Thượng Vị

Chương 13: Chờ anh, em sẽ trong trắng không tì vết



Khi thấy Lý Nam tay trong tay với Giang Mộng Thu thì Cao Hiển Quý chợt ngây cả người, cô bạn gái trang điểm nồng đậm thì lại hừ một tiếng:
- Ơ, đây không phải là đại tài tử và đại mỹ nữ của chúng ta sao? Khi nào thì gương vỡ lại lành rồi?

Ánh mắt của cô gái nhìn chằm chằm vào Giang Mộng Thu giống như có cừu hận gì đó rất lớn, hai hàng chân mày vểnh lên, khóe miệng cũng cong cớn hẳn lên.

Lúc này tâm tình của Lý Nam rất tốt, hắn cũng không muốn dây dưa với cô gái tục tằng này và phá hư tâm tình của mình vào lúc hiện tại.

Giang Mộng Thu thấy Cao Hiển Quý thì cánh tay càng xiết chặt, cơ thể càng thêm xích lại gần Lý Nam.

Cao Hiển Quý cười ha hả, hắn dùng sức vỗ lên vai của Lý Nam:
- Tiểu tử mày được đấy.

Lý Nam bị vỗ có hơi đau, rõ ràng là Cao Hiển Quý cố ý. Hắn biết rõ Cao Hiển Quý từng cố gắng theo đuổi Giang Mộng Thu, nhưng mãi mà không thành công, sau đó chính mình tiến lên ôm mỹ nhân về, thế là người này sinh ra địch ý với mình. Khoảng thời gian trước khi mình chia tay Giang Mộng Thu, Cao Hiển Quý lại càng bày ra thái độ châm chọc và khiêu khích.

- Các người cứ chậm rãi đi chơi, chúng tôi đi trước đây.
Lý Nam bình tĩnh nói, sau đó nắm tay Giang Mộng Thu đi vào trong thang máy.

- Hừ, không phải có câu ngựa hay không ăn cỏ cũ sao...
Khi thang máy đóng cửa lại thì bạn gái của Cao Hiển Quý chợt bĩu môi dùng giọng khinh thường nói:
- Còn tưởng rằng đó là đại phụ trinh tiết, không ngờ bây giờ lại quấn lấy nhau.

- Đi thôi, không phải em muốn ăn kem ly sao?
Cao Hiển Quý nhíu mày dùng sức kéo cánh tay của cô bạn gái, hắn kéo quá mạnh làm cô gái này lảo đảo cả người.

Lúc này tâm tình của Cao Hiển Quý thật sự không tốt, khi thấy Lý Nam và Giang Mộng Thu hòa hảo với nhau, hắn cảm thấy cực kỳ ghen ghét. Lúc này hắn nhìn cô bạn gái của mình, nhìn ngang nhìn dọc đều cảm thấy không vừa mắt, đáng lý ra bên cạnh hắn phải là Giang Mộng Thu mới đúng.

Khi Lý Nam và Giang Mộng Thu đi xuống dưới lầu, khúc mắc giữa hai người đã mở ra, tâm tình ai cũng thoải mái hơn, giống như lấy được cuộc sống mới. Lúc này hai người đều có nhen nhóm hy vọng về tương lai, cả hai còn trẻ và đều có ý nghĩ của mình, đều có sự lựa chọn của chính mình về tương lai, thế nên khi lựa chọn thì phát sinh xung đột, mới tạo ra kết quả chia tay. Tình huống này cực kỳ bình thường khi các sinh viên tốt nghiệp, thế nên tháng tốt nghiệp thường được người ta gọi là tháng chia tay.

Nhưng hai người cuối cùng cũng phải trả giá cho cảm tình thật sự của mình, cho dù chia tay cũng khó dứt bỏ được hình bóng của đối phương, thế nên mới có giao ước hôm nay. Dù sau này hai người có kết hợp với nhau hay không, ít nhất bây giờ trong lòng cả hai đã gieo xuống hạt giống hy vọng, điều này làm cho tâm tình của bọn họ chợt tốt đẹp hẳn lên.

Sau khi đi dạo một vòng ở khu thương mại trong quảng trường Thiên Đô, Lý Nam mua cho Giang Mộng Thu một cái túi xách màu trắng, hắn nhét vào tay nàng rồi nói:
- Đây là quà tặng tốt nghiệp của anh, sau này anh không còn ở Thiên Đô, nó sẽ thay thế anh làm bạn với em.

Giang Mộng Thu thì đưa cho Lý Nam một quyển sách "Hậu Hắc Học" của Lý Tông Ngô, trước kia Lý Nam cũng có nghe nói về sách này, nhưng hắn chưa từng xem qua, chỉ biết đại khái là dạy bảo về nhân tâm con người, trước kia trong lòng hắn có mâu thuẫn, thế nên cũng không muốn đọc loại sách này. Giang Mộng Thu cùng hắn đi một vòng quanh nhà sách Tân Hoa, vất vả lắm mới tìm được quyển sách này, Lý Nam thì không khỏi tỏ ra kinh ngạc, mua sách này thì được ích lợi gì?

- Đây là quà của em cho anh, anh là người thông minh, làm việc linh hoạt, nhưng tâm tư không mấy mẫn cảm, da mặt quá mỏng, sau khi đến công tác ở cơ quan nhà nước rất dễ bị người ta hãm hại. Quyển sách này tuy có những lời khen chê không đồng nhất, thế nhưng cũng nên đọc, học thêm một chút cũng không có gì là xấu.
Giang Mộng Thu nói làm cho Lý Nam trầm mặc một lúc lâu, hắn hiểu rõ chút ý nghĩ thanh cao trong lòng mình, cũng hiểu Giang Mộng Thu nói đến tình hình thực tế, tuy hắn cảm thấy mất tự nhiên nhưng vẫn trịnh trọng nhận quyển sách này.

"Nhân tình thế thái thật sự là muôn vẻ, tuy mình tự xưng cũng có thể ghi chút văn chương, thế nhưng ở phương diện nhân tình là quá kém, còn kém xa Tạ Tiểu Ba."
Lý Nam thầm nghĩ:
"Nếu muốn giảm trắc trở về sau này, mình cũng nên đọc qua quyển Hậu Hắc Học này mới được!"

Lý Nam tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Giang Mộng Thu, tuy hắn tự xưng không ngốc so với người khác, nhưng hắn vẫn hiểu rõ về mình, biết mình cần gì và thiếu gì. Hắn cất bước vào rong quan trường cần phải học tập rất nhiều, bước đầu tiên phải là làm cho da mặt dày hơn, mặc dù không nhất định dày hơn tường thành, thế nhưng cũng phải đến mức độ vui buồn không biểu hiện trên gương mặt.

Khoảng thời gian này Lý Nam đã được Tạ Tiểu Ba truyền thụ không ít lý niệm quan trường, tuy hắn không xác định được quan trường có giống như lời nói của Tạ Tiểu Ba hay không, thế nhưng cũng hiểu quan trường thật sự không giống như suy nghĩ trước kia của mình, thế nên hắn cần phải quan sát và học tập nhiều hơn.

Thật sự giống như những lời nói của Tạ Tiểu Ba, đầu tiên khi tiến vào quan trường là phải học cách làm người, phải làm việc tốt, luôn tiến về phía trước. Lúc này Lý Nam đọc sách Hậu Hắc Học, xem như là bước đầu tiên trong quá trình học làm người.

Hai người xem như gương vỡ lại lành, bọn họ đi dạo cả buổi trưa ở quảng trường Thiên Đô, sau đó ngồi xe buýt về trường. Lý Nam và Giang Mộng Thu cũng không quay về phòng, bọn họ đi đến bên cạnh bức điêu khắc "Thanh Xuân" ở bên cạnh hòn non bộ trong trường, bọn họ ngồi lên chiếc ghế ở bên cạnh, nhìn bức điêu khắc bất động, hồi tưởng đến những gì xảy ra trong nửa năm qua, trong lòng không khỏi sinh ra cảm khái.

Rừng cây phía sau hòn non bộ này chính là nơi để các cặp đôi sinh viên nói chuyện yêu thương, khi màn đêm buông xuống sẽ có nhiều cặp tay trong tay hoặc kề vai sát cánh đi vào trong rừng, còn bọn họ đi làm gì, hầu như ai cũng có thể nghĩ ra được.

Lý Nam và Giang Mộng Thu ngồi ở đây, nghe trong rừng cây liên tục truyền ra những âm thanh nỉ non, bàn tay nắm chặt chợt nóng lên, cơ thể cũng ngày càng xích lại gần nhau hơn.

Hai người ngồi cùng một chỗ có thể cảm nhận được hơi nóng của nhau, lúc này bàn tay của Lý Nam dã lặng lẽ bò lên một đỉnh núi tròn trịa mềm mại, tay còn lại thì siết chặt vòng eo của Giang Mộng Thu, giống như muốn ép sát nàng vào người mình, làm cho Giang Mộng Thu khó thể hít thở.

Một nụ hôn thật sâu làm cho Giang Mộng Thu ngây ngất, gương mặt nàng đỏ hồng, toàn thân mềm nhũn ra. Hai người yêu nhau vài năm ngoài sự việc đột phá phòng tuyến cuối cùng, hầu như việc gì cũng đã từng làm, hôm nay hai người đã trải qua một khoảng thời gian dài cô đơn vắng vẻ, bây giờ càng không kìm lòng được.

Lý Nam dùng sức ôm chặt Giang Mộng Thu vào trong lòng, đặt hai chân dài thon thả của nàng lên đùi mình, sau đó bàn tay khẽ chui vào giữa hai chân của nàng, dùng sức đi vào.

- Ư...
Giang Mộng Thu đẩy mạnh cánh tay của Lý Nam, bàn tay giữ chặt lấy váy, ánh mắt lóe sáng nhìn Lý Nam:
- Lý Nam, chúng ta đã nói rồi, em sẽ chờ anh năm năm, năm năm trong trắng không tì vết.

- Được.
Lý Nam hít vào một hơi thật sâu, lúc này toàn thân hắn nóng hừng hực, bên dưới cứng rắn như sắt. Nhưng hắn vấp phải một sự thật, đó là bây giờ hắn còn chưa có gì, tương lai phải đi tường bước mới có được, hơn nữa đường còn quá dài. Nếu như Giang Mộng Thu đã tình nguyện chờ hắn năm năm trong trắng không tì vết, hắn còn cưỡng cầu gì nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.