Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 102: - Phiên ngoại (Chuyện nhà của Đản Đản)



Ánh tịch dương buổi chiều tà nhiễm đỏ bầu trời, người vội vàng lui tới ngay ngã tư đường, thời gian tan tầm, tiếng xe tiếng còi đan xen nhau.
Trên ngươi mặc áo sơ mi đơn giản và quần bò, Thương Mặc không ngồi trên xe, mà là cùng một tiểu công chúa mặc váy tóc tết nắm tay đi tới.
"Đản Đản, tối nay ăn ở bên ngoài sao?". Tiểu cô nương bị nắm tay ngẩng đầu nhìn Thương Mặc, một đôi con ngươi đen bóng lộ ra tò mò, "Mẹ đâu?"
"Mẹ không cần chúng ta". Nhún nhún vai, chu miệng nói với tiểu cô nương, Thương Mặc cố ý nhăn mặt, "Làm sao bây giờ đây Nhạc Nhạc?"
Méo mó tiểu đầu, một tay đặt ở bên miệng, ngón trỏ gõ gõ cằm, tiểu cô nương nhìn xung quanh, rồi lại tiếp tục đối diện với Thương Mặc, sau một hồi, vươn cánh tay nhỏ bé gãi mũi Thương Mặc, thanh âm non nót mềm mại còn thực sự nghiêm túc, "Đản Đản, mẹ không thể không cần chúng ta".
"Ngô....thật vậy sao?" Bắt chước tiểu cô nương méo mó đầu, Thương Mặc bày ra một bộ dáng bán tín bán nghi nhưng trong mắt lộ ra nhiều ý cười, "Nhưng hôm nay mẹ thừa dịp hai chúng ta ngủ mà chạy đi mất nha".
Lúc này rốt cục nhăn mi lại, tiểu cô nương quệt miệng, nhìn Thương Mặc một hồi lâu, rồi bỗng nhiên tiến lên trước ôm lấy nàng, mặt đặt lên bả vai nàng, "Dù sao cuối cùng mẹ cũng trở về, Đản Đản không cần thương tâm".
Khóe miệng sớm đã nhịn không được mà câu lên trên một chút, vốn là muốn chọc con gái, nhưng không nghĩ tới nha đầu này còn nghiêm túc như vậy, Thương Mặc muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên lại nghe được tiếng gót giày quen thuộc chạm vào mặt đất truyền đến, vội vàng ôm lấy nữ nhi xoay người, đôi với nữ nhân vừa dừng bước chân lại hai tay khoanh ngực lộ ra nụ cười ngây ngô.
"Mẹ!". Tiểu cô nương cũng nghe thấy âm thanh này nên quay lại nhìn nàng, lập tức gọi ra tiếng, thấy nữ nhân đang đi tới, thì bỗng nhiên quay đầu lại, trực tiếp nắm cái mũi Thương Mặc, "Đản Đản là người xấu!".
"Ai nha ai nha....". Tuy bị nắm không hề đau, nhưng Thương Mặc vẫn cố ý nhe răng trợn mắt làm ra vẻ mặt thống khổ, tiểu cô nương lập tức buông tay, sờ sờ mũi nàng, "Đản Đản không đau không đau"
"Hai người lại nháo cái gì đấy". Triệu Mạt Thương đối với Thương Mặc không có hình tượng luôn thích cùng nữ nhi đùa giỡn rất là bất đắc dĩ, lúc nay nhìn thấy hai người nháo nhào, liền khẳng định thời điểm mình không có mặt đã có chuyện gì xảy ra, trắng mắt liếc nàng một cái đầy oán trách.
"Hắc....hắc hắc.....". Thương Mặc tất nhiên sẽ không nói cho nàng biết chuyện, nhưng con gái hiển nhiên không cho nàng mặt mũi, "Mẹ, Đản Đản nói mẹ không cần bọn con".
"Oa, Nhạc Nhạc lại cáo trạng". Nhìn thấy Triệu Mạt Thương trắng mắt liếc mình một cái, Thương Mặc suy sụp, "Xong rồi xong rôi, mẹ sinh khí, thật sự không cần ta...."
"Ngô....". Nhìn nàng, lại nhìn Tiệu Mạt Thương, tiểu cô nương lập tức lộ ra vẻ mặt rối rắm, nâng tay sờ sờ mặt Tương Mặc, sau đó quay đầu nhìn Triệu Mạt Thương, "Mẹ, Nhạc Nhạc biết Đản Đản đang đùa Nhạc Nhạc, không phải không muốn Đản Đản...."
Lại tức giận liếc Thương Mặc một cái, thân thủ tiếp nhận con gái từ trong tay nàng, Triệu Mạt Thương lắc đầu, không nói gì.
Đứa nhỏ đơn thuần thấy mẹ lắc đầu liền cho rằng mẹ thật sự không cần Thương Mặc, lập tức ẩn ẩn sắp khóc, mếu miệng, cái mũi nhỏ nhắn nhíu lại, đôi mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
"Di?". Thời điểm xử lí công sự luôn thực đứng đắn, nhưng cố tình ở trước mặt Triệu Mạt Thương và cô con gái mà hai người rất thương yêu luôn giống đứa nhỏ làm trò, lúc này Thương Mặc nhìn thấy con gái khóc, lập tức đau lòng, luống cuống tay chân, nhẹ nhàng lay tiểu cô nương, "Nhạc Nhạc ngoan nha, là ta chọc con, làm sao mà mẹ lại không cần ta được....phải không phải không?"
Một bên nói một bên nháy mắt với Triệu Mạt Thương, thẳng đến khi làm cho người kia cũng thực sủng nịch nữ nhi bất đắc dĩ một trận, "Em a, luôn luôn cùng với đới nhỏ đùa giỡn mấy thứ loạn thất bát tao gì đó".
"Ngô...Em chỉ muốn chọc con thôi". Đầu ngón tay quấn lấy ngón tay nhỏ bé của con gái, Thương Mặc thấy tiểu cô nương thu lại nước mắt, con ngươi đen bóng chớp chớp bộ dáng nửa tin nửa ngờ nhìn mình, lộ ra một nụ cười tươi, "Nhạc Nhạc, lát nữa muốn ăn gì?".
Nhăn nhăn cái mũi nhỏ, tiểu cô nương bỗng nhiên vươn người xoa bóp khuôn mặt Thương Mặc, "Thối Đản Đản!"
"Hắc hắc". Không chút nào để ý, để mặt nữ nhi nhéo mặt mình, Thương Mặc bế nàng, cùng Triệu Mạt Thương sóng vai bước trên ngã tư đường, ánh tịch dương buổi chiều chiếu lên mặt, ấm áp, rất là ấm áp.
"Tại sao hôm nay lại không ngồi xe". Nghiêng đầu nhìn Thương Mặc ôm nữ nhi cười hì hì, Triệu Mạt Thương lộ ra một nụ cười ôn nhu, "Không phải là em bế con một đường đi đấy chứ?"
"Khó có dịp nên muốn đi một chút thôi". Thân là đường thiếu chủ, nhưng mà ở văn phòng giúp đỡ khiêng nước vẫn không có vấn đề gì, huống chi là ôm con gái, vẻ mặt Thương Mặc hêt sức thoải mái, "Cho nên cùng với Nhạc Nhạc lại đây đón chị.... Đúng rồi, tập yoga tốt không?'
"Ân, rất tốt". Nhẹ gật đầu, nhìn nữ nhi đang ghé vào trên vai Thương Mặc nhìn mình, Triệu Mạt Thương cười cười, tay nắm lấy tay nàng, sau đó lại liếc nhìn Thương Mặc một cái, ôn nhu nói, "Nhạc Nhạc, xuống dưới tự đi được không?"
Chớp chớp mắt, bộ dạng nhu thuận kia, quả thực giống y như một khuôn mẫu từ Thương Mặc khi ở trước mặt Triệu Mạt Thương, tiểu cô nương gật gật đầu, vươn tay sờ sờ mặt Thương Mặc, "Đản Đản ngoan, để Nhạc Nhạc xuống dưới nha".
"Hảo". Sớm đã quen với việc trở nên trẻ con khi ở cùng một chỗ với con gái, cũng không để ý đến việc con gái hay đối đãi với mình như với đứa nhỏ, Thương Mặc nheo mắt cười để nàng xuống, nhìn nàng một tay giữ tay mình, một tay kéo tay Triệu Mạt Thương, cười xán lạn.
"Mẹ, yoga là cái gì vậy nga?". Sải bước vung tiểu giày đen bóng trên đường, hai tay nắm lấy hai người thực chất chính là cha mẹ của mình, cước bộ của tiểu cô nương nhẹ nhàng, khi thì sôi nổi, khi thì ca hát, bộ dáng hoạt bát kia chọc cười hai người lớn đang nắm tay nàng, nhưng mà đi được một lát, tiểu cô nương vốn vui vẻ hình như đột nhiên nhớ đến cái gì liền ngẩng đầu lên nhìn Triệu Mạt Thương.
"Yoga a.....". Hàng mi liễu nhướng lên, Triệu Mạt Thương bình thường ở tòa án uy phong lẫm liệt giờ đây có chút không biết giải thích thế nào với nữ nhi bốn tuổi của mình, suy nghĩ một hồi lâu mới nói, "Chính là hình thức để rèn luyện thân thể nha, tựa như việc Nhạc Nhạc đi học bơi vậy...."
Nháy mắt mấy cái, cái hiểu cái không gật đầu, tiểu cô nương cũng không hỏi nhiều nữa, ngoan ngoãn bước tiếp, nhưng Thương Mặc ở bên cạnh nâng tay sờ sờ mũi, cười đến dị thường xán lạn.
Không biết nữ nhân nào ngày thường đều thực rất tự tin, bỗng nhiên lại lo lắng sẽ béo phì nên đi tập yoga để giảm béo.....Mỗi tuần ba lần, hôm nay là ngày đầu tiên.
Chính là, rõ ràng là buổi chiều cuối tuần, có thể hảo hảo ở nhà bồi nữ nhi hoặc là làm chút chuyện yêu gì đó, nhưng rốt cục lại bỏ nàng và nữ nhi để chạy đi luyện cái gì mà yoga, điều này thực sự làm cho nàng vô cùng buồn bực.
Sau khi ngủ trưa dậy thì thấy Triệu Mạt Thương sớm đã để lại tờ giấy rồi rời đi, nàng nằm ở trên giường một hồi lâu, thẳng đến khi nữ nhi ở một phòng khác tỉnh lại tìm nàng chơi, liền than thở đứng lên cùng với nữ nhi chơi mấy loại trò chơi của tiểu hài tử, hoặc là kể cho nữ nhi mấy chuyện xưa, đến lúc chạng vạng thì không đợi được nữa, trực tiếp mang nữ nhi đến chỗ Triệu Mạt Thương luyện yoga.
Liếc mắt một cái liền biết người mới với rồi còn tươi cười xán lạn, sau đó lập tức lộ ra vẻ mặt buồn bực là vì nguyên nhân gì, Triệu Mạt Thương bất đắc dĩ thêm vài phần, nhưng lại ngại nữ nhi nên không tiện dỗ dành nàng, chỉ có thể lại lắc đầu, nhìn thẳng phía trước, nhìn rặng mây đỏ trên trời ở xa xa, cảm thụ được sự khoan khoái nhẹ nhàng phất qua, nghĩ đến hai người tối quan trọng lúc này đang ở ngay bên cạnh mình, tâm tình bay lên.
"Oa oa, Miểu Miểu, Đạm Đạm lại cào em". Hai người sau đi một đoạn rồi quyết định đến công viên, sau đó đến nhà, hàng phụ cận ăn cơm, buổi tối dẫn nự nhi đến công viên trò chơi chơi trong chốc lát, không nghĩ tới khi đi qua một góc, liền nghe được thanh âm cực kì quen thuộc.
"Xứng đáng". Thanh âm đạm mạc cũng đồng thời truyền tới, đi vào tầm mắt hai người là một nữ nhân mặc một bộ trang phục hưu nhàn đang nắm tay một người khác một dạng ngơ ngác, đang cúi đầu xem xét cái gì, tiếng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước, "Ai bảo em trêu chọc Đạm Đạm"
"Đản Đản?". Tiểu cô nương vốn vẫn ngoan ngoãn nắm tay hai ngươi lớn đột nhiên lập lại hai chữ kia, Thương Mặc nhất thời biến sắc, mị hí mắt, nhìn chằm chằm cấp dưới của mình cách đó không xa, cuối cùng tầm mắt rơi xuống một con mèo to mập đang nằm trong lòng nàng, cắn chặt răng.
"Em mới không có chọc nó". Chu chu miệng, căn bản không biết hai thủ trưởng đang đứng không xa mình, một tay Cố Úc Diễm gắt gao ôm con mèo, sợ nó ngã xuống, một tay để mặc Tần Thanh Miểu cầm lấy xem xét vết thương kia, rõ ràng cảm thấy thực vui vẻ, nên được nước nhuyễn thanh âm làm nũng, "Nhất định là Đạm Đạm cảm thấy vừa rồi em giúp bác sĩ chích nó, cho nên báo thù em".
"Ân hừ". Khẽ hừ một tiếng, Tần Thanh Miểu cũng không nói tiếp nữa, buông tay ra, ôm con mèo to mọng kia đặt lên xe, dưa quang nơi đáy mắt liếc tới cả nhà Thương Mặc ở cách đó không xa đang nhìn mình và Cố Úc Diễm, nhíu mi, xoay người nhìn lại, ánh mắt chống lại ánh mắt Triệu Mạt Thương, nao nao.
Lực chú ý luôn đặt trên người Tần Thanh Miểu, thấy nàng như thế, Cố Úc Diễm cũng quay đầu theo, theo tầm mắt của nàng nhìn về phía Thương Mặc và Triệu Mạt Thương, trừng lớn mắt, "Tổ trưởng, khoa trưởng"
Triệu Mạt Thương ngày thường luôn lạnh mặt giờ phút này lộ ra nụ cười nhợt nhạt, trái lại Thương Mặc thì thối mặt, không biết vì sao, Cố Úc Diễm nhìn thấy bộ dáng nàng như thế kia, liền lập tức nghĩ đến việc mình sẽ bị thủ trưởng tra tấn một trận như sáng nay thêm lần nữa, không khỏi lạnh sống lưng.
Nghiêng đầu nhìn ánh mắt có chút giận của Thương Mặc, nghĩ đến vừa rồi Cố ÚC Diễm gọi con mèo trắng mập mạp kia là "Đản Đản", Triệu Mạt Thương không khỏi buồn cười một trận, sải bước về trước, nhìn Thương Mặc không tình nguyện đi theo, cả nhà bước đến trước mặt Cố Úc Diễm và Tần Thanh Miểu, gật gật đầu, "Tiểu Cố, thực là trùng hợp".
"Dạ!". Gật gật đầu, tuy rằng không hiểu rõ vì sao Thương Mặc lại bày ra vẻ mặt khó chịu đó, nhưng tuyệt đối không nghĩ nguyên nhân đến từ bản thân, Cố Úc Diễm nhếch miệng cười cười, tầm mắt dừng ở trên người tiểu cô nương đang ngửa đầu nhìn mình, còn chưa kịp mở miệng, tiểu cô nương đã lập tức bày ra nụ cười cực đáng yêu, "Tỷ tỷ hảo".
"Ngô? Xin chào". Ngồi xổm xuống đối mặt với tiểu cô nương, Cố Úc Diễm cũng cười cười, "Em tên gì?"
"Em tên là Thương Nhạc". Tiểu cô nương nheo mắt cười, mà bộ dáng tươi cười kia quả thật giống Thương Mặc như đúc, làm Cố Úc Diễm hơi sửng sốt, gật gật đầu rồi đứng lên nhìn Thương Mặc, vừa lúc chống lại ánh mắt sắc bén kia, đầu vang lên một cái, lùi về sau một bước theo bản năng, ngay sau đó, tay bị nắm.
Nghiêng đầu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tần Thanh Miểu, trong một cái nháy mắt Cố Úc Diễm đã cảm thấy an tâm, cùng nàng mười ngón giao khấu.
"Hân hạnh, Tần Thanh Miểu". Một tay vẫn nắm tay Cố Úc Diễm, một tay đưa đến trước mặt Triệu Mạt Thương, ngày thường cũng nghe Cố Úc Diễm nhắc đến hai người, lại biết thêm hai thái độ của hai người sau khi biết chuyện của Cố Úc Diễm và mình vẫn giữ thái độ trước sau như một, biểu tình trên mặt Tần Thanh Miểu cũng tan đôi chút, tiếng nói cũng nhu hòa hơn so với ngày thường, "Xin cảm ơn hai người thường ngày đã chiếu cố Tiểu Diễm".
"Hân hạnh, Triệu Mạt Thương". Mỉm cười, nhẹ tay nắm lấy tay nàng, ánh mắt Triệu Mạt Thương nhu hòa, "Tiểu Cố là cấp dưới của tôi, điều đó là hiển nhiên".
"Meo meo---". Mấy người đang ở một bên nói chuyện với nhau, Đạm Đạm ở trong bởi vị sinh bệnh nên bị tiêm có chút không an phận kêu vài tiếng, hai móng vuốt cào cào cửa kính, đầu áp lên mặt kính, "Meo meo meo meo-----"
"Mèo con". Thương Nhạc vốn đang rất nhu thuân nghe mấy người lớn nói chuyện theo thanh âm nhìn lại, hai tròng mắt sáng ngời, thanh âm đáng yêu vang lên.
Nghiêng đầu nhìn Tần Thanh Miểu, lại thấy bộ dáng Thương Nhạc có vẻ rất muốn sờ Đạm Đạm, Cố Úc Diễm buông tay nàng, mở cửa xe ôm Đạm Đạm ra, ngay sau đó liền hít một ngụm khí lạnh, vẻ mặt cầu xin, "Miểu Miểu.....Đạm Đạm lại cào em....."
Thở dài, trực tiếp ôm con mèo ở trong tay nàng, Tần Thanh Miểu vuốt ve đầu nó hai cái rồi cười xin lỗi với Triệu Mạt Thương, "Thật có lỗi, Đạm Đạm hơi hung dữ, cho nên...."
"Không sao cả". Nụ cười khóe môi làm thế nào cũng không thể giấu được, Triệu Mạt Thương cố gắng chịu đựng để mình không mất hình tượng mà ở giữa đường cười ra tiếng, "Tôi thấy hình như hai người có việc bận, không làm chậm trễ nữa"
Sắc mặt Thương Mặc ở bên cạnh đã khó coi thêm vài phần, ánh mắt sâu kín nhìn Cố ÚC Diễm chằm chằm, suy tính trong đầu thời gian tiếp theo nên chỉnh tên kia thế nào, lại nghe thấy thanh âm tò mò và hưng phấn của nữ nhi vang lên, còn không quên lay tay mình, "Nó cũng được gọi là Đản Đản sao?"
"Đúng vậy a....". Không rõ khi Thương Nhạc nhắc tới Đạm Đạm tại sao lại thêm từ cũng, Cố Úc Diễm thành thật trả lời một tiếng, nhìn Tần Thanh Miểu đặt con mèo lên xe lần nữa, lại có cảm giác ánh mắt nguy hiểm của Thương Mặc đang phóng đến, nuốt nước miếng một cái, nhất thời không biết nói gi cho đúng.
Thông minh như Tần Thanh Miểu, tất nhiên liền hiểu được chỗ kì quái của cái tên Đạm Đạm này, thấy bộ dáng ngốc nghếch của người nào đó, cũng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ ở trong lòng, "Chúng tôi cũng không làm phiền hai người nữa, đi trước".
"A, được rồi, tạm biệt". Gật đầu với Tần Thanh Miểu một cái, dư quang ánh mắt Triệu Mạt Thương sớm đã liếc đến vẻ mặt oán khí của Thương Mặc, trong lòng lại tiếp tục buồn cười một trận, nghĩ đến việc khi Cố Úc Diễm trở lại văn phòng phỏng chừng lại sẽ bị Thương Mặc chỉnh, không khỏi cảm khái tâm nhãn của Đản Đản quả thật vô cùng nhỏ.
"Mẹ, Đản Đản, chúng ta nuôi mèo được không?". Đợi đến khi cái xe màu trắng lướt đi, ba ngươi mới tản bộ đến công viên trò chơi, Thương Nhạc lay lay tay hai người, ngửa cái đầu nhỏ, "Nhạc Nhạc cũng muốn nuôi tiểu miêu đến mập mạp".
"Tốt thôi.....". Thương Mặc đối với nữ nhi xưa nay đều trăm cầu trăm ứng không chút do dự, nhưng Triệu Mạt Thương lại lập tức mở miệng đánh gãy lời nói của nàng, "Không thể".
"Tại sao a?". Đứa nhỏ bị cự tuyệt không hề có vẻ mặt bất mãn, cũng không khóc nháo với hai người lớn, chỉ hơi ủy khuất, "Nhạc Nhạc sẽ chăm sóc tốt cho nó".
"Con ngay cả bản thân cũng không thể chăm sóc tốt". Đi trong chốc mắt liến thấy nhà hàng cách đó không xa, vẻ mặt Triệu Mạt Thương đứng đắn nghiêm túc, "Chờ con lớn thêm một tí nữa thì sẽ nuôi".
"Nhạc Nhạc trưởng thành.....". Quệt miệng, nghe thấy mẹ nói mình như vậy thì có chút mất hứng, Thương Nhạc rút tay ra khỏi tay Thương Mặc, xòe tay ra đếm, "Nhạc Nhạc có thể ngủ một minh, có thể tự mình mặc quần áo, có thể đánh răng rửa mặt, Nhạc Nhạc còn có thể chạy xe đạp...."
Nhìn con gái đang tính toán, vẻ mặt khó chịu vì con mèo lúc nãy của Thương Mặc lập tức trở nên ôn nhu, thân thủ sờ đâu con gái, "Nhạc Nhạc nhà chúng ta lợi hại nhất, cơm nước xong liền lập tức đưa con đi mua một con mèo nhỏ, được không?"
"Tiểu Đản....."Nhăn mi, nhìn Thương Mặc lại bắt đầu dung túng nữ nhi, Triệu Mạt Thương oán trách nhìn nàng, "Em đừng quá chiều chuộng Nhạc Nhạc"
"Nào có chiều chuộng đâu...". Đi thêm vai bước đến nhà hàng, Thương Mặc trực tiếp bế nữ nhi lên, "Nhạc Nhạc nhà chúng ta ngoan nhất, phải không nào?"
"Đúng!". Vừa nghe Thương Mặc nói như vậy thì liền cao hứng trở lại, hai tay vung lên, "Đản Đản cũng rất ngoan!"
"Hắc hắc, đúng vậy....Oa, chỗ ăn cơm ngay phía trước, chúng ta mau đi đi, nhanh nhanh.....Ta muốn ăn chân gà!"
"Nhanh...Nhanh nhanh......con muốn ăn kem, a a a!"
Nữ nhân ở phía sau thấy Thương Mặc nhanh chúng ôm nữ nhi chạy về phía nhà hàng, nghe hai người một lớn một nhỏ nói mấy lời trẻ con, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trên mặt lại nở nụ cười ôn nhu xán lạn.
Hai người kia a....quả nhiên là bảo bối của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.