Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 104



"Bà ngoại.....". Vẫn vẻ mặt trơ ra nhìn bà ngoại, giờ phút này Cố Úc Diễm chỉ cảm thấy ngay cả tay đặt ở đâu cũng không xác định được, trong đầu hỗn loạn một mảnh, không biết nên nói gì tiếp theo.
"Làm sao vậy?" thấy nàng không có động tác gì, bà ngoại đưa tay vào trong khay nắm một ít thức ăn ném lên mặt đất, "Ba nghe Tiểu Liên nói con và Tần tiểu thư đã làm hòa với nhau a, chẳng lẽ lại tiếp tục cãi nhau?"
"Không phải....". Rối rắm nhìn bà cụ, Cố Úc Diễm thấy bà vẫn tiếp tục duy trì bộ dạng thăm dò khắp nơi, âm thầm cắn cắn môi, hít một hơi thật sâu ném thức ăn cho mấy con gà đang bu lại, "Ân...Con với chị ấy đã hòa thuận với nhau".
Bà ngoại chỉ nghĩ đến việc nàng và Tần Thanh Miểu là bạn tốt a, cho nên mới nói như vậy....nếu quả thật biết được hai nàng là quan hệ tình nhân, thì làm sao còn bình tĩnh được như bây giờ.
Nghĩ đến việc này, Cố Úc Diễm hơi thở nhẹ ra, nhưng đồng thời cũng cảm thấy thất vọng.
Nếu bà ngoại biết quan hệ thật sự giữa nàng và Tần Thanh Miểu, cũng bày ra vẻ mặt như vậy thì tốt biết bao nhiêu.
"Nha đầu, tại sao lại trở về? Công tác không bận rộn gì sao?". Thấy cháu ngoại ngồi ngốc nghiêm túc cho gà ăn, bà ngoại nhìn chằm chằm nàng vài giây rồi mở miệng nói, Có phải là có chuyện gì không?"
"Ân.... Con trở về để tìm người". Thành thật đáp, Cố Úc Diễm cũng không có ý định gạt bà ngoại, ném phần thức ăn còn lại vào đám gia cầm, "Hơn nữa cũng lâu rôi chưa trở về thăm ông bà ngoại".
"Ôi, nhớ đến hai ông bà già bọn ta làm cái gì a?". Thấy đám gia cầm gia súc ăn xong rồi, bà ngoại nắm tay Cố Úc Diễm vào giữa gian nhà, vừa đi vừa nói, "Con a, cũng không còn nhỏ nữa, không phải cũng nên tính đến chuyện yêu đương rồi sao".
"Bà ngoại....". Hai má nóng lên, nghe được mấy chữ nói chuyện yêu đương, trong đầu lập tức vẽ nên hình dáng Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm có chút ngượng ngùng kêu bà ngoại một tiếng.
"Tại sao lại đỏ mặt?". Vừa quay đầu liền thấy bộ dạng mặt đỏ tai hồng của nàng, bà ngoại cười cười, "Có phải là có người rồi đúng không, tìm một chút thời gian rảnh rồi đưa về cho ông bà ngoại gặp thử xem".
"Con.....". Nghe thấy bà ngoại nói như vậy, Cố Úc Diễm càng xác định lúc nãy bà ngoại nhắc đến chuyện mình và Tần Thanh Miểu chỉ là nghĩ hai người là bạn tốt, há miệng thở dốc, trong lòng rục rịch muốn thông báo cái gì đó cho bà ngoại, nhưng lại cắn môi nuốt vào.
"Được rồi, bà ngoại không chọc con nữa". Đưa tay vỗ vỗ đầu cháu ngoại, thật giống như lúc cháu ngoại còn là một đứa trẻ chưa lớn, lão nhân gia cười cười, "Đi tim ông lão kia đi, gần đây ông ấy luôn nhắc tới nha đầu con a".
"Hảo". Gật gật đầu, quay đầu cười nhìn bà rồi chạy về hướng thư phòng, gõ cửa rôi mới đi vào, lão nhân đang ngồi sau bàn sau khi thấy nàng rõ rãng trở nên cực kì vui vẻ, rồi lại rất nhanh khôi phục lại bộ dáng hờ hững vô sự, ngữ khí cũng mang theo nhiều tia bình thản cùng uy nghiêm, "Đã trở lại?"
"Ân....". Từ nãy đến giờ không hề bỏ sót một chút biểu tình nào của ông ngoại, Cố Úc Diễm có chút buồn cười, rồi lại có chút chột dạ.
Thời con đi học, nghĩ đến sau khi ra ngoài làm việc thì phải cố gắng dành tiền mua nhà, sau đó đưa ông bà ngoại đến đó ở. Nhưng mà hiện tại..... Tuy rằng nàng đã là nhân viên công vụ, tuy rằng tiền lương coi như cũng không tệ, vậy mà lại chẳng khác gì bị Tần Thanh Miểu bao nuôi a.
Ăn do Miểu Miểu, ngủ cũng ở chỗ của Miểu Miểu, mặc cũng do Miểu Miểu mua... Cho dù nàng có đưa tiền lương của mình cho nữ nhân lãnh đạm kia, nhận lại cũng chỉ là tức giận và xem thường.
Vậy ..... Ông bà ngoại...
Nghĩ đến đây, ngẩng lên nhìn mái đầu bạc cùng nếp nhăn hằn sâu lên mặt ông ngoại, Cố Úc Diễm một lần nữa áy náy cúi đầu xuống.
Coi như ..... Nàng thật sự có chỗ riêng của mình, đưa ông bà ngoại đến ở cùng, thì Miểu Miểu phải làm sao bây giờ? Bọn họ có thể chấp nhận Miểu Miểu sao?
"Đang suy nghĩ cái gì đấy?". Lão nhân không biết Cố Úc Diễm đang nghĩ gì liền hỏi một câu, lại không nhận được câu trả lời, nhìn qua thấy cháu ngoại buồn rầu nhíu lông mày, không khỏi mở miệng nói, "Có phải gặp chuyện gì trong công việc không?"
"Ngô.... Không phải....". Phục hồi tình thần, lắc đầu, Cố Úc Diễm đi đến sau lưng ông ngoại, đấm nhẹ lên vai và lưng ông, "ông ngoại, gần đây thân thể của ông có khá hơn chút nào không? Thắt lưng có còn đau không?"
"Tốt hơn nhiều rồi". Rất đơn giản trả lời, lão nhân nâng tay vỗ vỗ lên bàn tay nang ở trên vai mình, " Con cứ làm việc cho tốt, đừng để cho ông bà lo lắng là được rồi".
"Ân.....Ông ngoại cũng thế, phải chú ý thân thể nha"
"Ân".
Ở nhà ăn cơm trưa, sau khi thu thập bàn ăn xong, nhìn thấy ông bà ngoại trở về phòng nghỉ ngơi, Cố Úc Diễm cũng trở về phòng mình, lúc nằm trên giường thì không nhịn được nên lấy di động ra, đang do dự không biết có nên gọi cho Tần Thanh Miểu hay không, di động lại đột ngột vang lên, mà người gọi đến bất ngờ lại chính là người mà nàng tưởng niệm cách đây một giây.
Trong lòng ngọt lịm, Cố Úc Diễm sau khi bắt điện thoại thì lập tức cất lên thanh âm mang theo hương vị ngọt ngào mềm mại, "Miểu Miểu...."
"Ân". Nhẹ nhàng lên tiếng, nữ nhân bận rộn một buổi sáng đang ngồi trên ghế, nâng tay xoa huyệt thái dương, " Có phải chuẩn bị đi ngủ không?"
"Ngô, không có". Xoay người nằm lỳ ở trên giường, Cố Úc Diễm cầm điện thoại, nghe giọng nói của nàng ở bên kia lộ ra vẻ mỏi mệt rõ ràng, nhất thời có chút đau lòng, "Miểu Miểu, có phải mệt chết không?"
"Không sao cả". Nhắm mắt lại tựa thân mình vào lưng ghế, thanh âm Tần Thanh Miểu nghe có chút mơ hồ, "Đừng nghĩ lung tung, chờ tôi trở về".
Cau mày, giờ phút này thầm nghĩ muốn chạy đến bên người Tần Thanh Miểu, nếu như không ôm nàng dỗ dành nàng, thì ít nhất cũng có thể giúp nàng mát xa huyệt thái dương, Cố Úc Diễm thở dài
"Như thế nào?". Nữ nhân mẫn cảm đương nhiên không bỏ qua cái thở dài của nàng, mở mắt ra hỏi.
"Không...". Lại tiếp tục xoay thân mình, nhìn trần nhà, hơi chần chờ, vốn muốn nói chuyện mình đang ở quê cho nàng biết, lại sợ nàng sẽ hỏi mình tại sao đột nhiên lại trở về, theo đó mà lộ ra chuyện của Tần Thanh Dật, Cố Úc Diễm nuốt toàn bộ lời định nói trở vào, "Miểu Miểu, chỉ phải nghỉ ngơi thật tốt nha, đừng để mệt, nếu không em sẽ đau lòng".
"Lời ngon tiếng ngọt". Ngữ khí hờ hững bình tĩnh, nhưng trong mắt lại ánh lên nhu tình, Tần Thanh Miểu nhìn đồng hồ, đứng lên, "Được rồi, em mau đi ngủ trưa đi".
"Ngô, hảo". Đối với lời nói của nàng cho tới bây giờ đều tuân thủ chấp hành như mệnh lệnh, hơn nữa lúc này còn cảm thấy được nhất định nàng đang cực kì mệt mỏi nên không muốn dây dưa nữa, Cố ÚC DIễm nhẹ giọng đáp, "Chị cũng mau đi nghỉ ngơi đi, không được để quá mệt mỏi nha"
"Biết rồi".
"Ân, Miểu Miểu mau ngủ đi, tạm biệt"
"Ân".
Cúp điện thoại, Tần Thanh Miểu nhìn di động, rồi bỏ điện thoại vào túi xách, trực tiếp mở cửa phòng bước ra ngoài, thư kí vội vàng chạy theo, "Tổng giám đốc, ngài không nghỉ ngơi một chút sao?"
"Không cần, tiếp tục công việc đi". Khí thế nghiêm túc bức người như trước, nhìn không ra một điểm mổi mệt khi ở trong phòng, Tần Thanh Miểu mặt không chút thay đổi nói xong, cầm túi xách trực tiếp rời khỏi chỗ công ti xảy ra vấn đề, một chút bộ dạng nghỉ ngơi cũng không hề có.
Đối với Cố Úc Diễm hoàn toàn không biết gì cả bỏ di động lên đầu giường, kéo cái mền bên cạnh qua ôm lấy, nhắm mắt nghĩ đến Tần Thanh Miểu, rất nhanh liền ngủ mất, vừa ngủ thì làm một giấc kéo dài đến hai tiếng, sau khi tỉnh ngủ thì sảng khoái tinh thần rời giường, chào hỏi ông bà ngoại, quyết định một mình đi tìm nhân vật bí ẩn kia.
"Trưởng thôn, thôn chúng ta có người này không?". Sau khi ra cửa thì trực tiếp chạy đến nhà chính của thôn, lấy ra một tờ giấy hỏi nam nhân vấn tóc bụng phệ, mà bộ dáng hấp tấp vội vàng của Cố Úc Diễm làm cho nam nhân có chút sợ.
"Tiểu Diễm, có phải người trong thôn làm việc gì phạm pháp không?". Thông cũng không tính là lớn, mấy trăm miệng ăn, nam nhân thân là thôn trưởng mươi năm chủ yếu đều biết rõ, Cố Úc Diễm ở thành phố làm ở viện kiểm sát, nam nhân cũng biết đến, lúc này thấy tiểu nha đầu này đến hỏi người trong thôn, lập tức có chút lo lắng, "Có ảnh hưởng đến thông ta không?"
"A?". Trừng lớn mắt, lập tức hiểu được, Cố Úc Diễm vội vàng lắc đầu, "Không có chuyện gì cả, cháu tìm người này có chút việc riêng thôi".
"Nha....". Bán tín bán nghi nhìn nang một cái, cầm tờ giấy lên nhìn vài giây, nam nhân nhăn mi lại, "Người này..... Chưa từng thấy qua..."
"Không phải chứ?". Vốn tưởng rằng hỏi trưởng thôn thì có thể điều tra một chút gì đó, chưa từng nghĩ sẽ nhận được đáp án này, Cố Úc Diễm lập tức dại ra, không tin nhìn thông trưởng, lại thấy ông gật đầu, lúc này mới thở dài, "Cảm ơn trưởng thôn"
"Không có gì". Khoát tay đáp, trưởng thôn thấy nàng cau mày nhận lại tờ giấy, nghĩ nghĩ, vỗ vỗ bả vai nàng, "Tiểu Diễm a, nếu có chuyện gì nhất định phải nói với đại thúc a".
"Ân, được rồi". Sau khi đáp ứng, thuận miệng nói vài câu rồi rời đi, Cố Úc Diễm cầm tờ giấy đi dọc theo con đường, đầy buồn rầu.
"Tiểu Diễm". Nhưng mà đi chưa được mấy bước liền bị gọi lại, Cố Úc Diễm nghe thấy âm thanh kia rất quen thuộc, dừng bước lại, xoay người nhìn về phía sau, "Dì".
"Cháu đã về rồi". Mẹ của Nguyễn Minh Kỳ vội vàng chạy lại, tới trước mặt nàng rồi lộ ra nụ cười tươi, "Trở về lúc nào, sao lại không đến nhà dì ngồi một lúc?"
"Vừa về lúc sáng". Nhức đầu, đối mặt với trưởng bối thì luôn bay ra bộ dáng ngoan ngoãn, Cố Úc Diễm giơ tay quơ quơ tờ giấy, "Trở về có chút việc".
Vừa giơ tay lên, người đang buồn rầu bỗng dưng ý thức được điều gì, tràn đầy hi vọng ngước nhìn nữ nhân đang cười ngây ngô, đôi mắt sáng ngời, "Dì, dì có biết người nào tên là Vương Vận Như không?"
Làm sao lại quên chuyện mẹ Nguyễn Minh Kỳ nổi tiếng là người bát quái ở trong thôn đây? Chuyện này, đến cả Nguyễn Minh Kỳ cũng đêu luôn lấy ra để chê cười.
"Vương Vận Như?". Lặp lại cái tên này một lần, mẹ Nguyễn Minh Kỳ nhăn mi lại, hiển nhiên là đang suy nghĩ, mà Cố Úc Diễm ở một bên đang không yên nhìn nàng, sợ nghe được đáp án thất vọng.
"A....Chắc là tên của nữ nhân A Như đi". Chợt vỗ bàn tay xuống, mẹ Nguyễn Minh Kỳ làm như nhớ đến cái gì, "Con nói tên đầy đủ nên nhất thời di không nhớ ra là ai"
"Dạ!". Dùng sức gật đầu, Cố Úc Diễm chờ mong nhìn nữ nhân kia, chờ bà nói thêm.
"Nữ nhân này a, không phải là người của thôn chúng ta". Buổi chiều nên ánh nắng có chút gắt, mẹ Nguyễn Minh Kỳ nắm tay Cố Úc Diễm kéo về nhà mình, sau khi vào nhà thì lấy nước cho Cố Úc Diễm, lúc này mới ngồi xuống, dùng ngữ khí đầy nhịp điệu kia nói tiếp, "Hai mươi năm trước.....Đại khái là hơn kém hai mươi năm trước đi, lúc ấy làm náo động cả thôn ta..... Con thấy đấy, hai mươi năm trước cái thôn nhỏ này có thể có mấy người là người thành phố a, vậy mà nữ nhân kia trang điểm xinh đẹp, ăn mặt thật xinh xắn a, làm cho nhiều người nhìn muốn đui mù....."
Uống một hớp nước, rối rắm nhìn mẹ Nguyễn Minh Kỳ đang thao thao bất tuyệt, Cố Úc Diễm có chút khao khát kêu bà ngắn gọn lại, nhưng cảm thấy nói vậy với trưởng bối thì không phải phép, chỉ có thể theo lời bà gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được, đợi bà nói tiếp.
"Mà A Như này cũng rất kì quái, không thấy cô ta làm việc, chỉ ở trong nhà, không có chồng cũng không có con, niềm vui duy nhất là vào thôn chơi đánh mạt chược ăn tiền.....". Mắt nhìn cái chén Cố Úc Diễm, thấy cái chén trống rỗng, mẹ Nguyễn Minh Kỳ lại đổ nước vào, "Bất quá mỗi lần chơi thi nàng đều cá cược rất lớn, chơi mạt chược thua mấy trăm mà mày cũng không nhăn chút nào, sau khoảng một tuần, mua cái gì cũng kí sổ nợ. Cũng may đầu tháng đều trả tiền, người ta cũng đồng ý bán chịu cho cô ta".
Vốn đang nghe chuyện nên có chút buồn ngủ, nghe đến đó Cố Úc Diễm lập tức giật mình, qua hồi lâu sau mới nói, "Là bởi vì....Có người gửi tiền cho cô ta?"
"Đúng vậy a!". Vỗ tay một cái, nữ nhân hứng trí dào dạt khẳng định chắc nịch, "Bọn ta mấy người xung quanh cũng đoán như vậy, nhưng mà lại không thấy người đàn ông nào tới gặp cô ta a, con nói xem nam nhân nào tốt đến như vậy, không làm gì cũng gửi tiền cho....."
Sau đó Cố Úc Diễm không có cách nào tiếp tục nghe mấy lơi cằn nhằn liên miên bát quái của mẹ Nguyễn Minh Kỳ nữa, nàng nhíu mi càng chặt, sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn.
Đúng vậy, ai sẽ là ngươi gửi tiền cho người đàn bà kia đây? Cũng không thể nào là Tần Thanh Dật bắt đầu gửi tiền cho nàng từ hai mươi năm trước đi, khi đó anh ta mới bao nhiêu tuổi?Như vậy... Chẳng lẽ là...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.