Những ngày này Lý Nam có thời gian rảnh rỗi, hắn cố gắng nghỉ ngơi và rèn luyện sức khỏe, cố gắng làm cho thể xác và tinh thần ở trạng thái tốt nhất, dùng trạng thái tốt nhất để nghênh đón cuộc sống hoàn toàn mới phía trước.
- Cần phải nắm chặt mối quan hệ với Vương Gia Dân, người này tuy chỉ là phó khoa phòng tổ chức, cấp bậc không cao nhưn cũng có thể phát huy tác dụng không tưởng.Lý Nam thầm suy nghĩ về phương diện cố gắng tích lũy các mối quan hệ cho mình, một người tiến vào trong quan trường không chút bối cảnh như hắn thì ngay từ đầu đã được chú định khó thể tiếp xúc với những người có quyền cao chức trọng, thế nên chỉ có thể tích lũy từng chút một khi tiếp xúc với những người ở bên cạnh mà thôi.
- Đồng thời còn có Cam Cư Hoa, nếu đã có quan hệ thì nên giữ gìn, rõ ràng nhà anh ta cũng có mạng lưới quan hệ thâm hậu của riêng mình.
- Còn có bố của Chu Đồng...Thôi cũng không nên đi vào... Tuy Lý Nam có thể cảm nhận được sự quan tâm của Giang Mộng Thu cho mình, thế nhưng vì tự ái và niềm kiêu ngạo của bản thân, hắn muốn thông qua sự phấn đấu của chính bản thân mà không dựa giẫm vào nàng.
Trong đầu Lý Nam tiến hành mưu đồ một phen, sau đó cầm một chai rượu Cao Lương tinh khiết đi xuống dưới lầu, rời khỏi nhà đi về phía đông, đó chính là Phượng Hoàng Sơn.
Phượng Hoàng Sơn nằm ở phía đông thị trấn, trên núi có một cánh rừng già, chỉ cần có gió thổi qua sẽ vang lên tiếng thông reo vi vút.
Đây là ngọn núi lớn nhất thị trấn Đông Hồ, thế núi như Kim Tự Tháp, chân núi trải rộng, bên dưới là một khu vực dân cư. Có một con đường kéo dài lên đỉnh núi, trên đỉnh núi là một vùng đất rộng khoảng hơn hai héc ta, nơi đây có một đạo quan nhỏ khá tàn tạ.
Có nhiều lời kể về đạo quan nhỏ kia, nghe nói đã tồn tại vài trăm năm, khi đó những đạo sĩ trong đạo quan cũng có bản lĩnh, võ nghệ cao cường không phải đùa, dân chúng vùng này cũng nhận không ít ân huệ của bọn họ. Từ nhỏ Lý Nam đã nghe về nhiều giai thoại của đạo quan này, mỗi lần nghe chuyện gì đều tỏ ra cực kỳ say sưa chú ý.
Khi còn bé Lý Nam thích đi lên núi chơi, đạo quan đã không còn được thịnh vượng như trong lời kể, trải qua nhiều năm mưa gió thì nơi đây đã có vài phần tàn tạ lụi bại, Lý Nam cũng không thấy bên trong có những đạo sĩ vỗ công cao cường có thể tung chưởng đánh nát đá, ngược lại chỉ là hai đạo sĩ một già một trẻ khá chán nản mà thôi. Lão đạo sĩ có nuôi một chòm râu hoa râm khá dài dưới cằm, lúc nói chuyện rất thích dùng tay vuốt vuốt chòm râu, sau này thói quen vuốt cằm khi suy nghĩ của hắn cũng bị ảnh hưởng từ hành động của lão đạo sĩ. Tiểu đạo sĩ thì có độ tuổi tương đương với Lý Nam, người này bị câm, cơ thể lại rất khỏe mạnh, thường xuyên mang vác khá nhiều vật dụng nặng nề từ thị trấn lên trên núi.
Sau khi thân quen với hai đạo sĩ một già một trẻ, Lý Nam từng hỏi vị đạo sĩ lớn tuổi về sự chân thật của những câu chuyện mình đã được nghe, hỏi xem những bản lĩnh kia có thật sự tồn tại hay không? Nhưng lão đạo sĩ chỉ vuốt vuốt chòm râu nở nụ cười mà không nói gì, bày ra bộ dạng của một vị cao nhân, cuối cùng cảm thấy phiền toái vì Lý Nam cứ mãi quấn lấy người, lão đạo sĩ có nói nếu như lý nam bái ông làm sư phụ thì sẽ dạy cho một vài thứ hữu dụng. Nhưng khi đó Lý Nam chỉ là có chút hiếu kỳ, hắn vừa muốn lại vừa không muốn bái lão đạo sĩ chỉ cần một cơn gió là thổi bay đi mất này, thế nên yêu cầu lão đạo sĩ phải phô diễn một chút công phu mới chấp nhận, nhưng lão đạo sĩ lại không bằng lòng.
Tiểu đạo sĩ tuy không nói được gì nhưng rất yêu mến Lý Nam, từng dạy cho Lý Nam một vài động tác võ thuật, nào là hổ xuống núi, hươu ngắm trăng, khỉ hái quả, gấu đánh tay, hạc bay lượn. Hắn thấy có chút thú vị và cũng học theo. Bản thân hắn là người thông minh, học tập rất nhanh, khi có thời gian thì rèn luyện một chút, có một vài động tác dễ dàng thi triển, thế là dần dà trở nên quen thuộc.
Nhưng Lý Nam cũng không luyện thành bản lĩnh gì thật sự, ngược lại sức khỏe tăng tiến một chút, động tác cũng linh mẫn hơn.
Sau này Lý Nam thầm nghĩ có lẽ vị tiểu đạo sĩ câm kia dạy cho mình một phương pháp rèn luyện sức khỏe, giống như bài tập thể dục rèn luyện sức khỏe được học năm cấp hai, cũng không có chiều sâu. Đặc điểm tốt đẹp duy nhất chính là tư thế đơn giản, hầu như có thể luyện vào bất kỳ lúc nào, thế nên một khi tạo thành thói quen, lúc nào cũng có thể diễn luyện.
Tuy thời tiết nắng nóng nhưng trên núi rất mát mẻ, Lý Nam đi trên con đường nhỏ dưới cánh rừng, tâm tình có chút thoải mái vui sướng.
Khi đi đến đỉnh núi, hắn chợt thấy một người bước đi như bay, trên lưng là một chiếc ba lô, trong ba lô có đầy đủ vật dụng hằng ngày như mắm muối dầu ăn....
- Chính Nhất đại ca... Lý Nam gọi một tiếng, sau đó đẩy nhanh tiến độ đuổi theo.
Chủ nhiệm chính là đạo hiệu của tiểu đạo sĩ trên núi, tuy người này bị câm không thể nào nói chuyện nhưng thính lực lại rất tốt, dù có bất kỳ động tĩnh gì phát sinh bên cạnh cũng khó thể nào gạt được lỗ tai của hắn.
Sau khi nghe rõ tiếng kêu của Lý Nam, Chính Nhất không nói gì mà quay đầu, khi thấy lý nam thì trên mặt nở nụ cười ôn hòa, nụ cười nhìn qua rất thuần khiết.
Cho đến nay Lý Nam đều cho rằng nụ cười của Chính Nhất là cực kỳ thuần khiết, nó giống như nụ cười của trẻ con, nụ cười này có sự khác biệt quá lớn với lão đạo sĩ, vì nụ cười của lão đạo sĩ làm cho hắn cảm thấy cực kỳ gian trá.
Lý Nam đi theo Chính Nhất lên đỉnh núi, lão đạo sĩ đang ngồi bắt chéo chân trên tảng đá xanh dưới bóng cây trước cửa đạo quán tàn tạ, bộ dạng vô cùng nhàn nhã.
- Lão đạo sĩ, tôi đến thăm ngài đây, nhận lấy này. Lý Nam lớn tiếng nói, sau đó dùng sức ném chai rượu Cao Lương đi.
- Lại đánh lén. Lão đạo sĩ bất đắc dĩ nói, sau đó nghiêng người chụp lấy chai rượu Lý Nam ném tới. Hắn mở ra ngửi được mùi rượu thơm ngát, thế là hớn hở nói: - Coi như tiểu tử cậu cũng có lương tâm.
Lần trước khi Chính Nhất dạy cho Lý Nam những động tác kia, lão đạo sĩ thi thoảng có chen vào vài câu, làm giảm đi nhiều thời gian suy xét cân nhắc của Lý Nam.
- Hì hì, đó là đương nhiên. Lý Nam cười ha hả nói, sau đó đi qua ngồi bên cạnh lão đạo sĩ. Xưa nay lão đạo sĩ luôn có bộ dạng như vậy, hình tượng của lão đạo sĩ chưa từng thay đổi trong ấn tượng của Lý Nam, nhìn vào phương diện này thì thấy lão đạo sĩ rõ ràng là dưỡng sinh rất tốt.
- Đã về rồi à?
- Đúng vậy, đã về rồi.
- Giữa trưa uống vài ly nhé?
- Vâng. Hai người đối thoại rất đơn giản giống như trước kia, thế nhưng lại rất ấm áp.
Lúc này lão đạo dĩ chợt duỗi lưng rồi nhảy xuống đất nói: - Đi đánh cờ với tôi.
Lý Nam xoa xoa bàn tay nói: - Được thôi.
Lý Nam học cờ vây từ lão đạo sĩ, nhưng hắn đánh không quá hay, may mà sư phụ là lão đạo sĩ cũng không đánh quá giỏi, thế nên một già một trẻ thường đánh cờ rất vui.
Hai người đi vào trong đạo quan tàn tạ rồi ngồi xếp bằng đối diện với nhau, lão đạo sĩ cầm quân đen, Lý Nam cầm quân trắng, quân cờ nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ, hai thế giới trắng đen bắt đầu trở nên đặc sắc.
Khi thời gian trôi qua, gương mặt lão đạo sĩ trở nên thận trọng, một tay cầm quân cờ, một tay vân vê chùm râu, mỗi lần đặt cờ đều trầm ngâm giây lát giống nh cảm nhận được áp lực đến từ đối thủ mạnh mẽ vậy.
Ngược lại Lý Nam thì tỏ ra thoải mái hơn, cũng không phải là hắn đánh hay hơn, chủ yếu là tâm tính của hắn bây giờ không còn như xưa. Nếu như hắn muốn làm quan thì tâm tính trầm ổn là điều kiện tiên quyết, tuy tính cách của hắn thật sự có vài phần xúc động, thế nhưng hắn đang cố gắng rèn luyện bản thân, cố gắng làm cho mình trầm ổn hơn.
Lão đạo sĩ hiểu rất rõ về Lý Nam, thế nên nhanh chóng cảm nhận được sự biến hóa này của Lý Nam.
- Rất tốt, tiểu tử cậu xem như có cầu tiến. Lão đạo sĩ cười nói: - Sau khi tốt nghiệp đã có công tác chưa?
- Đã định rồi, tôi thi đậu nhân viên nhà nước thành phố Vũ Dương.
- Sao? Lão đạo sĩ vừa nghe thì trở nên ngưng trọng, hắn nói: - Như vậy cậu sẽ tham chính và làm quan à?