Lý Nam và Giang Mộng Thu giống như hai đường thẳng chỉ giao nhau một lần rồi cách xa mãi mãi.
Hôm nay cáo biệt làm cho hai người đều rõ ràng sự lựa chọn của mình, khúc mắc trong lòng cũng mở ra, sau này mỗi người có phương trời của riêng mình, có lẽ vẫn ngẫu nhiên có liên lạc. Hai người đều yên lặng chúc phúc cho đối phương, ít nhất hai người cũng không biến thành kẻ địch.
Giữa trưa Lý Nam mời Giang Mộng Thu ăn KFC ở tầng cao nhất khách sạn trung tâm thành phố ở bên cạnh quảng trường Thiên Đô, hắn không thích thức ăn nhanh, hắn thấy những món ăn này ngoài việc đắt đỏ thì không có gì đặc biệt. Nhưng Lý Nam biết Giang Mộng Thu thích ăn KFC, uống coca cola, vì thế nên dù nghèo khó túng quẫn hắn vẫn không do dự đưa Giang Mộng Thu đến nhà hàng KFC ở tầng cao nhất khách sạn trung tâm thành phố.
Lý Nam luôn luôn rộng lượng với các cô gái.
Giang Mộng Thu ngồi ở phía đối diện với Lý Nam, những ngón tay mảnh khảnh mâm mê miếng cánh gà, nàng đưa lên miệng ăn rất hăng say và có hương vị. Nàng khẽ cúi đầu, hai hàng mi rũ xuống, sau đó khẽ chớp một cái. Hôm nay nàng ăn rất chậm, tinh tế nhai nuốt giống như không nỡ nuốt xuống bụng.
Lý Nam thì ăn Hamburg, cũng cầm một ly coca uống khá chậm rãi.
Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh có thể thấy ở bên dưới chính là văn phòng cấp ủy chính quyền tỉnh, đó là những khu văn phòng trang nghiêm, quốc kỳ bay phấp phới, cảnh vệ đứng nghiêm ngoài cổng, từng chiếc xe con chậm rãi qua lại, người đi đường cũng không khỏi nhìn vào trong, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc.
Bầu không khí biểu hiện cực kỳ trang nghiêm, Lý Nam không nhịn được phải thầm nghĩ: "Vương hầu tương tương, ninh hữu chủng hồ(Vương hầu, tướng, tướng há cứ phải là con dòng cháu giống?) Mình sẽ bắt đầu từ thành phố Vũ Dương, tương lai chưa hẳn không thể đi đến nơi này. Mặc dù bản thân mình không có bối cảnh, thế nhưng bối cảnh cũng không phải là điều kiện tất yếu để làm quan. Mạng lưới quan hệ là do bản thân mình gầy dựng lên, một ngày nào đó mình sẽ có mạng lưới quan hệ của riêng mình và nhất định sẽ thành công."
Khoảnh khắc này khu văn phòng cấp ủy chính quyền tỉnh thật sự là thánh địa với Lý Nam, là mục tiêu hắn sẽ tiến công, dã tâm của hắn đặt ở nơi này.
Giang Mộng Thu ngẩng đầu nhìn, nàng thấy Lý Nam nhìn qua cửa kính nhà hàng xuống bên dưới, nơi đó chính là khu văn phòng cấp ủy chính quyền tỉnh, trên mặt hắn đầy vẻ kiên nghị, trong ánh mắt sục sôi chiến đấu. Nàng không khỏi thở dài một tiếng, nàng đưa tay ra vung vẫy trước mặt Lý Nam, sau đó cười nói: - Anh nhìn đã đủ chưa? Tương lai anh mà phấn đấu được đến nơi này thì thật sự không tồi.
Trong đầu Lý Nam lóe lên vài ý nghĩ, hắn nhìn Giang Mộng Thu rồi nghiêm mặt nói: - Mộng Thu, nếu như tương lai anh có thể được điều động đến Thiên Đô, em có chờ anh không?
Giang Mộng Thu chợt ngây cả người, toàn thân như cứng lại, hai hàng lông mi rũ xuống, nàng không khỏi cắn răng khẽ ừ một tiếng.
Lý Nam thấy Giang Mộng Thu như vậy thì tâm tình mền nhũn ra, hắn cười nói: - Thôi được rồi, anh chỉ nói đùa mà thôi, anh...
Giang Mộng Thu ngẩng đầu lên dùng ánh mắt kiên định nhìn Lý Nam: - Đây là lựa chọn của anh, em không thể trách móc gì anh được, em cho anh thời gian năm năm, nếu như anh có thể được điều đến Thiên Đô, em...Em sẽ đồng ý với anh.
- Được, một lời đã định. Lý Nam vui vẻ nói, hắn thấy năm năm có thể làm được rất nhiều chuyện, muốn được điều đến Thiên Đô cũng thật sự khó khăn, nhưng nghĩ lại thì thấy trong tỉnh có rất nhiều đơn vị, hắn cần tìm được đường đi, sẽ có biện pháp để điều đến làm nhân viên công chức bình thường của một đơn vị nào đó. "Bố của Tạ Tiểu Ba cũng là người trong thể chế, có lẽ cũng có chức vụ nhất định, khi đó mình có thể dày mặt yêu cầu hỗ trợ!"
Mặc dù lý tưởng của Lý Nam chính là thành phố Vũ Dương, thế nhưng cũng không phải nói trong lòng hắn không quý trọng cảm tình với Giang Mộng Thu. Hắn là một người đàn ông nhiệt huyết, hắn chỉ là khó khăn khi lựa chọn việc truy cầu sự nghiệp và tình yêu mà thôi. Nếu như có thể được cả đôi đường, cảm tình của hắn và Giang Mộng Thu sẽ không xuất hiện vết rách như vậy.
Đến Vũ Dương tham chính, nơi đây là địa phương bắt đầu giấc mộng của Lý Nam, nhưng thật lòng thì hắn cảm thấy thành phố Vũ Dương cũng không phải sân khấu cuối cùng của mình.
Lý Nam biết rõ nếu như được điều đến công tác trong đơn vị ban ngành ở tỉnh, như thế sẽ có lợi ích rất lớn với tương lai phát triển của mình, dù sao cũng tốt hơn và dễ dàng hơn công tác ở cơ sở.
Thế cho nên lời giao ước của Lý Nam với Giang Mộng Thu, thực tế cũng là một thúc giục với tương lai sự nghiệp của bản thân hắn.
Trên mặt Giang Mộng Thu đã xuất hiện nụ cười, nàng duỗi bàn tay phải trắng nõn ra rồi nói: - Chúng ta giao ước như vậy nhé.
- Giao ước như vậy. Lý Nam duỗi tay bắt chặt tay của Giang Mộng Thu, bàn tay của nàng thật sự mềm mại không xương, làn da sáng bóng nhẵn nhụi, chỉ cần khẽ chạm vào đã làm lòng người mê say.
Lúc này tâm tình của Lý Nam đã tốt hơn rất nhiều, lời đề nghị đột nhiên phát sinh giống như dán hai mảnh tâm tư tan vỡ của hai người lại với nhau, lo lắng trong lòng cũng không còn, chỉ còn lại cảm giác chiến đấu vui sướng.
Khoảnh khắc này trong đầu Lý Nam có nhiều hơn một mục tiêu, nhưng mục tiêu này lại không xung đột với ý nghĩ tham chính của hắn. Lúc này tâm tình của hắn giống như đã giải được một bài toán khó trước nay không thể hoàn thành, cũng giống như cuối cùng đã tìm được đường ra trong một khoảng thời gian dài loanh quanh ngõ cụt.
Rõ ràng tâm tình của Giang Mộng Thu bây giờ cũng tươi sáng hơn, Lý Nam thấy ánh mắt nàng lấy lại vẻ rạng rỡ, gương mặt trắng bệch cũng có thêm vài phần đỏ hồng.
"Vì tương lai, vì tình yêu, mình nhất định phải cố gắng tiến về phía trước!" Lý Nam thầm nghĩ như vậy.
Khoảng thời gian trước tâm tư của Lý Nam luôn bị đè nén, khi hắn cho ra lựa chọn thành phố Vũ Dương, tâm tình của hắn chưa từng tươi sáng. Chủ yếu là vì lý tưởng của hắn và Giang Mộng Thu có sự bất đồng, hai người có một điểm giống nhau, đều là người lý tưởng chủ nghĩa, luôn kiên trì lý tưởng của mình. Thế cho nên mỗi khi có phát sinh lựa chọn giữa tình cảm và lý tưởng, bọn họ không thể không nhịn đau tách ra.
- Mộng Thu, em yên tâm đi, anh sẽ cố gắng để được điều động đến Thiên Đô. Lý Nam nắm chặt tay của Giang Mộng Thu, ánh mắt nhìn về phía khu văn phòng chính quyền bên dưới, giống như có một ngày hắn sẽ thật sự nhập vào nơi này.
Giang Mộng Thu khẽ cười, nàng trở nên xinh đẹp như hoa phù dung, nàng khẽ nói: - Em cũng sẽ cố gắng.
- Được, chúng ta cùng nhau cố gắng. Lý Nam cảm thấy rất hưng phấn, hắn vốn cho rằng hôm nay hai người sẽ tiến hành nghi thức cáo biệt, lại không ngờ lại trở thành nơi bắt đầu, làm cho trong lòng hắn bốc lên ngọn lửa nóng hừng hực: - Đi thôi, anh đưa em đi dạo phố.
Giang Mộng Thu gật đầu đứng lên, để mặc cho Lý Nam nắm lấy tay mình, nàng theo hắn rời khỏi nhà hàng KFC, khi đứng bên cạnh hắn chờ thang máy đi lên, nàng khẽ dựa vào người hắn, cánh tay đụng vào cánh tay của hắn, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc.
Ngay sau đó thang máy mở ra, Lý Nam chợt nhìn thấy Cao Hiển Quý và cô bạn gái trang điểm rất đậm của hắn.