Ưng Nhãn bay lượn trên bầu trời, theo hướng Bửu Toại chỉ tìm kiếm đoàn người Hội Tam Bảo.
Ưng thú nhanh chóng phát hiện ra dấu vết, quay lại báo cho Bửu Toại. Hai người tăng tốc hy vọng đuổi kịp mọi người, mất một lúc thì nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của vài người phía trước.
Thuỵ Miên mừng rỡ vẫy tay gọi: “Thuý Như muội, ta ở đây.”, rồi trèo qua lớp đất đá đỏ quạch đến bên Thuý Như cũng đang hớt hải lao xuống đón mình. Mặc Cảnh và Đắc Di vui mừng khi nhìn thấy Thuỵ Miên quay về an toàn.
Đắc Di mừng rỡ nói: “Chúng ta tìm muội cả đêm mà không thấy, lại chỉ thấy xác của một con hổ nằm giữa sườn núi. Nhìn thương tích trên mình mãnh thú cũng biết người ra tay là cao thủ. Chúng ta lo lắng hy vọng muội không sao, vẫn vừa đi vừa tìm kiếm. Giờ thấy muội không hề gì, lòng ta như cởi được tảng đá đè nặng từ hôm qua đến giờ.”
Mặc Cảnh nhìn Thuỵ Miên từ đầu đến cuối, nhẹ nhàng thở ra: “Ngươi an toàn là tốt.” Bạch Hồ trên vai hắn cũng nhảy vào người nàng quấn quýt làm nũng, dụi dụi như đã xa cách lâu lắm.
Thuỵ Miên và Thuý Như gặp lại thì ôm nhau mừng tủi. Nàng lúc này mới nhìn thấy trên má trái của Thuý Như có vết cắt, nổi rõ mồm một trên làn da nứt nẻ mẩn đỏ vì gió lạnh, thương xót hỏi: “Muội sao lại bị thế này?”
Thuý Như trả lời: “Ta thấy bọn sơn tặc đuổi theo tỷ, luống cuống muốn đi theo, đứng lên vội quá, không cẩn thận ngã lăn ra đất, mặt ta bị xước vào vách đá, bị rạch một phát. Tỷ đừng lo, chỉ hơi sưng nhức ngoài da. Mộc Hải tiên sinh cũng đã cho ta thuốc bôi, ta không sao nữa rồi.”
Thuý Như và mọi người lúc này mới nhận ra Bửu Toại, nàng ta ngạc nhiên hỏi: “Bửu Toại công tử, sao người lại ở đây?”
Bửu Toại kể lại việc hắn gặp được Thuỵ Miên, cứu nàng khỏi mãnh thú và tìm lại được mọi người như thế nào. Hắn còn nói với Đắc Di về việc Ấn Không đại sư đã cho hắn biết tất cả; Bửu Diệp lão gia và hắn muốn cũng muốn trợ giúp cho Đắc Di, đóng góp một phần công sức.
Đắc Di vô cùng xúc động, nắm tay Bửu Toại trân trọng nói lời tin tưởng cảm tạ.
Thuỵ Miên vui vẻ vuốt ve Bạch Hồ đang nằm trong lòng mình thì nghe nó rít lên ư ử nhìn về phía Bửu Toại sợ hãi. Nàng nhớ lại Mặc Cảnh trước đó đã từng nói, Bạch Hồ sợ nhất là hai thứ: nước và chim thú. Nàng phát hiện hoá ra là vì nó nhìn thấy Ưng Nhãn đang ở trên vai Bửu Toại, nên co ro tìm cách trốn. Ưng Nhãn cũng giương đôi mắt vàng quạch như hổ phiến nhìn chằm chằm vào Bạch Hồ.
Thuỵ Miên ôm lấy nó dỗ giành: “Đây là Ưng Nhãn, sẽ là bạn đồng hành của chúng ta. Ngươi đứng sợ, hãy làm quen đi nào.”
Bạch Hồ không những không tỏ ra chút thân thiện nào, nó còn rít lên đầy cảnh giác, rúc càng chặt trong vòng tay của nàng.
Thuỵ Miên bất chợt thấy đoàn người có phần vắng vẻ, nàng lẩm bẩm đếm: “Theo lý thì kể cả Bửu Toại và ta, Hội Tam Bảo phải có tổng cộng là chín người, sao bây giờ chỉ còn có tám người?”
Nàng nhìn Đắc Di thắc mắc: “Cát Uy đâu rồi? Sao ta không thấy hắn?”
Đắc Di nhăn trán trả lời: “Cát Uy đã bị sơn tặc bắt đi rồi.”
Thuý Như kể lại: “Trước khi bọ sơn tặc bỏ đi, muội nghe chúng nói sẽ đem Cát Uy về làm thiếu ấp thiếp quân của chủ sơn trại.”
Thuỵ Miên choáng váng mặt mày, nhìn Thuý Như không tin vào tai mình: “Cát Uy bị bắt về làm thiếp của trại chủ sơn tặc?”
Thuỵ Miên nghe thấy chuyện lạ không những không thương xót cho Cát Uy mà còn cười đến gập bụng, cuối cùng cũng lây lan đến Thuý Như. Hai nàng không để ý đến xung quanh cứ vậy mà cười đến hợp bất long chuỷ(1).
(1) Cười đến hợp bất long chuỷ: cười không ngậm được miệng
Thuỵ Miên sau một lúc ôm bụng nín nhịn, cố sức bảo Lê Ba và Lý Tư thuật lại sự việc.
Lê Ba nói: “Nếu gặp bọn sơn tặc này ở nơi đồng bằng, há chúng có thể làm khó chúng ta. Tuy nhiên nơi đây đường núi mấp mô, chúng lại là cao thủ thuật lẩn trốn và du kích, lại thông thạo dùng độc. Bọn chúng ẩn mình vào núi đá xung quanh, quả thật vô cùng khó khăn để ứng phó. Lúc nhóm sơn tặc đang nghênh chiến với chúng ta, ta nghe tên tiểu tử nhỏ thó phân công cho vài người đi bắt một nam tử và một nữ tử mang về ấp trại để hai trại chủ của chúng lập thiếp thành thân.”
Lý Tư liền nói: “Khi Thuỵ Miên cô nương gặp chuyện, Mặc Cảnh và Đắc Di công tử đuổi theo, chặn hai tên tướng cướp lại. Chúng đổi ý muốn bắt Thuý Như, nhưng nàng ta ngã trầy cả mặt, máu me be bét, lúc đó trông rất thê thảm. Chúng nhanh chóng đánh thuốc mê về phía chúng ta, Cát Uy công tử ở gần nhất, liền bị bắt đi. Chúng ta cũng bị thuốc mê làm cho tê liệt, không kịp ứng cứu. Duy nhất có Mặc Cảnh công tử còn tỉnh táo, một mình ngăn chặn bọn cướp, bảo vệ an toàn được cho nhưng người còn lại.”
Thuỵ Miên giật giật khoé miệng, nói: “Hai trại chủ này rủ nhau mỗi người lập thêm một tỳ thiếp ư? Nam tướng cướp thì lấy nữ tử làm vợ bé, nữ tướng cướp thì lấy nam tử làm tiểu thiếp, hai phu thê sơn tặc này cũng thật khác thường.”
Đắc Di nói: “Chúng ta đã đi quanh đây để tìm muội và dò la đường vào sơn trại, nhưng mãi vẫn không có bất cứ manh mối gì. Ta quả thật lo lắng cho Cát Uy, không biết giờ này hắn thế nào.”
Thuỵ Miên trong đầu loé lên ý tưởng, nàng tẩn ngẩn cân nhắc hồi lâu mới nói: “Cát Uy bị bắt, chúng ta không thể lên đường mà không có hắn. Ta thân tự nhận là nghĩa tỷ của đệ ấy, cũng phải có trách nhiệm che chở. Như các người đã nói, sơn tặc là muốn tìm một nữ tử về làm tiểu thiếp của tướng giặc. Ta xung phong làm mồi nhử, dẫn dụ cho bọn sơn tặc bắt đem về ấp trại. Khi đó, các người cũng có thể theo sát, tìm đường vào sơn trại, cứu ta và Cát Uy ra.”
Mặc Cảnh buông một câu vững như núi: “Việc này hổ khẩu đoạt thực(1), tuyệt không thể được.”
(1) Hổ khẩu đoạt thực: cực kỳ nguy hiểm
Đắc Di cũng lắc đầu nhìn Thuỵ Miên, tỏ rõ thái độ không tán thành: “Ta cũng không cho phép, không thể để nàng mạo hiểm.”
Thuỵ Miên nổi nóng, nhìn hai người Đắc Di và Mặc Cảnh, một người nói không, một người đòi cấm: “Ý ta đã quyết, hà cớ để ai cấm cản. Chẳng phải bất nhập hổ huyệt yêm đắc hổ tử (1) đấy sao? Trong trường hợp nguy cấp, ta cũng biết dùng độc để chạy thoát, sẽ tự biết bảo vệ bản thân mình.” Thuỵ Miên cố thuyết phục mọi người, nói: “Chúng ta đừng chần chờ nữa, Cát Uy ở lâu lúc nào, trinh tiết của đệ ấy có nguy cơ bị phá hoại lúc ấy.”
(2) Bất nhập hổ huyệt yêm đắc hổ tử: không vào hang cọp sao bắt được hổ con/ không mạo hiểm không được thành công
Mộc Hải lúc này mới từ tốn nói: “Thuỵ Miên cô nương nói cũng không phải là không có lý. Đám người sơn tặc quen biết thổ dưỡng nơi này, lại giỏi dùng thuật ngụy trang và đánh độc. Chúng ta quân số cũng không bằng chúng, không biết lần đụng độ tới sẽ ra sao. Nếu chúng muốn bắt một nữ tử về làm tiểu thiếp của chủ tướng sơn trại, ắt sẽ không gây tổn thất gì đến Thuỵ Miên. Chúng ta hãy làm theo lời của nàng, khi tìm được lối vào sơn trại, lập tức xông lên giải cứu hai người. Còn hơn là tiếp tục lang thang nơi này, vừa tốn thời gian, mà Cát Uy ở lâu lại càng dễ gặp bất trắc.”
Mộc Hải tiên sinh phân tích đúng sai chuẩn xác, không ai phản đối được nữa. Cả đoàn người đành đồng ý với kế sách xả kỷ vi nhân(1) của Thuỵ Miên.