Cánh tay người nọ vừa nhấc, tháo mặt nạ da người mỏng như cánh ve rơi từ trên mặt xuống, mà sau mặt nạ là khuôn mặt anh tuấn, không phải Tư Đồ Thắng còn ai..” Làm sao một câu nói cũng không nói liền động thủ? Muốn mưu sát phu quân sao?” Tư Đồ Thắng nhạo báng nói.
“Thật xin lỗi, ta không biết là ngươi, vừa tiến đến thấy một người xa lạ, liền…” Vân Thanh Tuyền áy náy cúi đầu xuống.
“Không phải ngươi sai, nói gì thật xin lỗi a.” Tư Đồ Thắng nhìn lướt qua trà cụ cùng bàn ghế bị chưởng phong của Vân Thanh Tuyền đánh nát, “Ra tay nhưng thật là độc ác, bị dọa sợ?”
“Ừ...” Vân Thanh Tuyền cúi đầu xuống, không thấy được biểu tình, chẳng qua là buồn rầu đáp một tiếng.
Tư Đồ Thắng còn muốn hỏi lại cái gì giật giật môi, nhưng cuối cùng không có nói nữa. Để cho người dọn dẹp vật trên đất, kéo Vân Thanh Tuyền qua đến bên cạnh mình: “Mấy ngày nay ta không trở về phủ, chính ngươi phải cẩn thận nhiều hơn.”
“Ngươi muốn đi đâu?” Vân Thanh Tuyền lưu luyến hỏi.
“Bất kể lần này Nhị hoàng tử có mục đích gì, mục tiêu nhất định là Thái tử.” Trong ánh mắt của Tư Đồ Thắng thấm ra lạnh lùng, “Tối mai Thái tử sẽ bí mật lên đường đi một nơi an toàn, ta thay thế hắn ở lại Thái tử phủ há miệng chờ sung rụng.”
“Mặt nạ da người kia… Ngươi muốn dịch dung thành Thái tử? Vậy ngươi không phải rất nguy hiểm sao?!” Vân Thanh Tuyền ôm chặc lấy Tư Đồ Thắng, “Không nên đi! Không nên đi mạo hiểm! Ta không để cho ngươi đi! Ta không muốn ngươi gặp nguy hiểm!”
“Đừng như vậy.” Tư Đồ Thắng nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu Vân Thanh Tuyền, “Đây là chuyện thân tử nên làm.
“Cái này ta cũng không biết, hắn tự nhiên có ám cung.” Tư Đồ Thắng nhấp mím môi, “Hài tử nhanh muốn ra đời, Ngươi ở trong phủ nghỉ ngơi thật tốt, không muốn chạy loạn khắp nơi. Biết không?”
“Ừ...” Vân Thanh Tuyền tựa đầu ghim vào trong ngực Tư Đồ Thắng.
Chuyện Tư Đồ Thắng ngụy trang thành Thái tử này chỉ có cực ít tâm phúc bên người Thái tử mới biết, thuật dịch dung của hắn sư thừa là đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ Thiên diện công tử Hàn Khiếu, thêm nữa cùng Thái tử cũng coi là ho hàng, hồi nhỏ cũng là thường thường cùng nhau đùa giỡn, đối với hành động của thái tử thấu hiểu, ở phủ Thái tử ba, cũng không bị người phát hiện khác thường. Một mình nằm ở trên giường, ít đi nhiệt độ quen thuộc bên người, dường như trở nên rất khó chìm vào giấc ngủ. Phiền não trở mình, nghe được mảnh ngói nóc nhà phát ra tiếng vang nhẹ, từ xa đến gần, an tĩnh một lát sau, cửa lại truyền đến tiếng bước chân.
“Bốn người.” Tư Đồ Thắng hơi nhếch khóe miệng, hiện ra một tia cười nhạt, “Cuối cùng là chờ được.”
Giấy cửa sổ bị chọc thủng, Tư Đồ Thắng lấy ra viên thuốc đã sớm chuẩn bị xong ngậm ở trong miệng, tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ. Chỉ chốc lát, mùi hoa nhàn nhạt tràn ngập khắp phòng, cửa bị lặng lẽ đẩy ra, bốn người hắc y nhân đi tới trước giường, một người nâng tay lên, giữa kẽ ngón tay hai cây ngân châm hiện lên ánh sáng lam, đâm thẳng vào tim người trên giường. Mắt thấy liền muốn đâm vào, người vốn ngủ say chợt bắt lấy cổ tay hắn kéo xuống dưới, hắc y nhân kia cả kinh, lúc muốn hất tay ra đã chậm, Tư Đồ Thắng xoay người một chưởng đem người nọ đánh bất tỉnh, ánh mắt tựa như kiếm quét qua ba người bên ngoài, trầm giọng hỏi: “Nói! Ai phái các ngươi tới?!”
Ba người thấy chuyện bại lộ xoay người liền trốn, thị vệ ngoài cửa nghe được tiếng vang rối rít chạy đến, Tư Đồ Thắng cũng không có đuổi theo ra ngoài, chẳng qua là đối với hắc y nhân mình đánh ngất kiểm tra cẩn thận, khi thấy lòng bàn tay phải của hắn hiện lên màu tím đen, nghĩ đến chưởng ấn trên người nữ tử tên là Trân nhi đó, nhếch khóe miệng: “Quả nhiên giống như ta nghĩ.”
“Khởi bẩm Thái tử, bắt hai tên thích khách, một cái tên khác… Đế hắn chạy. Thuộc hạ vô năng! Xin Thái tử trách phạt!” Có thị vệ tới bẩm báo.
“Người đều chạy trách phạt ngươi cũng vô ích.” Tư Đồ Thắng nhàn nhạt nói, “Đem thích khách nhốt vào trong lao tra khảo!”
“Dạ!” Người nọ đứng dậy, nhận được một cái ánh mắt tán dương của Tư Đồ Thắng liền dẫn những người khác xoay người lui ra.
Tư Đồ Thắng thả ra một con rắn nhỏ màu vàng lớn bằng ngón cái, nhẹ nhàng nói: “Trên người Những người đó đều bị ta giải di hinh cỏ phấn, ai chạy đi đều là giống nhau, còn dư lại coi như dựa vào ngươi.” Con rắn nhỏ tư tư khạc lưỡi bò ra bên ngoài phủ, Tư Đồ Thắng theo sát phía sau, bên trái lượn quanh bên phải lượn quanh đi tới một cửa hàng gạo, con rắn nhỏ liền không nữa tiến về trước nữa, tại chỗ bò tới lui.
“Trong này sao?” Tư Đồ Thắng mỉm cười, “Rất tốt.”
“Ha ha, tốt! Thắng biểu đệ quả nhiên hữu dũng hữu mưu!” Trong mật thất, Thái tử tán dương.
Khi còn bé, Thái tử chính là kêu Tư Đồ Thắng là Thắng biểu đệ, theo tuổi tác tăng trưởng, Tư Đồ Thắng cảm thấy vua tôi khác biệt, xưng hô như thế là rất không ổn, nhưng thẳng đến nay ngày, ở dưới tình huống không có người bên cạnh, Thái tử vẫn giữ nguyên cách gọi này. Tư Đồ Thắng biết, Thái tử trước mắt cũng không phải biểu ca mang mình đi cưỡi ngựa săn thú, đối với mình mọi chuyện khiêm nhường, ôn nhu kêu mình Thắng biểu đệ nữa. Hắn không để ý tới trong tiếng Thắng biểu đệ kia ngậm mấy phần thật lòng mấy phần lung lạc, hắn chẳng qua là tin tưởng, Thái tử sẽ là một hoàng đế tốt cần chính yêu dân.
“Bây giờ vạn sự đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông, chỉ cần theo dõi cửa hàng gạo kia, chờ đợi thời cơ.” Tư Đồ Thắng cung kính nói.
“Được!Ta lập tức liền phái người đi!”
“Phế vật!” Ngộ Triết rống giận, “Chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, ta nuôi các ngươi có ích lợi gì?!”
“Nhị hoàng tử tha mạng!” Hắc y nhân quỵ xuống đất cầu xin tha thứ, “Mời Nhị hoàng tử cho thêm một cơ hội nữa! Thuộc hạ nhất định để cho Thái tử nộp mạng!”
“Không có cơ hội.” Ngộ Triết âm lãnh nói. Vừa dứt lời, bên người lướt qua một cái bóng đen, rút kiếm, thu kiếm, người quỳ dưới đất đã là đầu người mỗi nơi.
“Hừ! Đồ vô dụng! Chết không có gì đáng tiếc!” Ngộ Triết một cước đá văng ra thủ cấp người kia, “Người đâu, đem hắn lôi ra cho chó ăn!” Xoay người uống một hớp trà thấm giọng một cái: “Chuyện ta kêu ngươi làm thế nào.”
Hắc y nhân mới vừa giết chết tên thích khách kia mặt không cảm xúc nói: “Đã theo Nhị hoàng tử phân phó đốt Tư Đồ phủ.”
“Không bị người phát hiện chứ?”
“Nhị hoàng tử yên tâm, không người phát hiện, người phóng hỏa đã xử lý, cái gì đều không lưu lại.”