Thương Xuân Mộ - Bán Phàm Yên Vũ

Chương 3: NHẶT LỤA



Tấm lụa vẽ ấy vốn dĩ phải để dòng sông cuốn trôi đi, mang theo tâm tư hoảng hốt, phiêu diêu một thuở của ta trong tranh.

Nhưng, chàng lại nhặt nó về.

--

Từ hôm đó, ngày nào hắn cũng đến bến đò Bình Hoa. Cột ngựa lại, hắn ngồi trên ván gỗ của bến đò chờ đợi.

Thường thì vào lúc hắn đến, Phương Uyển đang vẽ lụa trên thuyền hoa; Đôi khi Phương Uyển vào thôn, bắt gặp hắn cưỡi ngựa đến trên con đường mòn lát đầy hoa vụn, bèn nhờ hắn trông nom thuyền hoa.

Để tiện lên xuống thuyền, Phương Uyển neo thuyền rất gần bến, chỉ cần bước nhẹ một bước là có thể lên được.

Khi Phương Uyển không có ở đó, hắn ngồi trên bến đò, có thể nhìn thấy rõ những tấm lụa vẽ trải phẳng phơi trên boong thuyền, vẽ cành cây chim hót, hoa lá rực rỡ như gấm, tự mình thành xuân trên nền lụa trắng muốt.

Trong từng nét bút ấy, có tinh thần buổi sớm của chim hót, có vẻ thanh tân của cành non, có sự cuồng nhiệt của hoa nở, lại có cả sự thê lương của hoa tàn, thực sự có thể vẽ được hết thảy hương vị của mùa xuân, vị phu nhân này nhất định là người hiểu xuân, tiếc xuân. Hắn nghĩ.

Hắn cũng yêu xuân.

Hắn luôn cảm thấy nắng hè quá gắt, cảnh sắc mùa thu quá thê lương, cảnh đông quá tịch mịch, chỉ có xuân quang là hoa lệ ấm áp, lại mang theo hương thơm thanh khiết của trăm hoa.

Lúc nhỏ chưa hiểu lẽ tứ thời thay đổi, hắn thường nhặt nhạnh những cánh hoa rụng trong vườn, ngây thơ oán trách với mẫu thân, vì sao hoa lại rụng?

Mùa hoa qua rồi, tự nhiên sẽ tàn. Mẫu thân chỉ cười, nói vậy.

Từ nhỏ đã tập võ, ngày ngày theo cha luyện tập, hắn không sợ khổ cực, chỉ sợ cái nắng gay gắt của mùa hè, luôn khiến hắn, khi còn bé mỗi ngày phải ngồi tấn hai canh giờ, gần như không chịu nổi.

Vì sao không thể bốn mùa đều là xuân? Đêm đến, khi mẫu thân xoa thuốc mát lên làn da cháy nắng đỏ ửng của hắn, hắn lại nhỏ giọng oán trách.

Lần này, mẫu thân không trả lời hắn, chỉ khẽ cụp mắt, che giấu đi điều gì đó.

Vài ngày sau, hắn nghe thấy mấy nô bộc rảnh rỗi buôn chuyện, nói cha lén lút nạp một phòng tiểu thiếp trẻ tuổi với dung mạo xinh đẹp ở bên ngoài.

Khi đó hắn không biết thiếp là gì. Chỉ ngày ngày than thở xuân quang chẳng còn bao, lại phải đợi thêm ba mùa nữa. Đến tận hôm nay, tình yêu ngây ngô của hắn dành cho mùa xuân vẫn chưa từng thay đổi.

"Chẳng lẽ... Chuyện công tử đợi thuyền lên kinh đều là bịa đặt, thực ra chỉ để ngày ngày đến đây ngắm Đào Nhi nhà ta?" Ngay khi hắn đang ngắm tranh lụa trầm tư, sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng cười trong trẻo trêu ghẹo của Phương Uyển.

"Phu nhân đừng nói đùa." Hắn vội vàng xoay người lại, sắc mặt đỏ bừng, liếc nhìn Đào Nhi bên cạnh Phương Uyển một cái, lại ngượng ngùng quay đi.

Đào Nhi nghe vậy, cũng luống cuống tay chân, cứ níu lấy tay áo Phương Uyển cầu xin.

Trong tiếng cười khe khẽ, một cơn gió nhẹ thổi qua, lật tung mấy tấm lụa vẽ mỏng manh trên boong thuyền, cuốn ra ngoài.

"Ôi chao…" Thấy vậy, Đào Nhi hoảng hốt hét lên, chỉ vào tấm lụa bị gió cuốn đi, rơi xuống mặt sông, trôi ra xa, "Phu nhân, phải làm sao bây giờ?"

"Nước không sâu lắm, để tại hạ xuống nhặt." Hắn đứng dậy khỏi bến đò, cởi giày, chậm rãi trầm mình xuống nước sông, khua khoắng nước tiến về phía trước, cho dù nước sông không sâu, Phương Uyển đứng trên bờ vẫn thấy, mỗi khi hắn tiến lên vài bước, nước lại ngấm thêm vài tấc vào người hắn.

"Công tử cẩn thận!" Ngắm nhìn bóng lưng hắn dần dần cách xa bờ, nàng khẽ gọi.

Tấm lụa vẽ rơi ở phía ngoài mạn thuyền, hắn vừa vịn vào thân thuyền tiến về phía trước, vừa thấy tấm lụa vẽ đang bập bềnh trôi theo sóng nước ngay trước mặt, hắn vội vàng vươn tay vớt từng cái một, cẩn thận xem xét rồi vắt lên khuỷu tay.

Cũng may Phương Uyển dùng mực đậm màu có trộn cao chi, lại phơi nắng đã tám phần khô, màu sắc trên tranh không bị nước làm nhòe, đúng lúc hắn cho rằng đã nhặt xong lụa, xoay người lại thì thấy, vẫn còn một tấm, đã trôi ra giữa sông.

Đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển một cái, treo những tấm lụa trên tay lên mạn thuyền, rồi tiến về phía giữa sông, nước đã ngập đến lồ ng ngực hắn.

"Công tử! Giữa sông nước sâu, đừng nhặt nữa! Công tử…" Phương Uyển thấy vậy, cảm thấy nguy hiểm, vội vàng gọi hắn quay lại, nhưng hắn vẫn không hề ngoảnh đầu.

Phương Uyển vội kéo Đào Nhi, bước lên thuyền hoa, nới lỏng dây neo buộc vào cọc bến, thả thuyền trôi theo sóng ra giữa sông.

Nước đã ngập đến mũi hắn, hắn vươn tay ra, chỉ thiếu một chút, chỉ một chút nữa là chạm tới rồi…

Được rồi!

Đầu ngón tay vừa chạm vào tấm lụa, hắn dùng ngón tay móc một cái, giữ chặt góc lụa, nhưng lòng bàn chân lại đạp phải rêu bùn dưới đáy sông, nhất thời mất thăng bằng, ngã xuống nước.

"Ưm…"

Bỗng nhiên, một đôi tay ngọc ngà vội vàng vươn ra, túm lấy cổ áo hắn, dùng hết sức kéo, hắn cũng vội bám lấy mạn thuyền hoa, nhưng dưới chân toàn bùn mềm, không thể dùng nhiều sức để trèo lên, Phương Uyển liều mạng túm lấy hắn, kéo hắn lên thuyền.

"Đào Nhi, dây thừng phải kéo thật chặt, dựa vào bến đò..." Vài chữ thốt ra từ kẽ răng nghiến chặt của Phương Uyển.

Hắn cũng dùng hết sức cánh tay, chống người lên, cuối cùng cũng chống được lên mép thuyền, hai người cùng dùng hết sức, một lần cuối cùng, vào khoảnh khắc hắn trèo lên thuyền thì đã sức lực cạn kiệt ngã đè lên người Phương Uyển.

Quần áo ướt sũng nước của hắn làm ướt áo nàng.

Quần áo ướt đẫm dính vào da thịt của cả hai, không thể che giấu được đường cong của cơ thể dưới lớp vải.

Một người rộng rãi, một người yểu điệu.

Hai cơ thể dán sát vào nhau, gần như chạm vào da thịt của nhau.

Hai người cùng giật mình, nam nhân vội vàng lùi lại, ngược lại lại khiến đôi mắt nhìn rõ hơn thân hình yểu điệu kia, trái tim bỗng hẫng một nhịp.

Hắn luống cuống quay mặt đi chỗ khác, giả vờ như đang kiểm tra tấm lụa vừa nhặt về, thấy tấm lụa này màu sắc tươi tắn, xinh đẹp hơn hẳn những tấm khác, trên lụa vẽ một rừng đào nở rộ như tuyết, bay lả tả khắp trời. Giữa những bông hoa rơi trên lụa… Thấp thoáng một người cưỡi ngựa, đạp xuân mà đến.

Đó là hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.