Lý Nam cố gắng lên tiếng thể hiện sự oán giận của mình với những người đang tiếp hành hôi của.
Hiện trường chợt trở nên yên tĩnh, mặc dù có không ít người mang tâm tính xem náo nhiệt nhưng gương mặt dần trở nên nghiêm túc, bọn họ cũng nhanh chóng phụ họa theo Lý Nam: - Đúng vậy, lấy đồ của người khác lúc tai nạn thế này là không được.
- Người ta gặp tai nạn đã rất thảm thương, còn lấy đồ của người ta nữa sao? Đúng là hạng người sẽ bị ông trời trừng phạt. Tiếng nghị luận ngày càng lớn, có hai người vừa rồi tranh thủ cầm lấy vài món hàng định bỏ đi, lúc này bị người chung quanh công khai lên án, thế là đỏ mặt đặt những thứ vừa lấy được xuống.
Có người bắt đầu thì những người còn lại đề thả lại những thứ trong tay về vị trí cũ.
Trong quá trình này Lý Nam đứng yên lặng ở một bên, hắn nhìn đám người kia, không nói một lời.
Đám người bị Lý Nam nhìn vào chằm chằm đều cúi đầu xấu hổ, tất nhiên sẽ ra sức tránh né ánh mắt của hắn.
Sau khi mọi người trả lại tất cả những gì đã lấy, Lý Nam thở dài một hơi, hắn đưa mắt nhìn chung quanh một lượt, sau đó chuẩn bị về lại xe của mình.
Lúc này cảnh sát giao thông đã chạy đến, tiến hành mở đường, những chiếc xe đã có thể bắt đầu di chuyển.
- Tiểu tử, làm rất tốt. Người đàn ông trung niên vừa rồi cho lái xe của mình đưa người phụ nữ có thai đến bệnh viện thấy Lý Nam đi qua bên cạnh, hắn tiến lên vỗ vai Lý Nam rồi mỉm cười dùng giọng tán thưởng nói.
Lý Nam nói không mấy biểu cảm: - Cũng không có gì, chỉ là những người có chút lương tri đều phải làm như vậy.
Người đàn ông trung niên mỉm cười nói: - Đúng vậy, nên có lương tri mới được.
Lý Nam thấy chiếc xe khách mình bên kia đã khởi động, thế là cũng không muốn nhiều lời với người đàn ông này, hắn nói một tiếng cảm ơn, sau đó nhanh chóng chạy lên xe.
Người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn theo Lý Nam, gương mặt mỉm cười, sau đó lẩm bẩm: - Tiểu tử kia rất nhiệt tình, người tốt thế này không còn nhiều.
Vì trì hoãn nhiều thời gian trong vụ tai nạn thế nên khi Lý Nam về đến bến xe thì đã là mười một giờ, mẹ hắn là Phạm Tuệ Trân, anh họ của mẹ hắn là Phạm Tuệ Minh đã đợi ở nơi này khá lâu rồi.
- Tiểu Nam, mau chào bác đi. Phạm Tuệ Trân dùng giọng cảm kích nói: - Vì chuyện của con mà tối qua bác trai đặc biệt gọi điện thoại cho trưởng phòng Chu, vì trưởng phòng Chu rất bận rộn, cũng không nhất định có mặt ở nhà.
Lý Nam cảm kích nói: - Cám ơn bác trai.
- Cám ơn cái gì, là người một nhà mà. Phạm Tuệ Minh tùy tiện nói: - Không phải là người một nhà thì bác cũng không quan tâm như vậy làm gì, cháu không biết đó thôi, trưởng phòng Chu rất bận rộn, cũng không thèm quan tâm đến việc của những người bình thường khác.
Phạm Tuệ Minh cũng không xưng hô là anh rể mà gọi là trưởng phòng Chu, làm cho người ta nghe vào tai cảm thấy là lạ, còn có chút buồn cười.
Phạm Tuệ Trân cười làm lành nói: - May mà có anh, nếu không chúng tôi sao có thể liên hệ với một lãnh đạo như trưởng phòng Chu cho được? Lý Nam, con nên nhớ kỹ, sau này có tương lai nhất định không được quên bác trai đấy nhé...
- Vâng. Lý Nam gật đầu nói.
- Thằng nhỏ này rất có tương lai, thành tích thi cao nhất, lại có được sự quan tâm của trưởng phòng Chu, nhất định sẽ được phân phối vào đơn vị tốt. Phạm Tuệ Minh đưa tay xoa đầu Lý Nam: - Học tập nhiều có khác, mặt mũi rất sáng láng.
Lý Nam cảm thấy không được tự nhiên nhưng lại không nói gì hơn, vì hôm nay hắn có việc cần cầu cạnh người ta.
Lý Nam biết rõ nhà mình và bác trai này cũng không thường xuyên đi lại, Phạm Tuệ Minh ỷ vào mối quan hệ với người anh rể làm phó phòng giáo dục thế nên tỏ ra rất tài giỏi, căn bản xem thường những người thân thích còn lại, bình thường luôn tỏ ra hung hăng vênh váo giống như bản thân mình là phó phòng giáo dục vậy. Nếu như lần này không phải vì công tác của mình, chỉ sợ mẹ cũng không thèm nhờ người này hỗ trợ.
- Đi thôi, chúng ta bắt taxi, nơi này đến khu nhà dành cho cán bộ phòng giáo dục còn khá xa, anh rể của tôi đang chờ, chúng ta mau đi thôi. Phạm Tuệ Minh nói, sau đó vẫy một chiếc taxi, chu vào ngồi ở vị trí ghế lái phụ.
Trong huyện Kiến Ân chỉ cần là người có chút thân phận và địa vị thì lên xe thích ngồi ở vị trí tay lái phụ, giống như chỉ ngồi ở trên chiếc ghế này mới có thể sinh ra cảm giác nắm giữ tất cả.
Lý Nam mở cửa cho mẹ lên xe, sau đó mới chui vào trong xe. Lúc này mẹ hắn lấy từ trong túi áo ra một phong bì, cẩn thận đêm lại, đều là tiền một trăm đồng.
Lý Nam biết rõ mẹ mình nhất định là đang cảm thấy cực kỳ tiếc tiền.
Sau khi đến cổng khu ký túc xá của phòng giáo dục, nhóm người Lý Nam bị bảo vệ chặn lại.
- Tôi đến tìm anh rể, anh ấy là trưởng phòng Chu của các anh. Các anh có biết trưởng phòng Chu không? Anh ấy là anh rể của tôi. Phạm Tuệ Minh dùng giọng cẩn thận giải thích cho đám bảo vệ, lời nói giống như có lực uy hiếp rất lớn.
- Tất nhiên tôi biết trưởng phòng Chu, nhưng tôi không biết anh... Bảo vệ rất có trách nhiệm công tác, cũng không cố gắng làm khó xử Phạm Tuệ Minh, hắn cho ra biện pháp giải quyết cụ thể: - Chỗ này của tôi có điện thoại, anh gọi điện thoại xác nhận với trưởng phòng Chu đi, sau đó tôi sẽ cho các người đi vào.
- Không có vấn đề, tôi sẽ đi gọi điện. Phạm Tuệ Minh lấy một tờ giấy ghi số điện thoại trong túi áo ra, lại dùng điện thoại đến nhà anh rể, lại liên tục nói: - Khu nhà dành cho cán bộ phòng giáo dục này có cấp bậc khá cao, người bình thường cũng không thể vào được.
Nhưng Phạm Tuệ Minh gọi mãi không ai nghe máy, hắn không khỏi gấp gáp nói: - Tối qua tôi gọi điện thoại và anh ấy còn nói sẽ ở nhà chờ cơ mà?
Phạm Tuệ Minh tiếp tục gọi đi nhưng không ai nghe máy, thế là gương mặt chợt đỏ bừng lên.
Gương mặt Phạm Tuệ Trân từ chờ mong chuyển sang thất vọng.
Lý Nam đứng yên lặng một bên nhưng cũng hiểu rõ chân tướng sự việc, chỉ sợ Phạm Tuệ Minh cũng không là gì trong lòng người anh rể kia.
- Anh rể của tôi có lẽ là có việc gì đó, thế nên mới không thể nghe máy, để lát nữa gọi lại. Phạm Tuệ Minh ảo não đặt điện thoại xuống nói.
Tên bảo vệ cổng khu dân cư đưa mắt nhìn nhóm người Phạm Tuệ Minh rồi khua tay nói: - Các người cũng đừng chờ ở đây, đừng cản lối vào, đi sang bên cạnh mà đứng.
Lý Nam đứng ở bên cạnh cổng khu nhà dành cho cán bộ phòng giáo dục và cảm thấy chán nản, những người ra vào nơi đây đều dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ, ánh mắt có vài phần cảnh giác, còn có chút khinh thường.
Trong mắt những người này bộ dạng của Lý Nam và Phạm Tuệ Trân rõ ràng là nông dân, có biểu hiện hèn mọn bỉ ổi, thuộc hạng người khả nghi.
Lý Nam có lòng tự trọng rất mạnh, sau khi bị đám người nơi đây dùng ánh mắt dò xét nhìn vài lượt, hắn cảm thấy rất ngột ngạt, gương mặt dần căng thẳng khó chịu.
Tâm tình của Phạm Tuệ Trân cũng không tốt, bà đứng yên nơi đó, lưng hơi gù, mái tóc hoa râm, nếp nhăn trên mặt khá nhiều, nhìn qua giống như một người gần bảy mươi tuổi. Thực tế thì Phạm Tuệ Trân mới năm mươi hai tuổi, nhưng vì nhiều năm vất vả làm cho bản thân già hơn độ tuổi thật sự rất nhiều.
Lý Nam nhìn bộ dạng già nua của mẹ, hắn cảm thấy rất khó chịu: "Con nhất định sẽ cố gắng, sẽ cho mẹ cuộc sống khá giả hơn!"
Phạm Tuệ Minh hút xong điếu thuốc và đi vào trong phòng bảo vệ gọi điện thoại, lần này cũng không có ai nghe máy, sau đó quay lại dùng giọng ngại ngùng nói: - Anh của tôi chắc đang bận rộn gì đó, chúng ta chờ thêm một lát nữa.
Tên bảo vệ nhắc nhở: - Anh có thể gọi điện thoại cho trưởng phòng Chu.
Phạm Tuệ Minh có chút xấu hổ, hắn lắc đầu nói: - Tôi cũng không muốn quấy rầy công tác của anh ấy, chúng tôi ở đây đợi cũng được.