Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 116



"Tổng giám đốc, đây là bảng biểu của tháng trước, còn có...". Nhân viên tài vụ của phòng quản lí đang đứng trước mặt Tần Thanh Miểu, cung kính đặt bảng biểu lên bàng của nàng, nhìn nữ nhân kia gật nhẹ rồi mở ra, có chút cần chờ, "Còn có..."
"Cái gì?". Ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên bình thường nói chuyện thì không bao giời băn khoăn ấp úng, có cái gì thì nói cái đó, ánh mắt Tần Thanh Miểu hờ hững, "Nói".
Nhíu mày, nam tử đối diện với Tần Thanh Miểu vài giây, thoáng cúi đầu tránh đi ánh mắt sắc bén kia, tự hỏi hai giây rồi mới ngẩng đầu nói, " Từ tháng trước, bên phía chi nhanh công ti, các mặt hoạt động, luôn sẽ có một chút sự cố... Ngoài ý muốn phát sinh, đương nhiên không thể ảnh hưởng đến hoạt động của chúng ta, nhưng mà.... Nhiều cái nhỏ gộp lại vẫn..."
Dừng một chút, trộm nhìn Tần Thanh Miểu, thấy mặt nàng không chút thay đổi lắng nghe, nam tử cắn răng một cái, tiếp tục nói cho hết lời, "Vẫn có chút ảnh hưởng, thị trường chứng khoán bên kia hình như cũng không quá tốt".
"Ân". Gật gật đầu, ý bảo ông ta tiếp tục nói, đôi mắt sâu thẳm của Tần Thanh Miểu nhìn chằm chằm cấy bút máy trong tay một lát, ngón tay cái khẽ vuốt hai cái, từ chối cho ý kiến.
"Tổng giám đốc, tôi hoài nghi do Vệ phó tổng làm". Lại hít một hơi thật sâu, nói ra hoài nghi duy nhất ở trong lòng, nam tử không dám tiếp tục nhìn biểu tình của Tần Thanh Miểu nữa, tạm dừng một giây rồi nói tiếp, "Còn có, Tần quản lí".
Động tác vuốt khẽ đầu bút máy dừng lại, Tần Thanh Miểu nhíu mi, nhìn chằm chằm nam tử một lát, sau đó thản nhiên mở miệng, "Vậy sao?"
"Đúng vậy". Gật đầu, đưa xấp tài liệu ở trong tay đặt lên bàn, sau đó lui ra, rốt cục nam tử cũng chịu ngẩng đầu nhìn trực diện Tần Thanh Miểu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp cực kì nhưng cũng cục kì lạnh lùng, cố gắng giữ lại một chút tự tin cuối cùng.
Buông cây bút trong tay ra, gảy gảy xấp tài liệu trên bàn, quét mắt một cái rồi gấp tài liệu lại, cảm giác được một ánh mắt đang nhìn mình, Tần Thanh Miểu ngẩng đầu lên, cùng ông ta đối diện, thẳng đến khi người đàn ông kia vì ánh mắt của nàng mà mất tự nhiên tránh đi, mới nói tiếp, "Chuyện này tôi sẽ xử lí".
Nhíu mi, tựa hồ không ngờ tới phản ứng của nàng sẽ bình thản như vậy, nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục đến Tần Thanh Dật và Vệ Minh Khiêm, một người là ca ca của nữ nhân này, mà người kia lại là vị hôn phu luôn luôn được nhắc đến, nhất thời vị nam tử này có chút thất vọng, âm thầm hít thầm hai tiếng ở trong lòng, "Dạ".
"Ân"
Nhưng khi nam nhân đã đi tới cửa thì thanh âm của Tần Thanh Miểu lại vang lên, " Trần quản lí, lấy năng lực của chú, hẳn có thể đối phó chứ?"
Tay đang cầm nắm cửa thoáng cái căng thẳng, vẻ mặt nam tử lộ ra kinh ngạc, rồi lập tức ngộ ra ý tứ trong lời nói, thanh âm cũng cao lên vài phần, "Tổng giám đốc yên tâm!"
"Ân". Vẫn là ngữ khí không gợn sóng, Tần Thanh Miểu không nói thêm lời nào nữa, cầm lấy phần văn kiện trước mặt lên xem
Ra khỏi phòng tổng giám đốc, nam tử nâng tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nhưng nghĩ đến lời nói của Tần Thanh Miểu vừa rồi, khuôn mặt tái nhợt thoáng hiện lên một nụ cười nhợt nhạt. Đúng là không nhìn lầm người.
"Bây giờ còn có thể nghiên cứu cổ phiếu, coi chừng tôi nói với khoa trưởng". Trong văn phòng ba người của phòng công tố của viện kiểm sát, Trương Linh và Nhiễm Yên đã đến tòa, Cố ÚC Diễm sau khi làm xong chuyện ban đầu thì vừa uống trà vừa cầm di động di động nhìn cổ phiểu, Thương Mặc từ bên ngoài tiến vào, đừng ở phía sau nàng liếc mắt nhìn biểu đồ trên màn hình, sau đó trực tiếp cầm tập hồ sơ mỏng trên bàn đập vào đầu nàng.
Sau khi vào khoa công tố viện kiểm sát của Thương Mặc, sớm đã không còn nhớ rõ rốt cục chính mình bị thủ trưởng không đứng đắn này trêu đùa cợt nhã, hay gõ vào đầu cấp dưới nhưng lại thực quan tâm cấp dưới bao nhiều lần rồi, Cố Úc Diễm với hành động này cũng đã quen thuộc, tất nhiên, đối với việc Thương Mặc cố ý lấy Triệu Mạt Thương ra dọa mình cũng đã thành thói quen, nhưng vẫn bỏ điện thoại sang bên cạnh, sờ sờ đầu, lộ ra nụ cười cộc lốc, "Tổ trưởng sẽ không làm thế đâu"
"Ai nói thế". Lộ ra nụ cười xấu xa, Thương Mặc nâng tay vuốt vuốt cằm, "Tôi không gạt khoa trưởng bất cứ chuyện gì cả"
A?
Nghe thấy câu này, nghi ngờ đối với mối quan hệ của hai người lại tiếp tục nổi lên trong đầu Cố ÚC Diễm, nhìn thấy Thương Mặc đang cười xấu xa thì như nhớ tới ánh mắt dịu dàng nào đó, chớp chớp mắt, cuối cùng tầm mắt dừng ở ngón tay áp út trên bàn tay trái của Thương Mặc, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn tuy đơn giản mà phóng khoáng kia, hai má chợt nóng lên.
Nàng có nên.... Nên mua nhẫn cho Miểu Miểu không?
Lông mày nhíu lại, nhìn nàng vừa nhìn tay mình vừa ửng đỏ hai má, liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư của nàng, nhất thời Thương Mặc có chút buồn cười, lấy tay trái quơ quơ trước mặt nàng, "Muốn làm thì làm đi, ở đây đỏ mặt làm gì, thật vô dụng".
"Tôi....". Chậm chạp mở miệng, mặt Cố Úc Diễm lại càng đỏ hơn, nhưng sau đó thì lập tức ủ rũ.
Lúc này vẫn còn quá sớm, ít nhất theo dự tính, Trương Linh và Nhiễm Yên cũng phải gần một giờ nữa mới về, mà Thương Mặc có vẻ rảnh rang, thấy nàng như thế thì dứt khoát kéo ghế ngồi xuống, nhấc chân gác chéo, "Nói đi, muốn thế nào?"
Lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy hơi buồn cười.
Như thế nào mà từ khi nhận thức cấp dưới này, sau khi biết chuyện cấp dưới và Tần Thanh Miêu cùng một chỗ, hình như nàng trở thành quân sư quạt mo của cấp dưới này rồi sao?
Chậc chậc, đương đường là một thiếu chủ, làm quân sư quạt mo cho Cố Úc Diễm, nghe qua quả thật không hay ho cho lắm.
Một bên suy nghĩ một bên lấy ngón trỏ tay phải chạm nhẹ vào chớp mũi, Thương Mặc nhìn người từ trước đến giờ đều không có một chút khí thế nào đang ngồi ở kia cong miệng, lắc lắc đầu.
"Tổ trưởng, tôi... Tôi không kiếm được nhiều tiền như Miểu Miểu, mua không nổi nhẫn kim cương..."
Nhẫn ám chỉ cho cái gì, chính là biểu thị ý nghĩa tình cảm luôn luôn khắc sâu giữa tình lữ, là người yêu của nhau, thì đều muốn đem thứ tốt nhất giao cho đối phương, mà nhẫn, lại càng phải như thế.
Đối với Cố Úc Diễm mà nói, hiện tại từ ăn mặc đến ở đều do Tần Thanh Miểu phụ trách, cơ hồ tương đương với việc bao nuôi, ngẫm lại công việc của mình, rồi lại tiếp tục nghĩ đến lần trước trong lúc vô tình thì thấy được tài khoản của Tần Thanh Miểu, lại càng như bóng cao su bị thủng.
"Nếu em có lấy cỏ thắt vòng tròn tặng nàng, nàng cũng sẽ vui vẻ". Buông tay phải khẽ vuốt ve chiêc nhẫn trên tay kia, Thương Mặc nhẹ giọng cười, "Đến bây giờ mà em vẫn chưa hiểu rõ sao?"
"Tôi hiểu, Miểu Miểu cô ấy.... Rất ôn nhu săn sóc, làm sao lại để ý đến giá cả của chiếc nhẫn". Nghĩ đến khuôn mặt lạnh của người phụ nữ kia, đôi khi có thể thấy nàng lộ ra bộ dạng ôn như động lòng người, thần sắc ủ rũ của Cố Úc Diễm đã dần tan biến, nhưng vẫn ghé lên bàn làm việc, có chút thất thần, "Nhưng mà.... Luôn muốn cho cô ấy thứ tốt nhất".
Biết rõ kỳ thật mình không thể giúp được gì cho Tần Thanh Miểu, nhưng vấn hi vọng bản thân có thể làm chuyện đủ khả năng làm, để nàng không còn mệt mỏi bận rộn như bây giờ nữa, loại tâm lí luôn muốn muốn dốc hết khả năng đối tốt với người, vĩnh viễn đều tồn tại.
"Thôi....". Nhún vai, hiểu được dụng ý của Cố Úc Diễm, Thương Mặc hơi bĩu môi, nghĩ nghĩ xong rồi bật cười thật lớn, "Có lí, hay là tôi cho em vay tiền?'
"Ngô..." chớp chớp mắt, nhìn Thương Mặc, Cố Úc Diễm lắc lắc, phe phẩy đầu, "Như vậy thì không còn ý nghĩa nữa".
"Cắt đi... Khó chịu muốn chết". Thương Mặc liếc mặt, cũng không miễn cưỡng nàng nữa, nhưng nếu đổi lại là mình, tất nhiên cũng sẽ làm như vậy, lập tức đứng dậy vỗ vỗ bả via nàng, "Rối rắm thì cứ rối rắm, nhưng đừng chui vào đường chết, coi chừng bị Tần Thanh Miểu đá xuống giường".
Hai má đỏ lên, từ khi bị Thương Mặc biết chuyện giường chiếu của mình, thì luôn bị lấy nhược điểm này ra cười nhạo, Cố Úc Diễm có chút căm giận bĩu môi.
Cười cười, không tiếp tục nói vấn đề này với nàng nữa, Thương Mặc nhìn điện thoại của Cố Úc Diễm ở trên bàn, đứng dậy trở về bàn làm việc của mình, muốn cầm văn kiện đi đến văn phòng của Triệu Mạt Thương, nhưng khi đến cửa thì chợt lơ đãng nói, "Mấy thứ cổ phiếu này, cố ấy có vẻ hiểu rõ hơn em rất nhiều, cho nên em cũng đừng quá lo lắng"
Cắn cắn môi, đối với việc Thương Mặc có thể dễ dàng đoàn được ý nghĩ của mình rất buồn bực, Cố Úc Diễm cầm di động, nhìn chằm chằm biểu đồ cổ phiếu quả thật quá mức phức tạp với nàng, hồi lâu sau, thở dài.
Quả thật nàng không quá hiểu mấy thứ này, nhưng mà.... Cố phiếu của Tần thị giảm giá, đây thực sự là chuyện dễ thấy a.
Cuối tuần, sau khi vài ngày suy nghĩ thì dứt khoát không để ý đến việc mình có mua được nhẫn kim cương hay không, lôi kéo Nguyễn Minh Kỳ chạy loạn trên đường, mỗi lần tiến vào một tiệm trang sức thì cũng đều không hai lòng sau một hồi lựa chọn.
"Không đi nữa, đau chân chết đi được!". Mãi đến khi ngang qua một quán cà phê, Nguyễn Minh Kỳ chợt ngừng lại, rất bất mãn, "Cậu nha, mình đã thật vất vả làm mấy vụ li hôn, cậu còn ngược đãi mình như vậy".
"Minh Kỳ ~~~~". Kéo cánh tay Nguyễn Minh Kỳ, Cố Úc Diễm biết mình làm như vậy có chút không nhân đạo, mềm ngữ khí với bạn tốt, cười hì hì, "Chúng ta vào đây nghỉ ngơi một lát".
Không để ý đến việc đang ở trên đường cái, thực không hình tượng trắng mắt liếc nàng một cái, bỏ lại một câu "Coi như cậu còn biết thức thời", Nguyễn Minh Kỳ lập tưc tiến vào quán cà phê kia, thuận tay kéo luôn Cố Úc Diêm tiến vào.
Đợi cho đến khi hai người gọi xong phần cà phê và một chút điểm tâm, rốt cục có thể nghỉ ngơi thì mới nhìn chằm chằm bạn tốt đang ngối đối diện mình, thật lâu sau thì thở dài, "Cậu bảo mình cùng đi mua nhẫn, mình vẫn còn độc thân".
"Ách". Đang híp mắt nhìn ánh nắng rực rõ của buổi chiều qua cửa thủy tinh, nghe thấy Nguyễn Minh Kỳ nói vậy, Cố Úc Diễm ngẩn ra, rồi lậ tức dâng lên cảm giác trọng sắc khinh bạn.
"Được rồi, cũng không phải muốn trách móc gì cậu". Vốn rất hiểu biết bạn tốt của mình, Nguyễn Minh Kỳ tức giận, "Bây giờ cậu và người phụ nữ kia có thể vui vẻ như vậy, mình và tỷ tỷ cũng rất vui vẻ".
"Ân....". Gật gật đầu, thấy nhân viên phục vụ bưng cà phê và bánh ngọt lên, Cố Úc Diễm liền cảm thấy có chút đói bụng, nhập một ngụm cà phê rồi cúi đầu bắt đầu ăn bánh ngọt.
Nhưng mà thời khắc này Nguyễn Minh Kỳ dường như nhớ tới cái gì, "Nói đến đây, Tiểu Diễm, người phụ nữ của cậu có phải là tổng giám đốc Tần thị không?'
"Ân, đúng vậy". Gật gật đầu, không hiểu sao đột nhiên nàng lại hói chuyện này, Cố Úc Diễm lấy làm lạ ngẩng đầu nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.
"Có phải Tần thì đang xảy ra vấn đề gì không?'. Nhớ lại lời nói của Mục Hề Liên sau khi xem tin tức, Nguyễn Minh Kỳ cũng hớp một ngụm cà phê rồi nói, "Liên tỷ tỷ nói hình như có chuyện gì đó không bình thường".
Đôi mi thanh tú nhíu lên, nhớ đến đêm qua mình nhắc chuyện này với Thanh Miểu, người kia lại cố ý bày ra bộ dáng dễ thương dụ dỗ mình, Cố Úc Diễm rũ xuống, "chắc là vậy, bất quá.... Miểu Miểu sẽ xử lí ổn thỏa".

Đây là lời xin lỗi vì đã bỏ bê cả thảng của mình, cũng là dấu hiệu để báo mình không drop truyện. nhưng một tin buồn là sau khi mình đã có hứng trở lại, thì hai ngày nữa mình phải đi học quân sự, và sau một tháng học quân sự, thì phai rè cổ ra kiểm tra cuối kì. Nên cũng không biết khi nào có chương mới, mong mọi người thông cảm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.