Uyển Linh nhìn nha hoàn Tố Lan đang quỳ ở dưới, sau đó lạnh nhạt nói:
“Ngươi tiếp tục trả lời câu hỏi của ta.”
Nha hoàn kia thấy thế thì vội có chút run rẩy, mặc dù nàng đã chuẩn bị tinh thần rất kỹ càng.
Nhưng khi thấy hoàng thượng đến đây, nàng cũng không thể nào mà tiếp tục bình tỉnh nổi.
“Dạ, sau khi Hoài Thanh tỷ tỷ rời đi, nô tỳ không thấy ai bước vào trong.”
Uyển Linh cười lạnh:
“Ồ, thật sao? Vậy thì cũng thật lạ, chẳng lẽ độc dược tự nhảy vào thức ăn hay sao? Hay, con mèo kia mới chính là kẻ hạ độc?”.
Tố Lan sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, lắp bắp trả lời:
“Nô tỳ…nô tỳ không biết.”
Uyển Linh từ từ đứng dậy, bước từng bước đi xuống phía dưới.
Nhìn chằm chằm vào nha hoàn kia rồi hỏi:
“Ngươi có biết Đoàn tiệp dư không?”
Nha hoàn kia vừa nghe tới cái tên đó thì vội giật mình hoảng hốt, nhưng trong nháy máy lại trở nên điềm tĩnh.
Mọi người xung quanh nghe cái tên đó thì cũng ngạc nhiên không kém, hầu như đây là một những cái tên cấm kị trong hoàng cung này.
Trịnh Gia Ý Hiên nhăn đôi lông mày lại, vì sao nàng ấy lại nhắc đến cái tên đó?.
Mặc dù tò mò là vậy, nhưng hắn vẫn tin tưởng nàng mà ngồi im ở đó để nàng tự xử lý.
“Dạ bẩm, lúc nô tỳ vào cung có nghe nói qua.”
Uyển Linh cười cười: “Có lẽ không phải có nghe nói qua, mà là vô cùng thân thuộc đi.”
Tố Lân sợ hãi, sao hoàng hậu nương nương lại biết rõ chuyện này.
“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ không hiểu ý người.”
Uyển Linh cũng không kéo dài thời gian nữa, lập tức cho người khám xét người nàng ta.
Quả nhiên, trong ống tay áo nàng ta có dấu độc dược, loại độc mà khiến con mèo kia phải hộc máu mà chết.
Biết là mình không thể chối tội, nha hoàn kia bình tỉnh hỏi:
“Nô tỳ dù sao cũng phải chết? Trước khi chết liệu có thể hỏi người một chuyện?”
“Ngươi nói đi?”
“Vì sao người lại biết là do nô tỳ làm.
Uyển Linh lúc này không còn vẻ nghiêm nghị như lúc đầu nữa.
Nàng nhìn thẳng vào nàng ta, sau đó từ tốn đáp:
“Ngươi là người có cơ hội bỏ độc vào thức ăn nhất không phải sao? Chưa kể, khoảng cách từ phòng ăn tới tẩm cung của đức phi rất gần.
Trong một khoảng thời gian ngắn như thế, thì chỉ có ngươi là người có thể tiếp cận đồ ăn dễ dàng nhất.
Chưa kể đến, vì quá gấp gáp nên chắc chắn là ngươi còn chưa kịp xóa hết dấu vết.”
Thật ra, lúc nàng đang chưa biết phải xử lý chuyện này làm sao, Kiều Kiến Văn đã ở bên tai nàng nói nhỏ.
Thì ra, hắn đã hỏi thăm những hồn ma quanh đây, có hồn ma nói là đã tận mắt nhìn thấy Tố Lan bỏ độc vào thức ăn.
Do nghe thấy âm thanh của Hoài Thanh cùng đức phi từ xa đi đến, nàng ta mới chưa kịp tiêu huỷ chứng cứ, liền cứ như thế mà cho vào tay áo giấu đi.
Định bụng sau khi mọi người không để ý sẽ xóa hết mọi chứng cứ.
Nhưng không ngờ lúc nàng ta đi ra ngoài cúi đầu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra thì có một con mèo đi đến.
Thấy một bàn đồ ăn ngon, lại có món cá mình thích nên mới không nhịn nổi liền ăn vụng.
Không ngờ dược tính quá mạnh khiến nó chết ngay tại chỗ.
Đức phi cứ thế mà thoát được một kiếp.
“Vậy sao người lại nhắc đến Đoàn tiệp dư?”.
Tố Lan đau khổ hỏi, mỗi lần nhắc đến cái tên ấy là trong lòng nàng lại nặng trĩu.
Vừa đau đớn lại vừa day dứt không thôi.
“Bởi vì ngươi chính là muội muội của nàng ta.”
Đoàn tiệp dư chính là phi tử đầu tiên của Trịnh Gia Ý Hiên.
Nàng ta xuất thân từ nha hoàn hầu cạnh bên người của thái hậu nương nương, lúc người còn làm hoàng hậu của tiên đế.
Vì thấy nàng vừa xinh đẹp, lại vừa nhu mì, hiểu chuyện nên mới đưa qua cho Trịnh Gia Ý Hiên làm nha hoàn ấm giường.
Sau khi Trịnh Gia Ý Hiên lên ngôi, liền cho nàng ta một phân vị trong hậu cung, gọi là tiệp dư.
Sau khi tỷ tỷ của Uyển Linh là Bội Linh nhập cung không bao lâu thì nàng ta liền mang long thai.
Nhưng số mệnh lại quá trêu đùa nàng ấy, khi ai cũng cho rằng nàng ấy một bước được lên mây thì lại xảy ra một chuyện động trời.
Trong một lần hoàng thượng đi dạo cùng Lâm Ngọc Nhi thì vô tình bắt được nàng đang gian díu với thị vệ, vì nghi ngờ đứa trẻ trong bụng không phải của mình, nên hoàng thượng liền cho xử chết cả hai người ngay trong đêm.
Câu chuyện cũ này hầu như ai cũng biết, Uyển Linh cũng không ngoại lệ.
Trước khi được gả đến đây, nàng cũng đã cho người đi điều tra rõ.
Còn việc vì sao nàng biết được Tố Lan chính là muội muội của Đoàn tiệp dư thì cũng nên cảm ơn Kiều Kiến Văn.
Nhờ có hắn mà những con ma nhiều chuyện trong hoàng cung cũng được sức mà trổ tài.
Uyển Linh ở một bên phá án, hắn và những con ma khác thì ở một bên xì xào bàn luận.
Uyển Linh thở dài, mặc dù tiếng của những con ma này cực kỳ không êm tai, nhưng dù sao cũng đã giúp nàng được một việc lớn.
Tố Lan cười khổ, không nghĩ mình đã che giấu kĩ như thế mà cũng có người có thể điều tra ra được.
“Đúng vậy, nô tỳ chính là muội muội của Đoàn tiệp dư.”
Trịnh Gia Ý Hiên nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, hắn nhìn chằm chằm vào người nha hoàn trước mặt.
Mặc dù lúc đầu hắn cảm thấy có chút quen mặt, nhưng không nghĩ nàng ta vậy mà lại là muội muội của Đoàn tiệp dư.
Lúc Đoàn tiệp dư còn sinh thời, tình cảm của hắn và nàng cũng không có gì là quá nổi bật.
Chẳng qua là vì nể mặt thái hậu nên hắn mới ban cho nàng phân vị tiệp dư.
Nhưng không nghĩ là sau lưng hắn, nàng ta lại cấp cho hắn một cặp sừng.
Tố Lan đau đớn không thôi, đôi mắt ngấn lệ, nàng nghẹn ngào quỳ xuống dập đầu trước mặt Uyển Linh.
“Hoàng hậu nương nương minh xét, tội của nô tỳ, nô tỳ biết là tội chết.
Nhưng trước khi xử tử, xin người hãy cho nô tỳ được kêu oan cho tỷ tỷ của mình.”
Uyển Linh và mọi người ai nấy đều nhìn thẳng vào nàng ta, chẳng lẽ đằng sau cái chết của Đoàn tiệp dư có uẩn khúc gì ư?.
Chỉ có nha hoàn Hoài Thanh bên cạnh đức phi là trở nên run rẩy.
Nàng ta có chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào Tố Lan.
Sau đó lấy hết can đảm tiến lên quỳ xuống trước mặt Uyển Linh, chỉ tay vào người Tố Lan rồi nói:
“Hoàng hậu nương nương, mong người vì chủ tử của nô tỳ mà làm chủ.
Chủ tử của nô tỳ suýt nữa là bị nàng ta hại chết.
Vậy mà nàng ta lại không biết hối lỗi, còn ở trước mặt người mà lộng ngôn.”
Tố Lan khinh thường mà cười lớn: “Hoài Thanh, chưa gì mà ngươi đã chột dạ như vậy rồi sao? Cái gì mà kêu oan, cái gì mà đòi làm chủ.
Chẳng qua là ngươi sợ ta sẽ nói ra sự thật, rằng Lâm Ngọc Nhi là người đã hại chết tiệp dư!”
Một câu nói ra, làm Uyển Linh cùng những người có mặt ở đó ai nấy đều hốt hoảng.
Đoàn tiệp dư không phải vì tư thông với thị vệ nên mới bị ban tội chết ư? Sao lại giờ thành bị đức phi hại chết?.
“Làm càn.” Trịnh Gia Ý Hiên vỗ đùi tức giận nói lớn: “Tỷ tỷ ngươi vì không đoan chính nên mới bị ban chết, tận mắt ta nhìn thấy mà còn sai sao?”
Tố Lan cười trong nước mắt: “Lúc ấy không phải nàng ấy đã nói với bệ hạ rằng nàng ấy bị oan rồi sao? Nàng ấy đã nói là bị ngươi ta hãm hại.
Nhưng bệ hạ lại không cho nàng ấy thời gian giải thích, cũng chẳng cho người điều tra, nghe theo lời của Lâm Ngọc Nhi mà cho người xử chết tại chỗ.
Bệ hạ, người không thấy trong chuyện này có uẩn khúc hay sao? Vì lý gì mà một người đang mang long thai lại đi tư thông với thị vệ, vì gì mà Lâm Ngọc Nhi lại dẫn người đi dạo vào đúng lúc ấy?.
Địa điểm cùng thời gian quá trùng khớp, vì sao người lại không thấy hoài nghi?”
“Nói bừa, Tố Lan, chủ tử đối xử với ngươi tốt như vậy, sao ngươi lại buông lời vu hãm?.”
Nghe những lời nói đó của Hoài Thanh, Tố Lan cười lớn: “Đúng vậy, ả ta đối xử với ta rất tốt.
Nhưng chuyện ả ta hãm hại tỷ tỷ của ta là thật.
Nếu như các ngươi thực sự trong sạch, thì tại sao ngươi lại sợ hãi đến mức lén lút đi tới Thanh Anh điện mà đốt giấy cầu siêu cho tỷ tỷ ta.
Hôm đó, cũng là ngày giỗ của tỷ tỷ ta, cũng là lúc ta vừa mới nhập cung không bao lâu.
Chính mắt ta đã tận mắt thấy ngươi tới đó, còn luôn miệng cầu xin tỷ tỷ của ta tha thứ.
Chính miệng ngươi đã thừa nhận rằng chuyện này là do đức phi dàn xếp.
Tên thị vệ đó, tỷ tỷ của ta căn bản không biết.”
Nàng ta nhìn lên hoàng thượng, sau đó nói tiếp: “Bệ hạ, là chính tai của nô tỳ đã nghe thấy được, chính nàng ta thừa nhận tất cả mọi việc là do đức phi làm.
Nô tỳ trước đây cũng không hề biết tỷ tỷ của mình bị oan, còn oán trách nàng có phúc mà không biết hưởng.
Nhưng trong ngày giỗ đầu của nàng, khi nô tỳ lén lút tới Thanh Anh điện thắp nhang thì đã tận tai nghe được Hoài Thanh đã nói điều đó.
Nếu không, vì sao mà nô tỳ biết được tỷ tỷ của mình bị đức phi hại chết mà tìm ả ta để báo thù?.”
“Ta…ta không có.” Hoài Thanh sợ hãi nói.
“Hoài Thanh, người đang làm, trời đang nhìn, ngươi không sợ báo ứng sao? Ngươi không sợ nữa đêm hồn ma của tỷ tỷ ta hiện về ám ngươi hay sao?”
“Ta…ta..không phải ta.”
Hoài Thanh càng ngày càng run lợi hại, sắc mặt dần trở nên tái mét.
Nàng sợ hãi đến mức suýt nữa thì thừa nhận chính đức phi đã làm.
Thấy sự việc càng ngày càng hệ trọng, Uyển Linh lên tiếng cắt ngang.
“Đủ rồi.
Ngươi ngậm miệng lại cho ta.
Người đâu, lôi ả ta ra ngoài, nhốt vào đại lao.”
Chuyện gì nói, Tố Thanh cũng đã nói rõ.
Nàng ta cứ thế mà mặc kệ để cho các thị vệ dẫn mình đi.
Không gào thét, cũng không làm loạn.
Bước ra phía ngoài, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, nàng chợt mỉm cười.
Cuối cùng, thì nàng cũng phải chết, chỉ tiếc là nàng vẫn không thể nào minh oan được cho tỷ tỷ của mình, cũng không giết được độc phụ kia.
Nàng không oán trách hoàng hậu, vì nàng biết vì sao hoàng hậu lại làm như thế.
Chuyện của tỷ tỷ của nàng, không phải chỉ điều tra rõ là xong.
Mà nó còn liên quan đến hoàng quyền, thể diện của bệ hạ.
Dù đúng, dù sai thì cũng không thể nào nói rõ.
Chẳng ai lại điên đến mức nói với người khác rằng, bệ hạ đã làm sai rồi? Bệ hạ vậy mà lại giết oan phi tử của mình.
Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, nàng thì thào: “Tỷ tỷ, muội chuẩn bị đến với tỷ ngay đây!”..