Lý Nam có ý nghĩ này mà không khỏi cảm thấy phát sốt, rõ ràng là chính mình không thể kìm chế được, Uyển Tiểu Dao chỉ cần ngồi bên cạnh thế nhưng bản thân đã suy nghĩ lung tung như thế. Hơn nữa hắn đã có bạn gái, tuy Giang Mộng Thu đang ở thành phố Thiên Đô xa xôi, hơn nữa nếu so sánh với Uyển Tiểu Dao thì kém hơn, nhưng ít nhất Giang Mộng Thu cũng là mỹ nữ hiếm thấy, đồng thời nàng cũng không cao cao khó chạm vào như Uyển Tiểu Dao.
Mặc dù Lý Nam có mối quan hệ khá tốt với Uyển Tiểu Dao, thế nhưng cảm giác xa vời vẫn ẩn hiện trong lòng. Hắn thật sự khó tưởng tượng một người đàn ông như thế nào mới xứng đáng với vẻ tuyệt sắc của Uyển Tiểu Dao đây?
Đối với một mỹ nữ như vậy nếu sinh ra ý nghĩ không hay thật sự là quá không tôn trọng. Quá trình phỏng vấn liên tục được tiến hành, Uyển Tiểu Dao giống như cũng không muốn đi lại, nàng vẫn ở bên cạnh Lý Nam, hoặc ngồi hoặc đứng chụp vài tấm ảnh, hơn nữa còn thỉnh thoảng nói vài lời bình luận về thí sinh tham gia phỏng vấn.
Lời nói của Uyển Tiểu Dao rất đúng trọng tâm, nhưng rõ ràng là yêu cầu của nàng với những thí sinh này là quá cao, thế nên câu trả lời của bọn họ làm cho nàng tìm ra được nhiều điểm yếu.
Quá trình phỏng vấn diễn ra trong hai ngày, ngày đầu tiên phỏng vấn những người cạnh tranh vị trí lãnh đạo đứng đầu, ngày thứ hai phỏng vấn những người cạnh tranh vị trí cấp phó.
Ngoài ăn cơm vào buổi trưa thì thời gian còn lại đều rất căng, sáu giờ tối thì công tác phỏng vấn mới kết thúc. Vì Uyển Tiểu Dao không muốn cùng ăn cơm uống rượu với mọi người, thế nên Lý Nam đưa nàng ra ngoài đi ăn, nhưng phải chờ hắn làm xong tất cả công tác dọn dẹp hiện trường cái đã.
Sáu giờ ba mươi mới làm xong tất cả những việc tương quan, lúc này Lý Nam mới nhớ đến Chính Nhất, có lẽ bây giờ Chính Nhất đã chuẩn bị xong bữa cơm tối ở nhà.
Hắn định mời Uyển Tiểu Dao đến ký túc xá dùng cơm, thế nhưng nghĩ lại thì thôi, dù sao thì hai bên còn chưa có mối quan hệ tốt như vậy, hơn nữa người ta là con gái, cũng có vài phần không tiện. Thế là hắn mượn điện thoại của nàng nhắn tin yêu cầu Chính Nhất đi gọi lại, rồi mọi người ra ngoài ăn cơm.
Khi gặp mặt Chính Nhất thì Uyển Tiểu Dao cảm thấy giật mình, tuy Chính Nhất vẫn là Chính Nhất nhưng bây giờ có cách ăn mặc khác trước, có sự biến đổi rất lớn, nhìn qua đẹp trai hơn nhiều, lại cực kỳ tươi sáng phấn chấn tinh thần, nào giống như bộ dạng của một tiểu đạo sĩ như trước?
Sau khi Chính Nhất chào hỏi Uyển Tiểu Dao thì khoa chân múa tay với Lý Nam nói rằng mình đã chuẩn bị sẵn cơm ở nhà, ăn bên ngoài không bằng về nhà ăn cơm, dù sao có khách đến đưa ra ngoài ăn cơm cũng không ngon.
Lý Nam cười khổ nói: - Hôm nay ra ngoài ăn cơm, nếu như có cơ hội sẽ mời cô ấy về nhà ăn cơm sau, hơn nữa anh cũng đâu có nấu nhiều như vậy.
Uyển Tiểu Dao nghe thấy vậy thì nhân tiện nói: - Hẹn gặp không bằng gặp ngẫu nhiên, ngày mai tôi sẽ đến nhà anh dùng cơm, dù sao tôi cũng thích những món mà anh Chính Nhất tự nấu.
Sau khi nghe thấy Uyển Tiểu Dao ca ngợi thì Chính Nhất tỏ ra rất vui vẻ.
Lý Nam tất nhiên không từ chối lời yêu cầu của mỹ nữ, như vậy ngày mai sau khi kết thúc vòng phỏng vấn có thể mời nàng về nhà ăn cơm.
Lý Nam nhớ lần trước Chính Nhất không hài lòng với hương vị món ăn ở quán cơm bình thường, lần này Lý Nam quyết định đưa mọi người đến nhà hàng ăn cơm, thứ nhất có thể thay đổi quan niệm của Chính Nhất, đồng thời Uyển Tiểu Dao cũng là khách từ xa đến, cũng không nên mời khách ở địa phương quá kém được.
Thế nên Lý Nam quyết định đi ăn cơm ở nhà hàng Hồng Quán, lần trước hắn từng được Cam Cư Hoa mời đến nơi này dùng cơm, hương vị thật sự không tệ. Nếu như ba người bọn họ không uống rượu, Lý Nam cũng có thể gánh chịu được số tiền ăn cơm nơi đây.
Ba người bắt xe nhanh chóng chạy đến nhà hàng Hồng Quán, bọn họ chọn một bàn bên cạnh cửa sổ thủy tinh, khi gọi món thì Lý Nam để cho Uyển Tiểu Dao tự gọi. Nhưng Uyển Tiểu Dao lại từ chối, nàng nói rằng chưa quen món ăn ở Vũ Dương, thế nên để cho Lý Nam gọi món.
- Tôi cũng không có yêu cầu đặc biệt gì cả, Lý Nam anh tùy tiện gọi món là được. Uyển Tiểu Dao mỉm cười nói: - Khách thì phải theo chủ, anh cứ tự nhiên sắp xếp.
- Tôi sẽ không khách khí. Lý Nam nói, thế là hắn gọi bốn món mặn một món canh, coi như đủ cho bốn người ăn.
Chính Nhất luôn cảm thấy ăn cơm bên ngoài là lãng phí, nhưng Lý Nam đã quyết định thì hắn chỉ có thể thuận theo mà thôi.
- Phía trước chính là Phú Đài Sơn, phía bên kia chính là đường hầm núi Phú Đài Sơn. Lý Nam chỉ về ngọn núi ở phía xa giới thiệu với Uyển Tiểu Dao: - Chân núi chính là sông Hà Vũ của thành phố Vũ Dương, con đường bên kia gọi là đường Thập Tự, là một khu đô thị phồn hoa của Vũ Dương. Nếu như tiếp tục đi lên phía trên sẽ là đường Ngũ Tinh, nơi đó có trung tâm mua sắm, có rất nhiều cửa hàng, bình thường người ta thường thích đến phố Ngũ Tinh để đi dạo. Uyển Tiểu Dao nghe Lý Nam giới thiệu, ánh mắt đi theo hướng ngón tay của Lý Nam, sau đó nói: - Tôi cũng nghe nói thành phố Vũ Dương là thành phố sớm nhất trong nước, nơi này nổi tiếng về muối, là khu căn cứ công nghiệp cũ, nhưng tôi cũng biết rõ kinh tế của thành phố Vũ Dương nhiều năm qua luôn rất tụt hậu.
Lý Nam không khỏi cười khổ, Uyển Tiểu Dao nói rất đúng, thành phố Vũ Dương vốn có địa vị kinh tế gần ngang bằng với thành phố Thiên Đô ở tỉnh Giang Thiên, Vũ Dương là một thành phố cấp tỉnh, có cơ sở công nghiệp hùng hậu nhưng lại không thể phát triển tốt đẹp. Đặc biệt là sau khi cải cách thì thành phố Vũ Dương vẫn phát triển nhưng nếu so với các thành phố khác thì tụt hậu hơn rất nhiều, đặc biệt là những thành phố cấp tỉnh ở bên cạnh thành phố Thiên Đô thậm chí đã vượt mặt Vũ Dương. Bây giờ tổng sản lượng kinh tế của thành phố Vũ Dương đứng hàng thứ mười trong tỉnh, chỉ là tình huống này khó thể thay đổi ngay được, Lý Nam cũng không có cách nào khác.
- Thật ra tôi cảm thấy chủ yếu là do con đường phát triển có vấn đề, thành phố Vũ Dương còn chưa tìm được định vị cho mình, thế nên vẫn còn giậm chân tại chỗ. Nếu Uyển Tiểu Dao đã chủ động nói về phương diện này thì Lý Nam cũng chỉ có thể đi theo, dù sao thì Uyển Tiểu Dao cũng không tính là người ngoài, nói vài lời trước mặt nàng cũng không có vấn đề.
Quan trọng là Lý Nam phải tìm chủ đề để nói chuyện với Uyển Tiểu Dao, nếu không bữa cơm sẽ không được vui vẻ.
- Nhìn anh kìa, anh có vẻ rất có khát vọng đấy. Uyển Tiểu Dao nghe Lý Nam nói về một vài lời đề nghị cho sự phát triển của thành phố Vũ Dương, thế là không khỏi mỉm cười nói. Nàng cười làm cho hai má lún đồng tiền bên má như ẩn như hiện làm cho người ta mơ màng: - Nhưng tôi nghe nói nếu như muốn phát triển trong quan trường cũng không dễ dàng.
- Điều này là đương nhiên, những việc gì muốn làm cho tốt đều không dễ dàng. Lý Nam nói bằng giọng rất kiên định: - Tôi dù không có bối cảnh cũng không có quan hệ, là một dân đen bình thường, nhưng tôi cũng có lòng tin, đường là do mình đi mà thành, chẳng lẽ xã hội này không có đường đi cho những người như tôi sao?
Uyển Tiểu Dao hơi ngây người, sau đó nàng gật đầu nói: - Anh nói rất đúng, chỉ cần anh phấn đấu thì nhất định sẽ có cơ hội, hơn nữa anh dù là dân đen, cũng không phải dân đen bình thường.