Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 142



Nhưng không nói lại vài câu thì quả thật sẽ không dễ chịu gì.”Thân thiết với người mình thích, sao lại nói là miễn cưỡng cho được? Chẳng phải chính ngươi cũng bằng lòng để ta làm đó sao? Ta nói rồi, không cần ngươi phải bồi thường cho ta.”

Lãnh Huyền ho thấp một tiếng, có chút lúng túng.”Ta vẫn cứ luôn cho rằng ngươi còn là một hài tử. Ta lại lớn tuổi hơn ngươi rất nhiều, nhường ngươi cũng là chuyện nên làm.”

Nguyên lai lại là do thân xác này chuốc lấy phiền toái! Lôi Hải Thành buông ra căn nguyên dục vọng đang giật này lên trong tay, hai tay quấn chặt lấy cổ Lãnh Huyền, đè thấp giọng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta sẽ nghiêm túc nói thêm một lần nữa, ta đã hai mươi chín tuổi, không cần ngươi phải nhường nhịn!”

Bộ dáng Lãnh Huyền muốn cười lại cực lực nhẫn nại. Lôi Hải Thành liền biết là do biểu tình cố ý làm ra vẻ hung ác ở trên khuôn mặt quá mức tuấn mỹ của Trần Yên thật quá sức buồn cười. Một ngụm ức chế không chỗ phát tiết, hắn đột nhiên nắm lấy phi phong đã rớt xuống, mở tung ra bao từ đầu đến chân mình cùng Lãnh Huyền, búng vào vật cứng dựng lên cơ hồ song song với phần bụng của nam nhân──

“Ngươi đã cương đến thế này, mà còn suy nghĩ miễn cưỡng hay không miễn cưỡng gì cơ chứ? Là nam nhân, thì cứ đến đi! Ngươi không thượng, thì nằm xuống dưới để cho ta thượng! Ta sẽ khiến cho ngươi cả đời này đừng hòng có cơ hội xoay chuyển lại!”

Con ngươi đen của Lãnh Huyền, gần ở trước mắt Lôi Hải Thành, vì lời khiêu khích tràn ngập ý tuyên chiến giữa nam nhân của Lôi Hải Thành mà hơi co rút đồng tử lại, bản năng xâm lược hiếu chiến trời sinh của giống đực áp đảo hết thảy, ở trong bóng tối lấp lóe sáng.

“Lôi Hải Thành, trước khi đều là do ta nhường ngươi mà thôi, chớ có cho rằng “thương pháp” của ta là thua kém ngươi......”

Gió lướt trên mặt đất, vù vù khẽ kêu.

Đống lửa đã tắt, chỉ còn lưu hai ba điểm lửa mỏng manh vẫn đang run rẩy trong đống tro tàn.

Dưới phi phong dao động, thỉnh thoảng lại lộ ra vài tiếng thở dốc nặng nề ấm ách cùng với va chạm, bị gió đêm cuốn lấy, quanh quẩn vang vọng trong thiên địa mệnh mông bát ngát.

Rốt cuộc chịu không nổi nhiệt độ quá cao trong không gian nhỏ hẹp, một tay Lôi Hải Thành vén lên phi phong phủ ở trên đầu, để cho thân trên hai người lộ trần ra trong không khí.

Ánh trăng sáng trong như nước, tức khắc phủ lên nửa người trên chảy đầy mồ hôi nóng của hai người. Từng giọt mồ hôi trong suốt được chiếu rọi lóng lánh, chảy xuôi theo từng cơ thịt, nhỏ xuống......

Mái tóc dài đen như mực của Lãnh Huyền đã ướt đẫm, tản mát rũ đầy trên lưng, theo luật động thân thể không ngừng lướt loạn trên gốc hoa đào kia, vẽ thành từng đường từng đường nước một, trong nguyệt quang, yêu diễm mà ma mỵ......

Toàn thân trên dưới của Lôi Hải Thành, đều ẩm ướt như thể mới vớt lên từ trong nước. Trong cổ họng ngược lại khát khô cùng cực, mỗi một hơi thở ra, đều nóng như mang theo lửa.

Chân trái bị Lãnh Huyền nâng lên, nơi riêng tư bí mật nhất, bị kề sát vào bên sườn nam nhân đang nằm trên chiếm giữ hắn, khuếch trương đến cực hạn.

Hắn không phải chưa từng có băn khoăn, cũng đã lo âu hành vi này sẽ làm thức tỉnh hồi ức kinh khủng mà hắn đã khóa sâu vào trong óc. Nhưng khi thân thể bị nhiệt vật của nam nhân kéo căng xâm nhập, mặc dù đau, nhưng lại đau đến mê say sảng khoái. Tâm hồn hòa hợp mang đến khoái cảm run rẩy hoàn toàn lấn áp, chiếm thế thượng phong so với cảm giác khó chịu trên thân thể.

Mỗi một lần thâm nhập đẩy vào mạnh mẽ, mỗi một tiếng thở thấp nóng bỏng vang lên bên tai hắn, đều tuyên cáo không chút che giấu sự chìm đắm của nam nhân. Tựa như một ngọn đuốc hừng hực, khởi nguồn từ trong tâm hắn, điên cuồng thiêu đốt hết thảy lý tính của hắn, để mặc cho bản năng nguyên thủy nhất chi phối bản thân.

“Ha a......” Hắn ngửa cổ hất ra mái tóc ướt đầy đầu, phối hợp với Lãnh Huyền đem chân trái nâng lên thật cao, để cho nam nhân phía sau ra vào càng thêm thông thuận. Hai tay nắm lấy phân thân dựng thẳng của mình ra sức vuốt ve......

Hai thân thể nóng ướt chặt chẽ quấn quýt, tiếng va chạm phát ra liền tựa như thôi tình dược mãnh liệt nhất, không ngừng cuốn hắn lên đỉnh của con sóng triều.

Trên đất, đầy ánh tuyết. Trên bầu trời, ánh trăng lạnh lẽo, liên tục chiếu vào con ngươi phóng túng của Lôi Hải Thành......

Chưa từng nghĩ đến, bản thân lại phục sinh ở trong một thời không khác?

Càng không thể ngờ được, bản thân sẽ lại cùng một nam nhân ở nơi màn trời chiếu đất, bão nguyệt thính phong, chẳng hề kiêng kỵ tận tình hoan ái......

Chớp mắt kề cận lúc phun trào, hắn bất chợt rút tay, xoay đầu, dùng sức kéo cổ Lãnh Huyền xuống, đầu lưỡi đẩy làn môi nóng bỏng của Lãnh Huyền ra, thâm nhập vào đoạt lấy hô hấp của nam nhân.

Một đạo bạch trọc vẽ một đường cong bắn lên phi phong.

Sự co rút bất chợt từ nơi kết hợp khiến cho Lãnh Huyền cũng phát ra tiếng rên rỉ, sau khi dốc sức đẩy lên một vòng liền dừng lại ở nơi sâu nhất trong Lôi Hải Thành, run rẩy phóng thích.

Con tim như nổi trống, đan xen, gõ trong màng tai hai người.

Chậm rãi buông chân trái Lôi Hải Thành xuống, Lãnh Huyền liền để nguyên tư thế chôn sâu trong cơ thể mà đổ người xuống, phủ lên thân Lôi Hải Thành, hôn khóe miệng hắn, thở dốc cười nhẹ.”Thế nào?”

Hắn vẫn hơi hơi lay động phần eo, nhẹ nhàng cọ xát bên trong vẫn còn đang hưng phấn không thôi của thiếu niên......

Cảm giác tê dại khe khẽ như dòng điện lưu nhỏ, chạy lên trong cột sống, Lôi Hải Thành thở gấp gáp hai tiếng, nhưng vẫn rất sĩ diện nói: “Cũng không tồi, bất quá so ra vẫn là kém ta.”

Làn môi mỏng của Lãnh Huyền nhếch lên, cuối cùng nhịn không được cười khẽ, rút khỏi Lôi Hải Thành. Lấy phi phong lau chùi qua thân thể hai người, mặc lại y phục.

Hắn cùng Lôi Hải Thành, sánh đôi nằm ngửa dưới nguyệt quang, lắng nghe tiếng tim đập của đối phương, chậm rãi đợi tâm tình kích động dần dần bình phục.

Đã bao nhiêu năm, cũng chưa từng được nếm trải sự thoải mái như vậy......

Chỉ không biết, giờ khắc này, đến tột cùng có thể kéo dài bao lâu đây?......

Tay trái đột nhiên bị nắm chặt, hắn quay đầu, Lôi Hải Thành đang đăm đăm nhìn hắn.

“Nghĩ gì vậy?” Nhìn sắc mặt Lãnh Huyền, mặc dù cố gắng che giấu, nhưng vẫn lộ vẻ ưu sầu bất an như trước.

Tâm sự bị nhìn thấu, Lãnh Huyền trầm mặc một chút, cũng không giấu giếm nữa, ngồi dậy nói: “Ta vẫn còn lo lắng về Phù Thanh Phượng.”

“Hắn nếu ở trong động vẽ lên ba con rùa, chính là dự đoán được chúng ta sẽ nhìn ra rằng hắn giả chết, chờ chúng ta trở về xem. Có thời gian vẽ tranh giễu cợt chúng ta, vì cái gì không bố trí cạm bẫy? Bắt được bất cứ người nào trong hai chúng ta, đều có khả năng để lợi dụng. Giả dụ có bắt được Vô Thương cũng tốt, hiện giờ chư hầu Phong Lăng đang làm loạn, có Lương Duẫn Tiền vương phu trong tay để uy hiếp quân địch, cũng là đã được phần nào thắng lợi.”

Hắn nói rồi, nhìn lại hướng lều trại, màn trướng vẫn buông, không chút động tĩnh.

Lôi Hải Thành cũng ngồi dậy, sau khi liếc nhìn lều liền thu hồi tầm mắt, thầm nghĩ gia khỏa kia đích thật là đang giả bộ ngủ! Hắn nhíu mày nói: “Phải chăng Phù Thanh Phượng cảm thấy rằng thả chúng ta ra đối với hắn cũng có lợi?”

Mục quang Lãnh Huyền lóe lên, “Không sai. Ta vừa rồi suy nghĩ kỹ lưỡng, hắn lưu ngươi ta lại, chính là hy vọng Thiên Tĩnh sẽ đi đối phó Tây Kì, hoặc là, khiến cho Thiên Tĩnh cùng Tây Kì trước đấu đến lưỡng bại câu thương, để cho hắn ở giữa mưu lợi bất chính.”

“Ý của ngươi là, Phù Thanh Phượng kỳ thật vẫn chưa đoạt lại được đại quyền Tây Kì?” Lôi Hải Thành lại càng nhíu mày lại.

Vốn tưởng rằng sau khi Công tử Tuyết chết, Phù Thanh Phượng liền có khả năng nắm lại được Tây Kì. Nhưng nhìn trận chiến Lâm Uyên mấy ngày trước, Phù Thanh Phượng thiết kế hố bẫy giết chết mấy vạn tinh binh Tây Kì, nếu nói chỉ là để diễn một màn kịch trước mặt Phong Lăng tướng sĩ, thì cái giá phải trả này có phần quá lớn.

Chân tướng, có quá nhiều sai lệch so với sự dự tính của hắn cùng Lãnh Huyền......

“Ta trước đây, cứ vẫn luôn đoán sai hướng rồi.” Mắt Lãnh Huyền chăm chú nhìn đống lửa đã sớm cháy thành tro, chậm rãi nói: “Lan vương nói lời kêu gọi phản chiến trong Tây Kì gần đây tăng cao, Vệ Trăn là vì áp lực của Thiên Tĩnh nên không thể không phát binh, nhưng cũng chỉ là sai một đám binh già yếu đến qua loa cho xong chuyện. Song ngươi ta đã tận mắt chứng kiến, Tây Kì đại quân binh tinh mã tráng, như vậy là sao? Thiên Tĩnh đã bắt đầu rút quân, Tây Kì lại tiếp tục tiến đánh Lâm Uyên, vậy là ý gì?”

Hắn nhìn thẳng Lôi Hải Thành, nói từng chữ một: “Đơn giản là, người nắm quyền của Tây Kì so với Thiên Tĩnh lại càng muốn đoạt được Phong Lăng, càng nóng lòng muốn diệt trừ Phù Thanh Phượng. Mà người này, Lôi Hải Thành, ngươi cho rằng có thể là ai đây?”

Bị đôi con ngươi sâu đen của Lãnh Huyền khóa chặt lấy tinh thần không thể nào né tránh, Lôi Hải Thành biết trong lòng Lãnh Huyền sớm đã có đáp án, chẳng qua chỉ là muốn ép hắn mở miệng, thở dài nói: “Công tử Tuyết.” Đăng bởi: admin

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.