Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 129



Cố Úc Diễm chưa từng tưởng tượng ra, mình có thể nhìn thấy Vệ Minh Khiêm ở tình huống như vậy.
Mặc trên người chế phục kiểm sát trưởng, cùng Thương Mặc ngồi xe đến trại giam, thấy nam nhân đầu bù tóc rối ngồi sau song sắt, Cố Úc Diễm có chút không dám tin vào hai mắt mình
Nâng tay dụi dụi mắt, xác định ngồi ở đối diện chính là Vệ Minh Khiêm luôn lộ ra vẻ mặt dương dương tự đắc đầy chán ghét, Cố Úc Diễm trừng mắt thật lớn, kéo kéo ống tay áo của Thương Mặc, đè thấp thanh âm, "Tổ trưởng, sao lại là anh ta".
"Tội phạm kinh tế a". đoán trước được vẻ mặt của Cố Úc Diễm sẽ như vậy, Thương Mặc nâng tay sờ sờ mũi, nén cười, vỗ vỗ vai Cố Úc Diễm, "Tôi không cho em xem hồ sơ trước, có phải rất ngạc nhiên không?"
"....". Cố ÚC Diễm có chút bất đắc dĩ, sau đó thì nhăn mi, "Có khi nào anh ta xin giảm án không?'
"Giảm cái cọng lông....". khó có khi Thương Mặc buông ra lời thô lỗ, thanh âm lại càng thêm thấp, "Em là họ hàng của hắn ta sao? Hay có liên quan dến vụ án?!"
"Nhưng mà....". đứa trẻ thành thật nhức đầu, có chút rối rắm, Thương Mặc trực tiếp trắng mắt liếc nàng một cái, cấm nàng nói tiếp, ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng người,"Chuyện thẩm vấn Vệ Minh Khiêm, chúng ta..."
Nghe thấy thanh âm của Thương Mặc, Vệ Minh Khiêm ngẩng đầu lên, thấy Cố Úc Diễm, cũng trừng lớn mắt, lập tức hét to lên, "Tại sao lại là cô, tôi không muốn cô thẩm vấn, tránh ra!"
Thẩm vấn... Cố Úc Diễm hết chỗ nói, sắc mặt Thương Mặc lạnh xuống, thanh âm lạnh như băng, "Đây là nơi công cộng sao đầy xe cô inh ỏi sao? Có ý kiến gì có thể nói, việc gì phải kêu la như thế!". Thủ trưởng đột nhiên bạo phát khí thế làm cho Cố ÚC Diễm có chút run sợ vỗ ngực, nhìn Vệ Minh Khiêm cũng bị dọa cho sợ, không dám nói gì nữa, không hiểu sao, cảm thấy tên này thật đáng thương
Nếu thay Trương Linh và Nhiễm Yên vào đây, chắc hẳn Vệ MInh Khiêm sẽ không sợ như vậy.
"Được rồi, người bị tình nghi Vệ Minh Khiêm, bây giờ khai ra một chút về sơ yếu lí lịch của anh đi". vẫn lạnh lùng nói, trong tay cầm bút, ánh mắt nhìn chằm chằm phần văn kiện trên bàn, bộ dáng nghiêm túc này của Thương Mặc, khiến Cố ÚC Diễm thu hồi tâm tư, cầm bút, chuẩn bị ghi chép.
Cũng không biết có phải do ảo giác không, Cố Úc Diễm cảm thấy hôm nay thẩm vấn Vệ Minh Khiêm, khí thế của Thương Mặc đang sợ hơn thường ngày rất nhiều, từ đầu tới đuôi đều trưng ra bộ mặt lạnh lùng, còn lạnh hơn mấy lần so với Triệu Mạt Thương. Trong lòng chợt hiểu ra, Thương Mặc đang trút giận thay mình, có chút cảm kích, nhưng cũng không quên ghi chép lại. Thẳng đến khi thẩm vấn xong, chợt ngửi được một trận mùi gay mũi, nghi hoặc nhăn mi lại, nghe thấy Thương Mặc cúi đầu mắng một câu, mới hiểu được, thì ra Vệ Minh Khiêm bị dọa đến tè ra quần.
Thất sự không biết nên dùng biểu cảm gì mới tốt, ít nhất trên người còn mặc chế phục kiểm sát trưởng, với lại đang ở một nơi cực kì nghiêm tức như vậy, nếu cười quá lớn thì thật không tốt, nhưng bảo nàng đồng tình thương cảm..... nói thật, nàng không có lương thiện đến mức này.
Người Vệ gia, lúc trước không từ thủ đoạn quấy phá Tần thị, còn hại Tần Thanh Miểu bị thương.
"Cười đi". Vệ Minh Khiêm cau may, vẻ mặt đầy ghét bỏ bị mang ra ngoài, Thương Mặc cười đầu tiên, theo thói quen chọt chọt khuỷu tay Cố Úc Diễm, "Đừng nghẹn nữa, nghẹn đến bệnh thì tôi cũng không mời bác sĩ giúp em đâu".
"Phốc....". còn đang mím môi, nghe Thương Mặc nói thì lập tức bật cười, may lúc này cũng không có ai khác ở trong phòng, cười đến mức này cũng sẽ không tổn hại đến hình tượng kiểm sát trưởng.
Sau một lúc lâu, cảnh sát lại dẫn tới một người khác, Cố Úc DIễm thấy được thì hơi giật mình, rồi lập tức trở lại bình thường.
Nếu Vệ Minh Khiêm ở đây, như vậy cha của Vệ Minh Khiêm cũng ở đây, âu cũng là chuyện bình thường.
Ngẩng đầu nhìn Cố Úc Diễm, cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng nam nhân đó rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, Thương Mặc đối với lần này cũng chỉ lơ đễnh, hỏi theo trình tự, Cố Úc Diễm vẫn tiếp tục ghi chép, đợi đến khi kết thúc, người đan ông luôn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh từ đầu tới cuối kia liền đứng lên, bước về phía trước hai bước, hai tay nắm chặt song sắt, hung hăng nhìn chằm chằm Cố Úc Diễm, "Nói cho Tần Thanh Miểu, ông mày sẽ không bị cô ta giết chết một cách dễ dàng như vậy đâu".
Trong lòng chợt nảy một cái, sắc mặt lập tức trầm xuống, Cố Úc Diễm không hề nhún nhường, đối diện với cha Vệ Minh Khiêm, Thương Mặc khẽ hừ một tiếng, "Ông muốn ám sát kiểm sát trưởng sao?"
"Hừ!". hung hăng đấm vào song sắt, xoay người để cảnh sát dẫn ra ngoài, tuy cước bộ có chút mệt mỏi, nhưng người đàn ông quá năm mươi tuổi kia, lúc ra ngoài, vẫn quay lại hung hăng liếc Cố Úc Diễm một cái.
"Đi thôi". nhiệm vụ buổi sáng chính là thẩm vấn hai cha con Vệ Minh Khiêm, Thương Mặc nhìn Cố Úc Diễm ngồi ở chỗ kia ngẩn người, đưa tay vỗ vỗ bả vai nàng, "Quay về viện kiểm sát thôi".
"Ân....". gật gật đầu, Cố Úc Diễm đứng dậy đi theo nàng, không ngờ mới vừa ra khỏi cổng, liền thấy Tần Mộ cách đó không xa.
Tất nhiên Tần Mộ cũng nhìn thấy nàng, lúc vừa chạm tầm mắt nàng, liền chuyển sang hướng khác, không thèm nhìn nàng
Âm thầm hít hai tiếng, nghĩ đến hai mẹ con Vương Vận Như và Tần Thanh Dật đang trải qua cuộc sống bình đạm tốt đẹp ở nông thôn, mà trong biệt thự Tần thị kia, ắt hẳn cũng cũng chỉ một người kia, Cố Úc Diễm lại cảm thấy bất đắc dĩ, cũng cho chút đáng thương.
Nhưng mà.... tại sao Tần Mộ lại ở đây? Chẳng lẽ có liên quan đến hai cha con Vệ gia?
"Chuyện gì vậy?". Đường Vận đang đi phía trước, chợt quay đầu lại, thấy Cố Úc Diễm đang đứng đờ ra, nhìn Tần Mộ đến xuất thần, nhíu nhíu mi, nâng tay sờ sờ mũi, "Muốn qua nói chuyện không?"
Hơi chần chờ, nghiêng đầu nhìn Thương Mặc, thấy sự cổ vũ trong mắt nàng, Cố ÚC DIễm gật gật đầu, đi qua, "Bác trai, ngài..... cháu có thể giúp ngài chuyện gì không?"
Tựa hồ không ngờ Cố Úc Diễm sẽ đi qua, vẻ mặt Tần Mộ có chút cứng ngắc, nhưng khi tầm mắt dừng ở trang phục trên người Cố Úc Diễm, sắc mặt thoáng trầm xuống, "Ta muốn gặp họ Vệ".
"Bác trai, dựa theo trình tự, trước khi có phán quyết của tòa án, chỉ có luật sư mới được ủy thác gặp mặt". thật sự không rõ, Vệ gia đối xử với Tần gia như vậy, mà Tần Mộ vẫn quan tâm tới thăm như vậy, "Cho nên, có lẽ, ngài không thể gặp được".
Sắc mặt có chút khó coi, mới đến trại giam, đã bị người ta cự tuyệt như vậy, Tần Mộ đương nhiên biết Cố Úc Diễm nói đúng, nhìn nàng một cái, "Cô là kiểm sát trưởng, chẳng lẽ không có cách nào để tôi gặp ông ta sao?"
"Ách.... không có cách nào khác". Cố Úc Diễm rối rắm nhíu mi, "Thủ tục đã qui định như vậy, cháu cũng hết cách".
Tần Mộ đứng ở đó, sắc mặt thay đổi vài lần, sau một lát, liếc mắt nhìn Cố Úc Diễm một cái, không nói một lời, xoay người hướng về phía trại giam.
Vò đầu, bị ném đi chỗ khác cũng không thèm để ý, nhưng không hiểu sao cứ ngẩn người nhìn bóng lưng có chút già cả kia, thẳng đến khi Thương Mặc vỗ vỗ bẩ vai nàng, lúc này mới phục hồi tinh thần, "Tổ trưởng".
"Đó là cha Tần Thanh Miểu sao?'. không có quá nhiều ấn tượng với Tần Mộ, chỉ mơ hồ nhớ ra hình dáng này có chút giống cha Tần Thanh Miểu lúc nhìn hồ sơ, lúc này thấy Cố Úc Diễm ngẩn người, Thương Mặc giơ giơ cằm, ý bảo nàng theo mình ra khỏi trại giam, "Tại sao ông ta lại ở đây? Chẳng lẽ ông ta và Vệ Ngữ Dân là bạn tốt đến như vậy sao?"
Vệ Ngữ Dân, chính là cha của Vệ Minh Khiêm.
Có chút quýnh nhìn Thương Mặc, Cố ÚC Diễm cũng không biết nên nói gì, "Nói là muốn gặp Vệ Ngữ Dân, nhưng chưa có quyết định của Tòa, chắc chắn là không thể gặp được".
"Công ty thiếu chút nữa cũng bị phá đổ, sử dụng bao nhiêu thủ đoạn, bao nhiêu chứng cớ mới vất vả tống kẻ địch vào trại giam, vậy mà còn muốn gặp lại kẻ thù?". xe của viện kiểm sát chờ hai người cách đó không xa, Thương Mặc không kéo Cố Úc Diễm lên xe, mà đứng đó nhíu mày, nhìn Cố Úc Diễm, "Tôi nói này, có khi nào cha vợ của em muốn làm hòa với Vệ Ngữ Dân không?"
Làm hòa....
"Tổ trưởng, có thật sự Miểu Miểu sẽ trừng trị hai cha con họ Vệ không?". lực chú ý rất nhanh đã chuyển sang hướng khác, Cố Úc Diễm nhíu mi, "Em cũng chưa nghe chị ấy nói qua".
"Cắt, mấy chuyện này nói cho em làm gì, chẳng lẽ để cho em lấy việc công để trả thù tư hai tên trọng tội kia sao?". Thương Mặc bĩu môi, rốt cục kéo cánh tay Cố Úc Diễm, chui vào xe, "Em cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa, toàn bộ tội danh đều có bằng chứng đã rồi, những chuyện bọn họ làm ra, ắt hẳn sẽ có hình phạt thích đáng".
"Ân em hiểu rồi".
"Hiểu được là tốt rồi, trở về hảo hảo sửa sang lại hồ sơ, biết không?"
"Đã biết, tổ trưởng".
"Đến lúc đó mở phiên tòa, hai chúng ta đứng, có ý kiến gì không?"
Từ khí Cố Úc Diễm vào khoa công tố của viện kiểm sát, Thương Mặc làm bất cứ cái gì cũng mang nàng theo, nói nghiêm túc chính là một tiểu đồ đệ, còn nói theo cách khác, chính là trợ thủ đắc lực lo chuyện riêng, Cố Úc Diễm cũng luôn học tập chăm chỉ, bất tri bất giác, tất cả mọi người đã quen Thương Mặc và Cố Úc Diễm luôn cùng một đội.
"Không".
"Tốt lắm".
Ngày đó, giữa trưa Tần Thanh Miểu cũng không có trở về ăn cơm, ở công ti xử lí văn kiện khẩn, nàng ở công ty tùy tiện ăn chút gì đó, rồi lại tiếp tục công việc, Cố Úc Diễm tràn đầy nghi hoặc, nín cả một buổi trưa đến chiều, chờ đến tối, lúc nhìn thấy Tần Thanh Miểu, thì mới phun ra toàn bộ.
"Tôi không hề có ý định giết ông ta". nghe nàng chuyển lại lời nói của Vệ Ngữ Dân trong trại giam, Tần Thanh Miểu khinh thường, "Mấy tội danh của ta, phỏng chừng ít nhất cũng ba bốn mươi năm, ai nói tôi muốn giết ông ta?"
Trừng mắt nhìn, nhìn thấy người kia bình tĩnh nói, một bên còn gắp chân gà bỏ vào bát mình, Cố Úc Diễm cảm thấy sống lưng chợt lạnh.
Vệ Ngữ Dân đã năm mươi mấy tuổi, ở trong ngục đến ba bốn mươi năm mới được ra, phỏng chừng không khác lắm với giết đi.
"Đúng rồi, Miểu Miểu, em còn thấy cả cha chị". gặm cái chân gà Tần Thanh Miểu gắp cho, Cố Úc Diễm phun vụn xương, rồi lại nói chuyện tiếp, "Ông ấy muốn gặp Vệ Ngữ Dân, nhưng theo thủ tục thì không được".
"Em có giúp ông ấy không đấy?". Đôi mi thanh tú nhíu lại, Tần Thanh Miểu ngẩng đầu mạnh mẽ, nhìn chằm chằm Cố Úc Diễm, vẻ mặt nghiêm túc.
"Không.... theo thủ tục thì không được nha....". Lắc đầu, vẻ mặt Cố Úc Diễm thành thật, "Em không có làm mấy chuyện đó".
Nghe nàng nói vậy, thần sắc Tần Thanh Miểu mới hòa hoãn lại,đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cái trán nàng, "Không được lấy việc công để giải quyết chuyện tư, biết không?"
"Ân, đã biết!". Thấy vẻ mặt quan tâm của nữ nhân nhà mình, Cố Úc Diễm dùng sức gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.