Hôm sau, một ngày mới lại bắt đầu.
Uyển Linh lại thức dậy thật sớm, ngồi nghiêm chỉnh cho các nha hoàn hầu hạ súc miệng, rửa mặt trang điểm.
Sau khi làm tất cả các công việc buổi sáng, nàng trở về tẩm cung của mình dùng bữa sáng rồi chỉnh chu lại một lượt, chuẩn bị cho việc thỉnh an buổi sáng.
Đúng giờ, các cung phi xếp hàng ngay ngắn trước Phượng Nghi cung.
Cũng như mọi ngày, mọi người ai nấy đều điểm trang rất xinh đẹp, trên người mặc những bộ trang phục lộng lẫy.
Hôm nay, mọi người đều vui vẻ bàn tán với nhau về việc tối qua Vi chiêu dung bị phạt.
Cuối cùng thì trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo, thật nực cười biết bao.
Uyển Linh được báo là đã đến giờ thỉnh an nên liền đi ra ngoài.
Đợi các cung phi hành lễ với nàng xong thì nàng mới từ từ ngồi xuống.
Nhìn một lượt từ trên xuống dưới, vị trí thứ hai sau hiền phi vẫn còn trống.
Uyển Linh cười cười, nàng ta vậy mà lại dám đến trễ.
“Ồ, đức phi hôm nay trong người không được khỏe sao?”
Uyển Linh giả vờ vô tình quay đầu ra sau hỏi Hoàng mama.
Hoàng mama hiểu ý liền vội tiến lên đáp: “Dạ bẩm, nô tỳ vẫn chưa thấy người của Ngọc An cung tới báo”
“Thật sao?”
Uyển Linh giả bộ ngạc nhiên hỏi, sau đó vờ như đang suy nghĩ: “Hay là có chuyện gì không hay xảy ra, nên mới chưa kịp cho người qua thông báo hay không?”
“Dạ, cái này nô tỳ cũng không rõ”
Hoàng mama áy náy cúi mặt xuống dưới, Uyển Linh cũng không làm khó bà nữa mà nhìn xuống dưới mấy người cung phi.
“Mặc dù mới tới nơi này, nhưng ta lại nghe nói cung quy của Nguyệt Thần quốc chúng ta rất nghiêm ngặt, không thể có chuyện đức phi hôm nay không thể tới mà lại không cho người đến báo được.
Chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra rồi cũng nên.
Hay chúng ta qua bên Ngọc An cung xem thử”
Phi tần phía dưới ai nấy đều vui vẻ không thôi, biết sắp có chuyện chẳng lành xảy ra với đức phi, ai nấy đều hớn hở đồng ý.
Cứ như thế, Uyển Linh dẫn theo một đoàn người đi tới Ngọc An cung.
Lâm Ngọc Nhi lúc này đang nhàn nhã ngồi chọn trâm cài tóc.
Hôm nay, lúc nha hoàn gọi nàng dậy, nghĩ đến chuyện hôm qua hoàng thượng ân sủng mình, còn không quên nói những lời mật ngọt.
Nàng ta cho rằng hoàng thượng đã quay lại như lúc trước, vẫn luôn sủng ái nàng, bảo vệ nàng.
Vậy nên, nàng mới cố ý tới thỉnh an trễ, nhằm muốn ra oai với vị hoàng hậu mới nhập cung kia.
Thấy canh giờ cũng không còn sớm, nàng ta tự tin kêu nha hoàn cùng mình tới Phượng Minh cung thỉnh an.
Nhưng không ngờ đến, mới ra tới cửa thì đã gặp phải đoàn người hoàng hậu tới đây.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng ta nên nàng ta không biết phải xử lý như nào cho phải.
Nàng ta cứ nghĩ nếu lát tới Phượng Minh cung thì chỉ cần lấy lý do phải phục vụ cho hoàng thượng cả đêm, hôm nay mới không có sức để thức dậy, có chút chậm trễ chắc cũng chẳng ai dám nói gì.
Ấy vậy mà hoàng hậu lại dẫn người tới tận đây.
Lâm Ngọc Nhi há hốc miệng đứng đó, còn chưa kịp làm ra động tác gì thì đã nghe tiếng hoàng hậu nói:
“Đức phi muội muội đây là đang tính đi đâu sao? Chúng ta đang tính tới thăm ngươi đây”
“Ta…ta..”
Lâm Ngọc Nhi bối rối, nàng không biết phải làm sao cho phải.
Ở phía sau, một phi tần lên tiếng nói:
“đức phi tỷ tỷ, sao trước mặt hoàng hậu nương nương mà tỷ lại xưng “ta”, như thế là phạm thượng đấy”
Giọng nói này là của Trần quý cơ, Trần Gia Hân.
Nàng là con gái của Trần tướng quân, một vị tướng tài ba, rất trung thành với hoàng thượng, lập được rất nhiều chiến công hiển hách khiến hoàng thượng vô cùng trọng dụng.
Vì hai nhà có một số hiềm khích nhỏ, nên từ trước tới nay nàng cũng chẳng ưa gì Lâm Ngọc Nhi.
Giờ bắt được điểm yếu của nàng ta, dễ gì mà nàng lại có thể buông tha.
“Ta…à không phải, thần thiếp không có.
Chẳng qua thần thiếp thấy hoàng hậu nương nương cùng các tỷ muội đến tận đây thì có chút ngạc nhiên”
“Vậy sao?” Uyển Linh cười cười nói: “Thấy muội muội hôm nay không tới thỉnh an, lại chẳng nghe hạ nhân báo lại.
Sợ lại có chuyện gì nên ta với các vị muội muội mới cùng nhau đến đây xem thử”
Lâm Ngọc Nhi nghe đến vậy thì toát hết mồ hôi hột, hít một hơi thật sâu, nghĩ đến những gì đã chuẩn bị từ trước, nàng ta hết sức bình tỉnh nói: “Tạ tỷ tỷ quan tâm, chẳng qua là vì tối qua bệ hạ tới hơi trễ, lại phải mệt nhọc cả đêm nên sáng nay mới không giận nổi.
Còn cầu tỷ tỷ trách phạt”
“Ồ, vậy người hầu của Ngọc An cung đâu? Sao ta lại không thấy ai tới báo? Chẳng lẽ đường đường là đức phi của một nước, lại không có tới một người hầu”
Lâm Ngọc Nhi nghe vậy thì cứng miệng, đứng im tại chỗ nghĩ cách đối phó.
Nha hoàn phía sau nàng ta thấy hoàng uy của hoàng hậu thì bị dọa sợ đến run rẩy.
Uyển Linh thở dài, sau đó một dạng buồn rầu nói: “Cũng tại ta còn quá nhỏ tuổi, không thể hầu hạ cho bệ hạ nên mới để cho muội phải chịu nhiều vất vả.
Nếu muội đã cảm thấy việc này quá mệt nhọc, vậy thì thôi đi, ta miễn cho muội ba tháng thị tẩm.
Còn nha hoàn Ngọc An cung, hầu hạ chủ tử không chu toàn, phạt mỗi người 10 gậy, nửa năm lương bổng.
Muội thấy như vậy có thỏa đáng?”
Nghe tới việc hoàng hậu ra lệnh “miễn thị tẩm” với đức phi.
Các phi tần khác ai nấy cũng cảm thấy vô cùng hả hê.
Trước đây chỉ vì được hoàng thượng sủng ái, gia tộc lại lớn mạnh nên nàng ta chẳng thèm để ai vào mắt, thậm chí mỗi lần hoàng thượng để mắt đến ai trong số các nàng thì nàng ta đều ghi hận trong lòng rồi kiếm cớ trách phạt.
Nay nàng ta bị như vậy, âu cũng là quả báo.
"Hoàng hậu nương nương, người không thể phạt thần thiếp như vậy"
Đức phi nghe tới việc sẽ bị miễn thị tẩm trong thời gian dài thì có phần hoảng hốt, nàng ta không nghĩ tới hoàng hậu lại có thể trừng phạt mình nặng đến như vậy.
Ba tháng mặc dù không phải là quảng thời gian quá dài, nhưng trong hậu cung này, chỉ cần ba tháng là người khác sẽ dễ dàng cướp đi sủng ái của hoàng thượng.
"Sao ta lại không thể phạt ngươi? Đức phi, ta nói cho ngươi hay.
Ta mới là chủ của hậu cung, việc của hậu cung là do ta cai quản.
Quốc có quốc pháp, cung có cung quy.
Há chẳng phải ai muốn làm gì thì làm.
Nếu những người khác cũng học theo ngươi, thì trong cùn này há chẳng phải là cái chợ sao?.
Nếu ngươi cảm thấy ta xử trí bất minh thì cứ cáo trạng ta với bệ hạ.
Nếu bệ hạ nói ta sai, ta cam tâm chịu phạt".
Uyển Linh tức giận chỉ tay vào mặt đức phi nói một thôi một hồi.
Sau đó mặc kệ việc nàng ta phân trần mà dẫn người rời đi.
Trần Quý Cơ trước khi đi còn không buông lời chế nhạo: "Chúng muội muội đây còn phải cảm ơn tỷ tỷ vì đã nhường lại cơ hội chăm sóc bệ hạ cho chúng thần thiếp đấy".
Nói xong, nàng ta hành lễ cho có lệ rồi theo đoàn người rời khỏi Ngọc An cung.
Nhìn vẻ mặt hả hê của đám người đó, Lâm Ngọc Nhi hận không thể xông lên mà xé nát mặt bọn chúng.
Một đám hồ ly tinh chuyên đi dụ dỗ bệ hạ thì có gì tốt đẹp hơn nàng cơ chứ?
Những tưởng hôm nay sẽ được thị uy với hoàng hậu, nhưng không ngờ chính nàng mới là người bị mất mát.
Đã vậy còn bị mất cơ hội thị tẩm.
Nắm chặt bàn tay mình lại, nhìn theo bóng lưng của hoàng hậu rời đi, nàng ta thầm thề nhất định sẽ không để cho ả ta yên.
Hoài Tâm thấy hoàng hậu đã đi xa, sắc mặt tái mét lúc này mới có chút sức sống.
Thấy chủ tử của mình vẫn đang còn suy sụp ngồi thụp dưới đất.
Nàng tiến lên đỡ:
"Nương nương, để nô tỳ đỡ người lên, ở dưới mặt đất rất lạnh".
Lâm Ngọc Nhi trong vô thức hất tay Hoài Tâm ra, sau đó gào lên:
"Ta làm gì mặc kệ ta, ngươi cút đi cho khuất mắt ta.
Một lũ đê hèn mà cứ ra vẻ ta đây.
Ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi".
Biết là chủ tử mình đang giận cá chém thớt nên Hoài tâm cũng không để trong lòng.
Nàng mặc kệ chủ tử làm loạn, cứ như người vô hình mà đứng một bên hầu hạ..