“Ách... A... Tư... Tư Đồ... Thật là đau... Tư Đồ...” Nam tử vận bạch y nằm trên giường thống khổ di chuyển thân thể cồng kềnh, trong miệng không nhịn được tiếng rên rỉ, gọi cái tên ngày mong đêm tưởng, bụng nhô lên thật cao cứng rắn như đá, từ lúc bắt đầu phát tác đến giờ đã suốt năm giờ, nhưng không thấy tiến triển chút nào, nam tử vận bạch y đã sớm bị sự đau đớn mệt nhọc này hành hạ đến mặt xám như tro tàn, gương mặt vô cùng tuấn mỹ cũng bởi vì thống khổ mà trở nên có chút vặn vẹo.
“Thanh Tuyền, người cố nhịn một chút, mới mở ba ngón tay, vẫn không thể dùng sức.” Diệp Hồi Xuân xoa xoa mồ hôi trên trán, cau mày nói.
“Còn muốn… Ách... Bao lâu... Ta... Sắp không chịu nổi...” Hai tay Vân Thanh Tuyền nắm chặt sàng đan dưới thân, đốt ngón tay trắng bệch, sàng đan trong tay đã bị mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay thấm ướt một mảnh.
“Này…” Ngay cả thần y Diệp Hồi Xuân cũng không dám đảm bảo lúc nào y có thể sinh hạ hài tử, hoặc là y có thể thuận lợi sinh hạ hài tử này hay không. Vốn hài tử của Vân Thanh Tuyền đã mang thai hơn mười tháng mà chưa thấy có dấu hiệu ra đời, ngày trước lại bị quân phản bội bắt làm con tin, từ vết thương trên người y là có thể nhìn ra được trong ba ngày này y đã phải gặp loại hành hạ nào, cũng dẫn đến vị trí bào thai của y hết sức bất chính, loại chuyện này dù đối với người lớn hay hài tử đều hết sức nguy hiểm.
“Ách... Thật là đau... Tư Đồ...” Lại một đợt đau nhức để cho Vân Thanh Tuyền không khỏi rên rỉ thành tiếng.
“Tên khốn kia! Công tử vì hắn chịu đủ nỗi khổ sinh con, nhưng hắn ngay cả mặt đều không lộ, ta liền đi chộp hắn đến!” Nguyệt Hà ở một bên vì Vân Thanh Tuyền lau mồ hôi đứng dậy xông về cửa, thiếu chút nữa đụng vào cái người đang đâm đầu đi vào.
Người này một bộ hắc kim trường bào, tóc dài đen nhánh dùng hoàng kim quan buộc lên thật cao, trong con ngươi màu đen mơ hồ lộ ra huyết sắc, mắt phượng hơi nhếch, không giận tự uy, mang ngang ngược cùng cao ngạo trên cao nhìn xuống, hắn là chiến thần —— Tư Đồ Thắng. Đúng như tên của hắn vậy, Tư Đồ Thắng xuất thân nhà tướng, từ nhỏ liền biểu hiện ra tài hoa quân sự hơn người, lúc còn tấm bé liền đi theo phụ thân chinh chiến nam bắc, hai mươi mấy tuổi làm Thượng tướng quân, đến tận bây giờ đã tham gia mấy chục chiến dịch chưa bao giờ bại, là danh phù kỳ thực* Thường Thắng tướng quân.
*danh phù kỳ thực: tài năng tương xứng với tên gọi
“Ngươi hốt hoảng muốn đi đâu? Chuyện bây giờ ngươi nên làm nhất là phục vụ chủ tử ngươi thật tốt đi!” Tư Đồ Thắng dùng khóe mắt quét một chút Nguyệt Hà, trong giọng nói bình thản lộ ra uy nghiêm.
“Tư... Tư Đồ?” Vân Thanh Tuyền giùng giằng ngồi dậy, Nguyệt Hà vội vàng đỡ y từ phía sau. “Ngươi... Làm sao lại tới?” Vân Thanh Tuyền đã từng hỏi qua Tư Đồ Thắng, nghe nói sinh con sẽ rất đau, đến lúc đó có thể bên cạnh mình hay không, nhưng Tư Đồ Thắng chẳng qua là nhàn nhạt đáp lại một câu: “Ta bề bộn nhiều việc.” Hôm nay thấy hắn thật đứng ở trước mặt mình, ngược lại cảm thấy có chút kinh ngạc
“Ta nghe nói ngươi kêu ta, liền tới xem một chút.” Giọng của Tư Đồ Thắng như cũ gợn sóng không sợ hãi
“Ngươi, ngươi làm sao có thể nói thờ ơ như vậy?! Công tử đau từ buổi sáng đến bây giờ, khổ cực như vậy, ngươi lại...”
“Nguyệt Hà...”
“Im miệng!”
Vân Thanh Tuyền cùng Tư Đồ Thắng gần như đồng thời cắt đứt lời của Nguyệt Hà.
“Chính là một hạ nhân, lại dám nói lời như vậy, mới vừa ngươi đang chửi ai cho là ta không nghe được được sao? Ta đã tha thứ ngươi hai lần, ngươi nếu còn dám lên tiếng ta liền để cho người cắt lấy đầu lưỡi của ngươi mang cho chó ăn! Người đâu, đưa cái tên nô tài không hiểu quy củ này kéo ra ngoài!”
Nguyệt Hà bị cưỡng ép lôi đi, Vân Thanh Tuyền nhất thời cảm thấy sau lưng không trống không, đang chuẩn bị ngã về sau, đột nhiên cảm giác được một bàn tay vịn ở eo nhẹ nhàng nâng thân thể ngửa về sau của y, lại chậm chậm buông ra, động tác vừa ổn lại nhẹ, chờ y hiểu rõ đã tựa vào trên người Tư Đồ Thắng.
“Ngươi...” Vân Thanh Tuyền có chút thụ sủng nhược kinh nhìn hắn, “Nguyệt Hà... Là ta không dạy tốt... Ách... Ngươi... Không nên so với với hắn…”
“Ngươi thật đúng là sẽ không biết cách dạy bảo hạ nhân.” Tư Đồ Thắng phát hiện y phục của Vân Thanh Tuyền đã sớm ướt đẫm mồ hôi, lòng trong hiện ra một loại cảm giác không tên, “Diệp đại phu, còn bao lâu nữa?”
Trong lòng Diệp Hồi Xuân yên lặng than thở, thật là có ăn ý, vấn đề hỏi liên tục cũng là giống nhau như đúc, “Đến bây giờ nước ối đều không vỡ, còn tiếp tục như vậy, sợ rằng…”
“Ta biết, ông tiếp tục đi.” Tư Đồ Thắng cắt đứt lời của Diệp Hồi Xuân, quay đầu đối với một tên tùy tùng khác của Vân Thanh Tuyền là Nguyệt Ảnh nói, “Đi cầm một món y phục khô khác cho công tử của ngươi thay.”
“Hài tử... Có thể bị nguy hiểm hay không?” Vân Thanh Tuyền khẩn trương nhìn bọn họ.
“Không biết, y thuật Diệp đại phu liền người chết cũng có thể cứu sống, càng không cần phải nói là một anh nhi sống sờ sờ nữa.” Tư Đồ Thắng thả mềm thanh âm, vỗ nhè nhẹ một cái mu bàn tay của Vân Thanh Tuyền.
“Tiểu tử, bây giờ cũng không phải là lúc ngươi tâng bốc ta.” Trong lòng Diệp Hồi Xuân âm thầm kêu khổ.
“Rất nguy hiểm sao?” Tư Đồ Thắng thừa dịp Vân Thanh Tuyền thay y phục hỏi.
“Nếu lại không vớ ối tất cần phải muốn thôi sản, nếu không kéo dài quá lâu, rất có thể một xác hai mạng.”
“Thân thể của y, chịu được sao?”
“Cái này...” Diệp Hồi Xuân nhìn một chút Vân Thanh Tuyền lại nhìn một chút Tư Đồ Thắng, khá có thâm ý nói, “Cái này thì muốn xem động lực của y nữa.”
“Ngươi... Vẫn khỏe chứ?” Nhìn Vân Thanh Tuyền ở trên giường thống khổ giãy giụa, Tư Đồ Thắng nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
“Còn... Tốt...” Vân Thanh Tuyền yếu ớt đáp lời, ngay sau đó lại cắn mạnh môi, chống đỡ một đợt đau khác.
“Trước nghĩ biện pháp cho y ngừng đau.” Tư Đồ Thắng cau mày nói với Diệp Hồi Xuân.
“Không có biện pháp.” Diệp Hồi Xuân trả lời rất dứt khoát.
“Không có biện pháp?! Bốn chữ diệu thủ hồi xuân này là viết cho người nhìn sao?” Trên mặt Tư Đồ Thắng thoáng qua tức giận, thanh âm lại lạnh mấy phần, “Cẩn thận ta đập bảng hiệu của ông!”