Đổi thành ngày trước lúc còn thẳng, hồi cấp ba ấy Giang Trạm nhất định sẽ đập bay tay của Bách Thiên Hành đi, cảm thấy không hiểu ra sao, rồi lại cảm thấy Bách Thiên Hành đang cố ý chơi khăm hắn, muốn thấy hắn thất thố.
Nếu cứ dựa theo thói quen ở chung từ trước tới giờ của hai người, hắn nhất định sẽ tức giận, tiếp đó trở mặt với Bách Thiên Hành, cũng có khả năng sẽ cãi nhau.
Nhưng mà hiện tại, Giang Trạm ngoại trừ kinh ngạc ra, càng nhiều chính là cảm nhận được một số thứ bằng trực giác, thứ sẽ làm cho hắn khiếp sợ--
Bách Thiên Hành đang thả thính hắn.
Loại trực giác và cảm thụ này không sai vào đâu được.
Bởi vì bản thân Giang Trạm chính là gay.
Cho dù hắn có cong cực kỳ muộn lại không đủ mẫn cảm đối với đồng loại đi chăng nữa, thì trực giác nên có vẫn phải có.
Trước kia lúc ở nước ngoài cũng không phải không có con trai theo đuổi hắn, chỉ cần đã từng giao thiệp qua lại hay chung sống với nhau, thời gian đủ dài, rất nhiều thứ không cần đến ngôn ngữ cụ thể hay là hành động thực tế, chỉ một chút ánh mắt thôi, như vậy là đủ rồi.
Bởi vậy, sự khiếp sợ vào giờ phút này của Giang Trạm không phải bắt đầu từ Bách Thiên Hành mập mờ lau nước canh đọng ở khóe môi hắn, mà là cái khoảnh khắc Bách Thiên Hành nhìn hắn, ánh mắt trong một thoáng trở nên sâu nặng kia.
Đó tuyệt đối không phải ánh mắt của bạn học nhìn bạn học, bằng hữu nhìn bằng hữu.
Đó là đồng loại nhìn đồng loại.
Là một người đàn ông, ở trước mặt một người đàn ông khác, biểu lộ ra sự hứng thú và hăng hái của bản thân đối với người đó.
Trong nháy mắt ấy, da đầu Giang Trạm bỗng chốc tê dại.
Chờ Bách Thiên Hành đưa tay qua đây xoa xoa khóe môi của hắn, sắc điệu sâu thẳm mà nói những lời kia, lại còn mập mờ ấn lên môi của hắn, Giang Trạm chỉ cảm thấy máu toàn thân đều bắt đầu chảy ngược.
Bởi vì cảm thụ của hắn không chỉ là khiếp sợ, khó có thể tưởng tượng, còn có cả sự rung động bản năng mà thân là một cậu gay bị kích thích.
Là trống ngực trở nên nhanh hơn, là hô hấp trở nên dồn dập, là những thứ đã bị hắn ghìm sâu trong nội tâm, cái "ý nghĩ xằng bậy" đã từng có ấy lại đang rục rịch ngóc đầu.
Giang Trạm không thể quên được chính mình đã từng mơ tới cái gì, lại càng sẽ không quên trong cõi mộng ấy, mình với Bách Thiên Hành đã làm chuyện gì.
Nguyên nhân chính bởi vậy, hắn rõ ràng có biết, bản thân mình đối với "người quen cũ" này.. có dục vọng.
Dục vọng này lúc trước bị hắn xem như bí mật, dùng lý trí đè ép dưới chỗ sâu nơi đáy lòng.
Mà hiện giờ, một ánh mắt, vài động tác, mấy câu nói của Bách Thiên Hành, cứ vậy mà thoải mái đem dục vọng đó từ đáy lòng câu ra.
Giống như mở ra chiếc hộp Pandora thần bí.....
Cõi lòng Giang Trạm có thứ gì đó, Bùm một tiếng nổ tung, nổ đến mức màng nhĩ hắn không ngừng đập thùng thùng thùng, trong màng nhĩ đầy những âm thanh chói tai.
Về phần Bách Thiên Hành thì trái lại biết dừng đúng lúc, nói xong câu "đồng thời xem trọng" kia liền buông tay lùi về phía sau, khôi phục lại vẻ mặt bình thường như thể những gì vừa mới làm tất cả đều là màn trình diễn tại chỗ và linh cảm chợt lóe của Tam kim ảnh đế y.
Y thấy Giang Trạm bắt đầu đỏ mặt, còn cười cười, giọng điệu tự nhiên: "Đùa cậu thôi."
Giang Trạm nhìn y, nghe y nói "đùa cậu" thì lộ ra một vẻ mặt không còn gì để nói, ánh mắt đang trừng Bách Thiên Hành trở nên hơi dữ dằn.
Hắn chẳng nói năng gì, xoay người muốn đi lại bị Bách Thiên Hành giữ chặt cánh tay.
Bách Thiên Hành dỗ dành hắn: "Giận à?"
Giang Trạm hất tay Bách Thiên Hành ra, nghiêng người nhìn y: "Cậu thấy nhạt nhẽo không hả?"
Bách Thiên Hành giơ hai tay bên vai làm động tác đầu hàng, vẻ mặt kiểu biết mình sai rồi, cho y xin lỗi.
Biểu cảm của Giang Trạm càng thêm cạn lời, chẳng muốn nói thêm chữ nào, lỗ tai đã hoàn toàn bị thiêu cháy rồi.
Từ lúc hắn tham gia Cực hạn đến giờ lần đầu tiên có loại cảm xúc không tốt như thế này, cực kỳ bực bội, còn vô cùng muốn cãi nhau với người khác.
Nhìn thấy Bách Thiên Hành chủ động nhận lỗi trước mặt, lại càng nhìn càng không vừa mắt.
Giang Trạm xoay người, một lần nữa đối diện với Bách Thiên Hành, sợ bị người trông thấy đành đè ép âm thanh, đã có xu thế muốn oánh nhau.
Giang Trạm: "Cậu thói xấu gì đây!"
Bách Thiên Hành có chút bất ngờ với phản ứng của Giang Trạm, thuận theo hắn: "Lỗi của tôi." Lại nói: "Còn ăn sáng nữa không?"
Giang Trạm dữ dằn nói: "Khỏi ăn!"
Nói xong muốn quay về căn tin lấy túi đặng đi thẳng sang tòa nhà Tứ Phương, lại bị Bách Thiên Hành gọi lại: "Hôm nay ngày mai tôi vắng mặt hai ngày, phải đến đoàn phim."
Giọng điệu Giang Trạm hung hăng: "Muốn đi thì đi." Nói xong thẳng tiến căn tin.
Bách Thiên Hành không đuổi theo, nhìn theo bóng dáng của Giang Trạm, dường như có chút đăm chiêu.
Cho dù y không làm người, cũng thật sự không nghĩ tới sau khi Giang Trạm bị mạnh mẽ thả thính như thế, lại có phản ứng thế này.
Y vốn nghĩ rằng mình thu tay kịp thời, chạm đến ý vị vừa đủ, để cho Giang Trạm tưởng rằng mình đang diễn, chọc ghẹo chơi, Giang Trạm cùng lắm mắng y một câu thằng điên, sau đó căn bản sẽ không nghĩ nhiều tiếp tục thẳng như sắt thép, nhưng mà hiện giờ.....
Bách Thiên Hành nghĩ đến lỗ tai đỏ chót của Giang Trạm, biểu cảm gần như là phẫn nộ sau khi bị thả thính, cái cảm giác kia, thật giống như những gì vừa mới làm ấy đã chạm phải điểm nào trong đáy lòng không cho phép chạm tới của hắn.
Bách Thiên Hành đã rất lâu không nhận được vai diễn và kịch bản nào thích hợp, lần này cũng là trùng hợp có một vị đạo diễn quen trong giới chuyển cho y một vở, được y liếc một cái đã nhìn trúng.
Không phải vai chính, là phối hợp diễn, diễn một vai phản diện mà từ trước y vẫn luôn muốn diễn lại không có cơ hội: Bọn bắt cóc tống tiền.
Bởi vì liên quan đến diễn thử và xác định tạo hình, y cần rời đi một ngày rưỡi, bên phía Cư Gia Tạ đã xin nghỉ với ekip Cực hạn rồi.
Hôm ấy sau bữa sáng, Cư Gia Tạ lái xe đưa Bách Thiên Hành đến đoàn phim.
Trên đường, Bách Thiên Hành lên weibo lướt đến Reuters "đi làm" của thực tập sinh Cực hạn sáng nay.
Bách Thiên Hành tùy tiện lướt lướt, rất nhanh đã lục đến của Giang Trạm.
Khác với ảnh chụp thường ngày hắn hay đối diện với ống kính mỉm cười thoải mái, hôm nay Giang Trạm đeo khẩu trang, che đi hơn nửa khuôn mặt chỉ để lộ một chút sống mũi thẳng tắp, và một đôi mắt ửng đỏ phía đuôi.
Bởi vì đeo khẩu trang, cũng tựa hồ không có hứng thú giao lưu với fans ở trước ký túc xá nên ảnh chụp của hắn hôm nay gần như đều là sườn mặt đeo khẩu trang, chỉ có hai tấm mặt hướng ống kính ít ỏi.
Trong hai tấm ảnh đó có thể nhìn ra đuôi mắt khóe mày của Giang Trạm đều hơi đỏ, ánh mắt không chứa ý cười, thay vào đó là sự ngỡ ngàng mù mịt như vừa bị ai bắt nạt. Phối hợp với hình dáng của bản thân đôi mắt, kết hợp lại tạo thành một cảm giác cấm dục sạch sẽ mà tinh xảo, lại bởi nguyên nhân con ngươi thấu đáo trong suốt, ánh mắt không mang vẻ ngoài quyến rũ, mà là một chút cấm dục pha lẫn một chút mờ mịt tủi thân, trong hấp dẫn lộ ra một tia tan vỡ.
Khu comment hai tấm ảnh chụp này tất cả đều là thét chói tai --
[ Má ơi!!! Reuter của Trạm Trạm hôm nay cũng tuyệt quá!!! ]
[ Quá hấp dẫn rồi đó! Trước đây mỗi ngày ảnh đi làm đều vui vui vẻ vẻ mà cười, chính xác là một cậu nhóc lớn, hôm nay tấm này thật sự siêu cấp ham muốn! ]
[ Chuẩn chuẩn chuẩn, chính là ham muốn! Đuôi mắt khóe mày đỏ lên rất có cảm giác! ]
[ Chắc là huấn luyện vất vả quá ha, nghe nói hai ngày nay đều rất khuya mới trở về ký túc xá, ngủ quá ít, cho nên mắt mới khô đỏ lên nhỉ, đau lòng quá. ]
[A a a a a a a a!! Vì sao hôm nay lại có cảm giác khí chất kiểu này!! Như thể bị người ta bắt nạt lại cứ toát ra cảm giác vừa hấp dẫn vừa ham muốn kiểu này! Thích chết đi được, thương chết đi được! ]
Bách Thiên Hành bấm vào ảnh, nhìn hai tấm reuters kỹ một chút.
Nhóm fangirl hỏa nhãn kim tinh, miêu tả chuẩn lắm, đúng là vừa hấp dẫn lại vừa ham muốn thật, còn mang theo vài phần cảm giác bị người ta bắt nạt tan vỡ, trong tấm ảnh toát ra tất cả đều là khí chất pha trộn hết sức tuyệt vời.
Bách Thiên Hành lưu hai tấm ảnh này vào trong điện thoại, ngẫm nghĩ, sáng nay lúc ấy mình... bắt nạt Giang Trạm?
Như thế tính là bắt nạt?
Bách Thiên Hành cảm thấy không tính, lấy tính cách của Giang Trạm, chính hắn cũng sẽ không cho rằng đó là bắt nạt.
Nhưng mà nhìn qua ảnh chụp thật sự Giang Trạm rất giống bị người bắt nạt.
Ánh mắt đo đỏ, có chút tủi thân, mờ mịt, còn có mấy phần dục, thật giống như.....
Vừa bị người giày vò.
Bách Thiên Hành bình tĩnh cả một buổi sáng, lúc sỗ sàng thả thính không làm người thì bình tĩnh lắm, giờ lại chẳng bình tĩnh nổi.
Y nhìn lại Giang Trạm ở hai tấm ảnh chụp trong album điện thoại hai lần, càng nhìn ánh mắt càng trầm.
Y thậm chí hơi hoài nghi, sáng nay mình thật sự chỉ thả thính Giang Trạm một chút, ấn bờ môi cậu ấy, chứ không làm cái gì khác?
Có một số việc, thật sự là không thể có dù chỉ một chút suy nghĩ sâu xa, một khi nghĩ sâu rồi, hoàn toàn dừng không được.
Ý tưởng của Bách Thiên Hành càng ngày càng nhiều, trong đầu toàn bộ đều là đôi mắt hơi đỏ, hơi chút dục niệm, hơi chút tủi thân trên ảnh reuters của Giang Trạm.
Bách Thiên Hành kéo kéo cổ áo sơ mi, cảm giác hô hấp của mình đều nặng hơn rồi.
Thậm chí nghĩ rằng, bất kể sáng nay có làm người hay không bây giờ y thật sự tuyệt đối không muốn làm người.
Cũng may, Giang Trạm không ở trước mặt, lý trí của y vẫn tồn tại được.
Giang Trạm bữa sáng chẳng được mấy miệng, no căng một bụng tất cả toàn là tức.
Chính mình cũng không biết đang tức cái gì nữa.
Tức Bách Thiên Hành? Tức chính mình?
Bởi vì cảm xúc không tốt nên trước khi xuống tầng đi sang tòa Tứ Phương, hắn còn cố ý hỏi xin staff khẩu trang.
Staff thấy lỗ tai và cổ hắn đều đỏ còn thắc mắc: "Sao vậy? Dị ứng thức ăn à?"
Giang Trạm lắc đầu không nói gì, đeo khẩu trang ra ngoài đại sảnh.
Fans bên ngoài trước sau như một nhiều vô cùng, vẫn nhiệt tình như trước, trong lòng Giang Trạm phiền muộn, cũng biết trạng thái của mình không tốt, không thể đối diện với ống kính, dứt khoát liền đeo khẩu trang, xa xa chào hỏi bước nhanh về phía tòa Tứ Phương.
Trong lúc đó có fans hô tên của hắn rất kích động rất vang dội, hắn không muốn fans phải thất vọng, đành cố ý quay đầu lại cho nhóm fangirl chụp mấy tấm chính diện.
Cho đến khi tới phòng tập tòa Tứ Phương rồi, Giang Trạm quăng túi, cũng không quan tâm đến VJ lão sư và máy quay đã ở trong phòng sẵn rồi, trực tiếp ngồi xuống góc phòng ven tường, quỳ gối, cánh tay chống trên đầu gối, vùi mặt vào giữa khuỷu tay.
Tâm phiền, ý loạn.
Nhất là nơi khóe môi Bách Thiên Hành cọ qua không lâu trước đó, chóp môi bị ấn qua, nóng tựa lửa, cảm giác tồn tại quá mức mãnh liệt làm cho người ta muốn phớt lờ cũng không phớt lờ được.
Thật ra Giang Trạm cũng nghĩ đến rồi, Bách Thiên Hành có thể là cố ý chọc hắn, giống như hồi cấp ba lúc trước, hắn với Bách Thiên Hành một lời không hợp liền đấu võ mồm, cậu mỉa tôi, tôi giễu cậu, tìm niềm đau cho nhau.
Tuy rằng phương thức không giống nhưng ý tứ đại khái thì thông suốt.
Nhưng bất kể Bách Thiên Hành có phải cố ý hay không, có phải đùa giỡn hay không, Giang Trạm đều có chút không chịu nổi.
Hắn thích con trai! Thích con trai đó! Có được không!!
Bách Thiên Hành cậu cũng thích con trai!! Cũng thích con trai đó! Trong lòng không tự biết nghĩ, trên tay không có chừng mực sao?
Cái gì cũng lấy ra đùa giỡn được? Lời gì cũng nói ra được? Bộ vị nào cũng có thể sờ loạn?
Giang Trạm càng nghĩ trong lòng càng loạn.
Trong đầu linh ta linh tinh, còn nảy ra ảnh trước kia từng p cho Bách Thiên Hành, đường nét hình thể trên ảnh, cùng với đường nét trong hiện thực tận mắt thấy qua chậm rãi trùng khít, hình ảnh tạm dừng tại trong biệt thự ngày hôm ấy, là hình ảnh Bách Thiên Hành đứng bên bàn thái trong phòng bếp, để trần nửa người ngửa đầu uống nước.
".................."
Giang Trạm hạ đầu gối xuống, trực tiếp nằm úp sấp trên sàn nhà, nện cái trán xuống sàn.
VJ lão sư: "???"
Không lâu sau sáu người khác trong nhóm bọn họ cũng đã tới.
Sở Mẫn từ đầu đến cuối đều bảo trì khoảng cách nhất định với mọi người, không gần gũi, cũng không tính là xa cách thái quá.
Hai thực tập sinh lớp D tụ nhóm lại với nhau chui vào một chỗ, cực kỳ khách khí với các thành viên khác.
Bành Tinh trên sân khấu và trước ống kính là hình nam, trong lúc riêng tư lại có chút lạnh lùng, còn hơi có chủ nghĩa đàn ông con trai nói một không hai.
Kỳ Yến rất ít nói, cơ bản đều một mình, cảm giác tồn tại yếu ớt đến mức như không tồn tại.
Về phần Tưởng Đại Chu, cậu từng công khai nghi ngờ Giang Trạm trên sân khấu đánh giá sơ cấp, lại cũng là chó săn ngày ngày kề cận bên Giang Trạm trong nhóm nhỏ 7 người hiện giờ.
Nhóm bọn họ biểu diễn tiết mục《Living》, yêu cầu không cao về ngón giọng, khả năng diễn dịch sân khấu hoàn toàn dựa vào vũ đạo.
Từ thứ năm tuần trước cho tới chủ nhật hôm nay, họ đã theo giáo viên vũ đạo nhảy suốt ba ngày, điều chỉnh đội hình hết mấy lần rồi, lại vẫn không thể nhảy từ đầu đến cuối điệu nhảy này theo âm nhạc hoàn chỉnh.
Dùng lời của giáo viên vũ đạo là: Ăn ý, độ phối hợp còn quá kém.
Vừa tới sáng chủ nhật, giáo viên vũ đạo còn chưa đến, bảy người lần nữa dựa vào vị trí đội hình đã điều chỉnh mới nhất nhảy một lần, nhảy được một nửa thì Kỳ Yến với Tưởng Đại Chu lúc chuyển vị trí va phải nhau, gián đoạn vũ khúc.
Bành Tinh mơ hồ có phần phát cáu.
Trước đó ba ngày hắn không nói gì trước mặt ống kính VJ lão sư, chỉ trao đổi với các thành viên khác trong riêng tư, tuy rằng cường thế nhưng bởi vì suy cho cùng vẫn có thể nói đúng trọng tâm, nói đúng điểm còn tồn tại vấn đề, nên không có ai tranh luận cùng hắn.
Hôm nay có thể là lúc Tưởng Đại Chu và Kỳ Yến di chuyển vị trí đụng vào nhau còn hi hi ha ha, Bành Tinh mới thật sự ngứa mắt, liền phát cáu tại chỗ.
Hắn quát lớn trong phòng tập: "Có cái gì buồn cười? Chiều thứ ba diễn tập có tạo hình, thứ tư quay công diễn, bây giờ vẫn nhảy thành thế này, các cậu vẫn cười được?"
Tất cả mọi người hoảng, đều quay đầu nhìn hắn.
Bành Tinh nhìn Tưởng Đại Chu: "Đừng hi hi ha ha nữa được không? Cậu ở trên sân khấu di chuyển vị trí đụng trúng người khác, cũng cười hi hi ha ha?"
Lại nhìn về phía Kỳ Yến: "Lúc cậu nhảy có thể mặt vô cảm suốt cả quá trình à? Nhảy《living》nhảy tới ba ngày rồi, chí ít có thể lĩnh ngộ được một chút ý cảnh của vũ đạo với ca khúc chứ?"
Bị rống, Kỳ Yến không nói gì, rũ mắt nhìn nhìn sàn nhà, Tưởng Đại Chu không phục lắm: "Cậu quát cái gì? Mỗi cậu giọng to chắc?"
Lại nói: "Điệu nhảy này nhảy ba ngày, mọi người cơ bản đều biết rồi, còn lại chính là vấn đề di chuyển vị trí và phối hợp lẫn nhau. Buổi chiều thứ ba mới diễn tập, hôm nay ngày mai ngày kia, ít nhất vẫn còn hai ngày rưỡi, rốt cuộc cậu gấp cái gì? Cho dù cậu có sốt ruột, cậu rống cái gì?"
Bành Tinh: "Ít nhất hai ngày rưỡi?"
Tưởng Đại Chu: "Không phải sao?"
Bành Tinh hừ nhẹ: "Tôi nên nói cậu rộng lượng, hay nên nói cậu lạc quan đây?"
Tưởng Đại Chu: "Nè, cái con người này!?"
Hai thực tập sinh lớp D tách hai người ra: "Thôi nào thôi nào, nhảy lại lần nữa đi, đều hạ hỏa, thời tiết oi bức đừng nóng giận mà cãi nhau."
Bành Tinh với Tưởng Đại Chu đều là vẻ mặt không phục.
Kỳ Yến không xen vào, đứng ở một bên, Sở Mẫn từ đầu tới cuối đều mặc kệ, đang cầm nước uống.
Bất ngờ là Giang Trạm lại không ồn ào đứng dậy, lúc vừa lập nhóm hắn đã nhìn ra, bảy người bọn hắn đủ loại tính khí trái nết nhất định không thể dung hòa với nhau.
Nếu không phải bản thân Giang Trạm hôm nay buồn bực, hắn nhất định sẽ khuyên hai câu, nhưng mà lúc này đáy lòng hắn còn đang khô nóng hơn cả Bành Tinh, căn bản không thích hợp đi khuyên giải người ta.
Hắn lấy khăn lau mồ hôi từ bên tường lau mặt, Kỳ Yến đứng ngay bên cạnh, nhìn hắn, nghĩ nghĩ đoạn thấp giọng hỏi: "Có phải em cản trở không?"
Giang Trạm lau mồ hôi: "Sao thế được, đừng nghĩ nhiều."
Kỳ Yến rũ mắt, thu lại sự mất mát trên nét mặt.
Lần nhảy thứ hai, có thể là vừa mới cãi nhau tất cả mọi người đều nén bực, bấy giờ xem như miễn cưỡng thuận lợi nhảy xong cả bài, nhưng mà bầu không khí cũng hoàn toàn căng rồi.
Sau khi nhảy xong cũng không ai nói lời nào.
Giang Trạm cũng không có tâm trạng huy động bầu không khí, nhảy xong thì cầm khăn lau mồ hôi.
Tưởng Đại Chu uống nước sáp lại đây, thấp giọng nói: "Trạm ca, sao em thấy hôm nay anh cứ sai sai."
Giang Trạm dùng khăn mặt lau cổ: "Sai chỗ nào?"
Tưởng Đại Chu: "Chỗ nào cũng khác thường, buổi sáng đến thấy anh không nói một câu."
Giang Trạm: "Bởi vì phải tập trung nhảy."
Nói đến nhảy, Tưởng Đại Chu liền dùng khóe mắt lườm phía Bành Tinh bên kia một cái.
Giang Trạm lau xong cổ bắt đầu lau mặt, Tưởng Đại Chu trông hắn cả người toàn mồ hôi còn thấy lạ: "Mèn ơi anh toát mồ hôi còn nhiều hơn nước tiểu của em."
Giang Trạm hạn hán lời, cười nói: "Có ai nói như cậu sao?" Lại nói: "Thể chất cá nhân được chưa."
Tưởng Đại Chu tấm tắc: "Anh ấy, lỗ chân lông là vòi nước sao, đổ mồ hôi mà chảy ào ào ào ào."
Giang Trạm: "Uống nước của cậu đê."
Tưởng Đại Chu: "Nhưng mà nói thật, anh chảy mồ hôi ghê thế này cẩn thận mồ hôi rơi xuống trên mặt đất giẫm phải trượt một phát, trước kia em từng bởi vậy mà ngã rồi đó."
Giang Trạm: "Cho nên tôi đang nghiêm túc lau đây."
Kết quả bạn học Tưởng Đại Chu thành công thối mồm, Giang Trạm vào lần nhảy thứ tư, đế giày giẫm phải mồ hôi, trượt mạnh một phát, ngã quỳ xuống nền nhà.
Vẫn còn may, cổ chân và chân không bị trật, đầu gối thì bị nện xuống thực sự không nhẹ, lúc ấy chỉ nghe một tiếng rầm, sau đó không bao lâu đã đỏ lên rồi, còn hơi bị sưng.
Luyện tập bị gián đoạn, staff nghe được động tĩnh liền gọi bên chăm sóc y tế đi theo đến, các thành viên khác đều vây quanh bên cạnh.
Tưởng Đại Chu vẻ mặt lo lắng: "Ui đệt, sao lại sưng thành như vậy."
Kỳ Yến nhíu mày: "Đau không?"
Bành Tinh: "Anh đừng động, phải mau chóng xử lý."
Hai thực tập sinh lớp D: "Vẫn ổn vẫn ổn, không trật gân hay dây chằng, lúc đấy mới là phiền toái thật sự."
Trong số nhiều người như vậy, chỉ có Sở Mẫn là chưa nói gì.
Chưa nói thì chưa nói, lúc ấy Giang Trạm ngã quỳ xuống, người đầu tiên xông lên chính là cậu ấy.
Giờ Giang Trạm quỳ gối dưới đất, người cách cái đầu gối bị thương gần nhất cũng là Sở Mẫn.
Giang Trạm dùng khóe mắt rất bình tĩnh nhìn Sở Mẫn, trong lòng có chút buồn cười.
Lúc trước bọn Phí Hải và Tùng Vũ rất không ưa Sở Mẫn, vẫn luôn nói Sở Mẫn làm bộ làm tịch, biết giành giật cảnh quay cho chính mình, khi ấy Giang Trạm còn chưa thể lý giải được, bây giờ xem như đã được lĩnh hội sâu sắc rồi.
Sở Mẫn ở trước ống kính quả là biết tranh thủ cơ hội cho chính mình, cũng rất biết cách thể hiện. Bình thường không chuyện phiếm với hắn lấy một câu, tới những lúc thế này liền là người đầu tiên xông lên, vẻ mặt thân thiết lại khẩn trương.
Nếu không phải tuổi tác Giang Trạm đặt ở đây, cũng có chút từng trải rành người, có khi bản thân hắn cũng muốn tin tưởng là Sở Mẫn đang quan tâm mình thật lòng.
Không bao lâu, nhân viên y tế đã mang theo hòm thuốc đến đây, xử lý đơn giản cho Giang Trạm một chút, còn nói: "Vẫn ổn, không thương đến xương cốt, chỉ là bị đập quá mạnh, sưng hết rồi."
Bành Tinh hỏi theo bản năng: "Còn nhảy được không?"
Giang Trạm vốn định nói có thể nhảy, ngoài da mà thôi, kết quả không đợi hắn mở miệng, Sở Mẫn bên cạnh đã nhanh hơn hắn một bước.
"Trước tiên đừng nhảy nữa, nghỉ ngơi một chút đi, đã sưng lên như vậy rồi, bình xịt làm dịu mới vừa phun lên, cao dán tiêu sưng cũng chưa phát huy tác dụng, để qua một lát đã."
Cậu nói như vậy, Bành Tinh khựng lại, lộ ra cái biểu cảm má ơi gặp quỷ, Tưởng Đại Chu bọn họ cũng đều dùng ánh mắt quái đản nhìn về phía Sở Mẫn--
Cậu tri kỷ như vậy, cứ như thân quen với Trạm ca lắm không bằng.
Bọn Bành Tinh rất nhanh đã load kịp, đây là đang làm ra vẻ để xây dựng hình tượng nhân vật ấy mà.
Tưởng Đại Chu xoay lưng đi, khe khẽ đảo một ánh mắt trắng dã khinh bỉ.
Sau khúc nhạc đệm nho nhỏ này, Giang Trạm liền ngồi trong góc phòng nghỉ ngơi, sáu người khác để trống vị trí của hắn, tiếp tục nhảy.
Giang Trạm không có việc gì làm sợ chính mình lại bắt đầu bởi vì chuyện buổi sáng mà bực bội, dứt khoát lấy máy chơi game cầm tay trong balo ra chơi, chơi chưa được bao lâu Sở Mẫn đột nhiên nói: "A Trạm, anh giúp bọn em xem động tác đi."
Giang Trạm buông máy cầm tay xuống: "Cũng được."
Khóe mắt liếc cái, ống kính của VJ lão sư đúng lúc lia qua đây.
Giang Trạm trong lòng đã rõ ràng, Sở Mẫn là mượn cơ hội lôi kéo hắn, làm cho đoạn "cốt truyện" này thêm phong phú.
Giang Trạm đối với hình tượng Sở Mẫn xây dựng và cốt truyện đều không hứng thú, hắn dù sao cũng nhàn, liền giúp mọi người xem xét tư thế, động tác, di chuyển.
Quả nhiên, VJ lão sư tạm thời rời khỏi, lúc không có máy quay sự quan tâm của Sở Mẫn liền bị chó ăn mất, người vẫn luôn sáp lại đây quan tâm cái này lo lắng cái kia, ngược lại biến thành Kỳ Yến.
Tưởng Đại Chu cẩu thả, Giang Trạm nói không việc gì cậu liền không hỏi nhiều nữa, thời gian nghỉ ngơi chỉ chuyên tâm đánh máy game ở bên cạnh.
Chỉ có Kỳ Yến mỗi lần đều ngồi xổm bên cạnh nhìn cái đầu gối bị sưng lên của Giang Trạm kia, còn thật sự nhìn cực kỳ nghiêm túc, giống như có thể nhìn ra một đóa hoa từ bộ phận bị sưng lên.
Giang Trạm buồn cười: "Đừng nhìn nữa, nhìn cũng không thể tiêu sưng."
Kỳ Yến chỉ gật gật đầu, cũng không nói gì thêm, dáng vẻ thật là ngoan.
Một lát sau lại nhỏ giọng nói: "Lần sau vẫn nên đeo cái bao đầu gối đi." Nói thêm: "Chỗ em có, anh cần không?"
Kỳ Yến mỗi lần nhảy đều đeo bao đầu gối.
Bao đầu gối màu đen bọc lấy gối, làm nổi bật hai cẳng chân dài nhỏ thêm phần trắng bóc.
Giang Trạm vốn không để ý nhiều đến diện mạo của Kỳ Yến, lúc trước đám Tùng Vũ từng thảo luận về Kỳ Yến ở ký túc xá, nói là Kỳ Yến nam sinh nữ tướng, tướng mạo khí khái quá tinh xảo, hắn vẫn luôn không có ý nghĩ gì cả, lúc này vừa nhìn gần mới phát hiện quả là như vậy.
Mặt Kỳ Yến cực kỳ nhỏ, ngũ quan tinh tế, trên gương mặt còn có một chút tàn nhang nhỏ, bởi vì người vốn ít nói, khí chất thiên về yếu ớt, nên lúc mặt mộc thoạt nhìn không hề có lực công kích, đặc biệt hợp lòng người.
Kỳ Yến thấy Giang Trạm không đáp có cần bao đầu gối hay không, cũng không hỏi nữa, xoay người cầm lấy túi của mình luôn, lấy từ trong túi ra một trong hai cái bao đầu gối mình mang đưa cho Giang Trạm.
Giang Trạm uyển chuyển từ chối: "Tự cậu còn cần dùng."
Kỳ Yến: "Không sao mà, em chỉ cần đeo một cái là được." Nói xong, tháo dây đeo, đeo cái bao đầu gối lên đầu gối không bị thương của Giang Trạm.
Giang Trạm có chút kinh ngạc, nhưng nhìn Kỳ Yến ngoan ngoãn giúp hắn đeo vào cũng không nói lời ngăn cản nữa. Dù sao đây cũng là lòng tốt của người ta.
Đeo lên rồi, Kỳ Yến nâng mắt: "Xong rồi." Lại hỏi: "Có chặt quá không?"
Giang Trạm động động đầu gối: "Không chặt, vừa khít, cảm ơn nhé."
Kỳ Yến cười cười, con ngươi tỏa sáng.
Buổi chiều hôm đó, Giang Trạm quay về ký túc xá, bên cạnh trừ Tưởng Đại Chu ra còn có Kỳ Yến.
Nhóm fangirl trước ký túc xá vừa trông thấy bọn hắn đã reo lên, thấy Giang Trạm đi cùng Kỳ Yến vừa đi vừa tán gẫu thì mau chóng nhắm đại bác lên, điên cuồng bấm cửa trập.
Vương Phao Phao đã hai ngày không ở tuyến đầu Cực hạn, vốn dĩ hôm nay không tính toán đến đâu, là bị ảnh reuters hệ cấm dục đeo khẩu trang của Giang Trạm ban sáng câu tới đây.
Thuốc trừ sâu DDVP bên cạnh phát điên siết cánh tay cô: "Kỳ Yến! Kỳ Yến! Chụp mau chụp mau!"
Vương Phao Phao chụp rồi.
Bởi vì Kỳ Yến với Giang Trạm đi cùng nhau nên tất cả ảnh chụp Kỳ Yến đều có Giang Trạm, cũng là tất cả ảnh chụp Giang Trạm đều có Kỳ Yến.
Vương Phao Phao chụp rồi chụp, buông đại bác xuống, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm.
Cô lôi mấy tấm ảnh mình chụp Giang Trạm Kỳ Yến cùng khung trong album camera ra, xem từng tấm từng tấm một, càng xem càng hãi hùng khiếp vía.
Cô ngẩng đầu Cái Đệt một tiếng, thuốc trừ sâu DDVP cũng Đệt theo cô một tiếng, hai cô gái vẻ mặt kinh sợ đối diện nhau.
Thuốc trừ sâu DDVP nhìn Vương Phao Phao: "Bà.... đừng như vậy, đừng như vậy."
Vương Phao Phao: "Để tôi xem lại, xem lại."
Xem lại lần nữa, liền không xem ảnh chụp, chỉ xem người thật.
Ngẩng đầu qua xem, đoàn người Giang Trạm vẫn đang đi về phía ký túc xá.
Tưởng Đại Chu đang một lòng một dạ chơi máy game cầm tay của cậu ta, Giang Trạm với Kỳ Yến ở bên cạnh nói gì đó, trò chuyện tán dóc, hai người đều cười rộ lên.
Giang Trạm nâng mắt cười, Kỳ Yến nhìn lại hắn cười.
Cả hai một người cao 1m83, một người cao 1m8, đều là hội chân dài, lớn lên đẹp trai.
Khác biệt chính là, Giang Trạm khí chất sạch sẽ cởi mở, cười rộ lên là một cậu trai lớn, Kỳ Yến tướng mạo bình hoa, trong lúc riêng tư để mặt mộc thì khí chất ôn hòa.
Cảm giác hai người cùng khung hình, tự dưng.... có cảm giác CP.
Vương Phao Phao: "!!!"
Vương Phao Phao: Không! Không hề! Không phải! Không có thật! Nhất định tui bị mù rồi. Mù ròi!
Chờ Vương Phao Phao về nhà truyền ảnh trong camera ra, rồi lại so sánh với Tuyệt Mỹ cùng khung của Bách Thiên Hành và Giang Trạm trong máy tính, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Ổn rồi ổn rồi, một mình xem Giang Trạm và Kỳ Yến sẽ thấy có cảm giác CP, nhưng vừa so sánh với Tuyệt Mỹ thì, thật sự... chẳng là cái gì, dù sao khí tràng của Bách Thiên Hành chắc chắn không dễ dàng áp đảo.
Vương Phao Phao: Hôm nay cũng là cô gái Tuyệt Mỹ kiên định không thể lay chuyển!
Cô kiên định, lại không đại biểu cho thẩm mỹ của mọi người đều giống cô.
Hôm nay Kỳ Yến và Giang Trạm cùng khung, rất nhiều người đều trông thấy rồi, rất nhiều trạm tỷ ở tiền tuyến cũng đều chụp được, post ở mấy nhóm fans trên weibo, diễn đàn, thảo luận về hai người cùng khung hiển nhiên không ít.
[ Kỳ Yến mang tạo hình thì là bình hoa tuyệt đẹp, khí chất lúc không tạo hình vậy mà ôn hòa đến thế? Cậu ấy đứng cùng một chỗ với Giang Trạm trông có vẻ thật sự rất ngoan. ]
[ Là do Giang Trạm vốn dĩ đã có khí tràng, đều quên mất ảnh với Bách Thiên Hành cùng khung cũng không bị dìm sao? Các bồ nhìn cẩn thận ảnh một người của Giang Trạm xem, tấm nào tấm nấy siêu cấp câu người. ]
[ Ố, tui còn tưởng Giang Trạm chỉ thân với nhóm Vũ cool, Tiểu Phi, Tiểu Hải thôi, thì ra còn quen cả Kỳ Yến nữa hả ta. ]
[ Hai người này tán gẫu vui thật nha, Kỳ Yến ở bên Giang Trạm này thật sự quá ngoan. ]
[ Mị cảm thấy mị tiêu rồi, tiến thì có thể cắn Tuyệt Mỹ, lùi thì có thể cắn Trạm Yến, mị có phải điên rồi không? ]
[ Điên cùng nhau được khum, thế mà lại cảm thấy CP học bá hotboy x người đẹp bình hoa như Trạm Yến mlem quá chời! ]
.......
Vốn dĩ loại chuyện CP này chính là các nhà tự vui trong lãnh địa, Tuyệt Mỹ là Tuyệt Mỹ, Trạm Yến là Trạm Yến, chỉ cần đừng vượt rào online battle thì có thể sống yên ổn với nhau không vấn đề gì.
Kết quả là kiểu gì cũng tồn tại thành phần anti không chuyện cũng cố bới móc ra cho có chuyện.
Chỗ Mộc Bạch tỷ tỷ ban ngày vừa mới truyền ra lịch trình của Bách Thiên Hành, xác nhận hai ngày nay và mai Bách Thiên Hành rời khỏi Cực hạn nhập đoàn, xác định tạo hình và diễn thử.
Buổi tối, Trạm Yến cùng khung được thảo luận sôi nổi trong phạm vi nhỏ.
Không bao lâu sau, trên mấy diễn đàn liền xuất hiện bài post cùng một chủ đề này.
《Một người cọ hút nhiệt độ bạn học cũ, một người chỉ có cái mặt liệt bình hoa, Trạm Yến à kính nhờ các cậu nhất định phải khóa chặt lấy nhau!》
Nội dung bài post: Nhìn Giang Trạm và Kỳ Yến cùng khung, phải thừa nhận bọn họ mới là cặp đôi trời ban, một học bá trường danh giá tiến giới giải trí, một bình hoa mặt liệt, một người cố chấp kéo CP điên cuồng hút máu, một người dựa vào trang điểm điên cuồng hút like, hai người này không phải trời sinh một cặp thì người nào mới là trời sinh một cặp?
Phiền mau chóng khóa chết lấy nhau đi có được không. Sau đó để cho Bách Thiên Hành quay phim yên ổn! Đừng lôi kéo hắn nhảy nhót ái tình với chả Tuyệt Mỹ gì nữa!
Bài post này quá gợi đòn, không bao lâu đã dẫn tới vô số reply, dần dần xây thành cao ốc luôn rồi.
Vương Phao Phao là thấy được link bài post này trong một nhóm fans, bấm vào xem bài post xong, xem đến mức nhồi máu co ro.
Càng làm cho cô cạn lời hơn chính là, chủ post kia lại còn nói: Tuyệt Mỹ? Tuyệt Mỹ cái rắm! Tuyệt Xấu còn được! Nhà cách vách chẳng phải nói hôm nay Giang Trạm nhảy ngã sưng chân sao? Ký túc xá cách thành phố điện ảnh và truyền hình ("điện ảnh thành" cho gọn nhé) tám tiếng cả đi cả về, có bản lĩnh hôm nay Bách Thiên Hành lái xe bốn tiếng trở về Cực hạn bên này thăm Giang Trạm, ngày mai lại lái bốn tiếng trở về đoàn phim xác định tạo hình diễn thử đê!
Hắn dám lái đi đi về về tám tiếng, thì tao dám ăn cứ.t!
Nếu không có tám tiếng này, Tuyệt Mỹ BE chúng mày trèo tường cắn Trạm Yến hết đi thôi!
Vương Phao Phao: Mày bệnh à?
Loại post hắc như thế này, Vương Phao Phao còn chẳng thèm để ý.
Kết quả đêm khuya ngay hôm đó, một bài post mới nổ tung trong diễn đàn--
《Cái chủ thớt nhà cách vách bên kia ơi mày có thể đi ăn cứ.t được rồi đó!》
Nội dung bài post: Chủ thớt nhân sĩ giới giải trí, có người trong nội bộ đoàn phim, cũng quen biết với người bên đài Ngỗng. Vừa mới hỏi thăm xong, Bách Thiên Hành buổi chiều vẫn còn ở đoàn phim buổi tối đã không thấy đâu nữa rồi, mới đây bên phía ký túc xá Cực hạn có người chụp được xe của Bách Thiên Hành, cũng chụp được Bách Thiên Hành người thật, xác nhận anh ấy đã quay về Cực hạn gòi.
Không chênh lắm chính là 7 giờ gấp rút trở về, hơn 11 giờ đến nơi, lái đằng đẵng suốt bốn tiếng đồng hồ!!
Nhà cách vách à, tao cá với mày, ngày mai Bách Thiên Hành trăm phần trăm còn phải lái bốn tiếng quay về đoàn phim tiếp tục casting, ngày mai mày livestream ăn cớt, ok hông!?
Bài post này chưa tới 10 phút đã vượt 500 lượt reply.
[ Bên phía Mộc Bạch tỷ tỷ công khai toàn bộ lịch trình, hôm nay Bách Thiên Hành đúng là vào đoàn. Chuyện gì đáng giá để ổng lái xe bốn tiếng gấp rút trở về? Là sức mạnh của tình bạn ư? ]
[ Vốn dĩ tao chẳng cắn Tuyệt Mỹ đâu được chưa, cái 2516 ngày lần trước tao đã dao động rồi, tối nay Bách lại lái bốn tiếng gấp rút trở về, tao thật sự muốn đi cắn rùi! ]
[ Đã nói Tuyệt Mỹ Tuyệt Mỹ Tuyệt Mỹ rồi! Các mày còn cố tình không tin!!!! Còn muốn đường của Bách Giang bay lượn 360 độ kiểu xoắn ốc Thomas trên không trung đập vào mặt các mày, các mày mới cắn, phải không? ] *(Bà con search gg là ra kiểu thomas ngay:v)
[ Tui muốn quỳ Bách Thiên Hành, ảnh đến thật sao, lái bốn tiếng về Cực hạn? ]
[ Đừng vùng vẫy nữa, cắn đi thôi. Mị hỏi thăm qua tuyến đầu rồi, xe Bách Thiên Hành chạy thẳng đến cửa ký túc xá, fans tận mắt thấy ổng lên tầng đó. Ngoại trừ thăm Giang Trạm ra mị thật sự nghĩ không thông ổng hơn nửa đêm lái bốn tiếng chạy đến ký túc xá làm cái gì nữa. ]
[ Tui là fan CP Tuyệt Mỹ nè, tui bây giờ muốn quỳ Bách Thiên Hành ngay và luôn được không, trước có 2516 ngày, sau có đường về bốn tiếng đồng hồ, cái tui cắn là Tuyệt Mỹ sao? Cái tui cắn quả thực chính là "Sự sủng ái của Bách đại lão"! (quỳ)(quỳ)(quỳ) ]
........
Ai cũng không ngờ tới, đêm hôm khuya khoắt còn có loại biến căng dư này.
Vương Phao Phao bị biến căng này cắn đến khoái trá, post một cái weibo.
@Vương Phao Phao nhớ P biển cạn đá mòn: Cắn nhà khác, cùng khung có đẹp đi chẳng nữa cũng đều là giả, sớm muộn BE. Cắn Tuyệt Mỹ, 2516 ngày, lái xe bốn tiếng, tất cả đều là real, ngày ngày đều là đường! Cắn hay không cắn?! Thử hỏi các bồ cắn hay không cắn!!!
Comment hot nhất: (quỳ) Vốn không cắn, vừa mới cắn thôi, ngẫm lại ông xã tui, ông xã ruột, ông xã hợp pháp, cũng sẽ không bởi vì tui ngã sưng chân mà lái xe đêm hôm bốn tiếng đồng hồ về nhà thăm tui.
Hơn 11 giờ đêm, một chiếc Land Rover màu đen từ cửa chính chậm rãi lái vào, ánh đèn từ xa đến gần chiếu rọi trước tòa ký túc xá.
Trên sân chuyên dụng dành cho fans, mấy cô gái cuối cùng còn chưa đi vẫn đang thu dọn đồ vật linh tinh, thấy có xe đến đây còn cảm thấy kỳ lạ.
"Ai tới thế?"
"Không biết được."
Đèn xe vụt qua, xe vững vàng dừng lại trước tòa nhà, mấy cô gái nhìn qua đó, còn đang thầm thì đã hơn nửa đêm thế này còn lãnh đạo nào đến ký túc xá.
Chờ cửa xe chỗ ghế lái đẩy ra, một bóng người bước xuống từ trên xe, mấy cô gái hoảng hốt ngơ ngác nhìn nhau.
Bách Thiên Hành!
Vậy mà lại là Bách Thiên Hành!?
Chẳng phải nói hôm nay y đến đoàn phim không ở đây sao? Chẳng phải nói hôm nay y không về, ngày mai cũng vẫn phải ở đoàn phim sao?
Lại nhìn qua đó, Bách Thiên Hành đã bước nhanh đến trước cầu thang lên ký túc xá.
Bách Thiên Hành đi vào đại sảnh.
Staff trực ban trong đại sảnh trông thấy y, sợ hãi nhảy dựng, mau chóng đi qua nghênh đón: "Thầy Bách? Trễ thế này rồi cậu......"
Vẻ mặt Bách Thiên Hành bình tĩnh, lái xe hơn bốn tiếng cũng không thấy mệt mỏi chút nào.
Y gật đầu với staff, nói: "Ký túc xá tắt đèn chưa?"
Staff đi theo y: "À à, vẫn chưa đâu, gần đây thực tập sinh đều trở về muộn, chắc là đều còn đang rửa mặt."
Staff không dám chậm trễ, sợ có vấn đề gì, một bên gọi điện thông báo cho lãnh đạo tầng ba một bên đi theo vào thang máy.
Trong khoảng thời gian thang máy chạy ngược lên, staff nhìn nhìn phím bấm sáng đèn tầng số 14, bạo gan hỏi: "Thầy Bách, cậu đến tầng 14, tìm..... Giang Trạm sao?"
Giọng Bách Thiên Hành không cao không thấp, giấu đi phần uể oải: "Ừm, không yên lòng, trở về xem xem."
Tầng 14, phòng ngủ lớp A, ánh đèn sáng sủa cửa lớn rộng mở.
Ngụy Tiểu Phi đang tắm rửa, Tùng Vũ đang tập chống đẩy, Chân Triều Tịch đang cạo lông mày, Giang Trạm nửa tựa trên giường, chơi máy game cầm tay với Phí Hải ở cạnh giường.
Tùng Vũ ngữ điệu giống như kèn tuba bị bịt, vừa chống đẩy vừa nói: "Trạm, ca, đầu, gối, anh, vẫn, ổn, chứ?"
Giang Trạm nhìn chăm chú máy cầm tay: "Không sao."
Chân Triều Tịch nhìn lông mày của mình trong gương: "Tuy bác sĩ đã khám qua rồi, vẫn phải cẩn thận, ngộ nhỡ vừa mới đầu không có tật gì, về sau lại kéo dài sinh tật, vậy thì phiền lắm."
Giang Trạm chơi game: "Nói tí tốt đẹp đi."
Phí Hải ấn phím máy chơi game: "Vậy chúc anh bình phục." Dừng một chút, nói thầm, "Mentor Bách hôm nay đi vắng, cũng không biết anh ý có biết không."
Tùng Vũ: "Biết, thì, như, nào?"
Chân Triều Tịch: "Không biết thì sao?"
Phí Hải miệt mài chăm chú thao tác điên cuồng trên máy game cầm tay: "Không biết được, cho dù ấy mà, có biết rồi, khả năng sẽ không yên tâm."
Phí Hải: "Lo lắng ấy mà, nói không chừng sẽ về xem thử."
Hôm nay Bách Thiên Hành đi vắng, có thực tập sinh hỏi, staff nói lịch trình của y nên tất cả mọi người đều biết Mentor Bách đi Điện ảnh thành.
Từ tòa ký túc xá đến Điện ảnh thành phải ít nhất bốn tiếng lái xe.
Giang Trạm nhìn màn hình, thao tác trong tay cũng khựng lại, không nghĩ ngợi gì buột miệng đáp: "Bốn tiếng trở về, ngày mai lại thêm bốn tiếng lái đi, bị điên à?"
Phí Hải gật gật đầu, cũng đúng.
Đột nhiên, trong ký túc xá vang lên một giọng nói tất cả mọi người đều quen thuộc: "Đúng là điên rồi."
Giang Trạm khựng lại, ngạc nhiên giương mắt, đụng phải tầm mắt bình tĩnh mà Bách Thiên Hành phóng qua đây.
Bách Thiên Hành: "Chân sao rồi?"
Trống ngực Giang Trạm dùng sức bắt đầu gia tốc, y chang lúc sáng nay, màng nhĩ thùng thùng thùng, tất cả đều là tiếng tim đập dồn dập..
Phí Hải ngồi giữa hai người một nằm một đứng, mặt không biểu cảm mà nắm chặt máy game trong tay, suýt chút nữa vỡ mất, trong lòng điên cuồng hô to: Muốn điên rồi muốn điên rồi muốn điên rồi!
Lại giương mắt, cậu kinh ngạc phát hiện ra: Vành tai của Trạm ca nhà cậu, đỏ muốn nhỏ ra máu.