Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 90



Sân khấu solo của 24 thực tập sinh hoàn tất, không khí tại hiện trường high đến bung nóc, nếu như khán giả đang xem phát sóng trực tiếp mở đạn mạc thì trên căn bản không có cách nào thấy được 1/5 màn hình video bên trên, đều bị che mất bởi chi chít nội dung đạn mạc.

Không chỉ có vậy, trận chung kết tối nay còn liên động cùng quảng trường siêu thoại của Cực hạn thần tượng và diễn đàn giải trí, Cực Hạn vừa có chút nội dung đáng chú ý nào đó là quảng trường siêu thoại Weibo và trên diễn đàn lập tức có thảo luận liên quan ngay.

Nhất là tư thế đánh trống của Giang Trạm, làm ngất ngây một đám cô nàng Cực Hạn, các loại ảnh chụp màn hình, gif, video đều bị mang ra liếm, mọi người bình luận nhất trí chưa từng thấy: Idol trên sân khấu chính là nên hấp dẫn như vậy, đây mới là idol vốn có!

Vương Phao Phao cùng một đám đại fan bạn chí cốt điều hành fansite của Giang Trạm, lại càng là n bài Weibo đánh trống, thổi rắm cầu vồng lên tận trời--

[ Đêm nay, anh ở trong quang ảnh. Tiếng trống bên trái, âm cymbal bên phải, anh ở trong lòng chúng em. @Cực hạn thần tượng - Giang Trạm anh là giỏi nhất, cố gắng lên chàng trai. ]

N chiếc Weibo như này, tất cả đều là đoạn đánh trống ấy, có cả đoạn video cut phần đánh trống, có gif 9 ô, gif tua chậm lại, còn có cả ảnh chụp màn hình.

Video và gif của fansite đều không có vấn đề gì, nhất là một chiếc gif tua chậm trong số đó, là phần ending sau cùng của tiết mục solo khi Giang Trạm nâng cánh tay lên đánh cymbal, ending này được kéo chậm tốc độ lại, có thể thấy rõ động tác cổ tay Giang Trạm lúc gậy trống nện xuống cymbal, cymbal rung rung, cùng với đôi mắt sáng của Giang Trạm sau khi hạ cánh tay xuống chậm rãi ngước lên...

Nhà Trạng Nguyên: A a a!!! Đàn anh của đêm nay cả người từ trên xuống dưới đều mlem! Tất cả đều mlem!

Chỉ có mỗi tấm ảnh chụp màn hình, bởi vì P thần không ở đây không có ai sửa ảnh nên có vẻ không nổi bật cho lắm.

@Vương Phao Phao: Chỉ hận mình không bò được qua net bắt lấy P đồ! Tôi hận chính tôi!

Kết quả Weibo chính thức của Cực hạn thần tượng sau khi phần solo cá nhân kết thúc, liền liên tiếp đăng n cái Weibo, đăng ảnh solo của 24 thực tập sinh lên cùng nhau, một tấm trong số đó, chính là Giang Trạm.

Trong hình, Giang Trạm rũ mắt chuyên chú đánh trống, phần tối mịt sau lưng hắn, ánh sáng thì tại trước người, trong sáng tối đan xen, trong hình ảnh góc nghiêng khuôn mặt lập thể điển trai cùng tứ chi đang im lặng mang đến cảm giác sức mạnh tràn đầy.

Fans: Giang Trạm tuyệt mỹ! Đàn anh tuyệt mỹ!

Phát sóng trực tiếp vẫn đang tiếp tục, sau khi solo kết thúc chính là phần trình diễn sân khấu của 24 thực tập sinh chia làm tám nhóm ba người: Vị thực tập sinh cuối cùng solo xong, camera vẫn không rời khỏi sân khấu mà trực tiếp tất cả phần showtime của nhóm đầu tiên luôn.

Từ Bồi Bồi, Chân Triều Tịch, Trình Thần hợp tác biểu diễn một đoạn vũ đạo mạnh mẽ tiết tấu nhanh, sau đoạn vũ đạo này, Ngụy Tiểu Phi, Tùng Vũ, Phí Hải sau đó là một phần hát nhảy.

Phần trình diễn ngắn của tám nhóm, thanh nhạc, vũ đạo xen kẽ nhau tiến hành, vũ đạo đều là điệu nhảy nhanh, ca hát đều là biên soạn lại thành bài hát nhanh, đến nhóm thứ tư, hợp tác biểu diễn chính là Giang Trạm, Kim Lục Tiêu, Sở Mẫn.

Toàn thể hội trường sôi trào: Này duma không phải chính là nhóm dự bị debut no.1 2 3 sao?

Tập 12 Cực hạn thần tượng, đây là lần đầu tiên top 3 hạng đầu biểu diễn chung sân khấu ư?

Mà sân khấu của nhóm này là biểu diễn thanh nhạc, bài hát là tổng hợp thần khúc, chính là đem ca khúc trong mười mấy năm quá khứ của giới âm nhạc Hoa ngữ thịnh hành không ai không thích cải biên lại trong một bài hát.

Phong cách cả bài hát vui vẻ rạng ngời, bởi vì đều là ca khúc từng hot thịnh hành, mỗi câu ca từ đều là trên sân khấu hát, dưới đài hát theo.

Thời điểm hình ảnh cắt đến Giang Trạm, hắn đã đổi tạo hình quần áo trên người, biến đổi sự chuyên chú và khí tràng lúc chơi trống, cười nhìn ống kính, hát rằng: "Heo, chiếc mũi của cậu có hai cái lỗ..."

Ống kính phát sóng trực tiếp lướt qua thật nhanh, là Bách Thiên Hành ở ghế mentor nhìn sân khấu chính, lộ ra một nụ cười không hề cứng ngắc, Đồng Nhận Ngôn bên cạnh sáp lại nói gì đó, Bách Thiên Hành quay đầu sang nhìn lại một cái, cười cười, trong câu "Heo, cậu có đôi mắt đen nhanh nhánh" của Giang Trạm kia, hoàn toàn cười rộ, vẻ mặt sáng ngời nhìn chăm chú sân khấu, đáy mắt một mảnh sáng rực.

Đạn mạc--

[!!!! ]

[ Vừa rồi có phải tôi cắn trúng không? ]

[ Đạo diễn hiểu chuyện thế cơ? ]

[ Giang Trạm hát heo, Bách Thiên Hành cười vui vẻ đến vậy à? ]

[ A!! Cái biểu cảm cưng chìu đáng ghét này!! ]

[ Bách Thiên Hành: Không sai, tôi chính là con heo đó. ]

Mà ở phần điệp khúc, khi hát đến câu "Truyện kể rằng tổ tiên cậu có tám cây đinh ba, thầy tướng số nói số phận tôi là người đào hoa," Giang Trạm giơ tay lên chỉ về một hướng khác, tạo tương tác sân khấu.

Đạn mạc--

[ Ngón tay chỉ con heo Bách Thiên Hành ý chớ gì, hahahahaha ]

Toàn bộ ca khúc biên soạn lại dễ thuộc dễ nghe, Giang Trạm, Kim Lục Tiêu, Sở Mẫn ba người hát vừa vui vẻ vừa high, ba chàng trai cười hát, là dáng vẻ đẹp mắt tỏa sáng.

Mà top 3 cùng chung sân khấu này có thể nói là "thắng cảnh nổi tiếng" của sân khấu Cực Hạn, ba nam sinh có nét đẹp trai riêng biệt, hình ảnh biểu diễn cùng đài cùng khung hút mắt lại tốt đẹp.

Vì vậy sau khi sân khấu biểu diễn của tám nhóm kết thúc, lúc Nhung Bối Bối trở lại hỏi khán giả xem tại hiện trường phía dưới, rằng thích nhất nhóm nào, trong một trận tiếng hét chói tai, "top 3" là vang dội nhất.

Nhung Bối Bối cười nói: ""Top 3"?" Nâng cánh tay chỉ vào ba vị trí cao nhất trên ghế bậc thành đoàn: Top 3 nơi đó.

Sau hai đợt biểu diễn, Nhung Bối Bối làm việc bổn phận của người chủ trì nhắc nhở khán giả: Kênh bình chọn vẫn chưa đóng cửa, trong thời gian còn sót lại, vẫn cần tiếp tục bình chọn cho thực tập sinh yêu thích, chưa tới một phút đồng hồ cuối cùng, trên đài dưới đài ai cũng không thể buông lỏng.

Rất nhanh, 24 thực tập sinh bước lên sân khấu một lần nữa, phân trước sau xếp hàng ngồi nơi chếch chính giữa sân khấu.

Nhung Bối Bối cầm kịch bản trong tay, khống tràng dẫn chương trình, hỏi các cậu: "Lúc các bạn diễn tập không có khâu này, đúng không?"

Một đám nam sinh mặt cũng lộ vẻ nghi hoặc.

Nhung Bối Bối úp úp mở mở: "Các bạn cảm thấy khâu này, sẽ là nội dung gì đây?"

Ống kính quét qua các nam sinh, cả đám châu đầu ghé tai thảo luận.

Nhung Bối Bối cười: "Đoán được không ạ?" Tiếp đó chọn người: "Bồi Bồi, Tiểu Phi? Đoán là cái gì?"

Từ Bồi Bồi giơ micro trong tay lên: "Không phải sẽ là phân đoạn chơi khăm chứ ạ."

Mọi người bật cười.

Nhung Bối Bối mặt đầy vẻ cạn lời, cười hỏi: "Chúng ta đây là trận chung kết tuyển tú đàng hoàng, tại sao phải có phân đoạn chơi khăm chứ, cách nói "Chơi khăm" này là từ đâu ra vậy?"

Ngụy Tiểu Phi ngây thơ nói: "Ẹc, vì tỉ suất người xem?"

Hiện trường cười to, Nhung Bối Bối: "???"

Nhung Bối Bối kéo đề tài trở lại: "Được rồi, không nói giỡn với các bạn nữa. Các bạn đừng giỡn với tôi nữa nhé."

Nhung Bối Bối: "Thật ra khâu này vốn là phải ghi hình trước, sẽ phát sóng tại hiện trường trận chung kết. Chúng ta đều biết, cuộc thi đi tới ngày hôm nay, ủng hộ các thực tập sinh của Cực Hạn chúng ta, không chỉ có fan hâm mộ khán giả dưới đài và trước màn ảnh mà còn có người nhà của các thực tập sinh chúng ta."

Nhung Bối Bối trịnh trọng nói: "Người nhà là mối liên kết chặt chẽ nhất của chúng ta, có tình yêu sâu sắc nhất, bao dung, ủng hộ nhất, thực tập sinh chúng ta đi tới ngày hôm nay, không thể thiếu được sự khích lệ lặng thầm sau lưng của họ. Hoa lộ thành đoàn còn chưa bắt đầu rộng mở, nhưng tình yêu và sự ủng hộ của người nhà, vĩnh viễn sẽ ở đó."

Màn ảnh lớn ở hiện trường sáng lên, ống kính quét qua hai hàng thực tập sinh, các nam sinh tất cả đều nghiêng đầu nhìn sang.

VCR bắt đầu chiếu.

Thứ tự chiếu là dựa theo thứ hạng thực tập sinh của năm ngày trước, từ người thứ 24 bắt đầu. Cùng VCR lần trước có chút khác biệt, lần này tất cả người nhà đều ngồi ở trước phông nền màu trắng, dùng lời nói thẳng thắn nhất, nói ra sự chân thành tự đáy lòng--

Con trai à, mẹ biết con rất mệt mỏi rất vất vả.

Con trai, thời điểm mỗi lần con gọi điện thoại về, chỉ nói mỗi chuyện tốt không nói chuyện xấu, là mẹ đều biết hết, con lại đang một mình yên lặng chịu đựng.

Con trai, mẹ thật có lỗi với con, còn nhỏ như vậy đã đem con đi huấn luyện vũ đạo.

Con trai, mẹ làm đồ ăn con thích nhất, chờ con trở về.

Con trai, cố gắng lên, con là giỏi nhất, mẹ vĩnh viễn ủng hộ con!

Con trai...

Trên sân khấu Cực Hạn, mỗi một thực tập sinh đều khác biệt, các mẹ ở trong VCR cổ vũ cố gắng lên, lại đều là giống nhau đến thế.

Đáy mắt các mẹ tràn ngập tình yêu, lộ ra chân tình, là một trong số ít những thứ mà trên đời này có thể được tất cả mọi người hiểu và cảm nhận.

Nhà là nơi con tim tất cả mọi người thuộc về.

Các thực tập sinh người này nối tiếp người kia mà đỏ mắt, ống kính cho khán giả hiện trường bên dưới một cảnh quay, nữ sinh giơ banner cầm tay, bảng đèn khóc một người lại một người, trong đạn mạc cũng là các loại tan vỡ thành từng mảnh, trong đó một dòng đạn mạc nào đó thoáng qua-- [ Điều này quá tàn nhẫn với Giang Trạm. ]

Giang Trạm thật ra vẫn khá ổn, hắn sẽ không buồn nữa, mà nhiều hơn chính là một loại cảm xúc có liên quan đến tình thân cùng tình yêu.

Cha mẹ mọi người đều đã già, khuôn mặt không còn trẻ nữa, dáng vẻ trước ống kính căng thẳng, mà tình yêu thương lại có thể dễ dàng lộ ra, hắn từ trong VCR biết được một vị lại thêm một vị mẹ cha, nhận ra rằng họ mang khuôn mặt hoàn toàn khác biệt và tình cảm hoàn toàn giống nhau.

Hắn không để cho suy nghĩ của bản thân phân tán, loại chuyện như giả dụ nếu ba mẹ của mình vẫn còn, hắn sẽ không làm đâu.

VCR người nhà của Kim Lục Tiêu vừa mới kết thúc, đạn mạc chỉnh tề lướt qua-- [Giang Trạm Giang Trạm Giang Trạm ]

Hiện trường phát sóng trực tiếp, bầu không khí cũng hơi căng thẳng. Ống kính cắt sang khuôn mặt của Giang Trạm, đáy mắt hắn hơi ẩm, vẻ mặt như thường, Nhung Bối Bối: "Được rồi, VCR cuối cùng. Giang Trạm. "

Đạn mạc--

[ Trạm Trạm đừng khóc, đợi lát nữa không được khóc, anh còn có chúng em. ]

[ Mẹ của anh trai bá tổng chính là mẹ của Trạm Trạm. ]

[ Tại sao phải chiếu VCR hiện trường, đoạn này không thể ghi hình sao. ]

[ Huhuhuhu, đàn anh cố gắng lên, anh có người nhà. ]

Trong màn hình VCR, xuất hiện một người phụ nữ trung niên khí chất đoan trang.

Phu nhân trước tiên cười cười với phía ống kính một chút, rồi mới chậm rãi nói: "Trạm Trạm của chúng ta ấy à, là con trai cưng mà mẹ thích nhất, từ nhỏ đã rất ưu tú..."

Giang Trạm thấy mẹ của Tống Hữu trong màn hình lớn, quay đầu đi nhìn nhanh một cái phía ghế khách quý, Tùng Vũ bên cạnh giơ tay khoác lên bả vai Giang Trạm.

Mẹ Tống ánh mắt dịu dàng: "Lúc biết con tham gia tuyển tú, mẹ thật sự là quá ngoài dự liệu, nhưng con với anh con không giống nhau, anh con từ nhỏ đã khiến người khác phải nhọc lòng, con lại là đứa trẻ từ nhỏ đã làm cho người khác yên tâm."

Mẹ Tống: "Mẹ thì, thật ra có rất nhiều lời muốn nói với con, đáng tiếc VCR chỉ có thể quay một chút xíu nội dung, mẹ cũng chỉ có thể nói ngắn gọn."

Mẹ Tống: "Trận chung kết cố gắng lên, mẹ xem hết mỗi một tập thi đấu của con, con thật sự cực kỳ giỏi. Trận chung kết kết thúc, chúng ta chờ con về nhà, mẹ làm cho con một bàn đồ ăn ngon, đều là món con thích ăn."

Hốc mắt Giang Trạm chua xót.

Hắn đã rất nhiều năm không gặp lại mẹ Tống Hữu, trong ấn tượng mẹ Tống rất thích trẻ con, cũng rất thích hắn, lần nào Tống Hữu dẫn một đám nam sinh trở về chơi, mẹ Tống cũng sẽ đích thân tới hỏi thích ăn cái gì thèm ăn cái gì, nói để bà làm.

Giang Trạm đoán trước được đoạn VCR này Tống Hữu sẽ mời cô ra mặt, đã chuẩn bị kỹ càng rồi, có điều khi nghe tới câu "con trai cưng mẹ thích nhất" ấy, hắn không thể khắc chế được, hốc mắt căng ra chua xót.

Dưới đài từng tiếng từng tiếng kêu, đều là "Trạm Trạm đừng khóc, đừng khóc mà, cố gắng lên", Giang Trạm quay đầu cười một tiếng với phía dưới, đáy mắt thoáng ẩm ướt, con ngươi sáng ngời, là mìm cười chân thành sau khi thu lại hết tất cả những ưu tư: Đừng lo lắng.

Ống kính đúng lúc cắt sang đặc tả của hắn, đem một màn này phóng đại chiếu lên, khuôn mặt anh tuấn của hắn không vương một tia khó chịu, cũng không có giả bộ kiên cường, an tĩnh mỉm cười, trong nỗi buồn mà ánh mắt hắn thu liễm lại có sự mềm mại hồi đáp.

Cám ơn mọi người, mình rất ổn.

Càng thêm dịu dàng, càng vững vàng, giống như bạch dương đã kinh qua lạnh lẽo cùng cực và trở nên rắn rỏi cao ngất.

Đạn mạc cũng điên rồi--

[ Đây là idol tốt nhất mà tôi từng thấy! ]

[ Đời người rất tàn khốc, nhưng Giang Trạm rất tốt. ]

[ Tại sao lại có một người con trai tốt như vậy, yêu rồi yêu rồi. ]

[ Cảm ơn bác gái đã giúp đỡ quay VCR, Giang Trạm là idol tốt nhất, ngài là người mẹ tốt nhất. ]

VCR lại chưa kết thúc, sau khi trên màn hình lớn VCR ngắn ngủi của mẹ Tống tạm ngừng, hình ảnh nhảy qua, đột nhiên lại xuất hiện một phu nhân trung niên nữa.

Phu nhân này cắt một kiểu tóc ngắn gọn gàng, trang phục thời thượng, trên khuôn mặt thần thái có đến ba bốn phần rất giống với một vị tai to mặt lớn ở hiện trường trận chung kết.

Bà vừa xuất hiện ở VCR, Giang Trạm khiếp sợ đến mức trực tiếp quay đầu nhìn về phía ghế mentor, ống kính theo đó cắt về phía vị trí mentor-- Bách Thiên Hành điều chỉnh tư thế ngồi, Đồng Nhận Ngôn ghé lại hỏi một câu gì đó, Bách Thiên Hành gật gật đầu.

Đạn mạc--

[ Đây là mẹ của Bách Thiên Hành? Phải không? Vẻ ngoài này quá giống luôn ý. ]

[ Mẹ Bách Thiên Hành?! Mẹ Bách Thiên Hành?! ]

Mẹ Bách không giống mẹ Tống, không phải loại hình mềm nhẹ đoan trang, hết sức thẳng thắn, bắt đầu liền nói: "Con trai bảo bối của tôi bây giờ đang nhìn tôi à?"

Người xem dưới đài cùng thực tập sinh trên đài: Từ từ, đây là mẹ ai?

Giang Trạm nhìn mẹ Bách trên VCR.

Mẹ Bách cười: "Trạm Trạm lâu lắm rồi không gặp mẹ nhỉ, nhớ mẹ rồi hả con?"

Đôi mắt Giang Trạm thoáng cái liền đỏ.

Mẹ Bách: "Mẹ đã lâu lắm rồi không được gặp con, mẹ cũng rất nhớ con."

Mẹ Bách: "Còn nhớ lần đầu tiên Thiên Hành dẫn con về nhà..."

Hiện trường ồ lên xôn xao, trên đài dưới đài hiện vẻ kinh sợ, đạn mạc run rẩy-- [ Mẹ của Bách Thiên Hành! Chính là mẹ của Bách Thiên Hành! ]

Mẹ Bách: "Các con vừa định đi chơi bóng, con mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, vóc dáng cực kỳ cao, cực kỳ tỏa nắng, cười chào hỏi mẹ. Lúc ấy mẹ đã nghĩ, Aiyo, Bách Thiên Hành đây là dẫn con trai bảo bối nhà ai về đây, thanh tú đến vậy."

Mẹ Bách: "Sau đó cẩn thận ngắm kỹ, đây còn có thể là con trai nhà ai được chứ, đây chẳng phải là con trai nhà mình sao."

Ánh mắt mẹ Bách cũng trở nên dịu dàng: "Con trai à, mẹ thương con."

Giang Trạm cực lực khống chế ưu tư, thần kinh căng thẳng lại bởi câu "Mẹ thương con" này run rẩy đến tê dại, hắn nhìn VCR, hốc mắt đỏ au, thân thể có chút run nhẹ, Tùng Vũ, Kỳ Yến bên cạnh, Phí Hải, Ngụy Tiểu Phi sau lưng tất cả đều đang bóp bờ vai hắn, vỗ sau lưng hắn, trấn an hắn.

Trong VCR, mẹ Bách đang cổ vũ động viên Giang Trạm, nói cho hắn biết tập Cực Hạn nào bà cũng xem hết, hắn rất giỏi rất ưu tú, đối với trận chung kết cuối cùng, mẹ Bách nói ra lời chúc của mình: "Mẹ tin tưởng thực lực của con, bất kể kết quả như thế nào, đều phải thật vui vẻ, giống như lúc trước vậy."

Nỗi lòng đột ngột vỡ đê. Trong tiếng fans dưới đài điên cuồng gào thét "Cố lên", trong từng tiếng "Trạm ca Trạm ca" từ ghế 76 thực tập sinh, Giang Trạm quay đầu nhìn về phía ghế mentor, kinh ngạc, bất ngờ, kích động đến đều viết hết trên mặt, trong hốc mắt đỏ bừng tích trữ ướt át.

Bách Thiên Hành ngồi ở ghế mentor, lẳng lặng nhìn lại hắn, không còn là ánh mắt đứng ngoài quan sát một trận chung kết nữa, là sự dịu dàng dùng tất cả sự âm thầm biểu lộ, là tình cảm sâu đậm dùng tất cả ôn nhu có thể chạm đến.

"Bách Thiên Hành, tôi không còn nhà nữa rồi."

"Nhà của tôi, chính là nhà của cậu."

Đạn mạc--

[ Trạm Trạm đừng khóc! Chàng trai của chúng em đừng khóc! ]

[ Bách Thiên Hành cũng quá tốt rồi mà. ]

[ Giang Trạm anh sẽ rất hạnh phúc, anh có bạn bè rất tốt, họ đều rất trân trọng anh. ]

[ Bách Thiên Hành rõ là thích Giang Trạm, tôi từ trước đến nay chưa từng thấy anh ấy dùng anh mắt kiểu đó nhìn bất cứ ai. ]

Trên sân khấu, bên người Giang Trạm vây quanh một đám nam sinh, tất cả đang vỗ hắn an ủi hắn, Nhung Bối Bối đứng cách đó không xa cũng không nói gì, cho thời gian ngắn ngủi để Giang Trạm điều chỉnh.

Khi các nam sinh ngồi trở lại lần nữa, ống kính cho Giang Trạm một màn đặc tả.

Hốc mắt hắn hãy còn đỏ, đã rút đi sự ướt át, để lại một mảnh mềm mại trơn bóng mượt mà, trong sự trơn mượt ấy mang theo sắc đỏ, đượm chút buồn bã chưa có rút hết, lộ ra mấy phần không nói rõ được động lòng người. Rất nhanh những tâm tình này cũng đã biến mất, trong tròng mắt chỉ còn lại có ánh sáng, những ánh sáng rực rỡ ấy, ánh sáng trong trẻo, tích cực hướng về phía trước.

Hiện trường truyền tới tiếng vỗ tay, Giang Trạm yên lặng hít sâu, giơ micro lên, cười một cái, hé miệng chữ đầu tiên còn có chút khàn nghẹn: "Con cảm ơn các mẹ."

Hết chương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.