Thuỵ Miên và mọi người ngồi đợi trong tửu lâu lúc này đã đóng cửa. Tiểu nhị sau khi dọn dẹp xong, tiến tới chỗ họ thông báo: “Các vị công tử tiểu thư, Dực Càng đã đến.”
Dực Càng cùng hai nam nhân khác đi vào. Một người đội trên đầu một chiếc mũ rộng vành có vải đen phủ xung quanh che kín mặt, người còn lại dáng người dị hợm, vừa gù vừa cà nhắc lê từng bước chân theo sau. Y phục của hai người lạ này đối lập với nhau, trong khi người che mặt từ đầu đến cuối mặc toàn màu lam đậm, bao phủ cả cơ thể, lão gù theo sau vận quần áo rách rưới te tua, gương mặt không che giấu để lộ chi chít các vết sẹo lồi lõm. Dực Càng cúi mình hành lễ với Hội Tam Bảo, cùng hắc y nhân ngồi xuống bàn chuyện, lão gù đứng ở đằng sau hầu hạ.
Lý Tư hỏi: “Vị tiên sinh đây là người đã từng đến Dục Ngư?”
Hắc ý nhân mở giọng ồm ồm khó nghe: “Mười hai năm trước, ta đã từng qua Dục Ngư. Dục Ngư hồ các nằm ở giữa thung lũng Dục Lạc, được canh gác bởi bộ tộc du mục Mật Ngư Nhĩ.”
“Ngươi biết gì về bộ tộc Mật Ngư Nhĩ?” Mộc Hải lên tiếng hỏi.
Hắc y nhân nhanh chóng nghiêng người về phía tên gù đứng bên cạnh rồi nói: “Bộ tộc này nam thanh nữ tú, quen với cuộc sống du mục thả cừu chăn dê. Họ là bộ tộc du mục nổi tiếng lãnh thổ Mãn Quốc.”
“Hừ, ngươi đã từng giáp mặt với họ hay chỉ là nghe được từ đâu?” Mộc Hải bất chợt đập bàn gắt giọng hỏi.
Hắc y nhân lập tức đứng dậy, tay đặt lên cán kiếm sẵn sàng ứng chiến. Dực Càng nhìn thấy thế liền đứng lên ngăn cản: “Các vị lão gia, làm gì mà phải căng thẳng như thế. Người huynh đệ của ta đúng là biết đường, vậy mà sao vị tiên sinh kia lại giở giọng đa nghi, làm cho huynh ấy cả giận, lỡ hắn bỏ đi, vậy ai sẽ dẫn đường cho các vị đến Dục Ngư đây?”
Cát Uy lên tiếng, vứt một bịch tiền lớn lên mặt bàn: “Cái ngươi muốn là tiền, vậy nhanh chóng cầm lấy, nói cho chúng ta biết đường đến Dục Ngư.”
Hắc ý nhân nhìn bọc tiền trên bàn, ra giấu cho Dực Càng nhận lấy, lại nói: “Ta muốn nhiều ngân lượng hơn thế này.”
“Được, nếu ngươi thành thật nói cho chúng ta đường đi, nhiều hơn thế này gấp mấy lần cũng có.” Đắc Di trả lời.
Hắc y nhân bật cười khanh khách, lúc này đã rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ về phía đám người Hội Tam Bảo: “Số ta thật may mắn, vớ được đám tiểu thư công tử trói gà không chặt lại lắm tiền nhiều của. Nhanh chóng đưa hết ngân lượng ra đây cho ta, có đồ vật gì quý báu cũng mau chóng dâng ra, bằng không đừng mong bảo toàn mạng sống.”
Dực Càng lúc này mặt chuyển tái mét, lắp bắp nói: “Tiểu Lang, ngươi…ngươi làm gì vậy? Đã bảo là lấy tiền rồi cho họ một ít thông tin mà, sao ngươi lại muốn gây to chuyện làm gì?”
Tiểu Lang giơ kiếm đến trước mặt Dực Càng, đe dọa: “Ngươi đừng nhiều lời. Ta chỉ cần làm mẻ này là đủ lộ phí bỏ đi. Trốn chui trốn lủi lâu ngày, ta đã chán ngấy rồi.”
Dực Càng lúc này run rẩy té ngã ra trên mặt đất, mồm lẩm bẩm nói không ra lời, từ đũng quần hắn loang ra một vệt nước.
Thuỵ Miên và Thuý Như nhìn thấy đều bịt mũi lắc đầu.
Trong lúc Tiểu Lang đe dọa Dực Càng, thì Lê Ba đã nhảy lên rút ra thanh kiếm sáng choang, một nhát chém đứt đôi chiếc mũ rộng vành chùm đầu của Tiểu Lang. Mất mũ trùm che chắn, Tiểu Lang lỗ rõ mặt mày hung ác, lòng trắng vằn vện, khóe mắt xếch lên độc địa.
Cát Uy cười lớn: “Đúng như ta đoán, ngươi chính là Lý Tiểu Lang đang bị truy nã, hình của ngươi dán khắp thành trấn, là tội phạm giết người cướp của, chuyên làm những chuyện dơ bẩn không từ thủ đoạn nào.”
“Hừ, các ngươi đã biết từ trước?” Tiểu Lang vẻ mặt tàn ác gằn giọng hỏi.
“Ngay khi ngươi bước vào, bên chân trái đã đi khập khiễng, chứng tỏ ngươi đã bị thương; bàn tay ngươi lại chai sần, là đặc điểm của người tập võ. Thái độ ngươi dè chừng lấm lét, liên tục quan sát xung quanh, lại hẹn gặp bọn ta tối trời khi không còn ai khác. Vậy suy ra, ngươi chính là tên tội phạm Lý Tiểu Lang mấy hôm trước bị quan phủ truy nã, tuy bị thương ở chân mà vẫn thoát được trong đường tơ kẽ tóc.” Đắc Di ôn tồn nói, tay vẫn ung dung phe phẩy phiến quạt, trong tửu lâu đơn sơ cũng không che giấu được vẻ thanh cao vương giả.
“Các ngươi đã biết thân phận của ta, thì đừng hòng có ai sống sót thoát khỏi nơi này.” Tiểu Lang hét lên rồi lập tức phi thân về phía bọn họ, Lê Ba và Lý Tư liền xông lên đánh chặn.
Tiểu Lang kiếm thuật cũng không phải hạng vừa; hắn dù gây ra bao nhiêu vụ bại hoại, quan phủ mấy năm nay đều bó tay không bắt giữ được. Chính vì vậy, trong Mãn thành, giới phi nghĩa còn gọi hắn với tên khác là Mãn Thành Đại Hắc Lang.
Thuỵ Miên lúc này mải xem màn đọ kiếm giữa Tiểu Lang và Lê Ba với Lý Tư, không để ý va vào chân của Dực Càng lúc này đang luống cuống trốn dưới chân bàn, liền ngã sõng xoài về phía trước. Khi nàng ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Tiểu Lang đã chuyển hướng, đang bổ đao xuống người mình. Mọi thứ diễn ra nhanh như chớp. Thuý Như ở gần bên hét lên sỡ hãi.
Thế nhưng Tiểu Lang chưa kịp làm gì Thuỵ Miên thì một bóng trắng đã chắn trước người nàng. Mặc Cảnh tay cầm một thanh sáo bạch ngọc trong suốt như pha lê, đầu sáo còn treo lủng lẳng một con châu chấu đan bằng tre, giơ lên một chưởng chặn đứng đường đao của Tiểu Lang.
Thuỵ Miên kinh tâm động phách(1), tưởng số mình đã tận, may là có Mặc Cảnh dùng thanh sáo ngọc ra tay cứu mạng. Thanh sáo nhìn mỏng manh tưởng chừng như sẽ vỡ nát dưới đường đao của Tiểu Lang mà lại rắn chắc đến thế.
(1) Kinh tâm động phách: hết hồn hết vía
Mặc Cảnh nắm chặt thanh sáo trong tay, lần đầu tiên nổi giận quát: “Ngươi dám động đến nàng”, rồi tung một chưởng ánh lên sắc trắng thẳng về phía Tiểu Lang.
Chỉ một giây sau, Tiểu Lang đã nằm sõng xoài trên mặt đất, từ mồm ộc ra dòng máu đỏ, cả người ngất lịm.
Đắc Di cũng đã ở bên Thuỵ Miên, đỡ nàng đứng dậy, nhìn nàng một lượt kiểm tra, thấy nàng không hề gì hắn mới thôi lo lắng. Hắn qyat sang phía tiểu nhị đã trốn sau quầy thu ngân từ lúc màn đấu đá bắt đầu, nói:“Còn không mau đi báo quan phủ?”
Tiểu nhị hoàn hồn lồm cồm bò dậy, ấm ớ lạch bạch chạy ngay đi, vừa ra ngoài vừa hét ầm lên: “Lý Tiểu Lang đã bị đánh chết, bớ người ta, mau đi báo quan phủ.”
Mặc Cảnh lại gần quan tâm hỏi: “Nàng không sao chứ?”
Dực Càng lúc này mặt mày đã tái mét như tàu lá chuối. Hắn quỳ gối lết đến bên chân của Lê Ba và Lý Tư đang đứng chắn trước Hội Tam Bảo, dập đầu quỳ lậy: “Cao thủ, xin người tha cho ta, ta cũng chỉ là quen biết sơ qua với Tiểu Lang, ngày xưa là hàng xóm. Ta quả thật có nghe Tiểu lang nói là hắn biết về Dục Ngư. Chỉ vì ta tham lam muốn kiếm chút tiền bị mờ mắt mà dẫn hắn đến. Xin quý vị cao nhân tha mạng, ta không dám nữa.”
Lê Ba cúi xuống xách cổ áo lão lên, hỏi: “Ngươi có biết Tiểu Lang nghe được về Dục Ngư ở đâu?”
“Đó, chính là tên gù đi cùng hắn đó. Tên gù kia, mau lại đây.” Dực Càng nhanh nhảu nói, cuống quýt móc tay ra hiệu cho tên gù đang trốn sau cái cột, bảo hắn tiến lại gần.
Lão gù bủn rủn chân tay, cà nhắc tiến đến chỗ đoàn người Hội Tam Bảo đang đứng. Mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt có đầy sẹo của lão bóng loáng lên dưới ánh nến bập bùng trong quán. Tên gù mở miệng nói, giọng xoắn vặn vào nhau không rõ ràng: “Tiểu nhân đúng là đã từng đi đến Dục Ngư, gặp người của bộ tộc Mật Ngư Nhĩ.”
Hắn dừng lại, quan sát vẻ mặt không tin tưởng của đám người Hội Tam Bảo, vội vàng nói tiếp: “Xin hãy tin tiểu nhân, xin các người tin ta, ta không điên. Ta đều là nói sự thật, xin đừng đánh ta.”
Thuỵ Miên nhìn thái độ van xin sợ hãi của lão gù, thấy hắn ta cũng thật đáng thương. Nàng liền tiến lại gần, Mặc Cảnh kè kè theo phía sau không rời, nói: “Lão nhân, người tên là gì? Chúng ta không thể cứ gọi ngươi là lão gù mãi, có phải không?”
“Dạ, tiểu nhân có tên, nhưng lâu lắm rồi chưa từng có ai gọi đến. Tiểu nhân tên là Hạ Thư Sính, ngày xưa còn được mọi người gọi là Hạ quản gia.” Lão gù lễ phép nói, mặt mày giãn ra, như đang nhớ lại ký ức hạnh phúc khi xưa.
“Vậy, Hạ Thư Sính, người nói đã từng đến Dục Ngư? Chúng ta có việc, nhất định phải đến đó, người có thể chỉ cho chúng ta đường đi?” Thuỵ Miên dùng giọng nhẹ nhàng trấn an mà hỏi.
Hạ Thư Sính ngạc nhiên xúc động, lần đầu tiên sau bao năm nghe lại tên của chính mình. Đã lâu hắn luôn nghe người khác gọi mình những cái tên như lão gù, thằng điên hay thằng đần, hẳn tưởng mình cũng đã quên mất mình tên là gì rồi.
Nước mắt tràn đầy hai khoé mắt, hắn lí nhí kể: “Năm xưa tiểu nhân phục vụ tại Trương phủ, dưới trướng của Trương Lý Phủ, nhà nho nổi danh bậc nhất ở kinh thành Mã Quốc. Thế rồi thế cục đảo điên, nội biến xảy ra, Trương lão gia và Trương phu nhân cùng gia quyến trong một đêm thiệt mạng. Tiểu nhân từng là Hạ quản gia trong phủ, là cánh tay phải của Trương lão gia, được lão gia trước khi lâm chung dặn dò đưa thiếu gia là Trương Gia Nghị lúc ấy còn nhỏ tuổi đi xứ khác tìm đường sống. Chúng ta chạy mấy ngày đêm, tiến vào thung lũng Dục Lạc, lại đi lạc mà rơi vào tay của bộ tộc Mật Ngư Nhĩ độc ác. Họ cai quản nơi hồ cốc Dục Ngư. Ta từng nghe họ nói đến bí mật trông giữ bảo vật gì đó tại hồ này, không thể cho người ngoài biết. Chính vì vậy, họ không cho phép người lạ vào, cũng không cho phép người trong bộ tộc bỏ đi.
Ta và Trương thiếu gia rơi vào tay họ, liền bị mang đi hiến tế tại hồ Dục Ngư. Ta tưởng hai chúng ta đã thập tử nhất sinh, ai ngờ điều thần kỳ xảy ra, chúng ta may mắn lại thoát nạn, được cứu lên bờ, ta còn được chỉ đường thoát ra. Tuy ta bị thương nặng nên mới thân tàn ma dại, nhưng vẫn còn có thể đi lại. Nhưng Trương thiếu gia non nớt lại bị sốt liên miên, thể chất yếu ớt, ta đành phải để thiếu gia lại, một mình quay về Mãn Thành, muốn cầu xin mọi người ứng cứu.
Nào ngờ không những không tìm được ai, không ai muốn ra tay trợ giúp, mọi người trong thành trấn nghe ta kể lại việc xảy ra bảo ta bị điên, bảo ta là thằng gù bị thương đến đầu óc hoá rồ. Chỉ có một người duy nhất là Lý Tiểu Lang tin ta, hắn khích lệ ta hãy kể cho hắn hết mọi chuyện. Ta một lòng tin tưởng, đều nói ra những gì nghe được.
Về sau mới biết, hắn là vì nghe thấy bảo vật mà bộ tộc Mật Ngư Nhĩ cất giữ nảy lòng ham muốn độc chiếm nên mới giữ ta bên cạnh. Nhưng khi hắn đi dò la tin tức, kết quả không có ai ngoài ta từng nghe đến bảo vật cũng như Dục Ngư hồ hay bộ tộc Mật Ngư Nhĩ. Hắn nghĩ ta lừa hắn, thì liền trở mặt, đối xử với ta tàn tệ, bắt ta làm nô lệ, nhiều lần đánh đập, chửi rủa. Ta sống đau khổ, muốn chạy trốn cũng không xong. Ta luôn dằn vặt về Trương thiếu gia, không biết thiếu gia giờ còn sống hay đã đoản mệnh mà đoàn tụ với Trương lão gia và phu nhân dưới suối vàng. Bao năm nay, ta không ngày nào được yên.”
Hạ Thư Sính vừa kể lại câu chuyện, vừa nức nở đau khổ trong nước mắt. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Mặc Cảnh và Thuỵ Miên, nói: “Các vị nghĩa hiệp, các vị võ công cao cường, các vị cũng muốn đến Dục Ngư. Ta sẽ dẫn các vị đi, ta sẽ chỉ đường cho các vị, chỉ cần các vị giúp ta, cứu lấy thiếu gia nhà ta, ta luôn tin tưởng công tử vẫn còn sống. Ta cầu xin các vị, nếu các vị nhận lời, dù kết quả có thế nào, ta cũng có thể thanh thản mà xuống suối vàng báo cáo lại với Trương lão gia và phu nhân.”
Thuỵ Miên cảm thông, đồng thời khâm phục sự trung thành của Hạ Thư Sính, nàng quay lại nhìn mọi người trong đoàn tìm sự đồng tình, rồi nói với hắn: “Tiên sinh yên tâm. Nếu chúng ta đến được Dục ngư hồ, ta hứa sẽ tìm Trương công tử, nhất định sẽ ra sức giúp đỡ, sẽ đưa công tử rời khỏi bộ tộc Mật Ngư Nhĩ.”
Hạ Thư Sính vui sướng dập đầu vái lạy, nước mắt lần nữa lại chảy ra như suối, nhưng lần này, trên gương mặt nhăn nhó vì đau khổ của hắn lúc này đeo theo nụ cười méo mó đầy hy vọng.
Thuỵ Miên nói: “Nếu Trương lão gia và Trương phu nhân biết được sự trung thành của Hạ quản gia, hai người họ ắt sẽ vô cùng cảm khái.”
Trước khi quan phủ đến, Hội Tam Bảo đã kịp đưa Hạ Thư Sính rời đi, không quên hù dọa cho Dực Càng một trận.
Cát Uy nói: “Nếu ngươi tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai, cứ nhìn Tiểu Lang mà làm gương. Ta luôn có thủ vệ trong thành, sẽ tìm đến tận nhà ngươi mà hỏi tội.”
Dực Càng nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Cát Uy đầy sợ hãi, không chịu nổi căng thắng, hắn liền ngất đi trên sàn tửu lâu.