một câu "Tôi đã không chơi từ sớm rồi" nhẹ nhàng của Giang Trạm, Bách Thiên Hành nhiều ít vẫn có chút ngoài ý muốn.

Dù sao khi đó Giang Trạm cực kỳ mê mẩn chơi mô hình, mê đến mức kỳ thi hàng năm giành hạng nhất đều là vì đòi người nhà lấy mô hình làm phần thưởng.

Bách Thiên Hành không hỏi Giang Trạm vì sao sau này lại không chơi mô hình nữa, so sánh với thời gian bảy tám năm không liên lạc kia, y càng để ý đến hiện tại, để ý trước mắt hơn.

Bách Thiên Hành: "Không chơi nữa thì tùy ý xem xem."

Giang Trạm thầm nghĩ: Mô hình sao có thể tùy ý xem xem? Nhất định phải nghiêm túc cẩn thận mà xem!

Bởi vậy, đề tài tính hướng liền tạm thời bị gác lại.

Bách Thiên Hành cố ý không đề cập tới, Giang Trạm một mặt không biết chủ động mở miệng nhắc đến như thế nào, một mặt khác khi nghe thấy mô hình, hắn thật sự trong đầu óc chẳng còn thứ gì khác nữa, chỉ có mỗi mô hình.

Mô hình, là thứ duy nhất Giang Trạm yêu thích từ nhỏ đến lớn, giống như một số cô gái si mê figure nhân vật hoạt hình, một ít nam sinh lại say mê giày bóng vậy.

(Figure: mô hình, tượng hay bất kỳ sản phẩm 3D nào mô phỏng lại nhân vật trong manga, anime, game.)

Từ nhỏ Giang Trạm hiếu động hướng ngoại, lớn lên mới có thể an tĩnh ngồi xuống, mà hồi còn nhỏ thứ duy nhất có thể làm hắn ngồi yên, chỉ có một, chính là mô hình.

Mô hình, có thể một thời xếp hạng giữa người và sự vật mà Giang Trạm cho là quan trọng, nằm trong top 5.

Cho dù sau này lên đại học rồi tham gia một ít câu lạc bộ, thích thứ khác, mô hình vẫn như trước là yêu thích trong lòng hắn.

Cho đến khi trong nhà xảy ra chuyện.

Giang Trạm sau đó buông bỏ mô hình, cam tâm tình nguyện buông bỏ, những mô hình đó của hắn, sau này phần lớn đều bán sang tay, còn lại mấy bộ quá đắt tiền vốn dĩ không bỏ được, sau đó lại bởi vì cần tiền, cũng bất đắc dĩ qua tay.

Trước khi về nước ba bốn năm, hắn chưa từng chạm qua mô hình một lần nào nữa, khi thu thập hành lý về nước, trong vali lại càng không có một bộ mô hình nào.

Giang Trạm vốn nghĩ rằng, muốn một lần nữa trở lại với đam mê này có lẽ phải cần một thời gian nữa, không ngờ bên này Bách Thiên Hành lại có phòng mô hình, còn là trọn vẹn một tầng luôn.

Chờ hắn lên tới tầng hai, đi theo Bách Thiên Hành vào phòng mô hình, ánh mắt đều thẳng lăng lăng, vứt hết mọi thứ sau đầu, chan chứa trong mắt tất cả đều là các loại mô hình trên ngăn tủ, trên bàn mà thôi.

Những mô hình này, đa số đều là loại cần tự mình lắp ráp, một phần nhỏ là thành phẩm, Giang Trạm từ nhỏ đã thích mô hình, quá nửa tinh lực dành cho sở thích đam mê đều đặt trên phương diện này, mấy mô hình này của Bách Thiên Hành, hắn nhận ra không ít.

Có một số cái gần như là giá trên trời.

Vẻ mặt Giang Trạm khó tin, trong mắt tất cả đều là mô hình, hỏi Bách Thiên Hành: "Mấy cái này của cậu, nhiều như thế, sưu tầm được bao lâu rồi?"

Bách Thiên Hành: "Bảy tám năm."

Giang Trạm thán phục: "Gắt."

Bách Thiên Hành nhìn hắn: "Thích không?"

Giang Trạm chẳng thiết nói gì nữa: "Thích thích thích, không đi nữa, không đi nữa."

Bách Thiên Hành vẫn nhìn hắn như cũ: "Vậy không đi nữa?"

Giang Trạm bây giờ toàn bộ đầu óc chỉ có mô hình, ngay cả lời Bách Thiên Hành nói cũng chẳng nghe thấy.

Hắn đi vào trong chỗ trưng bày phòng mô hình, mỗi một mô hình đều chăm chú xem một lần, rất nhiều bộ hắn biết, nhận ra, có vài đồng khoản hoặc là cùng loạt series hắn cũng từng có được, đụng phải cái nào mình chưa từng thấy liền dừng chân xem thêm vài lần.

Phòng mô hình này của Bách Thiên Hành, đối với hắn mà nói, hoàn toàn chính là kho báu.

Ngay lúc Giang Trạm từng chút một chìm đắm vào thế giới mô hình này, có người dựa vào chỗ cửa sổ, ánh mắt nặng trĩu dõi theo hắn.

Bách Thiên Hành thật ra không ngờ, sẽ có ngày mang Giang Trạm đến phòng mô hình này.

Năm đó y trang hoàng căn phòng, khi quyết định đập thông cả tầng hai để tạo một phòng mô hình cũng chỉ nghĩ rằng cho chính mình một cơ hội, nhìn vật nhớ người.

Nếu nói y có bao nhiêu yêu thích với mô hình, thật ra cũng chưa hẳn.

Đương nhiên, mọi người cạnh y đều cho rằng y thích, dù sao cũng vẫn luôn thu thập mà, giá cả cao mấy cũng sẽ tóm về.

Chỉ có Bách Thiên Hành tự mình hiểu lấy, y sưu tập này đó không phải là mô hình, chẳng qua là một loại tâm tình, một loại được xưng là nhớ nhung mong mỏi, hư ảo mà thôi.

Cho nên vào lúc căn phòng mô hình này bày đầy mô hình, Bách Thiên Hành rất ít khi trở lại, ra nước ngoài đã hơn một năm nay, phòng mô hình mỗi một mẫu đều dùng màn chống bụi phủ lên, nhưng y vẫn trước sau không nhìn nhiều thêm lấy một cái.

Thẳng cho đến khi y về nước, thẳng đến khi, y gặp lại được Giang Trạm trên sân khấu đánh giá sơ cấp.

Ngày ấy thu thập lại một lần nữa phòng mô hình, bỏ đi lớp chống bụi, Bách Thiên Hành hình dung không ra tâm tình của mình là thế nào, chỉ đột nhiên cảm thấy rằng, toàn bộ mô hình một tầng này, rốt cuộc sắp đợi được chủ nhân chân chính của chúng.

Đó cũng là lí do vì sao có nhiều nhà như vậy mà hôm nay Bách Thiên Hành nhất định phải đưa Giang Trạm tới nơi này.

Bởi vì chỉ có mô hình, mới có thể làm cho Giang Trạm vui vẻ trăm phần trăm, thậm chí vui đến mức không nỡ rời đi.

Tóm lại, có thể giữ lại muộn bao lâu thì muộn bấy lâu, tốt nhất là cả tim cả người đều lưu lại nơi đây, về sau mỗi ngày đều muốn chui vào nơi này của y.

Bách Thiên Hành: Không làm người thì không làm người.

Mà lúc này, Giang Trạm đã đến phía đông của căn phòng mô hình, đứng trước một kệ trưng bày lớn.

Kệ trưng bày cao hơn một mét, dài tới chừng hai mét, độ rộng cũng phải trên nửa mét.

Kệ trưng bày lớn như vậy, triển lãm một pháo đài lớn trên không du hành vũ trụ có tạo hình độc đáo.

Chiếc pháo đài lớn trên không này Giang Trạm nhớ kỹ, cực kỳ rõ ràng, rõ ràng đến mức mỗi một bộ phận linh kiện có bao nhiêu miếng, cho đến bây giờ đều có thể liệt kê tỉ mỉ ra.

Bởi vì hắn từng có một pháo đài lớn trên không giống y như đúc.

Là năm ấy tốt nghiệp thi đại học, bố Giang nhờ người dùng giá cao mua được từ nước ngoài về, tặng cho con trai trạng nguyên làm quà tốt nghiệp.

Giang Trạm liều mạng lắp ráp suốt một kỳ nghỉ hè vẫn không ráp xong, sau đó mỗi lần đến kỳ nghỉ về nhà đều phải thức đêm ghép tới choáng váng, đáng tiếc kết cấu chỉnh thể của pháo đài lớn trên không rất phức tạp, vẫn luôn chưa ráp xong.

Một năm kia Giang gia phá sản, mô hình ráp xong hai phần ba được Giang Trạm gom lại, sau đó cùng mẹ ra nước ngoài chữa bệnh, bởi vì thiếu tiền, mẫu pháo đài lớn trên không kia lại vừa vặn được đẩy giá cao, Giang Trạm không do dự, trực tiếp mang mô hình còn chưa ráp lại hoàn chỉnh kèm theo những bộ phận rải rác, cùng bán sang tay.

Lúc bán đi, người trung gian còn nói: "Anh em à, cái này của cậu chưa ráp xong, bán đi cũng không được giá tốt nhất, đáng tiếc quá, hay là cậu ráp lại hoàn chỉnh đi, tôi sẽ tìm người mua giúp cậu, dù sao không phải băn khoăn việc bán còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn."

Giang Trạm nào có tinh lực và thời gian nữa, bán thẳng bán thành phẩm.

Bán cho ai, hắn cũng không hỏi nhiều, dù sao bán rồi đổi lấy tiền, đồ vật ấy sẽ không còn là của hắn nữa.

Giờ đây, pháo đài lớn trên không giống như đúc, ở ngay tại trước mặt hắn.

Giang Trạm nhìn không ra có phải là chiếc mình làm một nửa kia hay không, cho dù phải, cũng không nhận ra nổi nữa rồi. Dù sao thì bất kể là linh kiện, hay là thành phẩm đã ráp xong cũng không thể mang vết tích của một người, một mô hình có vết tích hay là tổn hại, sẽ không thể nào được xào đến cái giá sáu chữ số.

"Thích cái này?"

Bách Thiên Hành đi đến bên cạnh, cũng nhìn pháo đài lớn trên không trên kệ triển lãm.

Giang Trạm dừng chút, ra hiệu hỏi Bách Thiên Hành: "Cậu mua là thành phẩm? Hay là tự mình ráp?"

Bách Thiên Hành ngẫm nghĩ: "50/50."

Giang Trạm quay đầu nhìn lại.

Bách Thiên Hành: "Hẳn là hơn bốn năm trước mua về, lúc ấy mẫu này đang hot, không dễ mua, có người qua tay một cái bán thành phẩm, tôi liền mua lại."

"Lúc mới mua về thì đang quay phim, bận quá cũng không để ý lắm. Hơn một năm trước làm cái gì cũng cảm thấy chán, cho nên mỗi ngày cái gì cũng không làm ở trong này lắp ráp nó, trước khi ra nước ngoài thì ráp xong."

Giang Trạm vẫn không nhúc nhích nhìn Bách Thiên Hành, hỏi: "Mấy bộ phận cậu ráp nằm ở đâu?"

Bách Thiên Hành chỉ chỉ pháo đài lớn trên không: "Mấy cái trục bánh xe bốn phía thành trì, mấy cánh trực thăng, cả phần mấy miếng to dễ lắp nhất bên này nữa."

Tim Giang Trạm đập loạn nhịp, càng đập càng nhanh.

Là cái đó của mình, chính là cái trước kia của mình!

Là Bách Thiên Hành mua?

Vậy mà lại là cậu ấy mua?

Giang Trạm quay đầu lại nhìn pháo đài lớn trên không, trong đáy mắt đều muốn nói câu khó mà tin được.

Bách Thiên Hành phát hiện ra vẻ mặt hắn thay đổi, hỏi: "Sao vậy?"

Giang Trạm quay đầu lại nhìn y.

Bách Thiên Hành: "?"

Giang Trạm vẫn cứ nhìn y, không nói lời nào.

Bách Thiên Hành: "Hử?"

Giang Trạm không nói gì, lắc đầu, trong lòng cười than: Giao duyên giữa người với người, gặp gỡ và duyên phận, thật đúng là ông trời sắp đặt.

Ai mà ngờ được, từ rất nhiều năm trước đó, trước cả khi hắn bắt đầu sửa ảnh, giao duyên giữa Bách Thiên Hành và hắn đã từng có một lần như vậy.

Mà một lần đó, cùng với giờ khắc này, đã cách ít nhất ba bốn năm.

Ba bốn năm trước, pháo đài lớn trên không ở trong tay hắn, bán thành phẩm.

Ba bốn năm sau, pháo đài lớn trên không ở trong phòng mô hình của Bách Thiên Hành, thành phẩm.

Bọn họ mỗi người ghép một nửa.

Giang Trạm chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy diệu kỳ.

Nhưng Giang Trạm không nói ra gì cả, chút ít chuyện có liên quan tới mấy năm trong quá khứ ấy, hắn đều không muốn cho bất kể người nào hay.

Hắn chỉ nói với Bách Thiên Hành: "Cả một mô hình lớn như vậy, cậu có thể ráp được một nửa đã rất lợi hại rồi."

Bách Thiên Hành: "Lúc mua được mô hình về, tôi cũng nghĩ người trước như thế."

Giang Trạm: Khách sáo rồi.

Nói xong, hai người cùng tiếp tục đi vào trong phòng mô hình.

Bách Thiên Hành: "Có muốn lấy vài bộ nhỏ nhỏ dỡ ra cho cậu lắp ráp thử không?"

Đáy mắt Giang Trạm chốc lát sáng rỡ: "Được sao?"

Bách Thiên Hành: "Đương nhiên được."

Phòng mô hình không chỉ có tủ trưng bày và mô hình, mà còn có một bàn làm việc, trước bàn làm việc còn có một chiếc sofa lười mềm mại.

*Cái bàn kiểu này:

Trước kia Bách Thiên Hành sẽ một mình làm tổ trong sofa lắp ráp, giờ Giang Trạm tới, chính là hai người cùng nhau làm tổ.

Giang Trạm đã lâu lắm không đụng đến mô hình, cầm lấy chiếc máy bay phiên bản căn bản, trong mắt toàn là ánh sáng rạng rỡ, lực chú ý đặt toàn bộ lên mô hình máy bay, dỡ ra ráp lại, ráp lại dỡ ra.

Bách Thiên Hành đi lấy chút đồ ăn thức uống lên, ngồi ở bên cạnh xem hắn ráp. Tình cảnh như thế, có thể trùng khớp hoàn toàn với hình ảnh trong trí nhớ.

Trước kia cũng là thế này, Giang Trạm vừa mó đến mô hình là hết sức chuyên tâm, Bách Thiên Hành không tính là coi trọng mô hình, có thể cùng nhau chơi trong chốc lát, đại đa số thời gian đều nhìn hắn.

Mà giờ phút này trông Giang Trạm, Bách Thiên Hành lại cảm thấy quá đỗi kỳ diệu, bất kể là chơi bóng rổ hay là ráp mô hình, Giang Trạm cứ cho y một loại cảm giác:

Giống như nhiều năm qua hắn căn bản không hề thay đổi, cho dù thời gian hay là nhân sinh từng trải, đều không hề lưu lại chút dấu vết nào ở trên người hắn.

Giang Trạm, từ đầu đến cuối vẫn là Giang Trạm.

Bách Thiên Hành một mặt cảm thấy con người chung quy sẽ thay đổi, không nên như thế, mặt khác lại nghĩ, sự đơn thuần này của Giang Trạm, chẳng phải là thứ y thích hay sao.

Bách Thiên Hành ngồi bên cạnh, lẳng lặng quan sát, hy vọng thời gian... trôi càng chậm càng tốt.

Giang Trạm thì đương lúc lắp ráp lại mô hình, dùng giọng điệu tùy ý như thường đột nhiên hỏi: "Cậu phát hiện ra bản thân thích con trai từ khi nào?"

Bách Thiên Hành nghiêng mình, mặt hướng về phía Giang Trạm, cánh tay gập lại đặt trên chỗ dựa của sofa.

Giang Trạm mở lời hơi đột ngột, Bách Thiên Hành nhất thời không nói gì.

Một lát sau, Bách Thiên Hành đáp: "Hồi cấp ba."

Giang Trạm nghiêng đầu nhìn nhìn y, diễn cảm trong mắt đều rất là bình tĩnh: "Lúc nào cấp ba?"

Bách Thiên Hành: "Lớp 10."

Giang Trạm bất ngờ, sớm thế à, lại quay đầu tiếp tục hý hoáy mô hình trong tay mình, vẫn là giọng điệu bình thường: "Cậu phát hiện như thế nào?"

Bách Thiên Hành vẫn rất bình tĩnh, cho đến giờ phút này, y nhìn vào Giang Trạm, cảm thấy cổ họng có hơi khô.

Một lúc sau, y nghe được tiếng nói có chút khô khốc của mình: "Lúc ấy tôi đã động lòng với một người con trai." 

Giang Trạm lại ngoảnh đầu lại, hắn nhìn Bách Thiên Hành, không nói gì, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt tiếp, mấy giâu sau ---

"Không phải lúc xem phim mới phát hiện ra không có phản ứng với con gái nên mới........? Hở?"

Bách Thiên Hành: "......"

Giang Trạm: "Không phải như vậy sao?"

Bách Thiên Hành yên lặng hít sâu: "....... Không phải."

Giang Trạm: "Tôi tưởng là thông thường đều xem phim gì đó."

Bách Thiên Hành vẻ mặt hết nói nổi, chìa tay sang: "Trả mô hình cho tôi đi, chỉ số thông minh này của cậu vẫn là thôi đừng chơi nữa."

Giang Trạm nửa nằm ở sofa, cười haha mãi, tránh khỏi tay Bách Thiên Hành: "Cậu bớt đi, giả bộ cái gì, không phải bởi vì xem phim sao, lại còn động với chả lòng? Ở trước mặt tôi mà còn giả bộ? Khi đó cậu trừ chơi bóng, quán net, đi học ra, người đi qua trước mặt cậu cậu còn chẳng muốn lãng phí mắt đi liếc thêm nửa cái ồ kế?"

Bách Thiên Hành: "............ Trước kia hình tượng của tôi trong lòng cậu chính là như thế à?"

Giang Trạm cười ghẹo: "Đương nhiên không chỉ có vậy, lại còn mặt mũi cực kỳ thối, tính tình tệ chết đi được, ai cũng không được chọc cậu. Nếu lúc đó thực sự thích ai, cậu còn có thể như thế à?"

Bách Thiên Hành cảm thấy mình hơi bị tức rồi đấy, cũng đúng, nhiều năm như vậy, cũng chỉ có cái vị trước mặt này có thể nhiều lần thọc trúng chỗ đau của y.

Bách Thiên Hành chìa tay: "Đừng nhiều lời, trả mô hình đây."

Bàn tay cầm mô hình của Giang Trạm duỗi ra thiệt dài: "Nói tôi biết cậu xem phim gì cái đã."

Giọng Bách Thiên Hành trở nên hung dữ: "Liên quan gì đến cậu?"

Giang Trạm: "Có hạt giống không?"

Bách Thiên Hành: "?"

Giang Trạm: "Cảm ơn chủ thớt, chủ thớt là người tốt."

(Hạt giống (hay Seed) là một hình ảnh ẩn dụ. Ở một khía cạnh nào đó, nguyên tắc của BT (BitTorrent: tải về những dữ liệu lớn mà không tốn chi phí máy chủ và băng thông mạng) giống như mùa xuân gieo một hạt giống, đến mùa thu sẽ gặt hái một vạn hạt giống, quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Vì vậy, mọi người gọi người gửi tệp download là gieo hạt giống.)

Bách Thiên Hành vừa buồn cười vừa tức giận, phản ứng lại, ra là Giang Trạm đang dùng cách thức nói đùa tròng ghẹo này để nói cho mình biết, cậu ấy cũng là gay.

Sau khi mình nói ra, Giang Trạm cũng thẳng thắn theo, không chút che giấu.

Bách Thiên Hành thu lại vẻ mặt, không nói gì nhìn Giang Trạm.

Giang Trạm rút tay về, đặt mô hình lên đùi, vẻ mặt tự nhiên: "Chia sẻ hạt giống, thế mới là bạn bè."

Bách Thiên Hành hỏi một câu Giang Trạm vừa mới hỏi đây thôi: "Từ khi nào?" Khi nào thì phát hiện ra mình thích con trai.

Giang Trạm nhún vai, vừa hí hoáy mô hình vừa nói: "Năm nhất đại học, trong ký túc xá có người mở loại phim đó, xem theo, bấy giờ mới phát hiện sai sai."

Bách Thiên Hành: "Kinh ngạc lắm nhỉ?"

Giang Trạm thở dài: "Đâu chỉ kinh ngạc, bị dọa cho nhảy dựng luôn, ngay từ đầu còn chưa chấp nhận được cho lắm, dù sao trước đó tôi còn rất thích con gái chân dài nhỏ gầy mà."

Bách Thiên Hành: "Sau đó vì sao chấp nhận được?"

Giang Trạm: "Không chấp nhận được thì thế nào? Đây cũng đâu phải là bệnh, không chịu còn phải đi tìm bệnh viện điều trị? Chỉ cần đổi lại loại phim trong máy tính là xong."

Đang nói nói, bỗng dưng cảm thấy không thích hợp.

Lúc hắn nghe nói Bách Thiên Hành là gay, tốt xấu gì cũng phụt một ngụm nước to, Bách Thiên Hành nghe nói hắn gay, sao mà phản ứng lại bình tĩnh thế?

???

Không đúng à nha.

Giang Trạm quay đầu, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, không thể xác định hỏi: "Cậu biết..... "

Bách Thiên Hành: "Ừ, biết cậu gay từ sớm rồi."

Giang Trạm mở to hai mắt: "Vì sao cậu có thể cảm giác ra tôi, mà tôi không cảm giác ra cậu?

Bách Thiên Hành: Bởi vì cậu không có một người anh vợ tên là Tống Hữu.

Cứ vậy, Giang Trạm và Bách Thiên Hành gaygay công nhận lẫn nhau.

Giang Trạm cảm khái: "Thật là khéo ghê, đều gay, về sau chính là "bạn gay tốt"."

Bách Thiên Hành buồn cười: "Ai bạn gay tốt với cậu."

Giang Trạm: "Thế làm khuê mật không?"

".................."

Bách Thiên Hành ra vẻ muốn tịch thu mô hình.

Giang Trạm vội nói: "Không làm thì không làm!" Lại có vẻ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Mình tôi gay, còn tưởng là cậu thẳng, thi thoảng sẽ cảm thấy không tiện cho lắm, bây giờ biết cậu cũng gay rõ ràng thoải mái hơn nhiều."

Lần nữa giáp mặt thừa nhận ban nãy sau khi chơi bóng, thấy Bách Thiên Hành trần nửa thân thì không có cách nào nhìn thẳng.

Còn nêu cái ví dụ: "Tựa như lúc tôi thẳng, con gái người ta mặc áo tắm tôi không thể nhìn chằm chằm được, sau đó con gái nhà người ta đột nhiên chạy tới nói cho tôi biết, "cô ấy" thật ra là người chuyển giới, bản thân lại là đàn ông con trai, vậy thì chẳng có gì bất tiện cả."

Bách Thiên Hành: "........................"

Bách Thiên Hành nhất thời không biết nên tức Giang Trạm lấy y ra so sánh với người chuyển giới, hay là nên tức sau khi thẳng thắn thành khẩn thừa nhận là gay, Giang Trạm đối mặt với y ngay cả chút điểm thiếu tự nhiên kia cũng bay sạch, cư xử còn tự tại hơn so với lúc trước.

Vừa nãy còn xấu hổ nhìn nửa thân trần của y, giờ đây đề nghị thẳng toẹt: "Chỗ này của cậu có bể bơi đúng không? Tụi mình đi bơi đi."

Bách Thiên Hành cùn: "Tôi phải mặc quần áo mới có thể bơi trước mặt cậu nhỉ?"

Giang Trạm: "Không không không, giờ cậu cho dù có cởi sạch hết cũng chẳng thành vấn đề. Lời lúc trước nói, là tưởng cậu thẳng, tôi nhìn cậu không mặc áo thì cứ cảm thấy tôi đang sàm sỡ cậu. Giờ không giống nữa mà, bây giờ nhìn cậu, sẽ cảm thấy: Quào, anh đẹp trai này dáng người đẹp thế, hormone tràn màn hình, mình cũng muốn tập được như thế!"

Bách Thiên Hành: "..........................."

Giang Trạm hí hí hửng hửng đặt mô hình xuống, đứng dậy: "Đi đi đi, ra bể bơi, bơi xong tôi lại chơi mô hình tiếp, chiều trở về."

Bách Thiên Hành phát này thật sự bị tức không nhẹ.

Tức thì tức, lại nghĩ, Giang Trạm không phải chính là như vậy sao, người y thích, còn không phải là Giang Trạm như thế này sao.

Chỉ có thể thở dài, tự mình hòa hoãn vậy.

Quên đi, dù sao người ở ekip chương trình, chạy không thoát.

Vì thế hai người lại di chuyển từ bên trong ra phía ngoài, cả sân bóng, bể bơi, sân cỏ đánh golf chơi luân phiên vài lượt, chơi đủ rồi lại quay về phòng mô hình nghịch mô hình.

Chơi high rồi suýt nữa quên cả thời gian, chờ Bách Thiên Hành lái xe đưa Giang Trạm về đã là hơn chín giờ tối.

Giang Trạm rõ ràng hưng phấn quá độ, dọc đường lướt điện thoại chém gió nói cười với Bách Thiên Hành, đến lúc sắp về tới dưới tầng ký túc xá rồi mới thoáng thu lại chun chút vẻ hưng phấn.

Dáng vẻ hưng phấn vừa thu lại, sực nhớ điều gì đột nhiên cúi đầu nhìn trên người: "Toang rồi!"

Bách Thiên Hành: "Cái gì toang rồi?"

Giang Trạm: "Quần áo tôi còn ở trong máy giặt nhà cậu."

Bách Thiên Hành: "Quay lại lấy cũng không kịp rồi."

Giang Trạm tát một cái lên trán: "Ôi chao, hưng phấn quá mức quên hết mọi thứ." Dừng lại một chút, "Nếu không thì, cậu đi cửa hông?"

Bách Thiên Hành bình tĩnh đáp lại hắn bốn chữ: "Quang minh lỗi lạc."

Vì thế Mentor Bách quang minh lỗi lạc lái chiếc xe mua đồ ăn 180 vạn của y, đi cửa chính, đưa Giang Trạm trên người mặc quần áo của mình quang minh lỗi lạc về ký túc xá.

Vào ban đêm, mấy nhóm fans cắn Tuyệt Mỹ tất cả phát điên rồi.

Ảnh so sánh Giang Trạm ban sáng ra ngoài và buổi tối trở về bị người soi ra, quần áo không phải cùng một bộ.

Chẳng những không phải cùng một bộ, quần áo tối trở về rõ ràng trông to hơn, kiểu dáng kích cỡ vừa khéo là một bộ đồ thường ngày trước kia Bách Thiên Hành từng bị chụp được!

Quần áo thường ngày của Bách Thiên Hành!

Giang Trạm mặc quần áo thường ngày của Bách Thiên Hành!!

Fans CP: A a a!! Bọn này căn bản không dám nghĩ xem rốt cuộc cả ngày họ đã làm cái gì!! Cũng chẳng dám nghĩ xem vì sao Giang Trạm phải mặc quần áo của Bách Thiên Hành!!! Bọn này không dám!!

Tụi tui chỉ có một câu muốn gửi đến Mentor Bách thân mến --

Dịu dàng một chút được không! Dịu dàng một chút!

Hết chương 37.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.