Thụy Du Thiên Miên

Chương 130: Ngoại Truyện Mặc Cảnh (7): Buông Bỏ



Ta phát hiện ra không những Bửu Toại mà Đắc Di cũng có tâm ý với Thuỵ Miên. Trải qua năm trăm năm, ta chưa bao giờ nản lòng chờ đợi hay tìm kiếm nàng, ta chưa bao giờ biết cảm giác bất lực là gì, cho đến khi ta thấy Thuỵ Miên và Đắc Di bên nhau. Ta không có quyền quyết định cảm xúc của nàng, ta chỉ có quyền tự quyết những hành động của ta, vì thế mà ta lo sợ.

Đắc Di giống ta, đều là thật lòng quan tâm đến Thuỵ Miên. Hắn lại không giống ta, hắn đã có thể can đảm mà thổ lộ tình cảm với nàng. Ta đã thấy hắn đi cùng nàng, kể cho nàng nghe về thân phận thực sự của hắn, muốn nàng nhận lời đính ước với hắn. Còn ta, ta không thể dùng chuyện cũ làm lí do hy vọng Thuỵ Miên sẽ đối xử với ta khác đi. Ta không thể nói ra cảm nhận của mình, khiến nàng khó xử. Có thể từ trước đến nay, từ khi nàng là Điệp Sâm Đan đến giờ này khi mang số kiếp phàm thế, nàng vẫn vậy, chỉ luôn coi ta như bằng hữu. Chỉ có ta là tự mình viễn hoặc.

May mắn là nàng chưa nhận lời với Đắc Di, nhưng nàng muốn đi cùng hắn tìm tam bảo bối, cũng để giúp đỡ Mộc Hải chữa bệnh. Ta quyết định lên đường cùng nàng. Con đường tìm bảo vật sẽ gặp muôn vàn khó khăn; ta đi theo có thể bảo vệ nàng, tiện thể có thể tạo ra những ký ức mới, như nàng đã từng nói với ta.

Tối hôm trước khi ta lên đường, Phó Kiện Đàm tìm tới gặp. Hắn nói với ta: “Ngươi có biết vì sao Thuỵ Miên muốn lên đường cùng Đắc Di và Mộc Hải?”

Ta trả lời: “Nàng có lí do của riêng mình. Ta chỉ quan tâm đến an nguy của nàng.”

Phó Kiện Đàm chắp tay ra sau lưng, ôn tồn nói: “Thu thập đủ bảo bối, nhớ lại chân thân, tìm được ý trung nhân...”

Ta có chút bất ngờ, hỏi lại Phó Kiện Đàm: “Người nói vậy là sao?”

“Chính là con đường mà tiểu sư đồ phải đi.” Phó Kiện Đàm nhìn ta dõng dạc nói.

Ta nói, trong lòng dâng lên khó chịu: “Nghĩa là nếu tìm được đủ tam bảo vật trong truyền thuyết, Thuỵ Miên sẽ nhớ lại mọi việc trước kia, kể cả thân phận Điệp Sâm Đan của nàng? Liên quan đến tam bảo bối, Đắc Di chính là ý trung nhân của nàng sao?”

Phó Kiện Đàm quan sát ta đầy tò mò, từ tốn nói: “Ngươi hiểu đúng và cũng chưa đúng. Tìm ra được bảo bối, ắt sẽ có được trí nhớ của kiếp trước. Chân tướng mọi việc sẽ được phơi bày. Nhưng ý trung nhân của tiểu sư đồ, chắc gì đã là Đắc Di. Ý trời khó đoán, lại có câu nhân định thắng thiên(1). Phàm nhân tuy đã có số mệnh, nhưng quyền lựa chọn để đến với số mệnh ấy, chẳng phải do người tự quyết định sao? Ai sẽ là ý trung nhân của Thuỵ Miên, chỉ có thể đến cuối mới biết được.”

(1)    Nhân định thắng thiên: chỉ sức người và ý chí quyết tâm

Ta cùng nàng lên đường, chúng ta trải qua bao nguy hiểm, ta càng bội phục nàng hơn. Thuỵ Miên dù mang thân phận là nữ tử phàm trần nhưng nàng can đảm, thông minh lại tài trí hơn người. Khi nàng gặp nạn ở Dục Ngư nơi ở của bộ tộc Mật Ngư Nhĩ, ta đã lo lắng không nguôi, nhưng do trước đó đã bị mất năng lực vì trúng độc của Cố Yên, ta bất lực không kịp cứu nàng. Ta thầm mong mình có thể thay thế nàng, để ta đối mặt với hiểm nguy, còn hơn để nàng bị mất đi dù chỉ là một sợi tóc.

Lúc chúng ta giúp đỡ A Tảo chuẩn bị lễ thành thân cho Giang Hàn và Nhuận Ngọc, ta thầm khâm phục hạnh phúc và sự quyết tâm của hai người bọn họ. Bọn họ hảo mã bất cật hồi đầu thảo(2), dù là thân phận khác biệt: một người là phàm nhân tục tử, một người là đại công chúa của bộ tộc nhân ngư.

(2)    Hảo mã bất cật hồi đầu thảo: gặp khó khăn không chùn bước

Nhuận Ngọc chấp nhận từ bỏ thân phận bất tử của mình, để có thể ở bên người nam nhân của nàng ta. Nếu có một ngày Thuỵ Miên để ý đến tấm chân tình này của ta, ta cũng nguyện từ bỏ thân phận Ưu Đàm Hoa, một đời một kiếp bên nhau với nàng.

Ta cùng Đắc Di thách đấu tranh tài trên Phương Kiếm phái, người ngoài nhìn vào chỉ thấy ta và hắn làm chuyện vô nghĩa. Chúng ta cùng là người của Hội Tam Bảo, vậy mà lại tranh hơn thua, mục đích cuối cùng vẫn là chiến thắng giành được bảo bối. Thế nhưng chỉ có hắn và ta mới rõ, chúng ta thi đấu, không phải chỉ vì bảo vật, mà còn vì trái tim của nữ nhân mà cả hai ta đều mong muốn có được.

Khi ta đả thương Đắc Di, ta nghe thấy Thuỵ Miên hét lên “Không”. Trong mắt nàng có thương tiếc lại đau đớn. Ta không thể chịu được cảm giác nàng vì một nam nhân khác mà đau lòng. Ta nhận thua, ta không muốn nàng phải buồn khổ.

Ta vì nàng, mà khi chu du tam quốc đã học kỹ thuật ngự trù, hy vọng có ngày gặp lại sẽ tự tay làm những món ngon nhất cho nàng ăn, giống như ước vọng được thưởng thức mỹ thực của nàng khi còn là cây Điệp Sâm Đan trong Tử Lâm rừng. Trước trận đối đầu cuối cùng, nàng hứa với ta sẽ nấu riêng cho ta ăn. Ta coi đây là tín hiệu nàng vẫn có ta trong tâm trí. Ta đợi nàng trong nhà bếp nhưng nàng không đến. Nàng còn bận rộn cùng Đắc Di, nàng đã quên ta.

Ta muốn tìm nàng, ta muốn một lần nói hết những điều cất giữ trong lòng bao lâu nay. Ta sẽ không để lịch sử lập lại, ta không muốn mình lại một lần nữa phải hối hận.

Khi ta đến biệt viện của nàng, ta thấy nàng cùng với Đắc Di đang thề nguyền đính ước, nàng đứng trong vòng tay của hắn, chìm đắm trong hạnh phúc. Tất cả đã quá muộn, ta thấy như trong tim có hàng ngàn mảnh vỡ, ta lặng lẽ rời đi.

Ta không biết trái tim của Ưu Đàm Hoa cũng có thể đau đớn đến vậy. Ta đã đến chậm hơn Đắc Di, ý trung nhân của nàng. Một lần nữa, ta lại mất nàng. Lần này, ta đã hết hy vọng thật rồi, chỉ có thể phóng nhâm tự lưu(1).

(1)    Phóng nhâm tự lưu: buông xuôi, không níu kéo

Ta biết Đắc Di trân trọng nàng lại đối xử với nàng thực tâm, hắn đã năm lần bảy lượt chứng minh điều ấy. Hắn là nam nhân tốt, chỉ cần nàng muốn ở bên hắn, hắn sẽ mang đến cho nàng hạnh phúc. Vì vậy, ta quyết định rời đi.

Thuỵ Miên nhìn ta ngỡ ngàng hỏi: “Ngươi là muốn rời đi? Ngươi đã tìm được ý trung nhân khi xưa rồi?”

Ta nhìn Thuỵ Miên thật kỹ, muốn nói hết tâm tư: “Tìm được nhưng đã muộn thật rồi. Ta sẽ buông bỏ.”

Trên đường hạ sơn, ta vẫn canh cánh an nguy của Thuỵ Miên, ta quyết định để Bạch Hồ ở lại tại cửa hang động bí mật trên Nam Cư núi. Dù gì Bạch Hồ cũng là trấn thú, có thể bên cạnh sẻ chia niềm vui nỗi buồn với nàng, nó cũng có thể tìm đến cấp báo cho ta khi nàng gặp chuyện nguy hiểm.

Ta rời về Tử Lâm núi. Ta ở nơi đây, chấp nhận sự thật. Ta không còn muốn chu du tam quốc nữa. Ngày tháng như thoi đưa, ta dù cố không nghĩ đến, nhưng tâm trí lại luôn hướng về nàng.

Ta nhận được tin báo của Phó Kiện Đàm, hắn viết: “Thuỵ Miên đang gặp nguy hiểm ở Kỳ Quốc. Kiếp số nàng đã tận.”

Ta hoảng hốt trước hung tin, không ngờ sau khi ta rời đi nàng lại có thể gặp chuyện lớn như vậy. Ta không chần trừ liền lên đường đến Kỳ Quốc. Ta đấu với Duy Tuyên, hắn phá phong ấn của ta, cũng giải phóng sức mạnh khi xưa của ta. Ta cứu Thuỵ Miên trên vách núi, giao nàng cho Phó Kiện Đàm chăm sóc. Ta sợ khi nàng tỉnh dậy, người nàng muốn gặp không phải ta mà lại là Đắc Di.

Trên đường ta quay về Tử Lâm, A Nhĩ đến tìm ta, muốn ta chỉ định chủ nhân mới cho hắn. A Nhĩ nói: “Chân thân của Mặc Cảnh ngươi là Ưu Đàm Hoa, mà bảo bối chỉ có thể được dùng bởi phàm nhân. Ngươi muốn chỉ định cho ai có thể làm chủ tử của ta?”

Ta không mất thời gian suy nghĩ. Ta đã thấy Thuỵ Miên hy sinh như thế nào vì Đắc Di. Nếu giúp đỡ hắn hoàn thành mục đích tìm tam bảo bối, thống nhất thiên hạ là nguyện ước của nàng, ta nhất định giúp nàng thành toàn. Ta nói với hắn: “Là Đắc Di. Ngươi hãy đến tìm Đắc Di đầu quân. Ta trao ngươi cho hắn.”

Tất cả những gì ta mong ước là Thuỵ Miên được hạnh phúc, chỉ cần nàng được vui vẻ bình an, ta nhất định sẽ không lưu giữ làm nàng phiền muộn.

Ta buông bỏ chính là vì không muốn làm nàng khó xử, không muốn quẩn chân nàng, nhưng ta sẽ không bao giờ từ bỏ nàng.

Ta trao nàng cho nam nhân khác là vì hạnh phúc của nàng, vì nàng ở bên hắn sẽ được viên mãn.

Ta sẽ chỉ là một phần trong ký ức của nàng, như từ trước đến nay, rồi nàng sẽ lãng quên ta, sống một cuộc đời hạnh phúc bên một người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.