Thủy Hệ Toàn Năng

Chương 2: Tâm như nước



Mang một thân quần áo ướt sũng trở về, Long Tiêu kinh ngạc khi thấy một cô bé tay xách đồ bước ra. Bé mặc váy áo màu xanh đơn giản, gương mặt trắng trẻo lạnh lùng. Thấy Long Tiêu, bé gật đầu chào:

"Long Tiêu, về rồi à. "

Giọng nói và biểu cảm trên mặt vốn không hợp với một đứa trẻ mười tuổi, nhưng đặt trên người bé lại khiến người ta cảm thấy vốn nên là vậy.

Cách Phỉ, một nữ tử tốt bụng nhưng không quá nhiệt tình, không bao giờ tò mò vào chuyện người khác.

Thấy Cách Phỉ như muốn chuyển đi, Long Tiêu nhướn mày, đoán được phần nào.

"Ngươi muốn chuyển đi à? "

"Ừ, chủ Trấn nhận ta làm nghĩa nữ, muốn ta chuyển đến đó. Ngươi và mọi người ở lại mạnh khỏe."

Long Tiêu mỉm cười chúc mừng, bàn tay dưới áo nắm chặt.

Cách Phỉ trắc nghiệm ra Băng hệ Nguyên lực, tấn công giỏi mà phòng thủ cũng tốt. Suốt mấy chục năm trở lại đây, nàng là người duy nhất trong Trấn có Băng hệ Nguyên lực. Một nhân tài như vậy đương nhiên sẽ được người người săn đón.

Chắc chắn chủ Trấn phải nhanh tay đi trước mới may mắn nhận được hòn ngọc Cách Phỉ làm nghĩa nữ.

Cùng bắt đầu từ nước mà chênh lệch lại quá lớn. Kẻ được tâng lên tận trời, người thì giãy giụa tận cùng xã hội.

Chào từ biệt Cách Phỉ, Long Tiêu nhanh chân bước vào nhà. Những người xung quanh hắn đã nắm bắt cơ hội bước đi rồi, hắn xuất phát thấp hơn họ, càng không thể bỏ lỡ một giây phút nào.

Hắn nhất định phải dùng Thuỷ hệ vang danh thiên hạ, để nó không thua kém bắt kỳ hệ Nguyên lực nào.

Long Tiêu thu dọn đồ đạc, kiểm kê lại những thứ mà hắn có.

Những đứa trẻ mồ côi như hắn thường sống tại khu nhà bỏ hoang này, người trong Trấn sẽ cung cấp đồ ăn cái mặc cho bọn hắn đến năm mười tuổi, tương lai sau đó phải dựa vào bản lĩnh mỗi người.

Lớn lên một chút, Long Tiêu học những đứa trẻ khác làm những việc vừa sức mình, bắt đầu tích góp cho tương lai. Sau ba năm, tất cả tài sản giá trị hắn có được là mười ba Nguyên thạch.

Nhìn số Nguyên thạch trong tay, Long Tiêu thầm thở dài. Hắn phải mau chóng nghĩ cách kiếm tiền thôi, sợ rằng mười ba Nguyên thạch này sẽ không trụ được lâu.

"Long Tiêu, Long Tiêu, ngươi về rồi à?"

Nhận ra giọng nói bên ngoài, sắc mặt Long Tiêu thoáng chốc sa sầm. Hắn đứng dậy, bước ra mở cửa.

Bên ngoài có bốn, năm đứa trẻ đang nhếch miệng cười, mặt mũi bất hảo nhìn Long Tiêu. Mấy tên này có xích mích với Long Tiêu từ trước, có lẽ nghe tin hắn quay về nên chạy sang chế giễu một phen.

Thấy Long Tiêu bước ra, sắc mặt có phần nhợt nhạt, Vương Tử Ngang bật cười không kiêng nể: "Nghe nói ngươi trắc nghiệm ra Thủy hệ Nguyên lực, kích động quá nên chạy tới bờ hồ mà quên rằng mình không biết bơi."

"Ha ha, cảm giác uống nước thích chứ?"

"Tử Ngang, ngươi phải hỏi hắn cảm giác lượn một vòng quanh Quỷ Môn Quan thế nào chứ?" Trần Diễn đứng cạnh cười cười, làm như tùy ý nói: "Không chừng Tiêu ca đây còn định tự sát cũng nên. Thủy hệ mà, làm được gì chứ."

Long Tiêu giận tím mặt. Hắn toan lên tiếng cãi lại, nhưng lời vừa đến miệng, hắn lại mím môi im lặng.

Vương Tử Ngang là Thổ hệ, Trần Diễn là Kim hệ, còn có Mộc Viễn Thành và Minh Toàn phía sau. Gây gổ bây giờ vừa tốn công vừa chịu thiệt. Hắn phải nhẫn, chờ ngày thành tài rồi tính sổ toàn bộ.

Quân tử phải biết cứng biết mềm, biết co biết duỗi. Người muốn thành đại sự nhất định phải tôi luyện được một tâm tính trầm tĩnh đối diện với tất thảy.

Như mặt nước.

Mặc kệ bên dưới sóng cuộn gào thét thế nào, bên trên cũng phải nhu hòa tĩnh lặng. Trừ khi chạm đến giới hạn thực sự, bản thân không thể nhẫn nữa, lúc đó mới bộc phát cuồng nộ.

Long Tiêu hít sâu một hơi, tự cảnh tỉnh chính mình. Ánh mắt lướt qua đám người, bình lặng như nước.

"Nói xong chưa?"

"Ngươi..."

Minh Toàn há miệng, không ngờ phản ứng của Long Tiêu lại như vậy. Suy nghĩ đầu tiên của hắn là chẳng lẽ Long Tiêu bị nước vào hỏng não rồi? Bình thường Long Tiêu vốn không chịu được khiêu khích thế này, dù không đáp lại vài câu, ít nhất sắc mặt cũng không tốt.

Long Tiêu hiện tại hoàn toàn không bày tỏ cảm xúc nào.

"A Toàn." Trần Diễn đưa tay lên, thản nhiên nói. "Đừng chấp nhặt với Thủy hệ."

Trần Diễn là một đứa bé tâm tính âm trầm, chưa lớn bao nhiêu nhưng suy nghĩ tương đối chu toàn, thích nhất là dùng câu chữ chọc ngoáy người khác, làm người ta tức điên lên mới hả dạ.

Minh Toàn giậm chân, nghe Trần Diễn nói thì nhớ ra.

"Hắn nghĩ mình vẫn giống như trước sao? Trắc nghiệm ra Thủy hệ thì cuộc đời coi như bỏ đi. Vậy mà thấy chúng ta còn không để vào mắt."

Long Tiêu tiếp tục im lặng, tự nhắc nhở bản thân. Những câu đơn giản thế này còn khiến hắn mất kiểm soát, thì khi đối diện với vô số lời lăng nhục bên ngoài, làm sao mà sống tiếp?

Lăn lộn từ tầng dưới cùng đi lên, nhất định phải biết nhẫn.

Lời nói mà thôi, không cần nghĩ quá nhiều.

Minh Toàn cảm giác như mình đang đấm vào cục bông, hắn tính lao lên thì bị Mộ Viễn Thành túm tay, khe khẽ lắc đầu.

"Không nên."

Vương Tử Ngang cũng tán đồng với Mộ Viễn Thành: "Chúng ta vừa trắc nghiệm hệ Nguyên lực, thực lực không hơn Long Tiêu bao nhiêu, động thủ là thất sách."

Long Tiêu nhướn mày, đưa tay: "Nếu đã biết vậy, có phải các ngươi nên lăn về không?"

"Ngươi!" Minh Toàn đưa nắm đấm lên. "Chờ xem, ngày ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời không còn xa đâu."

Thấy Long Tiêu chỉ cười nhạt không đáp, Mộ Viễn Thành lần nữa cản Minh Toàn muốn xông lên, như có điều nghiễn ngẫm.

"Thăm hỏi Long Tiêu xong rồi, chúng ta về thôi." Vương Tử Ngang nhếch miệng, tầm mắt vô tình lướt qua Long Tiêu. "Một tháng nữa các học viện sẽ tổ chức chiêu sinh, chúng ta không thể gặp Long Tiêu nữa, đừng để đôi bên mất tình bằng hữu."

Khiêu khích, lại khiêu khích.

Long Tiêu âm thầm nắm tay, quyết định mắt điếc tai ngơ trước vẻ mặt và điệu cười khúc khích của những tên xung quanh. Hắn lạnh lùng quay người vào nhà, đóng cửa. Tiếng cười nói phía sau càng ngày càng chói tai, như muốn đâm thủng đầu óc hắn.

Mối quan hệ giữa người với người rất mệt mỏi, rất khó chịu, rất bực bội.

Ngay lúc này, hắn thật sự muốn lên núi quy ẩn, không tiếp xúc với bất kỳ ai, không gặp gỡ bất kỳ kẻ nào.

Suy nghĩ này vừa hiện lên, Long Tiêu hoảng sợ. Hắn nhìn cây cột chống nhà, không do dự bước đến đập mạnh đầu vào. Lấy đau để cảnh tỉnh mình.

Chết thật! Sao hắn có thể mang tư tưởng tiêu cực trốn tránh như vậy? Chưa xông pha trải nghiệm đã muốn chạy đi rúc trong núi.

Con người là tổng hòa các mối quan hệ, nếu hắn tự tách mình ra, tự mình cô lập, như vậy sao có thể thành công? Đi lên thành công chắc chắn phải dựa vào quan hệ, điển hình như đám công tử tiểu thư quý tộc, nếu không dựa vào tầng tầng lớp lớp quan hệ, sao có thể vừa sinh ra đã ở trên đầu người khác, sao có thể điềm nhiên dẫm lên người khác để thành công?

Coi như Long Tiêu hắn không thích giao tiếp với người khác đi chăng nữa, thì để đi lên đỉnh cao nhân sinh, nhất định hắn phải học tập thật tốt cách đối nhân xử thế.

Không thể biến điều không thích thành sở thích thì nhất định phải biến điều mình không thích thành một thói quen. Thói quen tươi cười nhiệt tình, niềm nở mới những người xung quanh.

Long Tiêu không ngốc, ở tuổi của hắn đủ để ngộ ra nhiều điều. Hắn phát hiện những đứa trẻ nhanh mồm nhanh miệng xung quanh rất được người khác yêu thích, cuộc sống cũng vui vẻ và dễ dàng hơn những đứa lầm lì như hắn.

Muốn thành công, phải thay đổi từ những điều nhỏ nhặt nhất.

Long Tiêu nghĩ nghĩ, quyết định lấy một quyển sổ nhỏ ra ghi lại những điều cần phải thời thời khắc khắc tuân thủ, đặc biệt là những điều hắn phải thay đổi.

Kiên trì, nhẫn nại, chăm chỉ tìm học thứ mới. Xuất phát điểm thấp hơn người khác, không những phải nỗ lực hơn nhiều lần, mà còn phải không ngừng học hỏi ưu điểm từ những người ưu tú xung quanh. Cố gắng và nỗ lực cũng cần có đường chứ không thể đâm bừa, mù quáng tiến tới.

Lúc này nhớ lại, Long Tiêu cảm thấy thật may mắn vì vài năm trước hắn đã chăm chỉ theo học lớp dạy chữ trong Trấn, không như vài đứa trẻ lười biếng khác thường xuyên trốn học. Kết quả của việc học chữ chính là, muốn tự học qua sách cũng dễ, mà tự ghi chép lĩnh hội cũng đơn giản.

Long Tiêu ghi nhanh vào sổ những điều mới học được. Nhìn sắc trời còn sớm, hắn quyết định đến Thư Các trong Trấn một chuyến xem có thể thu hoạch được gì không.

Thủy hệ Nguyên lực hiện giờ quá yếu, hắn không thể bỏ lỡ thời gian vào những việc vô bổ, càng không nên nghĩ nhiều. Xác định ổn thỏa thì phải chạy thẳng tới, càng nghĩ càng tự mình dọa mình.

Long Tiêu sợ nếu hắn nghĩ thêm, hắn sẽ tự tìm những lý do để ngụy biện cho sự nhu nhược của mình, cũng tìm lý do để chứng minh rằng Thủy hệ yếu kém, hắn không nên tốn công vô ích.

Thật may là Long Tiêu đã không cho phép suy nghĩ tiêu cực này bủa vây trong đầu hắn. Tự mình dọa mình không bằng bỏ thời gian cố gắng. Không sợ không thành công, chỉ sợ không dám nỗ lực thực hiện thành công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.