- Tiểu tử này khá tốt, rất hiểu chuyện. Vương Gia Dân thầm tán thưởng một câu, sau đó cười nói: - Vậy thì tốt, tri thức trong sách vở và ngoài xã hội khác biệt rất lớn, sau khi đến đơn vị công tác thì cần phải chú ý học tập, cách ăn nói cũng phải tốt hơn một chút...
Lý Nam cảm thấy thái độ của Vương Gia Dân với mình đã tốt hơn một chút, nếu không sẽ chẳng nói ra những lời như vậy, thế là hắn không khỏi cảm thấy vui vẻ, bày ra gương mặt tiếp nhận chỉ dạy nói: - Cám ơn trưởng khoa Vương, tôi trước nay chỉ học tập ở trường, thiếu tiếp xúc với xã hội, sau này còn cần trưởng khoa Vương chỉ giáo nhiều hơn.
- Ha ha. Vương Gia Dân cười lên hai tiếng, cũng không nhận lời nói của Lý Nam. Sau đó hắn đứng lên nhìn mọi người chung quanh rồi cất cao giọng nói: - Mọi người đã đến đông đủ, bây giờ chúng ta đến bệnh viện. Tôi sẽ đọc tên, mọi người xếp thành hàng theo thứ tự, lát nữa kiểm tra sức khỏe cũng dựa theo thứ tự này, không cần làm loạn lên. Mọi người về sau là dòng máu mới của đơn vị, cần phải nghiêm túc chấp hành kỷ luật tổ chức. Cam Cư Hoa...
- Có! Một tên nam sinh khỏe mạnh tóc cắt ngắn tiến lên đứng trước mặt Vương Gia Dân, người thứ hai được Vương Gia Dân đọc tên chính là Lý Nam, Lý Nam đứng sau lưng Cam Cư Hoa, hắn cao hơn Cam Cư Hoa một cái đầu, ánh mắt nhìn qua đỉnh đầu của Cam Cư Hoa, vừa vặn đối diện với Vương Gia Dân.
Cam Cư Hoa quay đầu lại hỏi: - Lý Nam, cậu chưa ăn sáng phải không?
Lý Nam gật đầu nói: - Chưa, trưởng khoa Vương có thông báo và nhấn mạnh không nên ăn sáng khi đi kiểm tra sức khỏe, như vậy có ai dám ăn chứ?
Cam Cư Hoa hạ giọng hỏi: - Trước kia cậu có quen biết trưởng khoa Vương sao?
Lý Nam khẽ cười nói: - Có tiếp xúc vài lần trong quá trình thi, như vậy không phải thành quen sao? Trưởng khoa là người rất tốt, rất kiên nhẫn.
- À, tôi thấy cậu trò chuyện rất vui vẻ với trưởng khoa Vương! Trong mắt Cam Cư Hoa có chút nghi hoặc, hắn cảm thấy Lý Nam cũng không nói thật: - Lần này cậu thi có thành tích tốt, nhất định sẽ được phân phối đến đơn vị tốt.
- Tất cả các đơn vị tuyển chọn nhân viên lần này đều rất tốt, thật ra tất cả mọi người cũng như nhau, mong rằng sau này sẽ còn giữ liên lạc. Lý Nam nhìn ra sự hoài nghi của Cam Cư Hoa với mình, nhưng người này không nói ra, như vậy cũng là việc tốt. Không phải Tạ Tiểu Ba đã nói rồi sao, các mối quan hệ trong quan trường thường là thật thật giả giả, không thể nào cho người khác nhìn thấu được.
Sau khi điểm danh xong Vương Gia Dân đưa mọi người lên một chiếc xe ba mươi chỗ, khoảng mười phút sau thì chạy đến bệnh viện nhân dân thành phố Vũ Dương. Trước đó phòng tổ chức thị ủy đã liên hệ tốt với bệnh viện, lúc này phía bệnh viện đặc biệt mở đường, sắp xếp y tá đi theo phục vụ đặc biệt. Vương Gia Dân nói vài câu với viên y tá phụ trách tiếp đãi, kiểm tra đối chiếu đại khái trình tự, sau đó y tá cầm theo danh sách để điểm danh kiểm tra sức khỏe. Mọi người được yêu cầu để lại điện thoại và máy nhắn tin ở quầy, sau khi tiến hành kiểm tra tổng quát, viên y tá đưa mọi người đi lấy máu.
Trong quá trình này Vương Gia Dân và nữ nhân viên tóc ngắn luôn đi theo, một là duy trì trật tự, cũng tiến hành giám sát quá trình kiểm tra sức khỏe, không để xuất hiện tình huống gian dối.
Sau khi lấy máu thì y tá đưa mọi người ra ngoài, cho mọi người ăn bánh mì, trứng gà luộc và sữa đậu nành. Sau khi mọi người ăn xong lại đưa mọi người đi thực hiện các hạng mục kiểm tra sức khỏe khác. Cuối cùng đến phương diện kiểm tra thể trọng và chiều cao, dựa theo yêu cầu thì nhân viên nam phải cao trên mét sáu, nữ thì phải cao trên mét năm lăm.
Khi kiểm tra không những phải cởi giày, còn phải cởi cả bít tất. Cam Cư Hoa là người kiểm tra đầu tiên, hắn cởi giày cởi tất đi đến đứng bên cạnh thước đo chiều cao và ngừng thở hóp bụng, y tá ở bên cạnh dùng tay di chuyển thước đo.
Lúc này Lý Nam phát hiện ống quần của Cam Cư Hoa kéo dài xuống đến tận mặt đất, che kín bàn chân, đồng thời hai đùi Cam Cư Hoa chợt run lên.
"Cam Cư Hoa đang nhón chân, nếu không hắn sẽ chẳng thể cao được mét sáu!" Lý Nam chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lý Nam cảm thấy nếu như bình thường nhìn Cam Cư Hoa cao khoảng mét sáu, nhưng nếu cởi giày cởi tất, biết đâu sẽ kém đi một chút và không đạt chỉ tiêu, cho nên mới cố ý làm như vậy. Lý Nam quay sang nhìn Vương Gia Dân, Vương Gia Dân cũng không chú ý đến phương diện này, thế nên hắn cũng không lên tiếng. Hắn cảm thấy công tác và chiều cao không có mấy liên hệ với nhau, Cam Cư Hoa làm như vậy cũng không có gì là đáng trách. Hơn nữa nếu bây giờ hắn vạch trần sự dối trá của Cam Cư Hoa, ngoài đắc tội với người này, căn bản không mang lại cho mình lợi ích gì, biết đâu sẽ tạo nên ấn tượng xấu trong đơn vị của mình. Có đôi khi nhiều việc thiếu sự công bằng, sự việc không liên quan đến mình cũng đừng quá chú tâm, đây cũng là một pháp tắc sinh tồn trong quan trường.
- Một mét sáu ba, sáu mươi hai kilogam. Y tá phụ trách đo đạc lớn tiếng nói ra thể trọng và chiều cao của Cam Cư Hoa, một vị y tá khác ghi chép lại thông tin này.
- Cám ơn. Cam Cư Hoa tiếp nhận kiểm tra sức khỏe và nở nụ cười với cô y tá, nhưng có lẽ chỉ có Lý Nam là hiểu được ý nghĩa của nụ cười này.
Sau khi kiểm tra xong thì mọi người nộp lại hồ sơ cho y tá, cầm lấy điện thoại và máy nhắn tin của mình, sau đó ký tên lên hồ sơ, quá trình kiểm tra sức khỏe coi như hoàn thành. Sự kiện kiểm tra sức khỏe này phải hoàn thành trong một ngày, nếu như không có vấn đề gì thì chỉ cần chờ phòng tổ chức thị ủy cho ra thông báo nữa mà thôi.
Lý Nam đi ra ngoài nhận máy nhắn tin của mình, hắn đi đến trước mặt Vương Gia Dân rồi nói: - Trưởng khoa Vương, còn có việc gì nữa không? Nếu không còn việc gì khác, tôi xin phép được quay về trường.
Vương Gia Dân gật đầu cười nói: - Không còn việc gì nữa cả, cậu quay về nên cố gắng làm tốt luận văn, kết quả sẽ được tôi thông báo cho từng người.
Lần này có bảy người tham gia kiểm tra sức khỏe nhưng chỉ có một mình Lý Nam hỏi thông tin này. Tuy trước đây Vương Gia Dân tiến hành thông báo và có nói rõ sau khi kiểm tra xong thì mọi người ký tên và có thể rời đi, nhưng Lý Nam cố ý hỏi lại, làm cho Vương Gia Dân cảm thấy mình là người có quy củ. Cán bộ phòng tổ chức tất nhiên sẽ rất coi trọng quy củ, vì vậy mà Vương Gia Dân càng có thêm hảo cảm với Lý Nam.
- Thật sự cũng có vài phần hiểu biết, nếu như trước kia mình được như cậu ta, biết đâu bây giờ cũng không phải chỉ là một cán bộ phó khoa. Vương Gia Dân thầm cảm thán một tiếng.
Lý Nam tiến hành chào hỏi Vương Gia Dân xong thì đi xuống dưới lầu, chợt thấy Cam Cư Hoa đi phía trước đang gọi điện thoại, hắn thầm nghĩ điều kiện gia đình của người này phải là rất tốt, vì điện thoại đang dùng kia là loại tốt nhất hiện nay. Bây giờ điện thoại còn chưa được phổ cập, phần lớn mọi người chỉ dùng máy nhắn tin mà thôi, Vương Gia Dân là cán bộ phòng tổ chức thế nhưng vẫn còn chưa có điện thoại riêng.
Lý Nam nghĩ đến Vương Gia Dân và không khỏi thở dài một hơi, buổi sáng nói chuyện với Vương Gia Dân và hắn có thử một chút, đáng tiếc là Vương Gia Dân quá trầm ổn, không có bất kỳ biểu hiện gì khác, xem ra chỉ có thể chậm rãi bù đắp vào mối quan hệ này mà thôi.
Cam Cư Hoa nói chuyện điện thoại xong thì tâm tình rất vui vẻ, vừa đi vừa hát, hắn đi đến cổng bệnh viện chờ bắt xe taxi.
Lý Nam nhìn ống quần dưới chân Cam Cư Hoa đã được xắn lên, hắn không khỏi khẽ cười, nhịn không được tiến lên vỗ vai Cam Cư Hoa nói: - Cam Cư Hoa, anh lại xắn ống quần lên rồi sao?
- À... Cam Cư Hoa chợt lắp bắp kinh ngạc, gương mặt biến đổi nhanh chóng, sau đó nở nụ cười miễn cưỡng nói: - Sáng hôm nay ngủ dậy muộn, đi rất gấp, thế nên mặc quần hơi dài.
- Đúng vậy, trước đó tôi thấy quần anh quét đất. Lý Nam nói xong câu này thì chợt hối hận, đây chính là bí mật của Cam Cư Hoa, chính mình phát hiện ra chỉ sợ đối phương sẽ tỏ ra bất an. Xem ra bản thân mình còn chưa đủ trầm ổn, tâm tư không vững vàng, nói ra những lời này là không có lợi cho bản thân mình.
Trong mắt Cam Cư Hoa lóe lên chút kinh hoảng rồi nhanh chóng biến mất, hắn nói: - Ống quần quá dài dễ dẫm phải khi đi lại, vừa rồi kiểm tra sức khỏe tôi mới phát hiện ra điều này, thế nên bây giờ phải xắn lên.
Sau đó Cam Cư Hoa lấy điện thoại ra xem giờ rồi mỉm cười nói lời mời với Lý Nam: - Bây giờ đã kiểm tra sức khỏe xong, cũng không có chuyện gì nữa, giữa trưa tôi mời anh dùng cơm. Sau này chúng ta xem như là người cùng chiến hào, cần phải liên lạc cảm tình nhiều hơn, có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.