Thủy Dữ Hỏa

Chương 34



Editor: Sakura Trang

“Ngươi không sợ đến lúc đó ta đổi ý sao?” Tư Đồ Thắng nhíu mày, hài hước hỏi.

“A a...” Vân Thanh Tuyền khẽ gật đầu một cái, “Ta tin tưởng ngươi, là một người quang minh lỗi lạc.”

“Tin tưởng sao?” Tư Đồ Thắng cười nhạt, “Bây giờ nghe tới thật đúng là trào phúng.”

“A ~” Vân Thanh Tuyền cúi đầu cười khan, nhắm mắt, che lại tuyệt vọng trong con ngươi sâu không thấy đáy. Trong bụng lại truyền tới một trận quặn đau, Vân Thanh Tuyền không khỏi cau mày, đợi đến đau đớn có chút giảm bớt, mới chậm rãi mở mắt ra, nhưng đối diện là ánh mắt Tư Đồ Thắng quăng tới, lo âu nơi đáy mắt biểu lộ không bỏ sót.

“Làm sao? Đau lòng ta?” Vân Thanh Tuyền cố làm ngả ngớn nói.

“Cười nhạo!” Tư Đồ Thắng hiển nhiên bất mãn giọng của Vân Thanh Tuyền, nhíu chặc hai hàng lông mày quay đầu đi chỗ khác.

“Ta vốn là đang nói đùa, đừng nghiêm túc như vậy túc a.” Vân Thanh Tuyền cố nén cảm giác rõ ràng càng ngày càng khó chịu bên eo, “Ta mệt nhọc, nghỉ ngơi trước.”

Không muốn để cho Tư Đồ Thắng thấy bộ dạng túng quẫn của mình, mặc dù lúc này hai chân Vân Thanh Tuyền như nhũn ra gần như đứng không vững, vẫn cố hết sức kéo thân thể cồng kềnh của mình đi về phía một góc phòng giam. Cùng lúc đó, Tư Đồ Thắng sau lưng ra ngón tay như gió gật liên tục điểm mấy chỗ huyệt đạo của y. Nhẹ nhàng ôm lấy Vân Thanh Tuyền dù đang ngủ mê man cũng là cau mày, Tư Đồ Thắng than nhẹ một tiếng, vì y trải chăn nệm, lại đem chăn mình đắp lên trên người y, khi tay ngón tay lơ đãng lướt qua bụng nhô lên thật cao kia, rung động nho nhỏ dưới ngón tay vẫn có thể đưa tới trong lòng vui sướng. Tư Đồ Thắng hung hăng lắc đầu một cái, định thoát khỏi loại cảm xúc không hợp thời này. Nhưng nhìn mồ hôi trên sợi tóc Vân Thanh Tuyền, nghe giữa răng môi tràn ra rên rỉ nhỏ vụn, tựa như bị một cái bàn tay ngày càng siết chặt.

“Ta nên làm sao với ngươi đây? Lại đối mặt với ngươi như thế nào đây?” Tư Đồ Thắng như là đang hỏi Vân Thanh Tuyền, vừa tựa như là tự lẩm bẩm, “Thanh Tuyền, ngươi thật là cho ta ra một đạo vấn đề khó khăn a!”

Nhưng vào lúc này, mấy cái bóng đen tránh vào đại lao, lặng yên không tiếng động giết chết thủ vệ, mở cửa nhà lao. Người cầm đầu lột xuống cái khăn che mặt, nói: “Tướng quân, chúng ta tới đón ngài đi ra ngoài!”

Tư Đồ Thắng nhận được người này, hắn là gia đinh Điền Trung trong Tư Đồ phủ, nhưng những người đó sau lưng hắn mình lại không có ấn tượng. “Các ngươi tại sao sẽ ở trong này? Ai phái các ngươi tới?” Tư Đồ Thắng hỏi.

“Cái này nói rất dài dòng, bây giờ thời gian cấp bách, chúng ta rời đi nơi này trước, trên đường ta sẽ chậm chậm cùng ngài nói.” Điền Trung trả lời.

“Cũng tốt. Chúng ta đi thôi.” Tư Đồ Thắng gật đầu nói.

“Vậy y?” Điền Trung chỉ chỉ Vân Thanh Tuyền.

“Không cần để ý y, chúng ta đi mau!”

Lúc này Vân Thanh Tuyền đã có chút ý thức, lúc nghe được Tư Đồ Thắng nói những lời này, lòng chớp mắt tựa như bị nghiền nát, cố gắng mở mắt ra, thấy là bóng lưng quyết tuyệt của Tư Đồ Thắng. Ngay tại chớp mắt Điền Trung xoay người, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười âm hiểm đưa tới Vân Thanh Tuyền cảnh giác. Đợi sau khi bọn họ đi, Vân Thanh Tuyền cố nén khó chịu trong bụng, đứng dậy lặng lẽ đi theo.

Đoàn người dọc theo một đường mòn quanh co đi về trước, không bao lâu liền đến một gần một mảnh loạn thạch.

“Đây không phải là đường trở về phủ.” Tư Đồ Thắng nói.

“Dạ, bây giờ trở về phủ sợ rằng không an toàn.” Điền Trung đầu cũng không quay lại, tiếp tục bước nhanh.

“Vậy bây giờ, các ngươi phải dẫn ta đi đâu?” Thanh âm Tư Đồ Thắng dần dần lạnh xuống.

“Về nhà.” Điền Trung xoay người nhìn Tư Đồ Thắng, biểu tình rất là quỷ dị.

“Về nhà nào?” Tư Đồ Thắng dường như đoán được cái gì, khóe miệng ngược lại nhếch một độ cong ưu mỹ.

“Về ~ nhà ~ cũ!” Một thanh âm âm u quỷ dị phảng phất từ trong địa ngục truyền tới, âm phong nổi lên bốn phía, mười hai cái bóng người chớp mắt đem Tư Đồ Thắng bao vây lại, “Huynh đệ Chúng ta tới đưa tướng quân đi Diêm vương điện báo cáo.”

“Ha ha!” Tư Đồ Thắng ngửa mặt lên trời cười to, “Tánh mạng một mình Tư Đồ Thắng, lại phải xuất động thập nhị tinh túc tới lấy, thật là thể diện lớn a!” Sắc mặt lạnh lẽo, châm chọc nói: “Điền Trung, nghĩ ta Tư Đồ phủ đối đãi ngươi không tệ, ngươi thật đúng là không phụ lòng ta đâu.”

“Tướng quân, đừng trách Điền Trung vong ân phụ nghĩa, người thức thời mới là trang tuấn kiệt, Nhị hoàng tử là người yêu nhân tài, từng nhiều lần chiêu hiền đãi sĩ, cố ý đem ngươi nhét vào dưới quyền, ngươi nhưng cố chấp ý kiến mình bất vi sở động, uổng công bỏ qua cơ hội thật tốt. Hôm nay rơi vào kết quả như thế này, nhưng không trách người khác a.”

“Ha ha, Điền Trung a Điền Trung, ngươi là một người thông minh.” Trong mắt phượng huyết sắc lan tràn, thấm ra sát khí lạnh lùng, Chỉ tiếc... Thông minh quá sẽ bị thông minh hại!” Giữa eo ngân quang chợt lóe, Tư Đồ Thắng đã rút ra từ hông một cái nhuyễn kiếm, lóe ánh sáng lạnh đâm về phía Điền Trung.

Nội lực Hùng hậu như bài sơn đảo hải tấn công tới, khiến cho Điền Trung không thể không chống lại. Làm sao lại vậy? Điền Trung kinh hãi, Đại hoàng tử rõ ràng đã phái người phong bế nội lực của Tư Đồ Thắng. Bây giờ hắn phải là một phế nhân hoàn toàn không có nội lực mới đúng. Còn có thanh nhuyễn kiếm kia, mình từng ở phủ đệ của Nhị hoàng tử thấy qua một cái bảo kiếm tương tự, nghe nói là tâm huyết trọn đời của chú kiếm Danh Lãnh, chia ra tặng cho hai vị hoàng tử. Tại sao Tư Đồ Thắng có thể có thanh kiếm kia? Chẳng lẽ nói, hắn sớm thì phát hiện mình là nội gian, cố ý diễn khổ nhục kế tương kế tựu kế? Chẳng lẽ... Trong đầu suy nghĩ xoay nhanh, nhưng cuối cùng đều chỉ hướng một cái câu trả lời. Thanh âm trường kiếm xuyên qua lồng ngực cắt đứt suy nghĩ của Điền Trung, hoảng sợ nhìn hoa sen máu tách ra trước ngực, tính toán cả đời này cuối cùng đem tính mạng mình cũng tính toán vào.

Thập nhị tinh túc mở ra trận pháp, đem Tư Đồ Thắng đẩy vào giữ loạn thạch tiến hành phục kích. Tư Đồ Thắng cũng không dám thờ ơ, gắng sức nghênh chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.