Alexa ngồi vào bàn và đối mặt với bố mẹ cô. Hai bàn tay cô run run với niềm vui sướng và sự khuây khỏa khi cô đẩy tấm séc qua cái mặt bàn bếp méo mó, được che phủ trong hạnh phúc bởi tấm khăn plastic đầy những tia sáng mặt trời màu vàng. "Nick và con muốn bố mẹ nhận cái này để trả hết các khoản nợ," cô tuyên bố. "Sẽ không có những tranh luận hay phản đối đâu đấy. Chúng con đã nói về việc này trong một thời gian dài, và chúng con thật may mắn khi có nhiều tiền đến thế. Chúng con muốn được chia sẻ. Nó có ý nghĩa rất lớn với chúng con, vì vậy xin bố mẹ hãy chấp nhận điều này như là một món quà của chúng con."
Những biểu hiện sững sờ giống hệt nhau trên gương mặt của họ đã làm những giọt nước mắt nhức nhối ứa ra trên mắt cô. Đã bao nhiêu đêm cô trằn trọc thao thức, cảm thấy có lỗi vì không thể giúp được bố mẹ cô thoát khỏi tình trạng tài chính khó khăn của họ? Cũng như anh chị của mình, cô ghét sự bất lực làm cô ngột ngạt. Cô đã quyết định thỏa thuận với Nick và những cảm xúc ngập tràn ngay lúc này của cô xứng đáng với điều đó. Đây là khoản chi trả cho sự an toàn và đảm bảo, để gia đình cô làm dịu bớt một nỗi đau sâu sắc, cái mà cô đã nỗ lực đấu tranh kể từ khi cha cô lên những cơn đau tim.
"Nhưng sao con có thể làm điều này?" Maria ép đôi tay run rẩy của bà lên môi khi Jim đặt cánh tay an ủi của ông xung quanh bà. "Nick không nên cảm thấy chúng ta như là một gánh nặng. Các con là một cặp vợ chồng trẻ với rất nhiều ước mơ. Ước mơ cho cửa hàng sách của con. Cho một gia đình với những trẻ em. Con không nên lo cho chúng ta, Alexandria. Chúng ta là những bậc cha mẹ."
Jim gật đầu. "Bố đã quyết định nhận thêm một công việc. Bố mẹ không cần chỗ tiền đó."
Cô thở dài với sự bướng bỉnh bẩm sinh của bố mẹ cô. "Hãy nghe con này. Nick và con có rất nhiều tiền, và việc này rất quan trọng đối với chúng con. Bố à, thêm một công việc nữa không phải là sự lựa chọn trong tình trạng của bố, trừ khi bố muốn chết sớm thôi. Bố đã nghe lời dặn bác sĩ rồi đấy." Alexa nghiêng người về phía trước. "Cái này sẽ trả lại cho bố mẹ hoàn toàn căn nhà để bố mẹ có thể tập trung vào việc thanh toán các hóa đơn khác. Tiết kiệm tiền cho Izzy và Gen học đại học. Trợ giúp Lance hoàn thành năm cuối của anh ấy ở trường y khoa. Bố mẹ à, chúng con không phải cung cấp đủ tiền để bố mẹ có thể nghỉ hưu, chúng con chỉ có đủ để làm cho mọi thứ dễ dàng hơn một chút thôi."
Họ trao đổi nhau những ánh mắt. Một niềm hi vọng dữ dội dâng lên trong đôi mắt của mẹ cô khi bà nắm lấy tấm séc. Alexa cho họ thêm một động lực nhỏ để đẩy họ tới quyết định. "Nick không muốn đến đây với con hôm nay. Có một điều kiện với số tiền này – anh ấy không bao giờ muốn nghe bố mẹ nhắc về nó một lần nữa."
Maria há hốc miệng. "Mẹ phải cảm ơn nó chứ. Nó cần phải biết rằng chúng ta cảm kích điều này ra sao– biết thằng bé đã làm thay đổi cuộc sống của chúng ta như thế nào chứ."
Cô nuốt xuống sự nghẹn ngào thắt chặt ở xung quanh cổ họng cô. "Nick không muốn thể hiện quá nhiều cảm xúc. Khi chúng con thảo luận việc này, anh ấy đã nhấn mạnh rằng anh ấy không bao giờ muốn số tiền này được nhắc đến một lần nữa."
Jim cau mày. "Kể cả việc chấp nhận một lời cảm ơn đơn giản ư? Sau cùng thì, nếu không phải vì bố, chúng ta đã không ở trong hoàn cảnh lộn xộn này."
"Bất cứ ai cũng có thể bị ốm mà bố," cô thì thầm.
Nỗi dày vò của quá khứ đã tàn phá nét mặt ông. "Nhưng bố đã bỏ đi."
"Và đã trở lại." Maria nắm lấy tay ông và mỉm cười. "Ông đã trở lại với chúng tôi và làm cho nó đúng đắn. Ông không được nói thêm về những điều như thế nữa." Mẹ cô ngồi thẳng dậy, mắt sáng lên với cảm xúc. "Bố mẹ sẽ chấp nhận tấm séc này, Alexandria. Và chúng ta sẽ không bao giờ nhắc đến nó với Nick. Miễn là con hứa sẽ về nhà và nói với nó rằng thằng bé là thiên thần của chúng ta." Giọng bà ngắt quãng vụn vỡ. "Mẹ rất tự hào con là con gái của mẹ."
Alexa ôm chầm lấy bà. Sau khi trò chuyện thêm một lúc, cô hôn cả bố mẹ mình và rời khỏi căn nhà. Đêm đọc thơ sẽ được diễn ra tại tiệm BookCrazy và cô không thể đến muộn. Cô khởi động chiếc Volkswagon Bug của mình và hướng về phía tiệm sách khi những suy nghĩ của cô cứ xoay mòng mòng.
Số tiền thủ đoạn đó tuy không phù hợp nhưng nó rất cần thiết. Cô sẽ không bao giờ thừa nhận với Nick tình hình tài chính bi đát của bố mẹ cô. Cái hình ảnh anh ném một nắm tiền lớn vào cô như thể tiền có thể giải quyết được bất kỳ rắc rối nào đã khiến cô đau quặn thắt. Lòng kiêu hãnh của cô rất quan trọng, và đương nhiên cả của bố mẹ cô cũng vậy. Giờ thì cả cô và Nick đều đã giải quyết được những vấn đề của riêng họ. Bản năng của cô đã mách bảo rằng Nick Ryan tin tiền có thể thay thế cho tình cảm, điều mà bố mẹ anh đã dạy cho anh hàng ngày. Cô cảm thấy rùng mình với những suy nghĩ đó.
Không, cô muốn tự mình xoay xở việc này.
Cô ngồi lại và lái xe đến chỗ làm.
...
Alexa liếc nhìn xung quanh tiệm BookCrazy với sự hài lòng. Những đêm đọc thơ đã thu hút một lượng đám đông lớn, và tất cả họ đều là những người mua sách. Vào mỗi đêm Thứ Sáu hàng tuần, cô thường xếp lại tiệm sách thành một hội trường nhỏ. Một cách trầm lắng, nhạc nền đang du dương xuyên qua các lối đi ánh sáng mờ. Những chiếc ghế màu táo xanh được xếp chen lấn với nhau, những cái bàn uống cà phê méo mó đã được lôi ra từ nhà kho và sắp xếp thành một vòng tròn không chính thức. Đám đông là một sự pha trộn thú vị giữa những người trí thức, một số người khá nghiêm túc và số còn lại chỉ muốn có một đêm giải trí. Cô kéo cái mic lên trên một cái bục nhỏ, và kiểm tra đồng hồ của mình một lần nữa. Đã năm phút trôi qua rồi. Maggie đang ở đâu chứ?
Cô nhìn mọi người ngồi vào ghế và xì sụp cà phê trong khi thảo luận về các khổ thơ, hình tượng và những dòng chảy cảm xúc. Như một cách ám chỉ, cánh cửa bật mở đón nhận luồng không khí sôi nổi tràn vào, và Maggie bước vào trong. "Cà phê không, mọi người?"
Alexa liền tiến lại và nắm lấy hai cốc cà phê mocha nóng nghi ngút khói. "Tạ ơn Chúa. Nếu tớ không phục vụ cà phê cho họ, chắc giờ họ đang đọc với nhau trong cái tiệm Starbucks dưới con phố kia rồi."
Maggie đặt cái khay bằng bìa cứng xuống rồi xếp những chiếc ly cà phê vào trật tự. Mái tóc màu nâu vàng của cô nhún nhảy phía dưới đường chân cằm khi cô lắc đầu mình. "Al, cậu thật là dở hơi. Cậu có biết cậu đã tốn bao nhiêu tiền vào cà phê chỉ để thấy những nghệ sĩ kia có thể đọc thơ ở trước mặt nhau không thế? Hãy để họ tự mang theo cà phê của mình."
"Tớ cần phải kinh doanh. Cho đến khi tớ tìm ra cách có được một khoản vay để mở rộng tiệm sách, thì tớ cần phải giữ cho họ có cafêin."
"Hỏi Nick đi. Anh ấy vẫn là chồng về mặt pháp lý của cậu đấy."
Cô bắn một cái nhìn cảnh báo vào người bạn thân. "Không, tớ không muốn anh ấy có liên quan. Cậu đã hứa là sẽ không nói bất cứ điều gì cả."
Maggie giơ hai bàn tay của cô lên. "Có chuyện gì to tát đâu cơ chứ? Nick đang nghĩ là cậu muốn trả hết khoản tiền vay còn gì."
"Tớ muốn tự mình làm điều đó. Tớ đã lấy khoản tiền trả trước rồi và đó là thỏa thuận. Không thêm nữa. Nó đâu có phải là một cuộc hôn nhân thực sự."
"Cậu đã đưa số tiền đó cho bố mẹ cậu chưa?"
Alexa mỉm cười. "Nó xứng đáng với từng khoảnh khắc tớ chịu đựng anh trai của cậu."
"Tơ vẫn không hiểu. Tại sao cậu không chỉ nói cho Nick biết sự thật về số tiền đó? Anh ấy tuy là một kẻ khó chịu như quỷ, nhưng vẫn là người có trái tim nhân hậu. Tại sao cậu lại chơi tất cả trò này, hả cô bạn của tôi?"
Cô quay đi, sợ phải đối mặt với người bạn thân của cô. Cô luôn là một kẻ nói dối tệ hại. Làm sao cô có thể nói với Maggie rằng cô khao khát anh trai của cô ấy, và cần tất cả mọi rào cản có thể hình dung được để giữ khoảng cách giữa họ? Nếu anh tin rằng cô là một kẻ hám tiền máu lạnh, thì có lẽ anh sẽ để cô yên.
Maggie nghiên cứu khuôn mặt của cô trong một lúc lâu. Đôi mắt xanh của cô chợt lấp đầy kinh ngạc chẳng khác nào cái bóng đèn đột nhiên lóe lên. "Có một điều gì khác đang diễn ra giữa hai người phải không? Cậu không bị anh tớ thu hút đấy chứ?"
Alexa nặn ra một tiếng cười. "Tớ ghét anh trai cậu."
"Cậu đang nói dối. Tớ luôn biết khi nào cậu nói dối. Cậu muốn ngủ với anh ấy phải không? Ôi, kinh thật!"
Alexa chộp lấy cái ly cà phê cuối cùng. "Cuộc trò chuyện coi như đã kết thúc. Tớ không bị anh trai cậu thu hút được chưa, và anh ấy cũng không bị thu hút bởi tớ."
Maggie theo sát gót chân cô. "Được rồi, bây giờ tớ sẽ lượt lại toàn bộ cái ý tưởng điên rồ ban đầu kia nhé, hãy nói về nó xem nào. Anh ấy là chồng cậu, đúng chưa? Nghĩa là cậu tốt hơn hết chỉ nên có quan hệ tình dục trong một năm tới với một ai đó mà thôi." Alexa đã bước lên cái bục diễn thuyết. Bây giờ tất cả mọi con mắt đều đổ dồn vào cô. Cô nghĩ chắc hẳn cái từ quan hệ tình dục đã thu hút được sự chú ý của mọi người. Cô lờ người bạn thân của mình đi và thực hiện phần giới thiệu ban đầu cho đêm đọc thơ.
Khi nhà thơ đầu tiên bước lên sân khấu, cô liền tránh sang bên và ổn định chỗ ngồi của mình trong chiếc ghế. Cô nắm lấy tập ghi chép của mình trong trường hợp cần phải ghi lại bất kỳ cảm hứng nào và xóa sạch tâm trí của cô sẵn sàng cho buổi đọc thơ.
Maggie quỳ thấp xuống và thì thầm, "Tớ nghĩ cậu nên ngủ với anh ấy."
Alexa phát ra một tiếng thở dài đau khổ. "Hãy để tớ yên."
6.2
"Tớ nghiêm túc đấy. Tớ đã có một vài phút suy nghĩ. Và nó thật là hoàn hảo. Cả hai người đều quá tự trọng, vì vậy cậu biết anh ấy sẽ không ngủ với bất kì ai khác. Đây là cách cậu có thể có được thứ quan hệ tình dục mà cậu đang cần, rồi sau một năm, cậu chỉ cần phải nói lời tạm biệt mà thôi. Không có những cảm xúc khó khăn nào cả. Không cả những chuyện phức tạp.
Cô tỏ ra lúng túng. Không phải vì cô cảm thấy bối rối bởi đề nghị của Maggie. Không, mà là điều ngược lại kìa. Cái ý tưởng đó hấp dẫn cô. Cô đã nằm thao thức hằng đêm, hình dung ra anh trong căn phòng ở cuối hành lang. Cơ thể trần truồng, đầy cơ bắp của anh trải dài trên chiếc giường, chờ đợi cô. Những hormone của cô gào thét đòi cái hình ảnh tưởng tượng kia. Chết tiệt thật, với cái tốc độ này, cô sẽ kết thúc trong bệnh viện tâm thần vào cuối năm nay mất thôi.
Nguyên nhân: Tình trạng độc thân.
Maggie búng ngón tay trước mặt cô và lôi Alexa ra khỏi tình trạng mơ màng của mình. "Cậu lại biến mất khỏi tớ một lần nữa rồi đấy. Nick có đến tối nay không?"
"Ồ, có chứ, chắc anh trai của cậu sẽ rất thích cái thể loại của đêm nay đấy. Hay có lẽ anh ấy sẽ thích thay tủy răng hoặc kiểm tra tuyến tiền liệt hơn."
"Hai người đang sống với nhau như thế nào? Ngoài cái sự hấp dẫn thể xác kia."
"Bình thường."
Maggie đảo mắt cô. "Lại nói dối rồi. Cậu sẽ không nói với tớ phải không?"
Alexa nhận ra cô luôn luôn thú nhận tất cả mọi thứ với Maggie ngoại trừ một chuyện. Lần đầu tiên Nick hôn cô. Cô biết cô đã yêu anh ngay sau đó. Tình bạn đã chuyển sang ghen tỵ rồi sau đó trở thành sự phải lòng đầy nữ tính. Nụ hôn đầu đó đã làm thay đổi tất cả những cảm xúc trong sáng trong cô khiến cô tin rằng đó là tình yêu. Trái tim cô đập vì anh, tràn ngập niềm vui với cái khả năng họ sẽ được ở bên cạnh nhau, chính vì thế cô đã thốt ra những lời ấy, những lời đã vang vọng xuyên qua những thân cây.
"Em yêu anh."
Rồi cô chờ đợi anh hôn cô một lần nữa. Nhưng thay vào đó, anh đã bước lùi lại khỏi cô và cười. Gọi cô là một cô bé ngớ ngẩn rồi bỏ đi.
Cô đã nhận được bài học vỡ lòng về sự tan nát trái tim ngay trong giây phút đó. Lúc cô mười bốn tuổi. Đứng trong rừng với Nicholas Ryan.
Cô không thể để cho bài học đó lặp lại.
Cô đẩy cái kí ức ra khỏi đầu và quyết định sẽ giữ bí mật thứ hai của cô khỏi Maggie. "Không có chuyện gì xảy ra cả," Alexa lặp lại. "Giờ tớ có thể được nghe bài thơ tiếp theo trong yên bình được không?"
"Tớ không nghĩ rằng bình yên sẽ xảy ra trong tối nay đâu, cưng à."
"Cậu có ý gì đây?"
"Nick, người chồng của cậu đang ở đây. Cái gã mà cậu không bị thu hút ấy."
Cô xoay đầu tìm kiếm và nhìn chằm chằm kinh ngạc vào cái hình dáng đang đứng ở cửa. Anh rõ ràng là sẽ lạc lõng ở đây, nhưng dáng vẻ của anh luôn rất tự tin, rất nam tính, cô đã hụt hơi và nhận ra rằng người đàn ông này có khả năng thích ứng với bất kì đâu. Và thậm chí anh đã còn chẳng thèm mặc đồ đen.
Hầu hết những người đàn ông mặc quần áo được thiết kế sẵn đều chọn lựa sao cho trang phục của họ được phép lên tiếng thay cho họ. Nick đang mặc trên mình chiếc quần jean Calvin Klein như thể anh chẳng mặc gì cả, cái chất liệu vải jean đó đang ôm sát vào đùi và hông của anh như chúng đã được tạo nếp theo cơ thể anh. Anh phản ánh một người đàn ông biết chính xác mình là ai – và không thèm để tâm đến những gì người khác nghĩ.
Cái áo len cổ lọ màu nâu sữa đậm được tạo bởi những mũi đan dầy đã làm nổi bật khuôn ngực và và đôi vai rộng của anh. Chắc chắn nó là của Ralph Lauren. Những chiếc giầy là của Timberland. Mái tóc anh đã chọn màu sắc cho chiếc áo len, hòa lẫn màu vàng sáng với sắc tối của màu nâu sẫm, đối lập một cách có ý đồ. Quai hàm anh nghiến chặt với nhu cầu vô thức khi anh tìm kiếm trong cái bóng tối của tiệm sách. Nhưng đôi mắt của anh...
Một cuộn xoáy màu sô-cô-la như là xi-rô Hershey. Lờ mờ sắc vàng và hổ phách nhắc nhở cô về thứ rượu whisky thâm niên. Một sự kết hợp long lanh ướt lệ của quan hệ tình dục sai trái và khao khát buông thả. Cô chờ đợi khi mắt anh lướt khắp phòng, quét ngang qua cô, dừng lại, rồi sau đó từ từ quay lui.
Ánh mắt họ gặp nhau.
Alexa ghét điều gì cứ lập đi lặp lại, và ghét nhất là việc chúng luôn như nhau. Nhưng ngay tại thời điểm đó, nhịp tim cô đã nện thình thịch, lòng bàn tay cô tứa mồ hôi, và dạ dày cô đâm sầm xuống nặng trĩu như thể xe đang đổ dốc. Cơ thể cô đang trong tình trạng báo động, cầu xin anh đến với cô, cam đoan hiến dâng cho anh. Nếu anh nói cô quay ngay về nhà, lên giường, và chờ đợi anh, thì Alexa chắc chắn là cô sẽ làm theo những hướng dẫn của anh.
Điểm yếu đó sẽ làm cô tức điên lên mất. Nhưng sự trung thực trong cô đã khiến cô thừa nhận rằng cô muốn làm điều đó dù có sao đi nữa.
"Ồ, đúng đấy nhỉ. Chắc chắn chẳng có sự thu hút nào ở đây." Những lời nói của Maggie đã phá vỡ phép màu và cho phép Alexa tập hợp lại sự bình tĩnh của cô. Cô đã đưa ra lời mời Nick đến đêm đọc thơ chỉ bởi vì anh chưa được nhìn thấy tiệm sách của cô. Nhưng anh đã lịch sự từ chối, lấy cớ là do công việc, và cô đã không ngạc nhiên cho lắm. Một lần nữa, bản thân cô lại được nhắc nhở rằng họ đến từ hai thế giới khác nhau, và Nick không có ước muốn đến thăm thế giới của cô. Khi anh bước về phía cô, cô tự hỏi vì sao anh lại thay đổi suy nghĩ.
...
Nick tự mình đi xuyên qua các kệ sách. Một anh chàng nào đó mặc bộ quần áo màu đen đang ngâm thơ vào cái micro, nói về mối liên quan giữa những bông hoa và cái chết. Hương thơm của cà phê mochas xộc vào mũi anh, những âm thanh của tiếng sáo và tiếng tru yếu ớt của một con sói trôi dạt vào hai tai anh. Tất cả mọi ấn tượng của anh đều đổ dồn về phía vợ anh.
Mái tóc đen như gỗ mun được thả rơi phóng túng và hoang dã sau vai cô. Cái gọng kính khung đen của cô đã thực sự đã làm nổi bật đôi mắt xanh da trời, hơi mở rộng với sự ngạc nhiên của cô khi cô nhìn anh tiến đến gần. Chiếc ao len ôm sát mỗi inch của bộ ngực hấp dẫn, sau đó mở rộng rũ xuống xung quanh hông của cô. Một chiếc váy ngắn màu đen bó sát dừng lại ngang đùi. Ngay từ cái nhìn thứ hai, Nick đã điều chỉnh lại ý kiến của mình, chiếc váy đang ngắn hơn nhiều so với anh đã nghĩ trước đó, bởi vì cái mảnh vải đó đã lẳng lặng kéo lên cao trong cái tư thế ngồi thoải mái của cô và bây giờ nó hầu như khó có thể che phủ được cô. Đôi giày da đen cao đến đầu gối đã bổ sung đầy đủ cho bộ trang phục của cô. Đôi chân mạnh mẽ (Amazon legs) đó của cô được bọc trong đôi tất màu đen và Nick biết rằng cô không mặc thêm gì khác bên dưới chúng. Khung cảnh ở tiệm sách của cô đã không làm anh bị bất ngờ, anh cảm thấy hoàn toàn rất tự tin.
Nét quyến rũ thực sự của cô nằm ở việc cô đã không hề biết sự tác động của mình lên một người đàn ông. Những dây thần kình của anh căng lên bồn chồn. Anh đang sống trong một trạng thái liên tục bị rối loạn cảm xúc và anh căm ghét từng khoảnh khắc đó. Anh là người đàn ông điềm tĩnh nhất xung quanh đây và đang tập trung vào con đường riêng của mình để tránh các loại cảm giác hỗn độn. Bây giờ, một ngày bình thường của anh dao động trong phạm vi từ khó chịu đến thất vọng rồi đến cáu giận. Cô đã làm anh điên lên với các cuộc tranh luận kì quặc và những lời nói sôi nổi của cô. Nhưng cô cũng đã làm cho anh cười. Căn nhà của anh dường như đã sống động hẳn kể từ khi cô chuyển đến.
Anh bước đến chỗ cô. "Chào."
"Chào."
Anh hướng sự chú ý của mình vào cô em gái. "Maggie May, mọi việc thế nào rồi?"
"Ổn cả, anh trai yêu quý ạ. Điều gì mang đến đây thế? Anh không đến để đọc cái bài thơ anh đã viết lúc anh tám tuối đấy chứ?
Alexa nghiêng đầu thích thú. "Bài thơ nào thế?"
Anh đã thực sự cảm thấy mình đỏ mặt và nhận ra rằng hai người phụ nữ đang đứng trước anh là những người duy nhất đã từng làm anh mất đi sự điềm tĩnh của mình. "Đừng có nghe con bé."
"Tôi tưởng anh phải làm việc," Alexa cho biết.
Anh có. Và anh cũng không biết lý do tại sao anh lại ở đây. Anh đã rời khỏi văn phòng, trở về căn nhà trống rỗng và sự im lặng đó đã làm anh cảm thấy khó chịu. Anh đã nghĩ về cảnh cô được bao quanh bởi những người trong hiệu sách mà cô đã gây dựng và muốn gia nhập vào thế giới của cô chỉ trong một lúc thôi. Tuy nhiên anh không định kể bất thứ gì trong số chúng cả, anh nhún vai rồi nói. "Tôi kết thúc sớm. Chợt nghĩ rằng tôi muốn xem qua một đêm thi ca sẽ như thế nào. Hình như tất cả các nghệ sĩ đều hút thuốc thì phải? Có một hàng dài ở bên ngoài và tất cả bọn họ đều đang phả khỏi ầm ầm."
Maggie cười khúc khích và duỗi dài hai chân mình trên sàn nhà. Lưng cô tựa vào sau ghế. Đôi mắt màu xanh lá cây của cô ánh lên một tia sáng chòng ghẹo của một cô em gái vẫn còn rất thích trêu chọc người anh trai của mình.
"Vẫn còn cảm giác thèm thuồng hả anh Nick? Cược rằng em có thể xin cho anh một điếu đấy."
"Cảm ơn nhiều. Thật tốt làm sao khi có một thành viên trong gia đình hành xử như một kẻ buôn ma túy."
Alexa há hốc miệng. "Anh hút thuốc?"
Nick lắc đầu. "Đã từng, nhưng bỏ cách đây vài năm rồi."
"Đúng đấy, nhưng khi anh ấy bị căng thẳng hay buồn bã, anh ấy lại nhụt chí. Cậu có tin là anh ấy nghĩ rằng nó không đáng quan tâm chừng nào anh ấy không mua nó không?"
Alexa cười khúc khích. "Này hai người, điều này giải thích rất nhiều thứ đấy. Chúng ta nên ở cùng nhau thường xuyên hơn. Nói tớ biết đi, Maggs, anh trai cậu có gian lận khi chơi bài không? "
"Mọi lúc."
Nick cúi xuống và nắm lấy các ngón tay của Alexa, kéo cô đứng lên khỏi ghế. "Giới thiệu cho tôi những phần còn lại của tiệm sách trong khi cái anh chàng kia hoàn thành nốt bài thơ đi."
Maggie cười khúc khích và ngồi vào chiếc ghế vừa được bỏ trống. "Anh ấy chỉ đang sợ những gì tớ sẽ kể tiếp cho cậu thôi."
"Em hoàn toàn đúng đấy."
Nick dẫn cô ra khỏi đám đông. Với một chuyển động theo bản năng, anh dừng lại ở một góc tối ngay trước tấm thẻ chủ đề CÁC MỐI QUAN HỆ của các tựa sách. Anh dẫn cô sao cho lưng cô dựa vào các kệ sách, rồi sau đó thả tay cô ra. Nick di chuyển ra xa và nguyền rủa dưới hơi thở mình với cái tình trạng không thoải mái bất ngờ này của anh. Anh đã không lên kế hoạch phải nói những gì, chỉ biết là anh cần phải phá vỡ sự căng thẳng giữa họ trước khi anh nổi điên và kéo cô vào thẳng giường của anh. Bằng cách nào đó, anh cần phải đưa mối quan hệ này trở lại tình bạn. Trở lại như những người anh trai em gái thân thiết. Mặc cho nó đang giết anh.
"Tôi muốn nói chuyện với cô."
Một nụ cười nhẹ được kéo lên trên đôi môi bị ong cắn của cô. "Được thôi."
"Chuyện về chúng ta."
"Được thôi."
"Tôi không nghĩ chúng ta nên ngủ với nhau."
6.3
Cô ngã đầu ra sau và cười lớn. Nick thực sự không biết anh cảm thấy khó chịu bởi sự vui thích của cô, hay bị cô cuốn hút bởi vẻ đẹp không thể giấu được của mình. Đây là một người phụ nữ yêu cuộc sống và cười ngặt nghẽo đến đau cả bụng. Không cái nào trong số chúng sẽ là một nụ cười tính toán hay một nụ cười nhỏ e lệ. Tuy nhiên, anh ghét khi cô cười vào anh. Mặc dù anh đã lớn, cô vẫn có thể kéo anh quay lại khoảng thời gian khi anh cố gắng từng ngày để trở nên lạnh lùng, và cô thì cản trở mọi bước tiến của anh.
"Hài hước đấy, tôi không nhớ là đã chào hàng cơ thể mình. Tôi đã bỏ lỡ điều gì chăng?"
Anh cau mày với biểu hiện thiếu trách nhiệm của cô về rắc rối giữa họ. "Cô biết tôi đang cố nói điều gì. Cái tối hôm bữa tiệc vừa rồi đã vượt khỏi tầm kiểm soát, và tôi sẽ nhận mọi trách nhiệm về mình."
"Anh thật hào hiệp làm sao."
"Cô thôi cái miệng láu cá của mình lại được không. Tôi đang cố để nói với cô rằng tôi đã vượt quá ranh giới và nó sẽ không lặp lại một lần nữa. Tôi đã uống quá nhiều, và cảm thấy tức giận với Conte, rồi đổ nó lên đầu cô. Tôi luôn có ý định trung thành với cái thỏa thuận ban đầu của chúng ta, và cho tôi xin lỗi, tôi bị đã mất kiểm soát."
"Lời xin lỗi được chấp nhận. Tôi cũng xin lỗi vì đã góp phần trong toàn bộ những cảnh đó. Thôi hãy bỏ nó lại đằng sau chúng ta."
Nick không thích cô xem những sức nóng nhục dục đó chỉ như là một cảnh diễn, nhưng anh từ chối cảm thấy bứt rứt. Anh tự hỏi tại sao anh không cảm thấy nhẹ nhỏm với sự chấp thuận dễ dàng của cô. Anh hắng giọng. "Chúng ta có cả một năm dài phía trước, Alexa. Tại sao chúng ta không cố gắng xây dựng một tình bạn? Nó sẽ tốt hơn cho cái vỏ bọc này và cho cả chúng ta."
"Anh có ý tưởng gì trong đầu rồi? Chơi thêm vài trò poker nữa à?"
Một hình ảnh cô nằm dài trong lòng anh lóe lên trong tâm trí của anh. Khuôn ngực đầy đặn của cô ép dựa vào ngực anh. Tất cả da thịt mềm mại, mọi đường cong nữ tính của cô nằm bên trên người anh, sẵn sàng bùng cháy trong vòng tay anh. Như thể đã được gợi ý, anh nhìn lên và đọc cái tựa đề của cuốn sách hiện ra ngay phía sau cô.
Làm sao để đem lại cho phụ nữ cực khoái nhiều lần.
Chết tiệt thật.
"Nick?"
Anh lắc đầu mình và cố gắng xóa đi làn sương mù. Cô có phải là người đạt cực khoái nhiều lần không? Cô đã run lên trong vòng tay anh chỉ với một nụ hôn đơn giản. Vậy cơ thể cô sẽ như thế nào nếu anh thiết đãi cô nhục dục toàn diện, bằng cách sử dụng môi, lưỡi và răng của anh để đẩy cô đến bờ vực? Liệu cô sẽ hét lên? Hay cô sẽ chiến đấu chống lại những phản ứng của mình? Hay nhận tất cả những khoái lạc mà nó mang lại và trả hết lại chúng?
"Nick?"
Mồ hôi đã lấm tấm trên trán anh khi anh kéo sự tập trung của mình khỏi cuốn sách và quay trở lại với thực tế. Anh là một thằng ngốc chết tiệt. Mới hai giây sau khi đề nghị họ có thể trở thành bạn bè, anh đã có cô trong tưởng tượng của mình rồi.
"Ummm, đúng thế. Ý tôi là, chắc chắn, chúng ta có thể chơi vài ván bài. Chỉ cần không phải chơi cờ tỉ phú (Monopoly) là được."
Cô trao anh một cái gật đầu chế giễu. "Anh luôn chơi tệ trò đó. Nhớ rằng có lần Maggie đã làm cho anh phải khóc khi anh rơi vào Boardwalk? Anh đã cố gắng thương lượng, nhưng cậu ấy chỉ muốn tiền mặt. Anh đã không thèm nói chuyện với cậu ấy trong cả một tuần."
Anh nhìn cô trừng trừng. "Cô đang nhầm với Harold đấy, đó là cái thằng bé sống ở khu dưới. Tôi không bao giờ khóc với một trò chơi."
"Chắc thế nhỉ." Cô bắt chéo tay và biểu hiện của cô cho thấy cô không tin anh.
Còn trầm trọng hơn thế, anh vuốt mặt mình và tự hỏi làm thế quái nào mà cô lại khiến anh thua cuộc một cách toàn diện với trò cờ tỉ phú mà nó còn chưa được chơi kia chứ.
"Vậy chúng ta sẽ là bạn bè. Tôi có thể sống với điều đó. "
"Nó sẽ là một thỏa thuận."
"Đó có phải là lý do tại sao anh đến buổi đọc thơ này?"
Anh nhìn vào mặt cô và trơ trẽn nói dối. "Tôi muốn cho cô thấy tôi có thể nhượng bộ."
Anh đã không chuẩn bị cho nụ cười ngọt ngào tỏa nắng đang cong lên trên đôi môi của cô. Cô trông thực sự hài lòng, mặc dù anh thừa nhận rằng anh cũng đã muốn làm cho xong mọi chuyện thuận buồn xuôi gió.
Cô chạm vào cánh tay anh. "Cảm ơn anh, Nick."
Giật mình, anh bật lùi trở lại. Sau đó chiến đấu chống lại sự bối rối. "Thôi hãy quên nó đi. Cô sẽ đọc vào tối nay chứ?"
Alexa gật đầu. "Tôi tốt hơn nên quay lại. Tôi thường là người đọc cuối cùng. Anh cứ tự nhiên xem xét xung quanh đi nhé."
Anh nhìn cô quay trở lại với đám đông và tự mình đi lang thang qua các kệ sách. Anh lắng nghe một cách lơ đãng nhà thơ tiếp theo, người mà đã ngâm các câu thơ trên nền nhạc hoang dã không lời, rồi nhăn mũi. Chúa ơi, anh ghét thơ. Sự tuôn trào của cảm xúc một cách hỗn độn và trào phúng, để cho bất kỳ một người lạ mặt nào cũng có thể đón nhận và cảm thông. Những sự so sánh rối rắm giữa khát vọng sống và cơn thịnh nộ của thiên nhiên, những sáo rỗng vô tận, và cái hình tượng gây khó hiểu đó sẽ khiến một người đàn ông đặt câu hỏi lại với trí thông minh của anh ta. Hay không, nó sẽ cho anh ta một tiểu sử nghề nghiệp ấn tượng và một tác kinh điển giống như Hemingway. Hãy cho anh một bản nhạc opera, nơi những cảm xúc dữ dội bên trong anh có thể kiểm soát được.
Một âm vực quen thuộc, trầm khàn phát ra từ cái micro.
Anh dừng lại trong bóng tối và theo dõi Alexa bước lên cái bục nhỏ. Cô nói đùa một chút với đám đông, cảm ơn họ vì đã đến, và giới thiệu bài thơ mới của cô.
"Góc Tối," cô nói. ("A Small Dark Place")
Nick chuẩn bị tinh thần cho một bộ phim dài tập gây cấn, và bắt đầu sẵn sàng hình thành một số lời khen ngợi trong tâm trí của anh. Sau cùng thì, nó không phải là lỗi của cô khi anh không thích thơ. Anh đã quyết định sẽ không cười vào một điều rất quan trọng đối với cô, và sẽ thậm chí còn cho cô vài lời khuyến khích.
"Ẩn mình dưới lớp lông mềm mại và làn da nỉ mịn màng;
Hai chân tôi tù túng và cuộn lại bên dưới tôi.
Tôi chờ đợi sự kết thúc và những khởi đầu mới,
Tôi chờ đợi một tia sáng trong trắng, rực rỡ để mang tôi trở lại;
Với thế giới lộng lẫy sắc màu và tràn ngập hương thơm đang ập vào lỗ mũi tôi;
Với thế giới của những lời nói sắc nhọn, cay độc đã cắt vụn những nụ cười dịu dàng. Tôi lắng nghe khi những âm thanh leng keng của đá đập vào cái chất lỏng màu hổ phách.
Sức nóng thêu đốt bên trong tôi, như nhắc nhở một hành động tự sát từ quá khứ, như nhớ về một vụ án mạng lặng thầm.
Hàng giây... hàng phút... hàng thế kỷ...
Một trải nghiệm mới đột ngột xoắn ở dạ dày tôi; tôi đang ở nhà. Tôi chợt mở đôi mắt đón tia sáng lách qua khe cửa mở.
Và tự hỏi những gì sẽ đọng lại trong tôi."
Alexa gấp mảnh giấy lại và gật đầu với khán giả của cô. Một sự im lặng phủ xuống tất cả mọi người. Một số đang viết luống cuống trên tập ghi chép của họ. Rồi Maggie reo lên. Cô cười và bước xuống khỏi bục, sau đó cô bắt đầu đi thu thập những cái ly rỗng, và tán gẫu khi đêm đọc thơ đã gần kết thúc.
Nick đứng yên và theo dõi cô.
Một cảm xúc kì lạ bùng lên bên trong anh. Bởi vì anh chưa bao giờ trải nghiệm nó trước đây nên anh không thể cho nó một cái tên. Đó là một điều gì đó ít ỏi còn đọng lại trong cuộc đời anh đã chạm vào anh, và anh thừa nhận rằng mình thích cái cách nó như vậy.
Đêm nay một điều gì đó đã thay đổi.
Alexa đã chia sẻ một phần rất quan trọng của cuộc đời cô trong một căn phòng với đầy những con người xa lạ. Với Maggie. Và với anh. Mở lòng để chia sẻ những sự tổn thương, những khủng hoảng trong cuộc đời cô với những con người vừa mới gặp gỡ này. Cô đã viết ra những gì cô cảm nhận được và làm cho anh cũng cảm thấy nó. Sự can đảm của cô đã lấy đi hơi thở anh. Và cũng nhiều như sự khâm phục của anh đối với cô, nỗi lo sợ đang dâng trào bên trong anh như một con quái vật vùng dậy khỏi cái đầm lầy tối đen và anh tự hỏi mình cũng chỉ là một kẻ hèn nhát nếu mọi chuyện vượt ra khỏi hệ thống tự vệ mà anh đã thiết lập.
"Anh nghĩ sao?"
Anh chớp mắt với Maggie, rồi cố gắng tập trung. "Ồ. Anh thích nó. Anh chưa bao giờ nghe cô ấy đọc thơ trước đây."
Maggie cười toe toét như một chị cả hướng đạo sinh đầy tự hào. "Em luôn nói với cậu ấy nên đem nó đi xuất bản, nhưng cậu ấy dường như chẳng thèm quan tâm. Niềm đam mê thật sự của cậu ấy là BookCrazy."
"Tại sao cô ấy không làm cả hai?"
6.4
Maggie khịt mũi. "Một cách chắc chắn là em và anh sẽ làm ngay điều đó mà không cần suy nghĩ, bởi vì chúng ta sẽ không bao giờ bỏ qua dù chỉ một cơ hội. Nhưng Al thì khác. Cậu ấy cảm thấy hạnh phúc chỉ bằng cách chia sẻ - cậu ấy không cần những vinh quang của việc xuất bản. Thơ của cậu ấy đã được in trên một số tạp chí, và cậu ấy còn gia nhập một nhóm phê bình nhưng tất cả chúng là vì người khác hơn là cho chính bản thân cậu ấy. Đó cũng chính là vấn đề của chúng ta đấy, anh trai ạ. Đã luôn là như thế."
"Cái gì cơ?"
"Chúng ta là những người chỉ luôn biết nhận. Em đoán một phần là do tuổi thơ bất hạnh của chúng ta." Họ cùng nhìn Alexa khi cô tiễn những vị khách ra khỏi cửa với sự hài hước thường ngày của cô. "Nhưng Al lại luôn tìm ra cách để làm điều ngược lại. Sẽ không có gì mà cậu ấy không sãn sàng làm cho người khác."
Maggie đột nhiên quay lại đối diện anh. Đôi mắt cô sáng rực đầy đe dọa mà anh nhớ là đã từng thấy khi còn nhỏ. Ngón tay của cô chĩa thẳng vào ngực anh. "Một cảnh báo cho anh này, anh bạn. Em yêu anh rất nhiều anh trai yêu quý ạ, nhưng nếu anh làm tổn thương cậu ấy, em sẽ tự mình đá đít anh đấy. Hiểu chưa?"
Thay vì đáp lời, anh làm ngạc nhiên chính mình bằng cách cười lớn. Rồi sau đó thả một nhụ hôn nhẹ lên trán cô em gái. "Em là một người bạn tốt đấy, Maggie May. Nhưng anh sẽ không quá vội vàng chỉ trích bản thân mình luôn là người luôn chỉ biết nhận đâu. Và anh hy vọng một ngày nào đó cái anh chàng mà em yêu sẽ nhìn thấy được điều này."
Cô giật lùi lại. Miệng trễ xuống. "Anh say à? Hay anh là một kẻ giả mạo? Ông anh trai lớn của tôi biến đi đâu mất rồi?"
"Đừng có đẩy vận may của mình đi như thế." Rồi Nick dừng lại và liếc nhìn xung quanh hiệu sách. "Có chuyện gì với cái kế hoạch mở rộng vậy?" Anh nhìn vào đôi mắt mở to của cô em gái, và nén lại một tiếng cười. "Đừng lo lắng– nó không còn là một bí mật nữa. Alexa đã thừa nhận rằng cô ấy muốn có tiền để mở thêm một quán cà phê. Anh đã đưa cho cô ấy tấm séc và nói rằng anh có thể làm người tư vấn cho cô cô ấy." Cô em gái của anh chớp mắt và lẳng tránh trả lời. Nick cau mày. "Mèo ăn mất lưỡi em rồi hả, Maggie May?"
"Ôi, khỉ thật."
Anh cau mày. "Có chuyện gì vậy?"
Bất ngờ, cô tự làm bận rộn mình với ly cà phê và lau sạch cái bàn. "Không có gì. Umm, em cho là có thể cậu ấy cảm thấy bối rối vì đã thuê một người khác để làm việc đó. Cậu ấy không muốn làm phiền anh."
Anh chiến đấu chống lại cơn bực mình đang dâng trào. "Anh có thời gian để giúp cô ấy."
Maggie cười, nhưng nó lại mang một giọng điệu kỳ lạ và quái đản. "Em thì sẽ để cô ấy tự quyết, anh trai ạ. Em phải đi đây. Hẹn gặp anh sau."
Cô rời đi nhanh chóng. Nick lắc đầu. Có lẽ Alexa không muốn anh liên quan đến cái dự án của cô. Sau tất cả, cô đã trích dẫn nhiều lần rằng mối quan hệ của họ chỉ dựa trên một hợp đồng kinh doanh.
Đúng như anh luôn muốn.
Anh để nó vào một lưu ý sẽ nhắc lại sau, giúp cô khóa cửa, rồi đi cùng vợ mình ra xe của cô. "Cô ăn tối chưa?" Anh hỏi.
Cô lắc đầu. "Không có thời gian. Anh có muốn mua bánh pizza trên đường về không?"
"Tôi sẽ xào nấu một cái gì đó cho chúng ta ở nhà." Lưỡi của anh đã bị vấp với cái từ cuối cùng. Thật kì lạ là anh đã bắt đầu nghĩ cái chốn thiêng liêng của anh bây giờ cũng là một phần của cô. "Sẽ không mất nhiều thời gian đâu."
"Được rồi. Hẹn gặp anh ở nhà." Cô quay đi, rồi sau đó xoay vội trở lại. Mở miệng mình. "À, Nick, đừng có quên–"
"Món Salad."
Đôi mắt cô mở to, và cái khả năng nói dường như đã bỏ rơi cô trong một khoảnh khắc. Cô liền kéo mình trở lại với một tốc độ mà anh thật sự ngưỡng mộ. Và cô còn thậm chí không đặt câu hỏi làm thế nào anh lại biết. "Phải. Món
Salad."
Sau đó cô quay đi và tiến đến chiếc xe của cô. Nick bắt đầu huýt sáo khi anh đi về phía chiếc BMW của mình. Anh đã hiểu cô khá rõ và thích bắt lấy những khoảnh khắc bất ngờ của cô. Ngay lúc này anh đã giành lại được lợi thế.
Anh hầu như đã huýt sáo trên hết con đường về nhà.